Hư Vô Hệ Thống Tại Đô Thị

Chương 43: Chương 43




Nhún chân, lấy đà nhảy lên cao, Đượng muốn ở trên cây lợi dụng độ cao để tránh sự đột kích từ bên dưới. Thế nhưng, khi thân hình cậu còn đang lơ lửng ở trên không, một ngọn lửa đã bay tới liếm ngang về phía của cậu. Đòn đánh hiểm ác khiến Đượng không thể không lắc người, hạ thấp xuống đất để tránh.

Nhưng khi chân cậu vừa chạm đất thì ngay trước mặt xuất hiện một bóng đen bay lên từ dưới đất, chưởng vào giữa ngực cậu. Không kịp né tránh, Đượng gồng hai tay, bắt chéo trước ngực để phòng thủ một chưởng kia.

- Bụp!Một tiếng trầm đục vang lên, Đượng không bi bật lùi lại nhưng lại hộc ra một ngụm máu, đau đớn cả phế, phổi.

- Tưởng dễ đỡ vậy sao, đừng nghĩ thiên thuật của đạo sĩ chúng ta đơn giản như vậy.Tên đạo sĩ kia thành công đánh Đượng bị thương nhưng lại không tiếp tục xông lên, để lại một câu kiêu ngạo rồi trốn xuống dưới đất.

- Thiên cái bíp, chỉ giỏi trốn rồi cắn lén.Đượng tức giận, chửi mắng, chưởng lực của tên đạo sĩ kia không phải kiểu dương cương thường thấy mà là kiểu âm nhu, hiểm độc như đàn bà, khó lòng tránh được.

Nhưng không để cho cậu có thời gian nghỉ ngơi, mắng nhiếc. Ngọn lửa từ tay người siêu năng Hàn Quốc hóa thành hình con hổ cắn vào vai cậu, đốt cháy khét cả nửa thân trái.- Đừng quá lơ là như vậy! – Người siêu năng Hàn Quốc sau khi tấn công thì buông lời nhắc nhở muộn màng.

Hắn di chuyển theo ngọn lửa, biến ra sau lưng và lạnh lùng đá cậu bay thẳng vào khối đá cách đó không xa. Thân thể của Đượng đâm nát cả khối đá, toàn thân không nơi nào là không bị thương. Nhưng kẻ địch không cho cậu cơ hội thở dốc, gã đạo sĩ tận dụng cơ hội, nhảy lên túm lấy cổ áo của cậu, nhảy lên cao, xoay một vòng rồi ném ngược xuống dưới đất.

Đượng như một quả bóng rơi tự do, đập xuống nền đất khô cứng, nảy lên một đoạn ngắn rồi nằm im lìm một chỗ. Xương cốt toàn thân cậu gần như bị nghiền nát ra thành cám, không thể nhúc nhích nổi một ngón tay.

- Ha ha! Đây là kết cục dám can thiệp vào chuyện của Thánh cung bọn ta.Tên đạo sĩ hạ xuống đất, cười khả ố, sung sướng trước đau khổ của người khác.

- Ta đã giúp các ngươi rồi, hãy nhớ kĩ lời hứa của các ngươi!Chàng trai Hàn Quốc cúi đầu, không muốn ở lại nữa, quay sang nói với tên đạo sĩ rồi đi ngay.

- Được! Được! Chúng ta sẽ chuyển hết hợp đồng sang cho các ngươi.Tên đạo sĩ cười híp cả mắt lại, nếu không phải hắn đi bằng hai chân thì trông không khác gì con lợn xổng chuồng. Khi chàng trai người hàn kia vừa đi khỏi thì hắn lại đổi ngay sang bộ mặt khinh thường:- Đồ ngu, tưởng dễ lấy của chúng ta thứ gì sao? Cứ chờ rồi các ngươi sẽ chết mà không biết tại sao!

Đượng thì không có thời gian nghe những thứ đó, cảm giác đau nhức, kiệt sức toàn thân đang hành hạ cậu từng giây. Nhưng điều quan trọng hơn là cậu không thấy có cơ may nào đánh lại đối phương cả, còn đường duy nhất mà cậu có thể nghĩ tới là trốn vào trong hư vô hệ thống.

Thở dài vì đã hết cách, cậu chìm sâu vào ý nghĩ, câu thông với hư vô giới, chuẩn bị ra lệnh tiến vào. Nhưng ngay lúc đó, giọng nói kì lạ kia lại vang lên trong đầu cậu:- Tên ngốc! Có của báu mà không biết xài, Hào Khí Đế Vương đâu? Sao không lấy ra?

Lời nhắc nhở của giọng nói kia khiến Đượng tạm dừng mọi việc lại, cậu nhíu mày suy tư. Cậu vốn xem Hào Khí Đế Vương chỉ là một dạng phụ trợ thôi, không có tác dụng quá lớn trong chiến đấu, nhưng theo cách nói của người kia thì nó không chỉ là như vậy.

Giống như để giải đáp câu hỏi trong lòng cậu, giọng nói kia lại tiếp tục:- Làm theo ta nói, nhập thần vào tim, chuyển tinh lên phổi, phản khí về thái dương.

Ngẫm nghĩ “dù sao cũng đã đường cùng”, Đượng nhanh chóng làm theo, đầu nhập tâm thần vào tim, điều chuyển tinh hoa lên phổi rồi phản hồi về thái dương. Ngay khi từng luồng khí tinh khiết được chuyển lên thái dương thì cậu cảm thấy cả người như được tắm tiên dược. Những cơn đau nhức dai dẳng không còn, mà thay vào đó là những dòng khí lưu chuyển qua từng lỗ chân lông, vừa chữa trị vết thương, vừa thanh lọc cơ thể.- Tiếp theo, ta sẽ truyền kỹ năng khí thế cho ngươi, nghe kĩ vào!...

Tên đạo sĩ Trung Quốc thì không biết những điều đó, gã chỉ xem Đượng như người đã chết mà không chú ý lấy từng gốc cây, ngọn cỏ xung quanh cậu đang tươi tốt dần lên, hơn hẳn những vùng lân cận khác.

- Ngươi muốn chết ngay hay để ta hành hạ rồi mới giết?Gã cười gian tà lại gần Đượng, đến ngay cả con nít chắc cũng không tin nổi hắn có lòng từ bi nếu thấy vẻ mặt đểu cáng của hắn lúc này.

Và như để tăng phần lố bịch cho vai diễn của mình, gã vỗ đầu giả vờ quên, rút từ trong người ra một cái hũ màu trắng, khè ra từng tiếng:- Quên mất nhỉ? Cần gì hỏi ngươi, cứ thu hồn phách ngươi lại trước để chơi đàu, tra tấn mới vui chứ, phải không nhóc.

Khuôn mặt vốn đang im lìm, mắt nhắm chặt, môi khép kín của Đượng bỗng nở nụ cười khi nghe hắn nói tới đó, cậu từ từ mở mắt ra, dùng một đôi mắt nửa như thương hại, nửa như chúc mừng.

- Ngươi… ngươi nhìn cái gì?Đôi mắt của Đượng khiến hắn cực kì khó chịu, hắn chợt có cảm giác mình đang đối mặt với một người khác chứ không phải là Đượng bị đánh bầm dập ban nãy.

- Nhìn… người sắp chết.Cùng với câu nói của cậu, toàn bộ không gian bán kính vài dặm như bị o ép lại, một luồng sức ép tinh thần lớn chưa từng có đè nặng lên người của gã đạo sĩ Trung Quốc.

Đôi mắt của hắn trợn trừng ra, từng giọt mồ hôi lạnh chảy túa ra khắp người, cơ thể không di động nổi một chút nào dù trong đôi mắt hắn thể hiện rõ sự thèm muốn được di chuyển.

- Ngươi … ngươi … không … thể …nào…Đôi môi của gã đạo sĩ run rẩy mấp máy ra từng chữ, không ai biết được để nói ra những chữ đó, hắn đã phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực, chỉ biết rằng cả người hắn đã bắt đầu có dấu hiệu co giật của căng thẳng.

Đượng nhẹ nhàng nhấc tay lên, chỉ một ngón vào giữa trán của hắn, nói nhỏ nhẹ như một thân sĩ người pháp đi tán tỉnh:- Ra đi mạnh giỏi nhé! Kỹ năng khí thế: Thiên Mệnh – Uy Chấn Triều Dã. Giết!

Từ trong ngón tay của Đượng, tỏa ra những luồn khí thế cuồn cuộn chảy vào trong người gã đạo sĩ, tàn phá từng đường kinh mạch, từng nơ ron thần kinh. Chỉ trong chớp mắt, tên đạo sĩ đã bị phá hết nửa thân trên, mạch máu nứt ra, tuôn chảy ra những dòng máu đỏ tươi, chính thức phán án tử cho tên đó.

Đượng từ từ đứng dậy, nhìn lướt qua gã đạo sĩ rồi bỏ đi vào sâu trong rừng, cậu đã trải qua nhiều sóng gió rồi, giết đôi ba người đáng chết không là gì cả, cậu còn có nghi ngờ hắn chính là kẻ gây ra vụ thảm sát trước nên lại càng không có gì phải bận tâm.

Men theo con đường mòn rậm rạp, cuối cùng cậu cũng đến được nơi phát ra giọng nói kia, một gốc cây đại thụ to lớn, chục người ôm không xuể, cậu cúi đầu trước gốc cây một cách thành kính:- Cảm ơn! Ông đã cứu và dạy cho tôi kỹ năng về khí thế.

- Đừng nói như thế! Cũng là do ta gọi ngươi ra đây nên cậu mới bị phục kích. Mà kỹ năng khí thế thì với ta không có tác dụng gì, chỉ cho ngươi cũng không sao.

- Dù sao cũng xin cảm ơn, và ông gọi tôi ra đây có điều gì sai khiến, tôi nghe có vẻ rất gấp.

- Vậy thì nhờ ngươi, hãy tới Việt Nam và bảo vệ một người tên là Dương Minh Tinh, nói với cô ấy… Ta thật xin lỗi!

Đượng nghe tới đó liền vội vàng cắt ngang mà hỏi, nếu cậu đoán không nhầm thì rất có thể…- Khoan! Ông có quan hệ gì với chị của tôi? Tôi là Dương Minh Đượng, em trai của chị ấy.

Có vẻ người kia cũng rất bất ngờ, im lặng trong giây lát rồi bật cười sung sướng:- (*) Ý của Tạo Hóa, chắc chắn là ý của Tạo Hóa rồi, chỉ có thế thì mới trùng hợp như vậy. Ta là.. chồng cô ấy, nhanh! Nói cho ta nghe! Cô ấy ra sao rồi? Vẫn khỏe chứ?

- Vẫn còn rất tốt, cuộc sống đầy đủ, không đến nỗi thiếu thốn. Chỉ là… chị ấy vẫn một lòng một dạ chờ anh trở về.

Người kia thở dài, trầm mặc trong giây lát rồi than thở:- Ta… có lỗi! Nhưng ta đã cố gắng rồi. Vì cô ấy, ta chống lại mệnh lệnh của Thần Hoàng nên bị giam giữ ở đây. Ta thật sự là không rời đi được, trừ khi…

Thấy người kia không nói rõ trừ khi cái gì, Đượng hỏi gấp:- Trừ khi cái gì?

- Trừ khi Thần Hoàng thả ta ra, hoặc là có nước mắt của Nữ Thần Cao Li thì ta mới được giải phong ấn. Nhưng mà, điều thứ nhất sẽ là không thể, còn Nữ Thần Cao Li… đã tuyệt tích từ lâu rồi.

- Quả thật là không có cách nào sao?Đượng nhíu mày lắc đầu, cậu cũng không nghĩ ra cách nào cả.

- Không có, chẳng lẽ có ai mạnh hơn cả Thần Hoàng chấp nhận giúp ta sao?Ngươi kia than thở trong tuyệt vọng, ông ấy rất nhớ Minh Tinh.

- Sao lại không? Ông cứ yên tâm chờ đi, rồi sẽ có ngày được cứu.Đượng nghe tới đó thì mỉm cười, Thần Hoàng rất mạnh, nhưng không phải là không thể vượt qua, ít nhất thì cậu sẽ không thỏa mãn trước khi mạnh hơn Thần Hoàng.

Đượng nghĩ không còn gì nữa, nói sơ ra một chút rồi quay người rời đi.- Khuyến mãi cho anh rể ít động lực, anh đã làm cha rồi nhé! Thôi! Em đi đây.

Cậu bước ra được khoảng mười bước thì bên tai vang lên lời nói của ông anh rể chưa biết mặt kia, trong giọng nói còn chưa tan hết sự vui sướng khi được làm cha:

- Anh cũng khuyến mãi cho cậu ít động lực, kỹ năng khí thế vẫn còn chưa hoàn thiện đâu, nếu tìm được Âu Cơ Tiên Thuật và Long Quân Bí Điển thì cậu mới thu được bản đầy đủ của kỹ năng khí thế.

Bước chân của Đượng không dừng lại, nhưng trong đầu cậu lại nảy ra rất nhiều thứ, Âu Cơ Tiên Thuật, Long Quân Bí Điển, Thần Hoàng, thế giới mới. Cuộc chơi có vẻ càng ngày lại càng thú vị rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.