Đám thị vệ phải đợi sau một khắc mới thấy vương gia nhà mình cùng Tích Lương quận chúa chậm chạp đi về.
Tích Lương quận chúa hình như rất vui vẻ, cười tít cả mắt, trông khả ái cực kỳ.
Còn Bắc Mạc Quân mặt sa sầm đi phía sau. Nếu ánh mắt có thể giết người thì hẳn Nguyệt Tích Lương đã chết cả trăm lần.
- Vương gia, bây giờ chúng ta có đuổi theo thích khách nữa không?
Kiến Nhất nhìn sắc mặt của mỗ vị vương gia, dò hỏi.
- Về thành!
Bắc Mạc Quân phất phất ống tay áo bị rách, lãnh khốc nói.
Hắn biết, đám thích khách ấy sở dĩ ném Nguyệt Tích Lương xuống vách núi là để chặn đường hắn. Bây giờ dù có đuổi theo cũng đã không kịp. Chi bằng quay trở lại thành, trao trả tiểu chút chít này cho phụ thân nàng thì tốt hơn. Hắn sắp nhẫn nhịn không nổi nữa rồi!
- Ách? Vâng! .... Bất quá, vương gia... áo ngài...
Kiến Nhất chỉ chỉ vào ống tay áo nham nhở của Bắc Mạc Quân, giọng điệu thật không thể tin.
Sao vương gia chỉ đi với Tích Lương quận chúa một chút mà đã thành dạng như vậy? Cả áo cũng bị rách rồi? Không phải là ngài trêu chọc nữ nhi nhà người ta rồi bị cắn xé lại đấy chứ?
- Hừ!
Mặc Mạc Quân hừ lạnh một tiếng. Không nhắc đến thì thôi nhưng nhắc đến lại làm hắn sôi máu. Trước giờ chưa có một ai có thể làm hắn tức như nàng.
Ống tay áo của hắn đã dính đầy máu mũi của nàng, không xé đi để cho bọn thuộc hạ nhìn thấy à?
Lại quay sang nhìn nhìn Kiến Nhất. Ừm... hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu xanh, áo bào ngoài còn thêu chỉ bạc. Mặc dù chất vải không tốt bằng y phục của hắn nhưng cũng được coi là thượng hạng.
- Kiến Nhất! Cởi y phục ra!
Bắc Mạc Quân nghiêm mặt nói.
- Khụ! Vương gia... ngài không thể! Chúng ta đang ở ngoài trời!
Kiến Nhất sửng sốt một chút rồi lặp tức ôm chặt ngực, vẻ mặt ủy khuất như tiểu tức phụ.
Câu nói đó của Kiến Nhất trực tiếp truyền vào tai Nguyệt Tích Lương, mắt nàng sáng rực lên như hai cái đèn pha.
Bắc Mạc Quân mặt đã đen còn đen hơn. Hắn hết nhìn vẻ mặt dâm tà của Nguyệt Tích Lương lại quay sang nhìn vẻ mặt đáng thương của Kiến Nhất.
Hai cái người này! Đang nghĩ gì vậy chứ?
Hắn tức tối tự mình cởi áo bào trắng bên ngoài ra, ném cho tên thuộc hạ đang ôm ngực.
- Mặc vào! Đưa áo của ngươi đây.
- Ách?!
Kiến Nhất ngơ ngác cầm y phục bị rách, nhất thời ngộ ra. Hóa ra là vương gia muốn đổi áo. Thật là dọa chết hắn.
Nhưng vương gia, ngài thật vô sỉ! Áo rách không mặc lại còn đưa cho ta.
- Nhanh lên!
Thấy Kiến Nhất còn chần chờ, Bắc Mạc Quân không đủ kiên nhẫn quát.
- Vâng!
Kiến Nhất gật đầu, ngậm ngùi cởi cái áo bào yêu quý ra đưa cho vương gia nhà hắn.
Bắc Mạc Quân nhanh chóng mặc áo vào, ngắm nghía một hồi, rốt cuộc thỏa mãn gật đầu. Dù hắn mặc cái gì cũng rất soái.
Nguyệt Tích Lương không thấy cảnh mình mong đợi xảy ra thì bất mãn bĩu bĩu môi, cũng không nói gì.
- Được rồi! Chúng ta xuất phát về thành!
Kiến Nhất quay lại nhìn mọi người ở đằng sau, hô to. Hắn muốn về phủ thật nhanh để còn thay áo. Thật là mất mặt.
Thấy mọi người đã bắt đầu yên vị ở trên lưng ngựa, Nguyệt Tích Lương nhịn không được chạy đến bên Bắc Mạc Quân, hỏi:
- Này! Thế còn ta?
- Ngươi? Ngồi chung ngựa với, Kiến Nhất hoặc Triển Chính Hi. hắn lãnh đạm nói.
- Không được! Ta muốn ngồi cùng ngươi. nàng lắc đầu quầy quậy.
- Ta không thích nữ nhân. hắn, nhíu mày nhắc lại lần nữa.
- Ta là nữ hài tử! nàng đính chính.
Với lại, vì hắn là đoạn tay áo nên ta mới muốn đi cùng hắn. Xét về một mặt nào đó, giới tính của hắn và nàng là giống nhau, không sợ bị chiếm tiện nghi.
- ...
- Nhanh! Cho ta lên.
Nàng sốt ruột dang hai cánh tay ngắn củn lên.
- Hừ!
Bắc Mạc Quân hừ lạnh, rốt cuộc túm lấy cổ áo nàng xách lên như xách một con gà rồi kẹp vào nách.
- Ách? nàng đen mặt: - Ngươi chuyển tư thế đi! Chưa ngồi cùng ngựa với người khác bao giờ sao?
- Hử?... ngồi như thế nào?
Quả thật, trước giờ hắn chưa từng đi cùng ngựa với ai. Làm sao biết phải đặt nàng như thế nào.
- Đặt ta ngồi đằng trước, quay lưng về phía ngươi... nàng thở dài, chỉ dẫn.
Bắc Mạc Quân cũng không phản đối, làm theo.
Xong xuôi, hắn thúc ngựa quay đầu lại, phóng như bay về phía cổng thành. Đằng sau, hàng chục người ngựa cũng nhanh chóng đuổi tới, cát bụi mù mịt.
Nguyệt Tích Lương ngồi gọn trong lòng của Bắc Mạc Quân, mông di tới di lui, không chịu yên phận chút nào.
Nàng không ngờ lần đầu tiên cưỡi ngựa tưởng vui lắm, nào ngờ lại khó chịu như vậy. Mông nàng sắp nở hoa mất rồi.
- Ngươi ngồi yên cho ta!
Hắn gầm nhẹ, gương mặt mạc danh kỳ diệu trở nên hồng hồng. Nàng có biết nàng đang áp sát vào hắn không hả? Nàng đang vô tình trêu chọc dục vọng của hắn đấy.
- Không được! Ngươi cưỡi ngựa nhiều, mông chai rồi. Còn ta da thịt mềm, đâu chịu đựng nổi. nàng bĩu môi.
- Vậy ngươi lăn xuống mà đi bộ!
- Hay ngươi thuê xe ngựa cho ta ngồi đi... nàng đáng thương hề hề nói.
- ... hắn im lặng.
Tiểu oa nhi, ngươi còn không nhìn xem đây là chỗ hẻo lánh nào? Có xe ngựa để cho ngươi thuê sao?
Hừ!
Bắc Mạc Quân đang liên tục hừ lạnh trong lòng thì khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên biến đổi.
- Cẩn thận!
Hắn kìm dây cương lại, túm chặt cổ áo nàng ném cả cơ thể nàng về phía ngựa của Triển Chính Hi.
Vút!
Ngay khi Nguyệt Tích Lương bay ra khỏi ngựa thì trong rừng rậm có hàng chục mũi tên phóng về phía Bắc Mạc Quân.
Phập! Phập! Hắn lạnh nhạt rút ra thanh kiếm ở bên hông, đỡ lấy từng mũi tên. Những mũi tên gãy nát rơi xuống dưới nền đất ngày càng nhiều.
Nguyệt Tích Lương bây giờ đã an vị trên ngựa của Triển Chính Hi. Nàng trợn mắt nhìn cảnh tượng múa kiếm chém tên oai phong lẫm lẫm của hắn mà nguyền rủa.
Lại là thích khách! Lại là ám sát!
Tích Lương quận chúa lúc trước gặp phải thích khách, bây giờ đến nàng cũng gặp phải.
Rốt cuộc cái vương triều cổ đại này có quốc quy không vậy? Thích giết ai thì giết sao?
Đúng thật là không yên ổn được một khắc!
- Giết!!!
Hết đợt mưa tên, những hắc y nhân trốn trong rừng rậm rốt cuộc rút đao xông ra. Tiếng hô đầy sát khí vang vọng cả núi rừng.
- Chán sống!
Bặc Mạc Quân hừ lạnh, chân đạp vào yên ngựa tung người nhảy xuống, tiện tay chém ra một nhát kiếm.
Phụt!
Hắc y nhân gần đó không tiếng động ngã xuống đất, máu tràn ra từ động mạch cổ.
Thiên a! Đây là lần đầu tiên Nguyệt Tích Lương được nhìn tận mắt cảnh giết người. Cực kỳ phấn khích.
Võ công cổ đại đúng là xuất
chúng, thâm sâu khó lường.
- Quận chúa, ngài ở đây đợi ta. Ta đi giúp vương gia...
Triển Chính Hi đặt nàng ở một góc khuất, nói.
- Đi mau, đi mau. nàng phẩy tay.
Chậc chậc! Giá mà ở đây có thêm bỏng ngô thì tốt.
- Các huynh đệ, lên!!! Giết hết bọn chúng!
Triển Chính Hi hô to, đi đầu rút ra thanh đại đao ở sau lưng lao vào vòng vây.
Kiến Nhất cũng theo đó lấy ra cung tên bạc, lắp tên, ngắm bắn.
Phập! Phập! Phập!
Lặp tức ba hắc y nhân mất mạng.
Các thị vệ khác lại càng không chịu thua kém, hùng hổ chém giết.
Hay!
Nguyệt Tích Lương suýt nữa thì vỗ tay ra tiếng. Phim võ thuật phiên bản 3D là đây!
Mấy người thuộc hạ của Bắc Mạc Quân võ công đương nhiên rất tốt. Nhưng những hắc y nhân cũng không phải là hạng vừa, thêm nữa nhân số đông đảo. Nhất thời vẫn chưa phân ra thắng bại.
Nàng thầm nghĩ. Có khi nào đang đánh nhau mà bọn họ quay ra làm tình với nhau không nhỉ? Lúc đó đặc sắc phải biết.
Nếu mà mọi người biết được suy nghĩ đen tối của Nguyệt Tích Lương lúc này thì chỉ hận không thể cắn lưỡi để tự sát.
Suy nghĩ lung tung, vẩn vơ, vô căn cứ!
Nguyệt Tích Lương đang mải mê suy nghĩ nên cũng không nhận ra sự bất thường ở đằng sau.
Ánh sáng sắc lạnh chiếu thẳng vào cổ nàng cũng không hề hay biết.
Đúng lúc này, Bắc Mạc Quân vừa giết xong một hắc y nhân, liếc mắt về phía nàng.
Đồng tử của hắn bỗng nhiên co rụt lại, cất giọng khàn khàn gầm lên:
- Phía sau!
Nguyệt Tích Lương nghe vậy thì như phản xạ có điều kiện, nhấc chân, xoay người, đá một cú thật mạnh về đằng sau.
Quên chưa giới thiệu.
Bạn nhỏ Nguyệt Tích Lương của chúng ta ở thế giới hiện đại đã năm lần đạt quán quân của cuộc thi Karate toàn quốc. Là một cao thủ thực sự!
Nàng xuất ra cú đá này vừa nhanh, chuẩn, điệu nghệ lại không thiếu sức mạnh uy vũ.
Một cú đá giúp nàng bất bại trong mọi cuộc thi. Người ta gọi đó là: Thần sầu cước!
Bốp!
Hắc y nhân chưa kịp phản ứng thì đã nhận lấy một cú đá siêu mạnh mẽ của tiểu nữ oa trước mắt.
Nếu là bình thường, nàng đương nhiên đá không sai một ly đá vào ngực đối thủ.
Nhưng đằng này, nàng quên mất là nàng đã xuyên không vào cơ thể nhỏ bé bảy tuổi.
Thế nên, vì quá thấp nên cú đá ấy đã bị lệch trọng tâm...
Cực kỳ vô tình đá vào giữa HẠ BỘ của đối thủ!
- Gá á á á á á....!!!!!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa cuộc chiến khốc liệt. Chim muông bị kinh sợ bay toán loạn giữa không trung. Con người cũng vì thế mà dừng lại đao kiếm, nhìn về phía này.
Chỉ thấy Nguyệt Tích Lương đã hạ chân xuống, tâm trí vẫn còn ở chín tầng mây, vẻ mặt ngơ ngác.
Nằm dưới đất là một hắc y nhân thân hình cường tráng đang quằn quại đau khổ, mắt trợn không còn thấy lòng đen, tay ôm khư khư lấy tiểu đệ đệ của mình.
- A a a a a a a a.... !!!
Tiếng kêu thảm thiết vẫn tiếp tục vang lên.
Ực!
Đồng loạt nuốt nước miếng, tay cầm vũ khí run run.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Tích Lương quận chúa đánh bại hắc y nhân chỉ bằng một cú đá?
Thật là uy vũ! Nhưng... cũng thật nhẫn tâm...
Mọi người không hẹn mà cùng nhau đưa tay che hạ bộ. Bắc Mạc Quân cũng không ngoại lệ.
Tiểu oa nhi này... sao lại mạnh mẽ như vậy? Làm hại hắn lo lắng.
Nguyệt Tích Lương bấy giờ mới phục hồi lại tinh thần, hốt hoảng ngồi xuống xem xét người bị mình đá.
- Ngươi... ngươi không sao chứ? Ta không cố ý.
- Ta... không... tha...
- Ách? Ngươi nói gì?
Nàng đưa tay gỡ khăn che mặt của hắn ra...
Các thị vệ của Bắc Mạc Quân nhìn thấy gương mặt người này thì lặp tức sửng sốt.
Không thể sai được!
Chẳng phải hắn là...