Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 43: Chương 43: Năm mới [3]




Ăn xong cơm tất niên, Hứa Vị tự giác lưu lại hỗ trợ thu thập , Tuệ Khả cũng vội xắn tay áo lên giúp , cầm chén đĩa linh tinh bê xuống phòng bếp , đã bị Trương mụ chạy ra, oán trách nói nấu cơm đã bị phu nhân cùng thiếu gia tranh, thì chuyện rửa chén bát này đâu có thể lại để cho thiếu gia cùng phu nhân chứ ?

Vì thế, Hứa Vị liền cười cười , lôi kéo Tuệ Khả có phần ngại ngùng không biết làm sao rời đi.

Nhà bọn họ chính là như vậy, tuy rằng như vậy rất không hợp quy củ , dù sao nhà người ta cũng không có mấy phu nhân cùng thiếu gia sẽ chịu xuống bếp , kỳ thật, tự tay nấu cơm là chuyện mà nương hắn thích nhất , ừm…… Có thể là bởi vì nấu cơm cho người mình coi trọng nhất ăn , sau đó có thể nhìn thấy người ấy vì đồ ăn mình làm mà lộ ra tươi cười thỏa mãn , mỗi khi nhìn thấy tươi cười như vậy, bản thân sẽ thực vui vẻ!

“Vị Vị……” Chuẩn bị quay về đại đường cùng mọi người uống trà nói chuyện phiếm, Tuệ Khả giữ chặt Hứa Vị, tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn cắn răng quyết định nói ra.

“Vị Vị…… Đi theo ta một chút được không?”

Hứa Vị nhìn bộ dáng hạ quyết tâm của Tuệ Khả, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu “Hảo.”

Vì thế, Tuệ Khả cùng Hứa Vị lặng lẽ đẩy cửa rời đi, đi vào ngõ phía sau .

Bởi vì là đêm đoàn viên, lúc này trong ngõ nhỏ rất im lặng, gió đêm phất nhẹ thổi qua , có chút lạnh, dù sao buổi sáng hôm nay vẫn còn rơi them một đợt tuyết .

Tuệ Khả xoa xoa tay, không biết là bởi vì thời tiết lạnh, hay là bởi vì trong lòng lúc này khẩn trương bất an, hắn không biết, chính hắn quyết định chính xác hay không, đem tâm thanh của Hứa bá phụ cùng Hứa bá mẫu nói cho Vị Vị, quyết định này đúng hay không?

Hắn không muốn nói, nghe tâm thanh , nghe được tâm sự mịt mờ trong lòng người khác, loại chuyện này chính hắn đều chán ghét đến cực điểm.

Nhưng cố tình lại có được .

Mộc Vân Hi, yêu vật tiền bối kia nói, đây là lão thiên gia bồi thường cho những kẻ như bọn họ .

Nhưng Tuệ Khả chỉ cảm thấy đây là lão thiên gia đang trừng phạt hắn!

Trước kia bị bắt nghe, không thể cự tuyệt, hắn cũng đã rất thống khổ , lòng người rất xấu xa, lòng người tham lam ích kỷ, tê liệt, còn có tâm tư thiện biến, chính là cha nương hắn……

Thật vất vả dưới sự chỉ bảo của tam hoàng tử , hơi hơi khống chế được năng lực của mình, nhưng hôm nay, cũng bởi vì trong lòng Hứa bá phụ có mãnh liệt phẫn nộ cùng đau khổ mà không thể không nghe…… Hắn không muốn biết chuyện tình……

Còn có trong lòng Hứa bá mẫu…… Sợ hãi cùng…… Tử ý……

Hắn không muốn biết, nhưng hắn đã biết, hắn không muốn nói, nhưng không thể không nói.

Nếu Hứa bá mẫu thật sự chết đi , đại ca ca nhất định sẽ rất khó vượt qua , rất thống khổ.

Chính là, chuyện mình có thể nghe được tâm thanh không thể nói cùng đại ca ca , cho dù đại ca ca không để ý, hắn cũng không muốn nói cho đại ca ca!

Cho nên…… Chỉ có thể nói cho Vị Vị.

“Tuệ Khả?” Hứa Vị nhìn Tuệ Khả trước mắt vẻ mặt không ngừng biến hóa, trong lòng kỳ quái “Làm sao vậy?”

“Vị Vị……” Tuệ Khả cắn môi dừng lại chốc lát , mới chậm rãi cố lấy dũng khí, ngẩng đầu “Có chuyện, ta…… Phải nói cho ngươi.”

“Ân, ngươi nói.” Hứa Vị cười tủm tỉm nói.

*********

Đêm dài nhân tĩnh.

Hứa Chính Nhất khoác áo choàng lông chồn mà hôm nọ Trương Minh Thụy cho hắn , đứng ở dưới mái hiên, nhìn tuyết trắng rơi dày đặc trong đêm đen .

Hắn, ngủ không được.

Đứng ở dưới mái hiên phòng mình, nhìn chằm chằm lão cha ngửa đầu nhìn không trung đứng ở dưới mái hiên xa xa, thần sắc trên mặt Hứa Vị có chút tái nhợt.

“Vị Vị?” Mặc Tam nhìn sắc mặt Vị Vị tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại rất kiên định, nhíu mày, Vị Vị như vậy, hắn nhìn mà trong lòng khó chịu, vì thế vươn tay nắm chặt , trầm thấp hỏi “Nếu không, chúng ta quay về Đại Ngọc sơn?”

Hắn biết Vị Vị không vui, Vị Vị khó chịu trong lòng, đều là bởi vì Hứa Chính Nhất đứng ở cách đó không xa , còn có, Tống Chân ở trong phòng sau lưng Hứa Chính Nhất.

Thời điểm Tuệ Khả cùng Hứa Vị nói chuyện, hắn ở ngay tại bên cạnh.

Đại khái bởi vì mình là mặc quỷ, Tuệ Khả nghe không được tâm thanh của mình , không có phát hiện tồn tại của mình.

Bởi vậy, hắn nghe được chuyện tình khiến người ta giật mình

Hứa Chính Nhất có một muội muội, kêu Hồng Y, mười năm trước , bị Tống Chân…… Tự tay giết chết .

Mà Tống Chân…… Giết muội muội Hứa Chính Nhất sau, cướp đi bát bích kinh thư .

Hứa Chính Nhất cũng không biết, hiện tại không biết vì sao lại biết, sau đó, Tống Chân cũng tựa hồ phát hiện việc mình làm bị Hứa Chính Nhất phát giác .

Hiện tại, Tống Chân như mất hết can đảm, bắt đầu sinh tử ý.

Đối Hứa Chính Nhất cùng Tống Chân, Mặc Tam đều không có cảm giác gì, nghe được, cũng chỉ có chút kinh ngạc vì bát bích kinh thư đâu phải là 1 quyển sách , sao có thể bị đoạt tới đoạt lui ?

Mà hiện tại , điều làm cho hắn chân chính có cảm giác là Vị Vị lúc này sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt thống khổ.

“Tiểu Mặc…… Ngươi ngủ đi, ta đi tìm cha ta nói chút chuyện .” Vị Vị lấy lại tinh thần, miễn cưỡng lộ ra tươi cười.

Mặc Tam nhíu mày, không đồng ý , cường thế ôm chặt , đã như vậy còn muốn đi tìm Hứa Chính Nhất?

Lúc này đi, dù hỏi cái gì, được đáp án thế nào , đều sẽ chỉ làm Vị Vị càng thêm khổ sở mà thôi, vì thế, đạm mạc nói “Không cho đi!”

Nhưng Hứa Vị lại cúi đầu, sau một lúc lâu, khẽ cười một tiếng “Tiểu Mặc, để cho ta đi. Ta không sao .” Vừa nói, một bên chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tuy rằng vẫn thực tái nhợt, nhưng tươi cười cũng đã thoải mái rất nhiều.

Mặc Tam trầm mặc một hồi, nhìn vẻ mặt Hứa Vị rất kiên định, đành phải chậm rãi buông tay ra .

Hứa Vị hít sâu một hơi, đạp tuyết, bước đi hướng Hứa Chính Nhất còn đang ngửa đầu ngắm tuyết.

“Cha?”

Hứa Chính Nhất lấy lại tinh thần , cúi đầu, có chút kinh ngạc “Vị Vị, sao ngươi chưa ngủ ?”

Hứa Vị nhìn cha hắn , Tuệ Khả nói làm cho hắn hiểu được rất nhiều vấn đề mà đời trước không rõ ràng ……

Tỷ như nói vì cái gì đời trước nương lại tự sát? Tỷ như nói, vì cái gì cha chỉ bái tế ở mộ nương một lần , lúc sau cũng không bao giờ đặt chân đến nấm mộ kia ……

Vì cái gì…… Cha cuối cùng lại buồn bực mà chết, rõ ràng cha là loại người sáng sủa lạc quan a……

“Cha…… Ta vừa mới thức dậy…… Liền thấy cha …… Cha, ngươi đứng ở chỗ này để làm chi?” Lời đến cửa miệng rồi mà vẫn không thể bật ra câu hỏi , hắn không biết mình nên hỏi thế nào ? Hắn không biết mình nên nói gì? Há miệng thở dốc, ra vẻ tò mò cười, nhếch miệng hỏi, kéo kéo tay áo Hứa Chính Nhất, ra vẻ khờ dại.

Hứa Chính Nhất chau mày nhìn sắc mặt Hứa Vị tái nhợt, ngồi xổm xuống, đem áo choàng lông chồn trên người phi đến trên người Hứa Vị, giận dữ nói “Ta nói, Vị Vị, ngươi muốn làm thầy thuốc như lời ngươi nói thì phải biết quan tâm bản thân trước chứ ? Ngươi xem , ngươi đều đã bị lạnh thành cái dạng gì ……”

Hứa Vị ngượng ngùng cười, sờ sờ áo choàng lông chồn trên người, trong lòng có chút kỳ quái, khi nào thì trong nhà có đồ tốt như vậy?

“Tốt lắm, Vị Vị, nhanh trở về đi.” Hứa Chính Nhất vung tay lên đuổi người “Cha chỉ thức dậy ngắm tuyết, không có gì đâu , mau trở về một chút đi.”

Hứa Vị há miệng thở dốc, nhìn Hứa Chính Nhất cười tủm tỉm, do dự tái do dự, cuối cùng, chỉ có thể kéo kiện áo choàng lông chồn kia , từng bước một quay về phòng mình.

Nhìn Hứa Vị đi trở về phòng, Hứa Chính Nhất lại đứng một hồi, mới xoay người vào phòng.

Trong phòng, Tống Chân ngồi ở trên giường, mắt đục đỏ ngầu.

Hứa Chính Nhất trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói “Ngủ đi. Ta di xem sách .”

Tống Chân thân mình run lên, cuối cùng cúi đầu nói một câu “Dạ……”

********

Hứa Vị ở trong phòng, Hứa Vị ghé vào trong ngực Mặc Tam, tùy ý để Mặc Tam ôm chặt mình, lẩm bẩm nói “Tiểu Mặc, ngươi nói…… Nếu cha cùng nương không còn ở cùng nhau thì làm sao bây giờ?”

Mặc Tam trầm mặc .

Hứa Vị không thể tưởng tượng, cha nương luôn yêu thương nhau trong trí nhớ của mình , có một ngày sẽ không yêu nhau nữa , có một ngày se tách ra……

Vì cái gì……

Vì cái gì phải như vậy!

*******

Hôm sau, Mùng một . Là ngày thăm thân thích, nhưng thân thích của Hứa Chính Nhất ở Thanh Dương Huyền cũng chỉ có mình lão sư Trang Cảnh là viện trưởng Thanh Dương thư việncũng là lão sư của hắn mà thôi .

Vì thế, Hứa Chính Nhất lôi kéo Kim Đại Vĩ cùng Hứa Hạo Nhiên, ba người cùng đi chúc tết Trang Cảnh .

Mà Mặc Tam đã dậy từ sáng sớm, hiện tại cũng không thấy người đâu .

Hứa Vị mờ mịt nhìn phòng trống trơn , nhớ tới tối hôm qua, Mặc Tam điểm huyệt đạo của mình, bức mình đi ngủ.

Sửng sốt một hồi, lại nghĩ tới chuyện hôm qua . Trong lòng Hứa Vị khó chịu, nhưng lại không có chỗ để nói. Vì thế, xoay người, đang muốn xuất môn.

Chỉ thấy Tuệ Khả vội vàng chạy đến.

“Vị Vị, ngươi theo ta đi.” Tuệ Khả lôi kéo Hứa Vị chạy ra cửa .

Hứa Vị sửng sốt “Làm sao vậy?”

“Ân, nơi này.” Tuệ Khả lôi kéo Hứa Vị tới sau phòng Hứa Chính Nhất , tới gần hậu viên liền ngồi xổm xuống, thở dài một tiếng, ý bảo Hứa Vị im lặng.

Hứa Vị giật mình, cũng ngồi xổm xuống theo, lập tức đem lổ tai áp lên , chợt nghe đến:

“Tam tỷ, ngươi làm sao vậy?! Tỷ phu khi dễ ngươi sao?!–”

“Ngũ muội, biết không? Đời này, ta hận nhất chính là, vì cái gì ta lại họ Tống? Vì cái gì ta là người Tống gia ?……”

“Tam tỷ……”

Đột nhiên nghe đến đó, lại không có thanh âm, tiếp theo, chợt nghe từng trận thấp khóc.

Hứa Vị trầm mặc đứng dậy, Tuệ Khả nhìn Hứa Vị đứng dậy, cũng vội vàng đứng dậy, chạy theo .

“Vị Vị?” Tuệ Khả lo lắng khẽ gọi .

Hứa Vị lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tuệ Khả, miễn cưỡng cười “Không có việc gì.” Dừng một chút, nghiêm túc dặn dò “Tuệ Khả, ngàn vạn lần không được nói cho người thứ hai, biết không? Năng lực của ngươi……”

Tuệ Khả sửng sốt, lập tức vội không ngừng gật đầu.

Nếu không phải đã xác định Vị Vị không phải loại người như vậy, hắn cũng tuyệt đối không nói .

Nhìn Tuệ Khả gật đầu , Hứa Vị mới yên tâm rời đi.

*************

Mà ở mấy ngày kế tiếp, ở trước mặt mọi người, Hứa Chính Nhất vẫn như ngày xưa, cùng Tống Chân có khi cũng sẽ nói nói cười cười vài câu, nhưng Hứa Vị biết rõ, cha hắn cố lảng tránh ánh mắt của nương hắn .

Mà đã nhiều ngày, Hứa Vị cố gắng hồi tưởng lại ngày mà nương hắn tự sát đời trước , trong lòng hắn rất bất an, tuy nói mấy ngày nay, hắn luôn cố gắng để chọc nương vui cười , nhưng nương luôn cười xong thì quay đầu lại ngơ ngác nhìn cha hắn, mắt đỏ đục ngầu, còn cố nén nói cái gì bị gió thổi……

Mà hắn cũng nhìn thấy cha hắn trầm tư suy nghĩ một mình ngày càng nhiều ……

Hứa Vị trong lòng bất an , cũng sợ hãi .

Nhưng hắn lại cái gì cũng không thể nói.

Hắn không thể nói ra hắn đã biết hắn có một cô cô tên Hồng Y ……

Hắn cũng không thể nói ra lời rằng xin cha tha thứ cho nương , nếu hắn hiện tại thật sự chỉ mười tuổi, hắn có thể lôi kéo cha hắn , khóc lóc la hét đòi cha tha thứ cho nương , nhưng hắn không phải.

Hắn hai thế làm người, tuy rằng hắn chưa từng trải qua tình yêu, nhưng hắn biết, hắn không có quyền gì yêu cầu cha hắn tha thứ cho nương hắn.

Nếu cha có thể tha thứ cho nương, vậy không phải cha hắn ……

Nếu có thể dễ dàng tha thứ, thì đời trước cha đã không thống khổ đến thế .

Bởi vì là người mình yêu thương , cho nên, biết được người mình yêu nhất giết chết thân nhân tối thân cận nhất của mình , lại còn cướp đi đồ vật quan trọng cực kì …

Mười năm tương thân tương ái tựa như một câu chuyện cười .

……

Lại thở dài thật sâu, Mặc Tam quay đầu, nhịn không được nói “Vị Vị, bọn họ nói, thở dài thực dễ lão.”

Hứa Vị quay đầu, bất đắc dĩ cười, tự giễu mở miệng “Ta cảm thấy ta đã muốn đủ lão rồi ……”

Mặc Tam không nói gì.

Nhìn nhìn mặt nạ trong tay, Mặc Tam thay đổi đề tài “Vị Vị, du viên hội này thực nhàm chán.”

“Ân……” Hứa Vị không chút để ý đáp lại .

Chỉ chớp mắt đã tới du viên hội , hôm nay là ngày mùng bảy .

Hôm nay buổi tối cơm nước xong, Hứa Chính Nhất cùng Kim Đại Vĩ, Hứa Hạo Nhiên, Tuệ Khả đến bên bờ sông Hộ Thành , đại biểu Thanh Dương thư viện, chủ trì luận võ đấu nghệ.

Mà hắn cùng Mặc Tam lại ở nơi này xem du viên hội.

“Về sau nếu Tuệ Khả tái nói với ngươi những điều tâm thanh mà hắn nghe được , ta nhất định sẽ băm hắn.” Mặc Tam nghiêm túc nói.

Hứa Vị sửng sốt.

“Nếu hắn không nói với ngươi , ngươi sẽ không khó chịu nhiều ngày như thế .” Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Vị , nói.

Hứa Vị lắc đầu “Tiểu Mặc, nếu Tuệ Khả không nói cho ta , ta sẽ là người đánh hắn .”

Hắn phải cảm tạ Tuệ Khả, nếu không phải Tuệ Khả, chuyện khiến mình phiền não từ đời trước cũng sẽ không được cởi bỏ .

Mặc Tam khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn không quá đồng ý, thầm nghĩ , phải tìm một cơ hội cảnh cáo Tuệ Khả mới được !

Hai người vừa đi vừa nói chuyện , Mặc Tam nắm tay Hứa Vị, đột nhiên, Hứa Vị dừng lại cước bộ, nhìn chằm chằm tiểu quán bán mặt nạ trước mắt cách đó không xa , sắc mặt đột nhiên tái nhợt, thân mình phát run.

“Vị Vị?” Mặc Tam vội nắm chặt , làm sao vậy?

“Tiểu Mặc, mau! Mau dùng khinh công của ngươi về nhà đi! Ta … nương, nương ta –” Hứa Vị run rẩy , cơ hồ nói không nên lời nữa .

Mặc Tam sửng sốt, vốn định truy vấn, nhưng nhìn sắc mặt Hứa Vị quá mức tái nhợt, liền xoay người, phẩy mũi chân một cái, hướng Hứa phủ bay đi!

Mà sau khi Mặc Tam bay đi, Hứa Vị hít sâu một hơi, mạnh mẽ chạy vội theo .

Hắn đã quên…… Hắn thế nhưng đã quên!

Đời trước, nương hắn chính là ở khi hắn vui vẻ khoái hoạt trở về sau du viên hội , đã chết !

Chính là du viên hội hôm nay, trong nhà, trừ bỏ nương, tất cả mọi người không ở, mà nương, dùng vải trắng kết liễu sinh mệnh của mình !

Cơ hồ là chạy không kịp thở về đến nhà, vọt tới phòng Hứa Chính Nhất.

Khi Hứa Vị nhìn thấy, nương hắn ngồi dưới đất đầy nước mắt vẻ mặt lại đờ đẫn, Hứa Vị thiếu chút nữa quỵ xuống .

Thật tốt quá!

Rốt cục có thể cứu được nương ……

Mà Mặc Tam đứng bên cạnh , trong tay cầm vải trắng , trầm mặc nhìn chằm chằm Tống Chân ngơ ngác ngồi bệt trên mặt đất sau một lúc lâu, Mặc Tam nhíu mày nói “Bá mẫu làm như vậy, đích xác đủ ngoan.”

Thanh âm đạm mạc, ngữ khí bình tĩnh.

Nhưng làm cho thân mình Tống Chân run lên .

“Bá mẫu làm như vậy, bá phụ cả đời đều đã nhớ tới bá mẫu, Vị Vị cùng Hạo Nhiên đại ca cũng sẽ nhớ rõ cả đời. Sau đó, bọn họ sẽ thống khổ cả đời.” Mặc Tam tiếp tục trầm mặc nói.

Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ sẽ thống khổ cả đời……

Đời trước, đại ca vì cái gì lại tòng quân sớm như thế ?

Vì cái gì cha rõ ràng không thích, vẫn buộc mình nhậm chức?

Vì cái gì chính mình tình nguyện ở Đại Ngọc sơn cũng không chịu về nhà? Vì cái gì sau khi học xong , du lịch khắp nơi thiên hạ cũng không nguyện tái đặt chân tới Thanh Dương Huyền?

Bởi vì buổi tối ngày đó, hài đồng vốn phải vui vẻ ở du viên hội ……

Cũng là ác mộng cả đời của hắn .

Chậm rãi đứng dậy, quỳ rạp xuống trước mặt Tống Chân, Hứa Vị hốc mắt đỏ lên, thanh âm run rẩy vật ra “Nương…… Ngài đừng làm như vậy, ngài như vậy, ta cùng đại ca đời này cũng không an tâm !”

Một người nương tự sát.

Một bóng ma vĩnh viễn.

Tống Chân chấn động, trong ánh mắt đờ đẫn bắt đầu xuất hiện dao động, chậm rãi hồi phục ý thức, nhìn chằm chằm Hứa Vị trước mắt cố nén khóc mà cắn chặt môi, trong ánh mắt Tống Chân chậm rãi tích đầy nước mắt……

“Vị Vị……” Tống Chân run rẩy , thanh âm nghẹn ngào thốt ra “Ta thực xin lỗi cha ngươi a……”

“Nếu thực xin lỗi bá phụ , vì sao còn dùng tới phương pháp này để trả thù bá phụ ?” thanh âm bình thản của Mặc Tam lại vang lên, lời nói bình thản lại giống như mũi đao mũi kiếm lợi hại “Bá mẫu làm như vậy, bá phụ không phải càng thống khổ sao ?”

Tống Chân càng run rẩy , há miệng thở dốc, nhưng không cách nào nói ra.

“Bá mẫu nếu thật sự muốn xin lỗi, vậy trở lại Tống gia ở kinh thành đi.” Mặc Tam thản nhiên nói.

Tống Chân trừng lớn mắt, cơ hồ là thét chói tai ra tiếng “Ta không quay về! Ta tuyệt đối sẽ không trở về! Ai cũng không thể làm cho ta rời đi Hạo Nhiên! Ai cũng không thể!”

Hứa Vị kinh ngạc nhìn Tống Chân có chút điên cuồng, mà Mặc Tam đang nói cũng chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm Tống Chân.

Thật lâu sau, Hứa Vị cúi đầu, chua xót nói “Nương…… Ngài trở về đi.”

“Vị Vị?!” Tống Chân khó có thể tin “Ngay cả ngươi cũng muốn đuổi nương đi sao?”

Hứa Vị chậm rãi lắc đầu, ngẩng đầu, cường cười, tươi cười rất chua xót “Nương, ta không hiểu ngươi cùng cha rốt cuộc làm sao vậy? Nhưng là…… Nương đã làm thực có lỗi với cha , đúng không? Vậy thì…… Nương không phải nên hảo hảo bồi thường cùng giải thích sao? Nhưng dùng phương thức này để giải thích, chính là làm cho cha càng thống khổ mà thôi.”

“Vị Vị……” Tống Chân nở nụ cười, tươi cười tuyệt vọng “Bởi vì đó là cha ngươi nha! Ta không thể để cho cha ngươi hận ta, ta không thể cho cha ngươi rời đi ta…… Đây là…… Phương pháp tốt nhất, Vị Vị, ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu……”

Hứa Vị cũng liều mạng lắc đầu.

Hắn sao lại không hiểu, phương thức này làm cho một nhà bọn họ thống khổ cả đời!

Xin lỗi? Đây là nương xin lỗi?

Hoặc là, đây là tình yêu của nương với cha ?

Nhưng loại yêu này, quá mức ngoan tuyệt, dùng tử vong để tỏ lời yêu sao ?

Đây là một đả kích trí mạng, làm cho cha cả đời vĩnh viễn đều hận không được, quên không được……

“Nương, ngươi…… Sao có thể làm thế được, làm cho cha thống khổ như vậy, làm cho ta cùng đại ca thống khổ như vậy ?” Hứa Vị thấp giọng áp lực chua xót trong thanh âm . gian nan nói “Nương…… Nhi tử cầu ngài !”

Tống Chân kinh ngạc nhìn Hứa Vị quỳ ở trước mặt nàng, lẩm bẩm nói “Vị Vị đừng như vậy nha, Vị Vị…… Ngươi là con trai ngoan của nương , ngươi đừng nói cầu a……”

Mà lúc này…… Phòng bên ngoài, Hứa Chính Nhất cùng Hứa Hạo Nhiên đều trầm mặc đứng đó rất lâu .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.