Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 87: Chương 87: Phiền toái [3]




Mưa to ngày thứ bảy.

Phương Viễn ngẩng đầu nhìn trời, mây này tựa hồ thoáng biến nhẹ không ít, không còn nặng như trước , chỉ là mưa vẫn liên miên không dứt. Phương Viễn nhìn cửa đê cách đó không xa bị nước lũ tràn ngập vào, nhăn hai hàng lông mày, vẻ mặt có chút khẩn trương, Tuệ Khả đã đi xuống đó được một hồi rồi sao còn chưa đi lên ?

Ngay tại thời điểm Phương Viễn lo lắng không thôi, đột nhiên, bên cạnh nóc nhà mà Phương Viễn đang ngồi thoáng hiện ra một thân ảnh, Phương Viễn trong lòng cảnh giác, xoay người, thấy rõ bóng người sau liền không khỏi nhẹ nhàng thở ra “Trung bá, là ngươi a.”

Trung bá thấy Phương Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra tươi cười hàm hậu “Công tử bình an thì tốt rồi.”

“Trung bá, hai cái cửa đê kia đều mở rồi sao ?” Phương Viễn vội hỏi. Khóe mắt lại vẫn nhìn chằm chằm cửa đê bị nước lũ hung hãn kia che ngập .

Trung bá gật đầu “Công tử yên tâm, hai cửa đê kia cũng đã được mở . May mà có người của tam hoàng tử phái tới hỗ trợ mới có thể nhanh mở ra như thế, ai, lúc trước lão gia chặn rất kín a .” Trung bá nói xong lời cuối cùng có điểm nén giận.

Phương Viễn không chút để ý gật đầu “Vậy là tốt rồi.”, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm cửa đê kia.

Trung bá nhìn theo phương hướng mà Phương Viễn đang nhìn chằm chằm, thấp giọng hỏi “Công tử, nơi đó chính là cửa đê cuối cùng?”

Phương Viễn gật đầu , nhíu mày lo lắng “Khả nhi cũng đã xuống đó được hồi lâu …… Sao còn chưa lên?”

Trung bá trong lòng nói thầm , Khả nhi? Chẳng lẽ là vị Tuệ Khả quận chúa kia ? ?

Phương Viễn trong lòng nôn nóng, dứt khoát đứng dậy, trầm giọng nói “Trung bá, ngươi ở chỗ này chờ đi , ta đi xuống tìm Khả nhi xem!”

Trung bá nghe vậy vội vàng một phen giữ chặt Phương Viễn, vội mở miệng “Công tử, phải đi xuống cũng là Trung bá đi xuống, ngài sao có thể đi xuống chứ ?”

Phương Viễn quay đầu không kiên nhẫn đẩy tay Trung bá “Trung bá ngươi ở đây đợi đi, ta đi xuống –”

Phương Viễn còn chưa nói xong, chợt nghe một tiếng ầm vang, vốn nước lũ đang dâng lên đến mức không còn chỗ nào để chảy chợt như tìm ra lỗ hổng lớn, chảy nghiêng đi ! Lập tức, một thân ảnh từ mặt nước nhảy ra, thân hình yểu điệu, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt Phương Viễn, nhãn tình Phương Viễn sáng lên, vội vàng tiến lên, theo bản năng nghĩ muốn ôm như trước , nhưng bàn tay tới trước mặt rồi lại đột nhiên nhớ tới người trước mắt này chính là nữ hài tử ……

“Đại ca ca!” Nhưng thật ra nữ hài tử kia lại nhẹ giọng hô, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Phương Viễn, thấp giọng nói “Đại ca ca, cửa đê kia đã được mở ra .”

Phương Viễn gật đầu, đôi mắt ôn nhu dừng ở nữ hài tử trước mắt, ôn nhu nói “Ta biết, Khả nhi làm thật tốt.”

Bởi vì có Phương Viễn tán thưởng, nữ hài tử, cũng chính là Tuệ Khả trên mặt lộ ra tươi cười ngượng ngùng.

Phương Viễn kinh ngạc nhìn nụ cười ngượng ngùng trên mặt Tuệ Khả, chỉ cảm thấy tim đập đột nhiên tăng nhanh không ít.

Lúc này, Trung bá đột nhiên ho khan một tiếng, Phương Viễn cũng lấy lại tinh thần, mặt không khỏi ửng đỏ, trong lòng âm thầm quở trách chính mình, thật sự là! Sao lại nhìn chằm chằm Khả nhi như thế , người ta là nữ hài tử ! Rất không có quy cũ a !

“Công tử, chúng ta nên trở về nhanh chút, bằng không lão gia sẽ lo lắng .” Trung bá nhỏ giọng nói .

Phương Viễn gật đầu, cũng phải , cũng đều đã qua một ngày một đêm ! Lập tức, lại giống như nghĩ tới cái gì, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Trung bá “Ngươi vừa mới nói tam hoàng tử phái người tới hỗ trợ?”

Trung bá nghiêm túc gật đầu, lập tức hé miệng ra cười “Công tử! Tiểu công tử cũng cùng tam hoàng tử trở lại!”

Phương Viễn vui vẻ “Thật sự? Thật tốt quá!” Lập tức quay đầu nhìn về phía Tuệ Khả vẫn nắm chặt góc áo của mình , cười ha hả nói “Khả nhi, Vị Vị hắn đã trở lại!”

Tuệ Khả dừng ở tươi cười vui sướng trên mặt Phương Viễn, cũng cười, nhưng trong lòng lại bất an , nàng có thể cùng trở về theo đại ca ca sao?

“Khả nhi, đến, chúng ta cùng nhau trở về.” Phương Viễn dứt lời, liền vươn tay, có chút đỏ mặt, nột nột nói “Khả nhi, hiện tại nơi nơi đều là nước lũ, có điểm nguy hiểm, ngươi, ngươi, nếu không, ngươi cầm tay ta , mới tốt.”

Tuệ Khả nghe thấy lời nói này , đầu tiên sửng sốt, lập tức ngọt ngào cười, gật đầu nói “Hảo.”

Phương Viễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra trong lòng, có chút khẩn trương đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tuệ Khả thủ, hai tay đan vào nhau , trong lòng lại có loại cảm giác ngọt ngào, Phương Viễn tâm tình sung sướng không thôi, đối Tuệ Khả cười ha hả nói “Khả nhi, hiện tại ngươi trở nên xinh đẹp như vậy, cũng không biết Vị Vị có thể nhận ra ngươi không nữa ?”

Tuệ Khả nghiêng đầu, cũng lại nhớ tới thời điểm Phương Viễn vừa mới tỉnh lại, chuẩn xác không có kêu nhầm tên mình , không khỏi tò mò hỏi “Đại ca ca vì sao có thể nhận ra ta vậy ?”

Phương Viễn sửng sốt, lập tức gãi đầu, có chút ngượng ngùng mỉm cười “Đại khái là…… Khả nhi , hiện tại bộ dáng của ngươi giống như ta tưởng tượng đi.”

Bốn năm qua , hắn luôn luôn nhớ tới Khả nhi, mặc kệ là ở lúc nhận huấn luyện gian khổ, hay là chuyện khác, trong lơ đãng, thân ảnh Khả nhi sẽ lại xâm nhập vào trong đầu hắn, gợi lên từng kí ức ở Thanh Dương Huyền …… Nghĩ nhiều, liền thử vẽ ra bộ dáng của Khả nhi, cũng sẽ tưởng tượng thấy, nếu khuôn mặt Khả nhi phục hồi như cũ, vậy Khả Nhi sẽ xinh đẹp như thế này……

Đại ca ca…… Không có đổi a. Thật tốt.

Tuệ Khả nhìn đôi tay đang nắm lấy tay mình, Phương Viễn không ngừng nhảy trên nóc nhà , khóe miệng cũng không khỏi dắt ra tươi cười thỏa mãn.

********

Hứa Vị đứng ở trên đỉnh núi, nhìn nước lũ hạ xuống, trong lòng suy nghĩ, nước lũ này tàn sát bừa bãi, không biết khi nào thì mới có thể biến mất, tuy rằng cha đã cho đại ca cùng Trung bá bọn họ đi mở ra cửa đê , bất quá, cưa đê này dùng được sao? Còn có , đại ca cùng Trung bá sao còn chưa trở về?

Hứa Vị ngẩng đầu nhìn trời , trong lòng lo lắng, sẽ không phải đã xảy ra chuyện chứ ? Nhưng ngẫm lại , Tiểu Mặc cũng đã phái ra người của Mặc Qủy Đạo, Hứa Vị an ủi bản thân, có những người đó thì đại ca cùng Trung bá khẳng định sẽ không có việc gì .

“Vị Vị!” Kim Đại Vĩ vội vàng đi ra lều vải, đang muốn đi hướng kho lúa, khóe mắt thoáng nhìn Hứa Vị, liền dừng bước lại xoay người đi tới, vừa đi vừa kêu.

Hứa Vị lấy lại tinh thần, nhìn về phía Kim Đại Vĩ, lộ ra tươi cười “Đại Qua ca, các ngươi đàm sự xong chưa ?”

Kim Đại Vĩ gật đầu, có chút mỏi mệt xoa bóp cái trán, nghĩ tới vừa mới rồi lão sư nói đến đủ loại chuyện phiền toái có thể, Kim Đại Vĩ liền đau đầu.

Hứa Vị thấy vẻ mặt Kim Đại Vĩ mỏi mệt, liền thấp giọng hỏi “Sự tình thực phiền toái sao ?”

Kim Đại Vĩ hơi hơi cười khổ “Coi như thế đi.” Kim Đại Vĩ bên ngoài nói ra lời mơ hồ , trong lòng cũng thực nặng nề , trong kho lúa tuy rằng sớm đã có chuẩn bị nhưng nếu Quảng Vực cùng Thổ Mộc hai huyền đã bị ngập, vậy người bên ngoài muốn tiến vào Lưu Sa Huyền liền càng thêm khó khăn , vậy lương thảo cứu viện đành bất lực, hơn nữa lúc này thời cuộc phức tạp, mười hai gia tộc chỉ sợ đều bàng quan, đương nhiên, cũng chỉ có gia chủ Thiết gia và Phương gia là sẽ ra tay cứu viện, nhưng vấn đề là bọn hắn chưa liên hệ được với ai ! Mà lương thảo ở Lưu Sa Huyền chỉ sợ chỉ có thể chống đỡ thêm năm ngày! Dựa theo lão sư suy tính, nếu cửa đê được thuận lợi mở ra , tháo nước cũng mất thêm ba tới bốn ngày, nếu mưa to không dừng thì cần thêm năm ngày, hơn nữa khơi thông đường, cùng huyện phủ nơi hạ du liên hệ……

Kim Đại Vĩ hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Hứa Vị “Vị Vị, ngươi nhanh vào đi thôi, lão sư vừa mới tìm ngươi.”

Hứa Vị sửng sốt, gật đầu, xoay người muốn đi, nhưng nghĩ tới cái gì lại xoay người nhìn về phía Kim Đại Vĩ còn đang xoa cái trán, thấp giọng nói “Đại Qua ca, nhất định sẽ không có việc gì ! Đừng lo lắng!”

Kim Đại Vĩ nghe vậy, miễn cưỡng nở tươi cười “Ân, ta biết.”

*********

Trong lều vải của Phương Hạo Nhiên……

Mặc Tam đứng thẳng , lãnh đạm nói “Huyện phủ ở hạ du ta đã đi liên hệ, vấn đề lương thảo, ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Phương Hạo Nhiên khẽ gật đầu, nhìn về phía Mặc Tam, vẻ mặt nghiêm nghị “Vậy phiền toái tam hoàng tử !”

Mặc Tam phẩy tay , diện vô biểu tình xoay người rời đi.

Đợi Mặc Tam rời đi, ở lại lều vải của Phương Hạo Nhiên cũng chỉ còn có Thiết Mộc.

Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm bản đồ được mở rộng ra trên bàn tới mức đăm chiêu , tựa hồ chưa từng lưu ý đến việc Thiết Mộc chưa rời đi.

Cho đến khi Thiết Mộc nhịn không được mở miệng “Hạo Nhiên.”

Phương Hạo Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thiết Mộc, vẻ mặt kinh ngạc “Đầu gỗ, ngươi còn chưa đi?”

Thiết Mộc nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, vẻ mặt có chút phức tạp, sau một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi “Hạo Nhiên, ta muốn hỏi ngươi một chuyện .”

“Ân, ngươi nói.” Phương Hạo Nhiên đem tầm mắt dừng lại trên mặt bản đồ , không chút để ý nói .

“Ngươi ở cấm địa bị Trương Minh Thụy phong ấn trí nhớ rốt cuộc là sao ?”

Phương Hạo Nhiên ngừng lại một chút , quay đầu nhìn về phía Thiết Mộc, vẻ mặt bình thản “Ta không muốn nói.”

Thiết Mộc nghe vậy, im lặng một hồi, mới đứng dậy, thấp giọng nói “Ngươi không nói, ta cũng không muốn miễn cưỡng ngươi, nhưng mà, Hạo Nhiên, nghe ta một câu, Minh Thụy hắn nếu ngay cả chuyện phong ấn trí nhớ cũng đều làm được, ngươi, tốt nhất vẫn đừng quá tin tưởng hắn mới tốt.”

Phương Hạo Nhiên nga một tiếng, liền cúi đầu tiếp tục nhìn chằm chằm bản đồ suy nghĩ tiếp.

Thiết Mộc nhìn bộ dáng Phương Hạo Nhiên cúi đầu suy tư, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.

**********

Mặc Tam rời khỏi lều vải liền nhanh hướng ra ngoài đi đến, rất nhanh liền cùng gặp gỡ Hứa Vị nghênh diện mà đến.

Hứa Vị vừa thấy Mặc Tam, liền dừng bước “Tiểu Mặc?”

Mặc Tam bước nhanh đi hướng Hứa Vị “Vị Vị!”

“Tiểu Mặc, ngươi phải đi ra ngoài?” Hứa Vị nhìn Mặc Tam, tò mò hỏi.

“Ân, ta muốn đi ra ngoài, đại khái buổi tối mới có thể trở về.” Mặc Tam kéo tay Hứa Vị , nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng trên cổ tay Hứa Vị, thấp giọng nói “Nhớ kỹ, phải cẩn thận. Tiểu Bạch hiện tại không thể ra khỏi chỗ này, nếu không sẽ nhạ một ít phiền toái , ngươi phải cẩn thận.”

Hứa Vị có chút dở khóc dở cười, bất quá chỉ nửa ngày không phải sao ? Tiểu Mặc như vậy cũng quá cẩn thận rồi đi? Nhưng rồi trong lòng lại có loại ngòn ngọt sau khi ăn kẹo, còn có một loại ấm áp tản ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.