Sau cái vỗ mông đến bốp của Nguyệt Tích Lương, Bắc Mạc Quân lại ngoài dự đoán không nói năng gì, cơ thể đơ ra như một khúc gỗ.
Không phải hắn không tức giận, mà là chuyện này quá sức thừa nhận của hắn nên hắn chưa kịp tiêu hóa hết.
Thử nghĩ mà xem, đường đường là một vương gia đương triều, còn là một chiến thần giữ vững biên ải... Ấy thế mà hắn lại bị một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa vỗ mông!
Mặc dù hắn là đoạn tay áo đi chăng nữa, thì cũng chưa từng có ai vô lễ với hắn như vậy.
Thật không thể tin được...
Danh tiếng của hắn! Mặt mũi của hắn! Mông của hắn...
- Khục khục!
Trong cái tình cảnh nước sôi lửa bỏng như thế này, vẫn có người còn không biết điều cười ra tiếng.
- Triển Chính Hi!
Kiến Nhất mồ hôi chảy ròng ròng, véo thật mạnh vào eo của người nào đó đang cười đến chảy cả nước mắt. Hắn bị ngốc bẩm sinh sao? Không thấy có núi lửa đằng kia đang trực phun trào sao?
- Ách!
Triển Chính Hi nhanh chóng bịt chặt miệng, tay khẽ xoa vùng eo đau nhức, mắt liếc liếc về vị vương gia mặt than.
Con mẹ nó! Hắn nhất thời không nhịn được.
Ai bảo chuyện này có lực công kích mạnh mẽ như thế chứ? Hắn cũng không phải loại người có sức nhẫn nhịn tốt như mấy thị vệ ở đằng sau...
Vương gia, ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt như thế! Người ta thực sợ hãi nha.
Ngươi nể tình ta ở nhà còn có phụ mẫu già, còn có sáu vị muội muội mỗi ngày chờ ta mang bổng lộc về, còn có Nhị Hoàng chờ xương,... Tha cho ta đi!
Đừng! Ngươi đừng có mở miệng...
- Triển Chính Hi, từ ngày mai ngươi chuyển xuống làm tùy tùng cho Kiến Nhất! Mỗi ngày ngươi phải hầu hạ hắn tắm rửa, thay y phục, rửa chân, ăn cơm, đổ bô,... Không làm được thì đi biên cương ở năm năm đi!
Bắc Mạc Quân hít một hơi thật sâu, cực kỳ vô tình phán.
Hay! Hay lắm! Câu dài nhất trong ngày của vương gia là đây, trực tiếp đẩy Triển Chính Hi xuống địa ngục.
Mọi người đều đưa ánh mắt đồng tình nhìn hắn. Huynh đệ, tự làm tự chịu!
- Vương gia... ta... Triển Chính Hi khóc không ra nước mắt.
- Hửm?
Bắc Mạc Quân đang sẵn một bụng tức, trừng mắt nhìn hắn, tay phải vỗ mạnh vào tảng đá khổng lồ phía sau.
Rắc! Rầm!
Tảng đá ấy cực kỳ đáng thương bị vỡ ra thành trăm mảnh bé bằng ngón tay út.
Ực!
Đồng loạt cùng nuốt một ngụm nước miếng.
Kiến Nhất thở dài, vỗ vỗ vai Triển Chính Hi.
- Ngươi yên tâm, ta không khó hầu hạ như vậy. Một ngày ta chỉ rửa chân năm lần, tắm bốn lần, ăn sáu bữa cơm,...
- Ngươi cút ra cho ta!
Triển Chính Hi gạt phắt tay hắn ra, mặt hằm hằm.
Hầu hạ cái đầu ngươi! Lão tử thừa biết chân ngươi thối đến nhường nào! Thật tức chết lão tử mà.
Nguyệt Tích Lương nhìn mấy người đằng kia xử trí lẫn nhau, rốt cuộc nhịn không được nói chen vào:
- Này! Ngươi còn chưa trả lời ta...
Lời còn chưa nói hết đã nhận được ánh mắt sắc lạnh đến chết người của Bắc Mạc Quân.
Hắn từ từ đi đến chỗ nàng, từ trên cao nhìn xuống, cảm giác như là thái sơn áp đỉnh vậy.
Nguyệt Tích Lương ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt của một tiểu oa nhi trong sáng, thuần khiết là thế nhưng sao lời nói ra lại thô tục như vậy?
Chưa kể đến nàng mới bảy tuổi. Bảy tuổi mà nói như một tú bà ở thanh lâu... đang tuyển chọn nữ tử đi tiếp khách.
Hừ! Hắn tuyệt đối không thừa nhận rằng mình chính là nữ tử thanh lâu ấy.
Thấy Bắc Mạc Quân không nói gì, Nguyệt Tích Lương cứ ngỡ hắn đang suy nghĩ hình phạt cho nàng.
Ừ! Ai bảo vừa rồi nàng chứng kiến hắn xử trí thuộc hạ như thế nào chứ. Đâm ra nàng có cảm giác chột dạ.
Bây giờ suy nghĩ lại một cách cẩn thận.
Mặc dù nàng mới xuyên không đến đây, gan có to như thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là không sợ ai cả.
Đây chẳng phải là cổ đại theo chế độ quân chủ chuyên chế sao? Người mạnh làm chủ kẻ yếu là lẽ đương nhiên.
Hơn thế nữa, hình như người trước mặt nàng lại là một vương gia? Quyền lực có vẻ rất lớn...
Liệu hắn có ban chết cho nàng chỉ bằng một câu nói hay không?
Thật đáng sợ! Đáng sợ hơn khi nàng phải đối mặt với giám đốc của công ty.
Đúng là, đi đến đâu cũng không thể sống bằng con người thật được.
Nàng là một hủ nữ, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Ít ra không ngốc đến mức tự dồn mình vào chỗ chết.
Nghĩ vậy, Nguyệt Tích Lương hít vào một hơi thật sâu, biểu cảm lặp tức biến đổi ba trăm sáu mươi độ, đáng thương hề hề nói:
- Vương gia, người xem ta, là một đứa bé đáng thương. Phụ mẫu không thương, tỷ muội không yêu...
- Hửm?
Bắc Mạc Quân nhìn gương mặt bầu bĩnh khả ái của nàng, nhíu mày nghi ngờ. Nàng lại muốn giở trò gì quỷ quái nữa đây?
- Tích Lương quận chúa, chẳng phải Nguyệt vương còn thương ngài hơn bảo vật sao? Hơn thế nữa, ngài không có tỷ muội... Kiến Nhất tốt bụng nhắc nhở.
- Ách!
Trên trán Nguyệt Tích Lương chảy xuống ba đạo hắc tuyến. Nàng chỉ thuận miệng nói ra như vậy, nào ngờ sai bét.
Chứng tỏ mấy người này quen biết rất rõ gia cảnh của khối thân thể này.
Vậy thì...
- Vương gia, thực ra... ta một mình đi đến nơi này dạo chơi, nào ngờ lại bị lạc, không tìm thấy đường về...
- Tích Lương quận chúa, ngài là bị thích khách bắt đi mang đến đây...
Con mẹ nó! Nguyệt Tích Lương trực tiếp chửi tục ở trong lòng. Cái Tích Lương quận chúa này cũng thật xui xẻo, ngay cả việc cẩu huyết như bị bắt làm con tin cũng gặp phải!
Đã vậy, nàng cũng không thèm vòng vo tam quốc nữa.
- Vương gia! Bất kính với ngài, tiểu nữ đã biết tội.
Nàng lặp tức học theo mấy phim cổ trang trên ti vi, khụy hai đầu gối xuống, để tay lên eo, cúi đầu nhỏ nhẹ nói.
Cả đám thị vệ trợn tròn mắt.
Ta không nhìn nhầm đi? Tích Lương quận chúa mới đây còn hùng hổ, trời không sợ đất không sợ. Vậy mà bây giờ lại chủ động cúi đầu trước vương gia?
Ta dụi! Ta lại dụi!
Mọi người kịch liệt dụi dụi hai con mắt, nhìn lại lần nữa. Vẫn là cảnh tượng như vậy.
Thiên a! Trời đất này đảo lộn hết rồi.
Sao chỉ trong chưa đầy một canh giờ mà bọn họ đã chứng kiến nhiều chuyện đả kích tâm lí như vậy? Thật không cho người ta sống mà.
Bắc Mạc Quân nhìn thân thể nhỏ bé đang run nhè nhẹ ở trước mặt, hình như tỏ ra cực kỳ đáng thương.
Nếu không nhìn thấy bộ mặt trước kia của nàng thì đến hắn cũng sẽ bị nàng lừa.
Tốt! Thật tốt! Tiểu chút chít này còn dám giả ngây thơ trước mặt hắn.
Nghĩ hắn là ai? Thật coi hắn là kẻ ngu sao?
- Nguyệt Tích Lương! Ngươi không cần làm bộ làm tịch với ta
Bắc Mạc Quân nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào con mắt đang đảo lia lịa nói. Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên họ của nàng.
- Vương gia, ngươi nói gì ta không hiểu...
Nàng điềm đạm đáng yêu nói, trong lòng thầm mắng tổ tông tám đời nhà hắn.
Ngươi bớt thông minh một chút không được sao? Hay chỉ giả vờ tin tưởng ta thôi cũng được.
Đúng là người càng cong càng đa nghi như nữ nhân!
- Ồ? Vậy vừa nãy ai đã vỗ mông...
Hắn híp con mắt lại đầy vẻ nguy hiểm hòng nhắc nhở việc vô lại nàng đã làm. Việc này hắn nhất định ghi nợ lên đầu nàng.
Bất quá hắn chưa nói hết thì đã bị bàn tay mềm mại nhỏ bé lôi đi trước con mắt của bao người.
Đến khi hai người cách chỗ vừa rồi một khoảng xa, đảm bảo không ai nghe thấy bọn họ nói thì mới dừng lại.
- Tiểu oa nhi, ngươi làm gì?
Hắn rút lại tay của hắn về, nhíu mày nhìn Nguyệt Tích Lương.
Nàng cũng không thèm giả trang nữa, hai tay chống nạnh, dáng vẻ cực kỳ chua ngoa.
Dù gì hắn cũng không tin, giả trang phí công.
Như vậy, nàng sẽ thẳng thắn bàn bạc với hắn.
- Ngươi muốn gì? nàng hỏi.
- Hửm? hắn nghi hoặc.
- Ngươi muốn cái gì thì mới tha mạng cho ta?
- Ta có nói là muốn giết ngươi sao?
Hắn điềm nhiên trả lời. Nàng là nữ nhi của Nguyệt vương, hắn muốn giết cũng không thể. Huống hồ, hắn cũng đâu muốn giết nàng.
- Ách?
Nàng trợn mắt. Không muốn giết nàng? Vậy gương mặt khủng bố vừa rồi là gì? Hù nàng sao? Đồ đoạn tay áo chết tiệt!
- Còn chuyện gì nữa không? Ta không có nhiều thời gian.
Nàng ngẫm nghĩ một lúc.
- Giữ bí mật cho ta!
- Về chuyện gì? Bắc Mạc Quân nhướng mày.
- Ta muốn ta trước mặt mọi người là một nữ hài tử đơn thuần... nàng thẳng thắn.
Muốn thăng quan tiến chức, bảo toàn mạng sống thì phải có bộ mặt thứ hai. Hắc hắc!
- Vậy ngươi không phải sao? hắn phì cười. Cuối cùng nàng cũng thừa nhận.
- Không phải! Ngươi có cần nghiệm chứng không?
Nàng cười hắc hắc, ánh mắt dâm tà. Nguyệt Tích Lương nàng cũng không ngại vỗ mông hắn thêm một lần nữa.
- Không cần! Hắn đen mặt: - Vậy tại sao ta phải giúp ngươi?
Nguyệt Tích Lương sững người lại.
Đúng rồi, nàng đâu có cho hắn lợi lộc gì để giúp nàng.
Ừm... hãy suy nghĩ theo cách của một người Gay nào. Hắn cần gì nhất? Muốn gì nhất?
Nga~ đúng rồi!
- Ta sẽ kiếm cho ngươi thật nhiều nam sủng nàng ra lời dụ dỗ.
- ... trực tiếp im lặng.
- Nói đi! Rốt cuộc ngươi là công hay là thụ? Để ta còn biết đường lựa chọn cho ngươi.
Nàng dơ tay lên, định vỗ mông hắn lần nữa. Nhưng đưa đến nửa chừng, rốt cuộc nhanh trí chuyển hướng sang vỗ bụng hắn.
Thật nguy hiểm!
- Công là gì? Thụ là gì?
Hắn nhíu chặt đôi mày kiếm, nghi hoặc. Đã hai lần hắn nghe thấy nàng nói từ này. Rốt cuộc nó có ý nghĩa là gì?
- Ách!?
Nguyệt Tích Lương ngộ ra. Thời cổ đại thì làm sao hiểu được những từ có ý nghĩa thâm sâu như vậy.
- Ừm... Nói nôm na là: ngươi là người nằm trên hay nằm dưới?
Nàng chậc chậc lưỡi.
- ...
Bắc Mạc Quân nghe xong đờ người ra.
- Nói mau lên! nàng sốt ruột.
- Ta... không phải là người nằm dưới!
Hắn ngập ngừng đưa ra kết luận. Nói như vậy hắn sẽ đỡ mất thể diện phải không? Mặc dù hắn chẳng phải là đoạn tay áo như nàng nghĩ.
- Ừm...
Nguyệt Tích Lương gật gù. Không nằm dưới thì chứng tỏ nằm trên. Kết hợp với câu nói của Kiến Nhất lúc trước thì là một chọi hai mươi?!
Oh my god! Vị vương gia này thật dũng mãnh.
Trong đầu nàng lặp tức xuất hiện viễn cảnh Bắc Mạc Quân cùng với hai mươi nam tử triền miên ngày đêm, tiếng rên dâm đãng khắp phòng...
Nàng nghĩ mũi càng thấy nóng. Càng nghĩ thì càng bậy bạ.
Thật là một mỹ cảnh!
- Này...
- Hả?
- Mũi ngươi...
Nguyệt Tích Lương hoàn hồn, ngơ ngác đưa tay lên quệt, lặp tức chạm phải thứ chất lỏng ấm ấm dính dính.
Nhìn lại...
Ách?! Nàng cư nhiên chảy máu mũi.
- Ngươi có sao không? hắn lo lắng hỏi.
- Hắc hắc! Không sao, tại thời tiết nóng quá...
Nàng nhe răng cười, túm lấy một ống tay áo trắng như tuyết của hắn lau lấy lau để. Ngay lặp tức, trền tuyết trắng xuất hiện một mảng màu đỏ chói mắt.
Xong xuôi, ngước lên nhìn hắn...
Hửm? Sao mặt hắn lại chuyển thành màu xanh mét thế kia?