Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 44: Chương 44: Mùng ba tháng ba [1]




Nếu dựa theo tính tình dĩ vãng của Mặc Tam, chuyện không quan hệ tới mình , hắn sẽ không nói một câu, nhưng buổi tối mà Tống Chân có ý muốn tự sát , hắn nói rất nhiều, không tự giác , ai kêu hắn chỉ cần tưởng tượng đến sắc mặt Vị Vị trắng bệch và kéo lấy quần áo hắn , vẻ mặt tựa như tuyệt vọng khi cầu hắn trở về gấp, trong lòng hắn liền nén giận.

Không hề nghĩ ngợi , những lời đó cứ như vậy nói ra.

Tuy rằng hành động của Tống Chân ở trong mắt hắn , kỳ thật…… Thực bình thường.

Một nữ nhân, vì nam nhân tâm ái của mình mà lưu lại trong lòng người đó một vết khắc thật sâu, dùng thủ đoạn như vậy, đích thật là hảo thủ đoạn, dùng phương pháp như vậy cũng đích thực là một phương pháp tốt nhất, đặc biệt…… Đối một người cũng yêu mình , đặc biệt loại nam nhân khờ dại nói ra câu nói giống như Hứa Chính Nhất “Lần đầu tiên của nam nhân phải lưu lại cho người mình thích ”, cách này, đích thật là hảo phương pháp.

Trên thực tế, nếu không phải bởi vì Vị Vị, có lẽ hắn còn có thể tán thưởng Tống Chân, đối bản thân nàng đủ ngoan tuyệt , đối Hứa Chính Nhất cũng đủ ngoan tuyệt.

Nhưng khi nhìn thấy Vị Vị trở lại phòng liền ghé vào giường, vẫn không nhúc nhích , bộ dáng trầm mặc tĩnh mịch, hắn nén giận không nổi , đối Tống Chân, đối Hứa Chính Nhất.

Mà nhìn dáng dấp Vị Vị như vậy, hắn cũng không biết nên làm cái gì, nên nói cái gì, có hơi luống cuống chân tay.

Vì thế, nhìn thấy Mộc Vân Hi ở ngoài cửa sổ đối hắn ngoắc ngoắc , hắn thiếu chút nữa liền muốn cho lão yêu vật một quyền để tiếp đón !

Nhíu mày ra khỏi phòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi.

Mộc Vân Hi lại không tiếng động , quỷ dị nở nụ cười.

Hắn nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi kia tươi cười quỷ dị, trong lòng thầm muốn giết người.

Cho đến khi Mộc Vân Hi dẫn hắn rón rén núp trên nóc nhà , phía trên chỗ Hứa Chính Nhất đang ngồi……

“Ngươi có biết…… Trước khi mười hai tuổi , ta là một ngốc tử bị Phương gia ghét bỏ . Ngốc tử ngơ ngơ ngác ngác , không được Phương gia coi trọng , vốn sẽ không nên còn sống, là bởi vì vi nương cầu xin, ta mới có thể tiếp tục sống tiếp , ở trong biệt viện , mỗi ngày đến thăm ta chỉ có nương ta , muội muội của ta …… Hồng Y. Khi ta tròn mười một tuổi , nương chết, lúc sau, chiếu cố ta, chỉ có…… Muội muội mới đủ tám tuổi của ta……”

Là thanh âm của Hứa Chính Nhất?

“Thời điểm ta tỉnh lại , thứ đầu tiên đập vào mắt ta , là gì, ngươi biết không?” thanh âm Hứa Chính Nhất rất bình ổn, nhưng tựa hồ đang áp lực cái gì đó .

“Là muội muội ta, Hồng Y, gầy gò , sắc mặt thật không tốt, không có một chút huyết sắc, đó là vào ngày đại tuyết ập đến, Hồng Y mặc quần áo đơn bạc, một nữ nhi do tiểu thiếp sinh ra , cho dù là tiểu thư duy nhất của Phương gia cũng vẫn không được coi trọng , mùa đông dài và lạnh , ngay cả một áo khoác lông cũng không có , nhưng nàng…… Lại đem chiếc áo khoác bằng bông duy nhất còn trên người , cho ta, đắp lên người ta , còn ngồi ở thềm cửa , vá lại quần áo cho ta …… Mới 8 tuổi, nhỏ như vậy, ngón tay đều đông buốt đến nứt ra rồi, còn dùng sức vá lại quần áo cho ta ……” Giống như hoài niệm , lại giống như áp lực . Thanh âm Hứa Chính Nhất rất nhẹ, rất nhẹ.

“Khi đó…… Kỳ thật ta đã tỉnh từ lâu, nhưng ta không muốn tỉnh lại, một chút cũng không muốn tỉnh lại, ta…… Thậm chí muốn tự sát để trở về…… Nhưng, là bởi vì Hồng Y, ngươi có biết…… Mỗi ngày muội ấy đều nói gì với ta không ?” Tựa hồ khó có thể áp lực được nữa , Hứa Chính Nhất bật ra lời nghẹn ngào .

“Muội ấy nói…… Ca ca, đừng sợ, Hồng Y ở cạnh ca , ca ca hảo hảo , Hồng Y sẽ cùng với ngươi ……” Câu cuối cùng rốt cuộc không kiềm chế nổi run rẩy.

“Ta vì cái gì phải liều mạng muốn Phương gia thừa nhận ta như thế , bởi vì ta muốn cho Hồng Y khi lớn lên có thể được gả cho gia đình tốt , sinh tử dục nữ, nhưng ta thật sự vô dụng, ta đã chiếm được Phương gia thừa nhận, nhưng cũng trêu chọc nhiều mầm tai vạ như vậy, là ta…… Hại Hồng Y!” Thanh âm ảo não , cũng run rẩy , mang theo hối hận.

“Không — không phải như thế! Không phải như thế!” thanh âm Tống Chân rốt cục vang lên, mang theo nghẹn ngào “Là ta! Là ta bị ma quỷ ám ảnh, là ta vì cướp lấy bát bích kinh thư, là ta –”

“Đến bây giờ, ngươi còn không muốn nói sao?” Hứa Chính Nhất gầm nhẹ đánh gảy thanh âm Tống Chân “Cho dù năm đó Trương Minh Thụy được lưỡng cung thái hậu thưởng thức! Cho dù năm đó đại ca của ta liều mạng cứu giúp! Nhưng là, Tống Chân! Ta là ai?! Ta là kẻ duy nhất tiến vào cấm địa mà còn có thể sống trở về ! Ta là kẻ có khả năng nhất biết bát bích kinh thư kia ở nơi nào ! Ta là Phương Hạo Nhiên viết ra mười hai thiên sách lệnh! Mục tiêu hoàng thất truy tra hơn ngàn năm , ngay tại trên người của ta, mười hai gia tộc sao có thể buông tha ta?! Cho dù là cha ta, là người đứng đầu Phương gia , cha ta cũng chỉ có thể cùng ta đoạn tuyệt quan hệ phụ tử! Mà đại ca chưa kế thừa, hắn tái đại năng lực cũng không điều động được tất cả lực lượng Phương gia, hắn sao có thể bảo hộ được ta?!”

“…… Hạo, Hạo Nhiên…… Ngươi……” Tống Chân tựa hồ bị chấn kinh rồi, thanh âm run rẩy .

Hứa Chính Nhất trầm thấp trào phúng nở nụ cười “Chỉ có bát bích kinh thư…… Đúng hay không?”

“Hạo Nhiên……”

“Chỉ có bát bích kinh thư…… Mới có thể làm cho mười hai gia tộc buông tha đuổi bắt với ta …… Hơn nữa đại ca cùng Minh Thụy, còn có Phương gia, đại khái…… Phương gia cùng Minh Thụy cũng bị ép buộc vài chuyện , tỷ như nói, đại ca cưới nữ nhân Thiết gia mà hắn tối không thích , Minh Thụy thú muội muội của Như Ngọc quý phi, thành một đảng với Như Ngọc quý phi …… Phương gia có “Ba đời làm thừa tướng ” phải buông tha mưu cầu theo đuổi chức vị thừa tướng……” Hứa Chính Nhất nhẹ nhàng nói xong, ngữ khí bình tĩnh đến cực điểm.

“Hạo Nhiên, đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Tống Chân đột nhiên khóc hô “Cầu ngươi , Hạo Nhiên!”

Mà Hứa Chính Nhất giống như không có nghe đến, vẫn thì thào tự nói như cũ “Nhưng, như vậy còn chưa đủ, chỉ có bát bích kinh thư, chỉ có bát bích kinh thư mới có thể làm cho bọn họ đối Phương Hạo Nhiên hoàn toàn yên tâm! Cho nên…… Chỉ có, Hồng Y, đúng hay không? Đúng vậy, chỉ có Hồng Y, bởi vì Phương Hạo Nhiên từ cấm địa trở về đem một cái hộp giao cho Hồng Y bảo quản. Mà này, chỉ có hai người mà Phương Hạo Nhiên tin tưởng nhất , một, là Trương Minh Thụy, mà một nữa , là Tống Chân!”

Phòng đột nhiên im lặng xuống .

Sau một lúc lâu, thanh âm Hứa Chính Nhất cười khẽ lên “Nhưng Trương Minh Thụy tuyệt đối không có khả năng giết Hồng Y, cướp đi hộp , bởi vì…… Không có ai…… So với Trương Minh Thụy rõ ràng hơn, trong hộp kia rốt cuộc có cái gì ?”

“Chính là, ta còn hoài nghi …… Minh Thụy, đặc biệt…… Khi người tự hủy dung trước mặt mọi người để hủy hôn ước…… Tâm của ta ngay cả một điểm hoài nghi đều không có……” Hứa Chính Nhất thì thào nói, thanh âm rất mơ hồ “Nữ nhân đều thích chưng diện, đặc biệt là một người được thiên hạ tôn làm đệ nhất mĩ nhân , mà nữ nhân này, vì ngươi, tình nguyện hủy đi dung nhan của mình , tình nguyện bỏ qua địa vị ở Tống gia , tình nguyện buông vinh hoa phú quý một cách dễ dàng, đi theo một ngốc tiểu tử cái gì cũng đều không có , bị trục xuất khỏi gia tộc, mà ngốc tiểu tử này còn tùy thời không thoát được âm mưu cùng đuổi giết……”

“Nói thật, ngốc tiểu tử lúc ấy đã nghĩ , nữ nhân tốt như vậy, ta sao có thể hoài nghi nàng, ta sao có thể cô phụ nàng…… Ta nhất định phải hảo hảo yêu nàng, dùng cả đời của ta để đối xử tốt với nàng , chỉ đau nàng một người , không thể lừa nàng, mỗi một sự kiện đáp ứng với nàng đều phải làm được, mỗi một câu nói cùng nàng đều phải thật tình , phải tin tưởng nàng, người khác khi dễ nàng thì sẽ chạy ra giúp nàng đầu tiên , nàng vui vẻ , ta sẽ cùng nàng vui vẻ, nàng không vui , ngươi sẽ hống nàng vui vẻ, vĩnh viễn đều phải cảm thấy được nàng là tối xinh đẹp , trong mộng cũng muốn nhìn thấy nàng ……” Hứa Chính Nhất thấp giọng nói hết .

Thanh âm thấp khóc , là Tống Chân, vào lúc ban đêm tĩnh lặng này, hết sức rõ ràng.

“Ta không thể không làm như vậy…… Muốn ta nhìn ngươi chết, ta làm không được, gia chủ nói, chỉ cần lấy được cái hộp kia , nàng đáp ứng với ta, giúp ta khuyên phục các gia chủ khác…… Cho ngươi còn sống rời đi kinh thành, sau này, mười hai gia tộc sẽ tin rằng Phương Hạo Nhiên đã chết.” thanh âm Tống Chân nghẹn ngào vang lên.

“Chỉ cần có thể cho ngươi sống sót, chỉ cần ngươi có thể sống , để ta làm cái gì , ta đều nguyện ý!” Tống Chân thấp giọng xen cùng tiếng khóc , thanh âm đứt quãng “Ta không muốn giết Hồng Y …… Ta nói cùng ngươi , ta cũng không hề nghĩ tới , lúc ấy Hồng Y thế nhưng lại ở nơi đó ! Nàng ta thấy rồi nàng ta thực sinh khí, nàng ta còn muốn nói cho ngươi, ta không thể, ta không thể làm cho nàng đi, ta không thể cho ngươi biết việc ta đã làm, nếu sự tình bại lộ, nếu ngươi đã biết , y tính tình của ngươi, ngươi khẳng định sẽ không đáp ứng! Cho nên…… Ta……”

Hứa Chính Nhất cười , đột nhiên cười to .

“Ngươi có biết…… Cái hòm ta cho Hồng Y…… Chứa cái gì không ?” Thật vất vả ngừng lại , Hứa Chính Nhất thở phì phò, trầm thấp cười “Là…… Một đôi nhẫn, là một khối ngọc bích hảo hạng mà ta tìm được ở trong cấm địa, ta nhờ Minh Thụy giúp ta tìm một ngọc điêu sư giỏi nhất , dựa theo bộ dáng ta muốn mà điêu khắc thành một đôi, lúc ấy…… Ta đã nghĩ , nếu hoàng thất chịu giải trừ hôn ước giữa ngươi cùng Cảnh Phong vương gia, ta sẽ dùng nó làm sính lễ, trong đó một cái cho ta , một cái cho ngươi , nếu không thể, ta liền đem đôi nhẫn này lưu cho Hồng Y, tương lai cấp nàng làm đồ cưới, nhẫn, ngươi có biết là ý gì không ?”

“Sao có thể ? Sao lại có thể……” Tống Chân tựa hồ si ngốc , ngây ngốc lầm bầm lầu bầu .

“Thập chỉ tương khấu , khiên thủ nhất sinh , đây là ý nghĩa của nhẫn……” Hứa Chính Nhất trầm thấp nói , vừa cười cười, lẩm bẩm nói “Ta đời này…… Thầm nghĩ cùng ngươi thập chỉ tương khấu…… ai có thể nghĩ đến…… Nhẫn khi đó đã đánh mất, có thể đây là thiên ý đi.”

“Hạo Nhiên!” Tống Chân kinh hoảng kêu lên.

“Quay về Tống gia đi, ngươi đã muốn biết bí mật của nhẫn , không phải sao ?” thanh âm Hứa Chính Nhất rất là mỏi mệt.

“Hạo Nhiên, ngươi đang nói cái gì?!” Tống Chân kinh sợ .

“Tống Thần Nguyệt…… Là vì cái gì ở lại Thanh Dương?” Hứa Chính Nhất nói rất lạnh tĩnh.

Tống Chân chấn động, lập tức nột nột nói “Ngươi nghe được?”

“Ta không nghe được , nhưng ta biết, Tống Thần Nguyệt sẽ không ở lại Thanh Dương này mà không có lí do , mà ngươi, sẽ không vô duyên vô cớ đi lật lại đống sách cũ của ta .”

“Ta –” Tống Chân nhất thời nghẹn lời, lập tức vội giải thích “Hạo Nhiên, hãy nghe ta nói, ngũ muội nói, gia chủ đã không còn kiên nhẫn nghiên cứu cái hộp kia , nếu không có manh mối, gia chủ nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta, ta không sợ chết, chính là ngươi cùng Vị Vị, còn có Hạo Tử, các ngươi không thể –”

“Cho nên, ngươi trở về đi!” Hứa Chính Nhất lạnh lùng nói xong, ngữ khí rất lạnh nhạt.

“Hạo Nhiên……” Tống Chân mờ mịt.

“Nếu, thật muốn bảo hộ ta cùng Vị Vị, Hạo Tử như lời ngươi nói , quay về Tống gia mới càng thêm tiện , không phải sao ? Mặt khác…… Ta đã nguyện trung thành cùng tam hoàng tử , có tam hoàng tử che chở, còn có đại ca bọn họ, không có chuyện gì .”

Im lặng thật lâu, thanh âm Tống Chân thì thào vang lên “Ngươi chỉ là muốn đuổi ta đi mà thôi……”

Hứa Chính Nhất trầm mặc , không có cãi lại, thật lâu, mới thấp giọng nói “Hảo hảo còn sống, đừng làm cho Vị Vị cùng Hạo Tử thất vọng khổ sở……”

“Hạo Nhiên!” Tống Chân đột nhiên bật ra câu hỏi, thanh âm run rẩy không thôi “…… Chúng ta…… Còn có thể không ?”

Hứa Chính Nhất lặng im thật lâu, mới thấp giọng nói “Mười năm thời gian , là khoái hoạt an bình mà Phương Hạo Nhiên ta không thể quên, Chân Chân , ngươi là một nữ nhân tốt , đã nhiều ngày, ta cũng không biết nên đối mặt với ngươi như thế nào, hận ngươi? Ta không thể hận, hoặc là , ta nên hận chính ta …… Quên hết thảy năm đó, vĩnh viễn là không thể, ta chỉ có thể trầm mặc, ta lừa mình dối người, buổi sáng ngày đó ta trở về, ngươi ở cửa đợi ta , câu thực xin lỗi khi đó ta nói…… Ta chỉ biết, chúng ta đã hết . Chính là, ta không biết nên nói như thế nào với ngươi…… Sau đó, Đại Qua nhắc nhở ta , Tống Thần Nguyệt đột nhiên hành động ở Thanh Dương Huyền, còn có…… Đêm ba mươi , ngươi lục lọi đống sách cũ của ta…… Ta nghĩ, ngươi sẽ thẳng thắn hết thảy về Tống Thần Nguyệt với ta , nhưng ngươi bảo trì trầm mặc. Chân Chân , có lẽ ngay cả chính ngươi cũng chưa phát hiện đi, kỳ thật, ngươi miệng nói câu hận Tống gia, nhưng, việc có liên quan tới lợi ích Tống gia , ngươi vẫn thực để ý .”

“Không phải! Không phải như thế!” Tống Chân kịch liệt phản bác .

Hứa Chính Nhất lại nở nụ cười bất đắc dĩ “Thật hay không thật , Chân Chân, chính ngươi vẫn biết. Chân Chân, hảo hảo sống đi, vì Vị Vị cùng Hạo Tử, ta không muốn lại thấy Vị Vị cùng Hạo Nhiên khổ sở vì chuyện chúng ta .”

Trầm mặc , thật lâu, Tống Chân mới nhẹ nhàng hỏi “Hạo Nhiên…… Ta đáp ứng ngươi, ta quay về Tống gia, cuộc đời này ta sẽ không cùng ngươi gặp mặt , nhưng ngươi phải đáp ứng ta, làm cho ta thành thê tử duy nhất của ngươi , trừ bỏ ta, Hứa gia sẽ không có thêm nữ chủ nhân thứ hai !”

“Hảo. Ta đáp ứng ngươi.”

[ Nguyệt : Thế nhỡ anh Nhất Nhất làm ‘ nữ ’ chủ nhân Trương gia thì tính thế nào đây =O= ]

************

“Tam hoàng tử, bát bích kinh thư nga.” Mộc Vân Hi chớp mắt hưng phấn nói.

“Đó là giả !” Mặc Tam lạnh lùng nói.

“A?” Mộc Vân Hi mơ hồ “Giả ?”

Cấm địa ? Bát bích kinh thư?

Mặc Tam cười lạnh liên tục, thì ra là thế……

Ai có thể nghĩ đến, Hứa Chính Nhất này thế nhưng chính là Phương Hạo Nhiên năm đó……

Người duy nhất đi vào chỗ sâu nhất trong cấm địa, tiếp xúc qua bát bích kinh thư , còn viết xuống mười hai thiên sách lệnh ràng buộc mười hai gia tộc……

Bất quá, tại sao ở đời trước , Phương Hạo Nhiên kia lại được đồn là chết sớm? Nguyên lai tin tức là giả sao ? Nhưng, vì cái gì khi mình tranh đoạt , ngay cả thời điểm diệt mười hai gia tộc, hắn lại im lặng ?

Hừ!

Bất quá, đều không sao cả!

Mười hai gia tộc ngu xuẩn, thật nghĩ đến trong cấm địa có bát bích kinh thư sao ?

Sách, Hứa Chính Nhất này nếu đã đi vào cấm địa , như vậy nhất định cũng biết, trong cấm địa rốt cuộc là cái gì đi?

Nhưng hắn thực thông minh, bảo trì trầm mặc. Nhưng lại cố ý làm ra một ít tin tức giả, chính là, phân tâm này của hắn là tốt, lại đáng tiếc nha…… Nhưng mấy lão già hám lợi đen lòng kia lại không cảm kích , mà hắn cũng thật quá mức khờ dại! Nghĩ chỉ như vậy có thể bình ổn mầm tai vạ sao ?

Xem ra, Vị Vị thiện lương khờ dại thật là được gia truyền a.

“Trở về.” Mặc Tam đạm mạc nói, xoay người liền hướng phòng Vị Vị đi đến.

“Ai? Tam hoàng tử? Bát bích kinh thư đâu?”

“Chuyện không liên quan tới ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.