Hư Lộ

Chương 25: Chương 25: Hư Lộ kỳ bí (Hạ)




Bình minh đã bắt đầu chiếu rọi nơi chân trời, một ngày mới bắt đầu với màu sắc tang thương khắp Biên thành, từ phủ đệ đến các cơ sở chính quyền đều là một mảnh hỗn độn. Thái bình quá lâu nên phòng bị lơ lỏng khiến mọi nỗ lực cứu hỏa gần như không hiệu quả, đây thật lsự là thảm họa lớn nhất lịch sử của thành trì này từ lúc thành lập đến bây giờ. Tiếng khóc, than oán vang vọng đến tận trời cao. Bên trong phủ thành chủ, một vị trung niên khoảng tứ tuần khôi ngô đang ôm đầu. Gã không phiền muộn vì những vụ hỏa hoạn đêm qua mà nguyên do là hơn hai mươi vụ sát hại các gia tộc thuộc tầng lớp cao cấp nhất Biên thành. Có người mục kích thấy nhiều bóng đen bay bay sử dụng phép thuật như lửa, nước đồ sát khắp nơi. Với địa vị của mình, thành chủ rõ ràng hiểu những bóng đen đó chính là tiên nhân trong truyền thuyết rồi. Những gia tộc đó đúng là chán sống rồi, tự dưng lại rủ nhau chọc giận loại tồn tại đó làm gì không biết.

Bên ngoài phía đông thành, lúc này đang có một đám người tụ tập gồm năm Trúc Cơ kỳ, mười Ngưng Khí hậu kỳ. Trừ Diệp Lãng ra còn lại đều là người của Nội Vụ đường, trước họ là Bàn tử và hai tên Trương Bình, Điền Bá. Nhìn Bàn tử giờ hao gầy đi rất nhiều, ánh mắt hắn vẫn xa xăm hướng về nơi Nguyên Hạo và Khương Thiên biến mất. Tất cả giờ chỉ còn lại vết tích tro bụi cháy do sét và lửa tạo thành.

- Ngươi nói có một thông đạo ma quái hiện ra kèm theo sấm sét và hắc hỏa à?

Diệp Lãng quan sát khu vực đã xảy ra sự việc rồi cau mày. Trên đường đến đây bọn họ cũng thấy thiên địa đại động hết sức đáng sợ. Nếu như theo lời Bàn tử kể thì đây có thể là pháp thuật của một đại năng thông thiên nào đó, cũng có thể là thiên địa kỳ tượng vvv nhưng tất cả giả thuyết đều không phải thứ bọn họ có thể dò xét được.

- Vâng sư tôn, tên Vương Hiển và lão già đi theo đều bị sấm sét và hắc hỏa thiêu rụi trong nháy mắt. Còn Nguyên Hạo và Khương Thiên đã bị cuốn vào trong con đường đó mất tích rồi, xin người hãy nghĩ cách cứu họ đi.

Bàn tử bi ai, ôm lấy chân của Diệp Lãng van nài. Mọi người đều thở dài, bản thân họ gặp thứ này sợ mạng cũng không còn, nói gì đến đi tìm hiểu chứ.

- Không phải vi sư không muốn giúp con mà chúng ta cũng không biết thứ đó là gì cả. Với lại như Trương Bình thuật lại thì lão giả đó chính là Trúc Cơ kỳ hàng thật giá thật thế mà lại bị hắc hỏa nướng chín dễ dàng như vậy. Hai tên kia huynh đệ kia của ngươi vốn chỉ là phàm nhân nên ta nghĩ chúng lành ít dữ nhiều rồi.

Nhìn Bàn tử mặt như tro tàn, thần thái vô vọng, Diệp Lãng bèn bước đến vỗ vỗ vai hắn.

- Người đã mất không thể cứu được, con đừng bi thương quá. Chúng ta tu tiên đạo, chuyện sinh tử tình cảm phàm trần chỉ là cơn gió thoảng qua thôi. Tên Vương Hiển kia ta đã cho người điều tra rồi, hắn là thiên tài của hoàng gia trăm năm qua, song linh căn thuộc tính. Nhờ hoàng tộc bỏ ra nhiều kỳ trân dị bảo đã được một tông môn một sao ở Thiển châu là Thổ Đà tông thu nhận làm đệ tử nòng cốt. Còn lão giả và đám hộ vệ của hắn chỉ là những tên chấp sự hay trưởng lão ở các tông môn nhỏ hơn đánh thuê cho hắn. Mặc dù tiền tài trần thế không là gì trong mắt tiên nhân, nhưng kỳ trân dị bảo thì khác. Các thảo dược và khoáng thạch để luyện khí là vật mà những người tu tiên luôn săn tìm nên không khó hiểu một số kẻ sẽ sẵn sàng làm hộ vệ cho những thế lực trần thế. Nếu con muốn trả thù cho huynh đệ thì hãy cố gắng tu luyện để thành tựu Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh, vậy thì tông môn chúng ta sẽ có thể san bằng hết tất cả bọn chúng.

Thật là cáo già... Bốn gã trúc cơ Nội Vụ đường đều thầm giơ ngón tay cái lên với Diệp Lãng. Có thể lợi dụng tình hình để kích thích tinh thần đệ tử mình, quả là cao tay. Hai tay Bàn tử nắm chặt lại, hắn nghiêm nghị nhìn sự phụ của mình:

- Được, ta nhất định phải san bằng Thổ Đà tông và hoàng gia. Nguyên Hạo, Khương Thiên, Bàn gia sẽ trả thù cho các người.

Ánh mắt Diệp lãng hết sức hài lòng, tên mập này cuối cùng cũng chịu quay đầu rồi. Một tên chấp sự Nội Vụ đường bước lên nhìn Trương Bình và Điền Bá quát:

- Hai ngươi biết tội của mình chưa? Suýt tí nữa tông môn đã tổn hại một thuần linh căn đệ tử, mạng các người bồi thường được sao?

- Bẩm chấp sự đại nhân, thật ra là ta dùng Mê Hoàn Hương mà sư phụ đưa cho phòng thân để thuốc mê hai người họ nên người cũng không nên trách tội họ.

Bàn tử đứng ra nói giúp cho bọn họ mặc dù trong lòng đầy phản cảm với hành động tham sống sợ chết của hai tên này. Các chấp sự nghe vậy thì liếc nhìn lẫn nhau rồi lên tiếng:

- Hậu kỳ Ngưng khí mà lại dễ dàng bị thuốc mê như vậy thì cũng ra làm sao cả. phạt trừ một năm tài nguyên tu luyện, một năm không được ra khỏi tông môn.

Không còn lí do ở lại, đoàn người cuối cùng đều lên pháp khí phi hành khá lớn bay hướng về Phong Linh tông.

------------

Buổi tối, tại Túy Hồng Viện.

- Xảo Nương, người nói ta hôm nay ăn mặc như vậy có đẹp không? Ta đã làm xong mọi chuyện của Nguyên Hạo ca ca giao phó, chắc huynh ấy hài lòng lắm hihi?

- Tiểu Mộng của chúng ta lúc nào cũng xinh đẹp nhất mà.

Xảo Nương mỉm cười xoa xoa đầu Mộng Kỳ, nàng đang nghĩ lát nữa sẽ phải dỗ dành bà cô nãi nãi nhỏ này thế nào đây. Sau mọi chuyện rối loạn tối qua thì mười phần chín tên kia đã bị hạ thủ rồi. Một cơn gió mạnh chợt thổi qua, Phùng lão mỉm cười xuất hiện trước mặt hai nàng:

- Tiểu Mộng hôm nay của chúng ta xinh đẹp hơn mọi hôm nha. Lão già ta cũng thật bất ngờ đó hô hô.

- Sư phụ

- Phùng lão

Cả hai đều vui mừng tiến đến thỉnh an lão, Mộng Kỳ còn dậm chân ra vẻ giận dỗi vô cùng đáng yêu. Phùng lão vui vẻ xoa xoa đầu tiểu la lị rồi nói:

- Ta tối qua đã về lại Biên thành rồi nhưng vì phát hiện tung tích “vật đó” nên giờ mới trở về

Xảo Nương và Mộng Kỳ mặt khẽ biến, lập tức giơ tay tạo ra màn chắn cách âm rồi cùng chăm chú nhìn Phùng lão.

- Chúng ta vượt biết bao xa xôi đến vùng Đông đại lục linh khí thưa thớt này cũng vì phát hiện ra rung động mãnh liệt dị tượng hơn tháng trước. Chính thần toán tử Thiên Cơ đã tiên đoán có tồn tại trên đỉnh thiên địa xuất hiện ở vùng này. Nhưng người được chỉ định có cơ duyên trong chuyến đi này lại là Mộng Kỳ con nên sự phụ và Xão Nương mới đi theo hỗ trợ. Vì khoảng cách quá xa mà thời gian gấp rút nên tông mông mới không tiếc tổn hao huy động rất nhiều tài nguyên để truyền tống chúng ta đến đây. Đáng tiếc là suốt hai tuần đến đây chúng ta không tìm được manh mối gì. Đến tối hôm qua ta mới phát hiện rung động cực kỳ khủng khiếp tương tự như lần trước ở phía đông ngoài thành và khi ta đến nơi thì thấy một cảnh tượng khá bất ngờ haha.

Phùng lão đắc ý vuốt chòm râu nói, hai cô nàng đang lắng nghe lại càng tò mò nhao nhao lên.

- Các người biết ta thấy gì không? Ta thấy một con đường kỳ lạ đầy sấm sét và hắc hỏa. Mặc dù muốn đến gần tìm hiểu thế nhưng năng lượng thiên địa lúc đó quá khủng khiếp đến ta cũng không dám tiếp cận. Trong khu vực con đường quái dị đó có bốn người mà hôm qua cả hai ngươi cũng gặp đó. Chính là tên hoàng tử và lão già đi theo, cùng với hai huynh đệ tên nhóc Nguyên Hạo.

- Cái gì?

Tiếng thét Mộng Kỳ vang lên làm lão giật nảy mình nhìn đứa đệ tử cưng của mình.

- Rồi Nguyên Hạo ca ca...... à không bọn họ có sao không sư phụ?

Mộng Kỳ vội vàng lấp bấp hỏi, Phùng lão kỳ quái nhìn nàng rồi lắc đầu đáp:

- Tên Vương Hiển và lão giả kia bị sấm sét và hắc hỏa liệt sát ngay tại chỗ, còn hai tên kia biến mất cùng với con đường kì lạ kia. Nhưng với thực lực chỉ là phàm nhân như bọn chúng thì ta nghĩ chắc cũng ngủm rồi. Thật là đáng tiếc, tài năng hội họa của thằng nhóc Nguyên Hạo đó ta rất ngưỡng mộ. Vậy mà số hắn lại yểu mệnh như vậy, đúng là ý trời trêu người a.

Mộng Kỳ cảm giác như có tảng đá đè nặng lên tim nàng. Nước mắt ứa ra, nàng vùi đầu vào lòng Xảo Nương.

- Ta không tin...không tin. Nguyên Hạo ca ca đã hẹn sẽ đến đây chơi với ta, ca còn hứa sẽ làm lồng đèn cho ta nữa... Ca đã hứa thật mà.

Giờ phút này, văng vẳng trong đầu Mộng Kỳ là câu nói của Nguyên Hạo, nghe như một lời đùa giỡn, không ngờ bây giờ lại thành sự thật mất rồi. Nụ cười vui vẻ nhẹ nhàng, ánh mắt trìu mến ấy nàng sẽ không còn gặp lại được nữa.

“Chỉ cần huynh không chết huynh sẽ không dám trốn muội đâu.”

--------

Cảm giác toàn thân ê ẩm, ngứa rát, Nguyên Hạo từ từ mở mắt ra. Xung quanh tràn ra cảm giác lạnh lẽo, hắn thấy mình đang nằm trong một căn phòng âm u, có rất nhiều đồ vật và thảo dược vô cùng kỳ lạ.

- Ngươi tỉnh rồi à? Mạng cũng lớn thật đấy hắc hắc

Một tiếng cười âm lãnh như từ địa ngục vang lên, Nguyên Hạo cảm giác khó thở, hắn chưa từng thấy âm thanh nào ghê rợn như vậy. Lúc này, một bóng người từ từ hiện ra trong phòng, toàn thân tên đó khoác bộ đồ màu đỏ thẫm như máu vô cùng quái dị, ánh mắt vô tình nhìn hắn

- Ngươi là ai? Ta đang ở đâu đây? Em trai ta đâu rồi?

- Em trai?

Tên quái nhân kia lại không trả lời chỉ thì thào rồi như suy nghĩ gì đó.

- Đúng vậy, chính là thiếu niên đi chung với ta đó. Ngươi có thấy nó không?

Nguyên Hạo cố gắng hỏi lại lần nữa.

- Nó không phải em của ngươi, thật không ngờ một tên phàm nhân lại có thể đi cùng với vĩnh hằng Chi Vật. Cơ duyên tiểu tử ngươi thật quá lớn nha hắc hắc

- Cái gì là Vĩnh Hằng Chi Vật? Ta chỉ quan tâm em trai ta thôi.

Nguyên Hạo bực mình, tên này nói năng điên khùng chẳng hiểu gì cả. Gã quái nhân không quan tâm câu hỏi Nguyên Hạo mà biến mất vài giây rồi lại trở vào. Trên tay hắn bây giờ là một viên ngọc sáng le lói có thể tắt bất kỳ lúc nào.

- Thằng em mà ngươi nói bây giờ chỉ còn một chút tàn hồn thôi. Thực lực quá yếu mà dám dùng tinh huyết để mở lối vào Hư Lộ, nó chưa bị thần hồn tan biến là may mắn lắm rồi hắc hắc.

“Ầm”

Câu nói của quái nhân khiến Nguyên Hạo sửng sốt. Hai mắt chăm chú nhìn vào viên ngọc lạnh băng kia, một cảm giác thân thuộc khó hiểu dâng lên trong lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.