Biên thành, ngày mai đã là trăng rằm của tháng, đường phố vẫn đông người qua lại, hàng quán náo nhiệt. Bỗng đâu những tiếng la thất thanh vang lên, tiếng chân người chạy ồn ào rung động cả mặt đất.
- Cháy, cháy rồi... mọi người mau chữa lửa với, biệt phủ phó thành chủ bị cháy rồi.
- Cứu với... ai phóng hỏa trại ngựa chiến của quan binh Biên thành rồi.
....
Khắp nơi tiếng kêu la không ngớt, ánh lửa như đom đóm tụ hội đang cuồng vũ trong đêm. Tuy nhiên cơn hoang mang của dân chúng giờ chỉ mới là bắt đầu. Trong không khí hỗn loạn đó, cánh cửa của biệt viện của Bàn tử hé ra. Một nhóm mười người lặng lẽ mặc áo khoác đen che kín lao ra trong đêm tối, hướng thẳng cổng phía Bắc thành mà đi. Trên tán cây gần đó, Vương Hiển và lão giả cùng một nhóm hơn mười tên đang âm thầm quan sát.
- Haha, dùng lửa để gây náo loạn rồi bỏ trốn à? Trò này quá trẻ con rồi.
Vương Hiển cười lạnh, lão giả kế bên vừa thả thần thức ra quan sát thì cánh cửa sau biệt viện lúc này lại có năm bóng đen tháo chạy.
- Cũng có chút mưu lược nhưng chỉ là cố giãy dụa trước khi bước vô quan tài thôi hắc hắc.
Miệng lão giả nhếch lên đầy mỉa mai.
- Chính là tên đó, lúc nãy ta không thấy ấn ký mình để lại trên người hắn trong tốp người kia. Thì ra là ve sầu thoát xác, chia nhau mà chạy. Dương Tiếu, dắt người theo tiêu diệt hết đám người chạy hướng Bắc, ta và điện hạ sẽ đích thân truy đuổi tên Nguyên Hạo này. Những kẻ còn lại thì theo kế hoạch, hạ thủ hết những kẻ có mặt ở Túy Hồng viện hôm nay, kể cả gia quyến của chúng cũng không được để sót người nào.
Lão giả khuôn mặt hung ác tàn nhẫn ra lệnh. Từ trong đám người, một gã to con tên Dương Tiếu tu vi trúc cơ sơ kỳ bước ra dẫn theo hai tên khác lao về hướng bắc. Đám còn lại cũng tự động tách ra biến mất trong màn đêm, Vương Hiển nhìn hướng Nguyên Hạo đang bỏ trốn mà trào phúng:
- Con chuột nhắt, cứ chạy đi. Lần này tao sẽ tra tấn mày từng chút một, cho mày cảm thấy thế nào là tuyêt vọng. Kỳ lão, chúng ta chơi trò mèo vờn chuột với hắn nào.
Hai người nhìn nhau cười to khoái trá rồi cùng đạp phi kiếm nhàn nhã đuổi theo, cứ như việc Nguyên Hạo chạy thế nào cũng không thoát khỏi tay họ. Chính xác là như vậy, người bay so với kẻ chạy dưới mặt đất thì sao có thể so sánh, tu sĩ lại còn có thần thức nên việc lẩn trốn là hoàn toàn vô nghĩa. Sau khi tất cả rời đi, Mười lăm phút sau, từ căn nhà có hai người đang cõng thêm hai tên trên lưng phóng cực nhanh về phía đông thành. Mưu kế đối với tiên nhân có thực sự là vô dụng? Trước sức mạnh thì bao toan tính là thừa thải hay sao? Nguyên Hạo đã dạy bài học cho những kẻ tự cho mình cao cao tại thượng hơn người, cậu đã thành công trong việc dùng chính tính mệnh để đổi lấy cơ hội cầu sinh cho huynh đệ.
- Hộc hộc, mau tránh đường...
Nguyên Hạo vừa chạy vừa thở như trâu nhưng tốc độ vẫn không giảm tí nào. Gã từ lúc gặp Khương Thiên thì chạy trốn đã thành thói quen nên thể lực phát huy vượt ngưỡng rất tốt. Mấy chốc cuối cùng hắn cũng đến được cổng thành, lúc này có một tên dắt sẵn bầy ngựa đợi sẵn trao cho bọn hắn.
- Mọi người hãy chạy tản ra các hướng khác nhau. Bọn chúng chỉ muốn giết ta, các người sẽ chạy thoát, yên tâm đi.
Cả đám nghe lệnh lập tức nhắm bốn phương tám hướng thúc ngựa lao nhanh nhưng chưa chạy được bao xa thì hàng loạt quả cầu lửa lao xuống. Xoẹt xoẹt... Tất cả những người đang bỏ chạy đều biến thành đuốc sáng rồi cháy thành tro bụi ngay lập tức. Nguyên Hạo quay đầu lại nhìn thì sắc mặt tái nhợt, nghiến răng thúc ngựa tăng tốc hơn nữa.
- Khốn kiếp, ta từng quan sát mấy tên đệ tử tập hỏa thuật. Không ngờ trúc cơ kỳ lợi hại đến vậy, một lần có thể bắn ra nhiều hỏa cầu chính xác như thế. Có khác gì tên lửa tầm kích của US đâu chứ, kiểu này ta chạy trốn thế nào đây trời ạ.
Đang lo lắng dữ dội thì một quả cầu lửa đã lao đến nổ sát bên con ngựa Nguyên Hạo đang cưỡi khiến hắn ngã lăn xuống đất.
- Haha... Chạy tiếp đi chứ...
Lúc này Vương Hiển và Kỳ lão giả từ từ hạ xuống. Bon chúng nhìn nhìn cậu một cách khoái trá và tàn ác.
- Vương... Hiển...mày...
- Mày còn nhận ra tao cơ đấy? Tao đã từng nói rằng mày sẽ không qua được đêm nay. Sai lầm nhất đời của mày là dám chọc giận đến tao. Một tên phàm tục mà lại dám to gan sỉ nhục tao. Giờ mày quỳ xuống liếm giày cho tao, có lẽ tao sẽ cho mày một cái chết thoải mái hơn.
Vương Hiển giơ chân dẫm vào bụng Nguyên Hạo, ấn xuống khiến cậu thổ huyết đau đớn kêu lên. Nhưng gã không có ý dừng lại mà liên tiếp đạp lên tay, chân của Nguyên Hạo. Toàn thân cậu bây giờ thịt nhiều chỗ nát ra, máu ướt đẫm cả đất, nhìn cực kỳ thê thảm.
- Thật là lỳ lợm nha nhưng tao không tin mày có thể chịu đựng mãi như vậy.
Gã vừa giơ chân lên định ấn xuống tiếp tục thì bất ngờ có tiếng vó ngựa vang lên. Từ xa Bàn tử và Khương Thiên lao lại như cơn giông. Tẹn lão giả khinh bỉ giơ tay lên định hạ sát thì Vương Hiển chặn lại
- Cứ để chúng đến, ta muốn giết hai tên này trước mặt hắn. Cho hắn biết cảm giác huynh đệ vì mình mà bị tàn sát như thế nào hahaha.
Khương Thiên dừng ngựa gấp gáp khiến cậi té sấp mặt xuống đất nhưng nhanh chóng bò dậy chạy đến bên Nguyên Hạo:
- Hạo ca, huynh có sao không? Bọn độc ác này đánh huynh à, để đệ xử lí vết thương cho.
Khương Thiên đau xót phẫn nộ vội vàng kiểm tra thương thế của Nguyên Hạo, Bàn tử lúc này cũng kịp đến bên cạnh. Khuôn mặt Nguyên Hạo co rút lại, hắn đã cất công bày mưu tính kế để hai người chạy thoát. Tại sao cuối cùng lại thành ra thế này? Hắn hi sinh là vô nghĩa sao? Mặc kệ thân thể đang bị trọng thương, hắn gào thét với Khương Thiên:
- Tại sao? Ta đã bảo các người chạy đi mà, hai tên khốn kia sao lại để hai ngươi đến đây chứ. Tiểu Thiên... Đệ... khụ khụ... ta... Khụ... Tại sao đệ không nghe lời của ca chứ hả?
Nguyên Hạo vừa mắng vừa thổ máu ra. Hắn cảm thấy bất lực, chẳng lẽ tất cả là ý trời sao? Lão thiên à, ta không cam tâm. Khương Thiên khóc òa vội ôm lấy hắn.
- Ca ca, ngươi từng nói ngươi là người thân duy nhất của ta. Ông già ta đã bỏ ta đi rồi, ta không muốn ngươi cũng phải chết.
- Thằng ngốc này.
Nguyên Hạo cũng không muốn quở trách gì nữa, giờ mọi thứ nói gì cũng vô nghĩa rồi. Có van xin cũng không được, Vương Hiển chắc chắn không tha cho họ. Chỉ là hắn đang muốn cho họ chết một cách chậm rãi để làm trò vui thôi. Bàn tử một bên túm lấy Nguyên Hạo, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng lên:
- Ngươi tưởng ngươi anh hùng à? Bàn gia ngươi cần ngươi hi sinh để cứu sao? Mặc dù ta tham ăn, tham uống, mê gái đẹp nhưng Bàn gia chưa bao giờ bỏ rơi huynh đệ của mình. Tổ sư nó, cùng lắm thì ta liều mạng cắn hắn một cái, kiếp sau lại phong lưu khoái hoạt a.
Giờ này nếu lão cha Tống Cát của Bàn tử ở đấy chắc lệ nóng ròng ròng mà xúc động nha. Đây mới là con ta, là nam nhi đỉnh thiên lập dịa. Dù mập một chút cũng không sao nhưng tuyệt không thấy nguy bỏ huynh đệ lại, hảo hán tử chính là vậy.
- Thằng mập này, lúc trắc thí ở Túy Hồng viện mày cũng châm chọc tao đúng không? Một tênngưng khí tầng một mà cũng dám vuốt râu hùm. Tao sẽ ra tay với mày đầu tiên.
Dứt lời hai tay của Vương Hiển kết lại với nhau, gã bắt đầu niệm pháp quyết. Một cơn lốc xoáy nhỏ hình thành rồi ngưng tụ ra hình dạng một cây đao bằng đất cát. Sau khi đã ngưng tụ thành công, hắn vung tay cho phi dao lao thẳng về phía Bàn tử:
- Thổ Đao Liệt Địa, chết đi.
Vừa đến gần, cây đao bỗng dưng nổ tung tạo nên một cơn chấn động dữ dội, đây là vũ kỹ Nhân cấp hạ phẩm. Trong công pháp và vũ kỷ đều chia ra năm cấp: Nhân, hoàng, huyền, địa, thiên. Trong đó mỗi phẩm cấp chia làm ba cấp độ nhỏ lả hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Ngoài ra hai loại cùng cấp cùng phẩm cấp thì uy lực cũng không giống nhau, mạnh yếu con tùy thuộc vào người thi triển nữa. Càng lãnh hội thâm sâu thì kẻ đó càng thể hiện ra hết được sức mạnh của vũ kỹ, nếu không nắm vững thì dù vũ kỹ phát ra có đẹp cũng chỉ là da lông bề ngoài thôi. Vũ kỷ thuộc tính khắc chế nhau cũng có lợi thế tương tự.
Sau khi bụi đất tan hết, Vương Hiển đang cười ngạo nghễ thì bỗng giật mình, cặp mắt như lồi ra.
- Tên mập, hắn như vậy không sao hết... Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này xung quanh Bàn tử hiện ra một tầng phòng hộ màu vàng nhìn rất đẹp mắt. Gã mở mắt ra thấy mình không sao cả thì thở mạnh ra rồi chỉ tay vào Vương Hiển và Kỳ lão giả mà chửi ầm lên:
- Hai tên khốn nhà ngươi, tính mưu sát Bàn gia à. Hên là gia gia ngươi mạnh mẽ hơn người, nếu không thì... hừ hừ
Lão giả ánh mắt chợt động, đánh thẳng một chưởng vào vòng phòng hộ khiến một tiếng động lớn vang lên nhưng vẫn không suy xuyển được nó tí nào. Lúc này lão ngưng trọng thốt lên:
- Trên người tên mập này có pháp bảo của Kim đan chân nhân, có thể chịu được lực tấn công của trúc cơ kỳ. Trừ khi là kim đan cao thủ ra tay chứ ta không thể nào công phá được. Hừ, tên này chắc là thiên kiêu của tông môn nào đó nên có được pháp bảo cỡ này hộ thân. Tốt nhất không nên xuống tay với hắn, nếu không tông môn sẽ không để yên cho chúng ta. Ta thấy nên giải quyết nhanh tên kia rồi rời khỏi đây thôi
Gật đầu đồng ý, Vương Hiển lại bắt đầu niệm pháp ngưng tụ ra một cây thổ đao. Lần này hắn dùng toàn bộ sức lực nên uy lực tích tụ của thổ đao mạnh hơn nhiều. Bàn tử thấy vậy bèn nhảy ra chắn trước hai người Nguyên Hạo.
- Tên nhát gan kia, ngon thì đánh với lão tử. Ra tay với người bị thương thì hay ho gì.
- Bọn ta không dám giết ngươi nhưng ngươi cũng chẳng ngăn được chúng ta đâu mập à.
Lão già cười hắc hắc rồi nhẹ nhàng vẩy tay khiến Bàn tử bị thổi bay ra xa. Hắn không sợ bị tấn công nhưng bị chấn văng đi chỗ khác thì không thể chống cự được. Cuối cùng Bàn tử chỉ có thể điên tiết chửi rủa lão già và Vương Hiển thôi. Bỏ qua tên mập, Vương Hiển từng bước tiến đến gần Khương Thiên và Nguyên Hạo, nụ cười trên mặt hắn như của tử thần. Khương Thiên run rẩy ôm lấy Nguyên Hạo che chắn lại:
- Ông già ơi, ta phải làm sao bây giờ?... Mẹ ơi, con sắp chết rồi. Con không thể tìm được mẹ, không thể giúp cha tỉnh lại được...
Vắt óc suy nghĩ điên cuồng, bỗng Khương Thiên nhớ đến dây đeo tay mà lão cha từng nhắc đến, chính nó đã đưa ta chạy thoát 2 lần rồi. Mừng quýnh, cậu vội nắm lấy sợi dây gồm tám hạt châu nhìn như trong suốt trên tay của mình, nhưng Khương Thiên lại nghệch mặt ra. Cậu không biết cách sử dụng nó, lão cha nói ít nhất phải tu vi độ kiếp gì đó mới mở nó được. Thế giờ phải làm sao đây? Càng nghĩ, Khương Thiên càng rối lên
- Đúng rồi, lão cha có nhắc đến tinh huyết của mẹ. Ta cũng mang dòng máu của mẹ mình chắc có thể thử được.
Cùng đường, Khương Thiên vội cắn lấy ngón tay của mình rồi nhỏ máu vào chuỗi hạt châu. Khi máu vừa thấm vào một hạt châu thì đột nhiên một cơn chấn động rung chuyển khủng khiếp từ đâu ập đến. Toàn bộ tinh huyết cậu chảy ra đền bị một hạt châu trên vòng đeo điên cuồng thôn phệ khiến sắc mặt cậu tái nhợt hoàn toàn. Cuối cùng một tiếng nổ kinh thiên vang lên và một con đường âm u, yêu dị cũng đã xuất hiện. Có điều lần này khủng khiếp hơn rất nhiều, hoàn loạt sấm chớp, tia lửa đen bắn khắp bốn phía xung quanh Hư Lộ. Thanh Thổ Đao Liệt Địa chưa kịp đến gần thì đã bị lôi đình đánh tan nát không còn sót lại gì. Thoát chết trong gang tấc, Khương Thiên mừng rỡ, gắng sức ôm lấy Nguyên Hạo từng bước đi vào con đường đáng sợ đó.
Mắt thấy hai con mồi bỏ trốn, Vương Hiển không cam lòng, hắn lao theo định bồi thêm một đòn kết liễu trước khi bọn khốn kia chạy thoát được. Nhưng chưa kịp làm gì thì hàng loạt tia chớp đen đã bắn thẳng lên người gã khiến Vương Hiển ngay lập tức hóa thành tro bụi, thần hồn câu diệt. Một đời vương tử cao ngạo, tàn nhẫn đã kết thúc nhanh chóng như vậy. Lão giả muốn giúp thì khựng lại khi thấy cảnh đó. Không chậm trễ, lão lập tức lấy pháp khí ra định bỏ chạy nhưng vô số ngọn lửa màu đen từ lúc nào đã bao vây lấy lão.
- Khônggggggggggggg
“ Rầm Rầm”
Lại một đợt rung chuyển như tận thế làm rung rẩy cả lục địa Lạc Thần, con đường quỷ dị cùng Khương Thiên, Nguyên Hạo đã biến mất, chỉ còn lại Bàn tử bàng hoàng trước những gì đã xảy ra.
-----
Ở một vị diện xa xôi, trong một tòa tháp cao chót vót không thấy đỉnh, một lão già râu tóc bạc phơ toát ra vẻ tang thương của vô vàn năm tháng tuế nguyệt bổng mở mắt ra lẩm bẩm:
- Thiên địa toàn bộ vị diện kể cả Thần giới rung chuyển, chẳng lẽ có người mở được Hư Lộ bí cảnh rồi sao?
Bước từng bước ra đứng trên đỉnh tháp, lão nhìn dòng sông ngân hà cuồn cuộn phía trước thở dài lắc đầu rồi biến mất.