Bắt đầu từ chương này ta chuyển từ cô thành nàng nha.
---------------------------------------
Đại lục Bắc Nguyệt, Cảnh Lăng đế quốc, phía tây ngoại ô của Mộc Hà thành.
Giá!
Hàng chục thớt tuấn mã chạy vun vút trên con đường hẻo lánh, cát bụi mù mịt. Tiếng giáp và binh khí va chạm vào nhau tạo nên nhưng tiếng động nhức tai.
- Vương gia, theo mật báo thì thích khách đã bỏ trốn theo đường này. Nếu chúng ta tăng thêm tốc độ thì có lẽ sẽ đuổi kịp!
Một nam tử mặc y phục màu lục, lưng đeo bộ cung tiễn bằng bạc, lớn tiếng bẩm báo với người đằng trước.
- Ừm...
Chỉ thấy người đó bạc môi khẽ mở, phát ra một tiếng rồi lại im lặng.
- Vương gia, thêm nữa trong tay bọn chúng còn có Tích Lương quận chúa, làm thế nào bây giờ?
Nam tử khẽ nhíu mày, không ngờ toán thích khách này đột nhập vào cung ám sát hoàng thượng mà còn có thể tiện tay bắt đi Tích Lương quận chúa đang chơi đùa ở ngự hoa viên.
Lại nói, Tích Lương quận chúa này từ khi sinh ra đã ở Phật Âm tự, vừa về kinh được mấy ngày đã gặp phải chuyện xui xẻo như vậy. Không biết có phải cái số của nàng ta không nữa...
- Dù sao cũng chỉ là một quận chúa khác họ, chết đi thì thế nào?
Một hộ vệ mặc hắc y, thân hình cường tráng từ đằng sau phi lên, hừ hừ nói.
- Triển Chính Hi, ngươi không hiểu. Nàng ta là nữ nhi độc nhất của Nguyệt vương gia, tuy là vương gia khác họ nhưng quyền lực của ngài ấy dưới một người mà trên vạn người. Nàng ta mà có mệnh hệ gì thì...
Nam tử lục y lắc đầu, kiên nhẫn giải thích.
- Vương gia, vậy chúng ta phải hành sự cẩn trọng sao?
Triển Chính Hi bất đắc dĩ hỏi Bắc Mạc Quân - mỗ vị vương gia mặt than đang im lặng nãy giờ.
- Ừm...
Bắc Mạc Quân cực kỳ kiệm lời ừ một tiếng. Đang định nói thêm gì đấy thì khuôn mặt bỗng biến sắc, đột ngột kìm dây cương.
Hí!
- Có chuyện gì vậy vương gia? Triển Chính Hi kinh ngạc hỏi.
- Ám khí!
Hắn chỉ kịp nhả ra hai chữ, hai bàn tay đã vận nội công đánh một chưởng lên phía trên đỉnh đầu.
Thật to gan, ai lại dám ám sát hắn khi đang truy đuổi thích khách? Chán sống sao?
Nhưng khi nhìn rõ thứ ám khí kia là gì, thì Bắc Mạc Quân đã không kịp suy nghĩ nhiều mà liều mạng thu chưởng lại. Chết tiệt!
Uỵch!
Mỗ vị vương gia trực tiếp bị ám khí khổng lồ đánh bay ra khỏi ngựa, lăn vài vòng dưới đất, hít phải một đống cát bụi.
- Vương gia!
Các tùy tùng phía sau thấy vậy thì hốt hoảng xuống ngựa, chạy ra chỗ hắn. Vương gia làm sao vậy? Sao tự nhiên thu lại một chưởng kia?
- Khụ khụ! Ta không sao...
Bắc Mạc Quân khoát khoát tay nói. Hắn đen mặt lại, khó khăn bò dậy từ dưới đất.
- Vương gia... cái này...
Nam tử lục y lúc này cũng đã đến nơi, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái vật thể đang cuộn tròn trong lòng của vương gia nhà hắn.
Bắc Mạc Quân khẽ nhíu mày lại, nhìn xuống...
- Nữ hài tử?
Đúng vậy, cái ám khí trong lời nói của hắn khi nãy chính là nàng - một tiểu oa nhi mới tầm bảy tuổi.
- Ách? Nàng ta... từ trên kia rơi xuống?
Kiến Nhất, cũng chính là vị lục y nam tử chỉa chỉa đỉnh núi phía trên, nuốt một ngụm nước bọt hỏi.
- Có lẽ vậy... Bắc Mạc Quân trầm ngâm.
Thật kỳ lạ, sao ở vùng hẻo lánh này lại có một nữ hài tử phấn điêu ngọc mài? Hơn thế nữa, ai lại độc ác đến mức ném nàng ta từ trên đỉnh núi cao kia xuống.
Giả sử không gặp phải hắn thì hài tử này đã chết rồi.
- Hửm... vương gia, đây... đây hình như là Tích Lương quận chúa!
Kiến Nhất tiến gần lại, quan sát thật kỹ gương mặt xinh đẹp của tiểu oa nhi, kinh ngạc kêu lên.
Hôm trước hắn đi tặng lễ vật ở phủ Nguyệt vương đã gặp qua nàng, không thể nhầm được.
- Thế sao?
Bắc Mạc Quân cũng nhướng mày lên, cúi xuống đánh giá nàng. Ừm... khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo, cái mũi nhỏ xinh, rặng mi dài như cánh quạt khép hờ, đôi môi đỏ khẽ chu lên cực kỳ khả ái.
Nếu không có chuyện gì xảy ra thì lớn lên Tích Lương quận chúa này khẳng định là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Như cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, Tích Lương quận chúa rốt cuộc mơ màng mở mắt. Con mắt to đen láy bao phủ một tầng hơi nước khẽ chớp chớp.
Bỗng nhiên, nàng ngây ngô cười một tiếng, đưa bàn tay mủm mĩm lên hung hăng mà xoa nắn khuôn mặt của người đối diện trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Hảo mềm! Hảo thoải mái!
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, bàn tay ấy lại không an phận lần mò xuống dưới, sờ sờ lồng ngực rắn chắc của hắn. Tìm thấy nụ hoa bé bằng hạt gạo, nhéo nhéo vài cái...
Tiểu oa nhi cực kỳ thỏa mãn híp mắt lại, khẽ lẩm bẩm.
- Con mẹ nó! Mỹ nam trong mơ mà cũng có cảm giác thật như vậy.
Lời nói bé nhưng ở đây có ai không phải là người tập võ công? Họ nghe thấy một chữ cũng không lọt.
Khụ khụ!
Mọi người nín cười đến nỗi mặt trở nên đỏ bừng. Tích Lương quận chúa ăn đậu hủ của vương gia nhà bọn hắn mà còn vô tư nói là giấc mơ.
Bắc Mạc Quân khuôn mặt lãnh khốc dần trở nên tái mét.
Tiểu oa nhi này... coi hắn là nương hay là bà vú đây?!
- Tích... Tích Lương quận chúa... ngài có thể tránh xa vương gia nhà ta không?
Kiến Nhất ngập ngừng nói. Hắn không thể tưởng tượng nổi vương gia mà nổi giận thì sẽ như thế nào. Ngài cực kỳ ưa sạch sẽ và ghét nữ nhân, kể cả có là hài tử đi chăng nữa. Quận chúa được nằm trong lòng ngài đã là một ngoại lệ rồi, đằng này...
- Hả?
Nguyệt Tích Lương vì câu nói đó của Kiến Nhất mà bừng tỉnh khỏi cơn mê mang.
Nàng nhanh chóng ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh.
Không phải mơ. Giấc mơ về mỹ nam khi nãy là thật sao?
Còn nữa, đây là đâu? Trường quay phim? Sao mọi người ở đây đều ăn mặc kỳ lạ như vậy?
Không đúng, rõ ràng nàng và ca ca Nguyệt Hạo Thần đã gặp tai nạn khi đang trên đường đi làm, sao có thể ở trường quay được?
Và lời nói của nam tử lục y khi nãy, hắn nói cái gì chứ? Quận chúa? Vương gia? Cổ đại sao?
Đưa bàn tay lên nhìn ngắm, ngắn củn, mũm mĩm. Từ bao giờ nàng biến thành trẻ con vậy?
Hàng chục câu hỏi cứ quay mòng mòng trong tâm trí Nguyệt Tích Lương. Phải trôi qua vài phút sau, nàng mới tiêu hóa được chúng và đưa ra một kết luận hùng hồn: NÀNG XUYÊN KHÔNG!
Phải, bây giờ đang ngự trị trong cơ thể bé nhỏ này không còn là Tích Lương quận chúa nữa, mà là Nguyệt Tích Lương của thời hiện đại, một hủ nữ siêu cấp.
Con mẹ nó, lão thiên gia! Cớ sao lại cho nàng xuyên không chứ? Còn GV của nàng, boys love của nàng,... cuộc sống của nàng, chẳng lẽ cứ vậy mà mất hết sao?
Bắc Mạc Quân nhìn gương mặt biến đổi cảm xúc thất thường của nữ hài tử mà thấy mất kiên nhẫn. Hắn lạnh lùng nói:
- Tránh ra!
Nguyệt Tích Lương giật nảy mình, theo phản xạ đứng dậy. Nàng bất mãn trừng trừng mỹ nam đối diện, cau có gắt:
- Đồ thần kinh! Đang yên đang lành ngươi nói to như vậy làm gì? Định hù chết lão nương sao?
Dù gì đây cũng không phải là công ty hay thế giới hiện đại, nàng không cần phải giả trang hiền thục, dịu dàng.
Cả đám thị vệ gần đó nghe vậy thì suýt nữa rớt cằm.
Một tiểu oa nhi nhỏ bé mà tự xưng là lão nương ? Thật không phù hợp một chút nào. Hơn thế nữa, dám mắng chửi vương gia... chán sống rồi! Nàng ta chán sống rồi!
- Ngươi nói cái gì?
Quả nhiên, Bắc Mạc Quân mặt đen hơn cả đít nồi, rít qua từng kẽ răng.
- Ta nói...
Mỹ nam thì thế nào? Cho ta GV để xem chắc? Không có thì lăn! Để xem ai sợ ai.
- Ha ha ha! Tích Lương quận chúa, ngài bớt giận. Ngài cũng biết là vương gia nhà ta không thích nữ nhân mà...
Kiến Nhất nhanh chân nhảy vào ngắt lời, cười ha hả nói.
Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài đừng có chọc giận vương gia nhà ta nữa. Hậu quả không gánh vác nổi đâu.
- Không thích nữ nhân?
Nguyệt Tích Lương quả thật không mắng nữa, quay sang hỏi Kiến Nhất với giọng điệu mờ ám.
- Ân. Hắn thật thà gật đầu.
- Hắn ta thích nam nhân?
Nàng lại hỏi tiếp, mắt sáng lên.
- Đúng vậy! Vương gia là đoạn tay áo...
Kiến Nhất liên tục gật đầu, khẳng định. Việc vương gia là đoạn tay áo cả kinh thành, thậm chí là cả Cảnh Lăng đế quốc đều biết. Nó không phải là điều bí mật cũng như cấm kỵ gì, cho nên hắn đâu cần phải dấu.
- Hắc hắc! Sao không nói sớm.
Nguyệt Tích Lương nghe vậy thì nở một nụ cười cực kỳ dâm đãng. Nụ cười ấy khiến cho tất cả mọi người thấy lạnh sống lưng.
Tại sao Tích Lương quận chúa lại khác xa với lời đồn vậy? Nghe nói, nàng ở Phật Âm tự một thời gian lâu nên tính tình khả ái, dịu dàng...
Đâu có giống như bây giờ, chỉ một nụ cười thôi mà đã khiến bọn họ sợ hơn cả khi đối mặt với quân địch.
Bắc Mạc Quân mày kiếm khẽ nhíu lại nhưng cũng không nói gì? Chuyện này là chính hắn cho người đồn ra nên cũng không cần phải phủ nhận.
Hắn sẽ không để lộ một sơ hở nào, kể cả với một hài tử.
- Này, vương gia nhà ngươi có bao nhiêu nam sủng vậy? Hay là nhất kiến chung tình?
Bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Tích Lương giật giật góc áo Kiến Nhất, cười cười hỏi.
- Ách!? Ta cũng không rõ, hình như trong tiểu viện có hơn hai mươi người...
- Khục khục! nàng trực tiếp sặc nước miếng, ho sặc sụa.
- Sao vậy?
- Không có gì! Ta chỉ thấy... vương gia nhà ngươi tinh lực thật dồi dào.
Gương mặt của nàng hưng phấn đến đỏ bừng, nhìn vào khiến người ta thật muốn cắn cho một miếng.
- Hả?
Kiến Nhất trợn mắt, ngài hiểu nhầm rồi, ta còn chưa nói xong. Ý ta muốn nói là có hai mươi người nhưng đều là thuộc hạ, trong đó có cả ta!
Nhưng bây giờ thì Nguyệt Tích Lương cũng chẳng thèm để ý đến hắn nữa. Nàng lon ton chạy đến bên Bắc Mạc Quân, ngắm nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, chậc chậc khen:
- Ai nha, nhìn đôi chân dài này xem, nếu quấn vào eo người khác thì gợi cảm biết bao...
- Chậc, nhìn gương mặt soái ca này, quyến rũ được bao nhiêu nam tử rồi?
- Hình như giọng nói cũng rất hay, nếu đổi thành tiếng rên thì...
....
Nàng ba hoa một lúc lâu, đến khi đầu của Bắc Mạc Quân sắp nổ tung thì bất chợt dừng lại. Nàng hăm hở vỗ bốp một cái vào mông hắn, hỏi:
- Này, người huynh đệ! Ngươi là công hay là thụ?
Đừng trách nàng tại sao lại vỗ vào chỗ nhạy cảm như vậy. Tại vì nàng quá thấp mà thôi, không với nổi tới vai hắn, nên thôi thì xài tạm bờ mông quyến rũ này vậy...