Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Cổ Tiểu Mộc gãi gãi đầu, liền thở ra ba ngụm khí. Chưa từ bỏ ý định mà đem túi tiền mở ra tỉ mỉ lật qua lật lại từ trong ra ngoài nhìn đến năm lần. Mở ra bàn tay cứng rắn đầy vết chai, cầm trong tay số tài sản còn sót lại đếm một lần từ đầu tới đuôi.

Một, hai, ba, bốn, năm.

Năm!

Ngây ngốc trừng mắt nhìn tiền vuông tròn tròn có lỗ hổng ở giữa, Cổ Tiểu Mộc đứng lặng. Lại lần nữa tiếp tục khẳng định, y cuối cùng đã nhận thức được khoảng cách giữa y và kẻ nghèo hèn chỉ còn lại có một khối nửa cái bánh nướng mà thôi.

Nếu đem bánh nướng đổi thành bánh bao, không biết có thể hay không có được một cái? Có lẽ hai cái cũng không chừng…

Thời gian không đến nháy mắt, Cổ Tiểu Mộc liền đem sự thật chính mình trở thành kẻ nghèo hàn ném ra sau não, nuốt ngụm nước miếng bắt đầu tìm kiếm bao tử ***.(quầy bán bánh bao)

Đói a! … Báng bao, Bánh bao trắng như tuyết, hương thơm bánh bao lớn tràn ngập, chỉ cần ăn là có thể làm no bụng! Bánh bao, bánh bao! Bánh bao đại ca, ngươi ở đâu? ….a! Có rồi!

Bằng vào vóc dáng tài trí khá cao to của y, rất nhanh y liền phát hiện ở xa xa năm trăm mét có một cửa hiệu trên cửa chính treo ***g hấp.

Được cứu rồi! Sờ sờ cái bụng từ ba canh giờ trước đã liền trở nên xẹp lép, Cổ Tiểu Mộc hưng phấn sải bước nhanh hướng mục tiêu một đường thẳng đến.

Chỉnh chỉnh y sam rồi ho khan một tiếng, vốn định đem phiến tử ra phất phất một chút, mò tới trong tay áo mới nhớ là mình đã đem đàn hương phiến (cây quạt bằng đàn hương ) ba ngày trước bán đi đổi lấy hai mươi cái bánh bao thịt. Bất đắc dĩ, đành phải tận lực thuận theo cúi đầu lộ ra một bộ dạng văn nhược phong nhã của người đọc sách.

“Khách quan, mời ngài vào bên trong!” Tiểu nhị ca có lẽ cũng kiêm luôn *** chủ chạy ra đường thấy có một thư sinh đứng ở ngoài cửa, vội vàng ra đón. Tươi cười chân thành tiếp đón Cổ Tiểu Mộc đi vào.

“Đa tạ tiểu nhị ca, tại hạ chỉ muốn mua hai cái bánh bao…, haha!” Cổ Tiểu Mộc chắp tay mỉm cười làm bộ dạng nhã nhặn.

“Ai! Không thành vấn đề! Khách quan ngài cần hai cái đủ không? Đây, ngài cầm đi, hai cái bánh bao sáu văn tiền. Ăn ngon thì lần sau lại đến!” Tiểu nhị ca tay chân lanh lẹ tam hạ lưỡng hạ đem bánh bao trắng trắng mềm mềm đã được gói kỹ đưa cho y. Tay kia thì mở ra đợi thư sinh trả tiền.

“Sáu văn?! Bánh bao thời điểm này cũng trở nên đắt như vậy!” Cổ Tiểu Mộc khuôn mặt tươi cười nháy mắt biến thành khổ kiểm. Còn có bánh bao này sao lại nhỏ như vậy! Ăn mười cái cũng không đủ cho ta nhét kẽ răng!

“Khách quan này là ngài nói thế nào vậy! Điếm này ta mở cũng đã năm năm cũng không có tăng giá một lần, người bên phụ cận cũng biết *** ta rất trung thực, bánh làm ra hương vị cũng rất hảo nha. Này! Mở *** cho đến tận bây giờ nói bánh bao *** ta đắt cũng chỉ có ngài thôi ni!” Tiểu nhị ca từ trên xuống dưới đánh giá Cổ Tiểu Mộc vài lần. Ân, người này lớn lên nhưng thật ra cũng là bộ dáng cao to, nhìn một thân áo vải xanh đã giặt đến bạc màu, giày vải cũ kỹ trên chân đỉnh cũng sắp ra, tay ở trong tay áo ngay cả sáu văn tiền cũng là luyến tiếc, tám phần chắc là thư sinh nghèo lên kinh đi thi!

“Tiểu ca nha, ngươi đây là vào thành đi thi phải không? Ta cũng không làm khó ngươi, thế này, chỉ thu ngươi tiền vốn là bốn văn tiền là được rồi. Ha ha, chờ Tiểu ca ngươi đỗ cao, lại đây giúp ta viết khối biển tử (bảng hiệu) được không? Cũng để ta hưởng một chút tư văn nha.” Tiểu nhị ca cười đến thực hào sảng.

“A, ha ha! Đúng vậy! Tại hạ chính là muốn vào kinh đi thi, ha ha, vào kinh đi thi. Tiểu nhị ca cảm tạ ngươi, chờ tại hạ đỗ cao nhất định giúp ngươi đại đại tuyên dương! Ha ha ha!” Cổ Tiểu Mộc thực khoái trá từ trong lòng bàn tay đếm ra bốn văn tiền đổi lấy hai cái bánh bao. Hắc hắc, bánh bao tuy nhỏ, nhưng ngửi thấy hương vị rất thơm nha! Tiểu nhị ca, chờ ta có tiền, ta nhất định qua chiếu cố việc buôn bán của ngươi ngày càng phát triển! Bất quá, nếu ngươi muốn đợi ta đỗ cao, chỉ sợ phải chờ cha mẹ ta cùng đương kim hoàng thượng xây dựng quan hệ.

Cổ Tiểu Mộc đem bánh bao cất vào trong ngực vẫn tiếc rẻ chưa ăn, chuẩn bị đi hơn năm dặm đường nữa, đến quan đạo phía trước có bố trí một quán trà vừa uống miễn phí nước trà vừa hưởng thụ hai tiểu bánh bao thơm mềm này. ── Bánh bao kỳ thật cũng không nhỏ, so với bánh bao bình thường bán ngoài kia nói không chừng còn lớn hơn một vòng ni!

Ai, tại sao mỗi thuyết thư (người kể chuyện) cho tới bây giờ cũng không giảng trên giang hồ anh hùng hảo hán là làm thế nào kiếm tiền duy trì cuộc sông chứ? Còn có cha mẹ ta dù chết cũng không có trách nhiệm, nói là nuôi không nổi ta cứ như vậy mà đem ta ném đi, cũng không dạy ta làm sao để kiếm tiền sống qua ngày! Chẳng lẽ bọn họ cho rằng ta sẽ đột nhiên trở nên khôn khéo biết làm sao đi gạt tiền người khác? Hay cho là ta có thể như Trần Đại Phú trăm năm trước ở trên chân núi bên dòng suối, trong lúc lạp thỉ (đi đại tiện đấy =]]) thì phát hiện mỏ ngọc thạch?

Ngô, hiện tại không có nghề ta liền chỉ có thể học tập một chiêu của các đại hiệp từ xưa đến nay vẫn thường dùng ── cướp của người giàu chia cho người nghèo! Cướp của kẻ giàu xấu xa cứu tế sự thiếu thốn của bản thân nha.

Ân, lần đầu liền tìm một người võ công không cao, hộ viện (bảo vệ) không nhiều, trong nhà không có cẩu, thanh danh bất hảo… Thổ tài chủ là được rồi! Tốt nhất tường vây nhà bọn họ cũng không cần quá cao…. Nếu như có thể mang địa điểm chứa bạc cũng ghi rõ ra…, tỷ như trên cửa có một cái nguyên bảo (cục vàng) gì đó.

Nếu thật sự tìm không thấy nơi ấy, kia làm sao lo liệu đây? Ân…, hi vọng nhà bọn họ có tiểu thư, như vậy ta có thể giống như đại hiệp vạn lý phiêu hương (ngàn dặm tung bay)…

A! Thiên! Thế nào lại nhiều người như thế! Nước trà kia chẳng phải sẽ không đủ cho ta uống! Uy! Lưu cho ta một chút a!

Sợ nước trà sẽ bị người uống sạch, Cổ Tiểu Mộc bất chấp trong đầu đang hình thành kế hoạch cướp phú tế bần, cất đi hai cái bánh bao như bảo bối chạy như bay hướng trà đình cách đó không xa.

Tới trước mặt, y mới phát hiện một vấn đề thực lớn. Không có chỗ để tiến vào!

Cái cửa vào duy nhất của cả trà đình đứng ba con đại mã, đầu hướng vào trong đình mông hướng ra phía ngoài, thật sự đem cái cửa vào chắn đến kín kẽ.

Trong lòng đem ba con ngựa kia làm thành thịt ngựa quay, Cổ Tiểu Mộc ở ngoài đình quanh quẩn ba vòng, cuối cùng quyết định nhắm một chỗ không có ai ngờ chuẩn bị vượt qua rào chắn mà tiến vào.

Hai tay đặt lên rào chắn, chân phải nâng lên, mới vừa đem chân nhấc lên, chợt nghe: “Uy! Tiểu tử ngươi đang làm gì đấy?”

Duy trì tư thế hiện tại, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Vị huynh đài này, thứ cho tại hạ thất lễ.” Nói xong, tiếp tục động tác vẫn chưa xong ── trèo qua lan can.

“Con mẹ nó! Lão tử đang hỏi ngươi làm cái gì?! Không phải cùng ngươi nói chuyện nhà! Ngươi lập tức lăn xuống cho ta! Nếu không lão tử chặt chân của ngươi!”

Không thể nào! Ta chẳng qua muốn uống nước trà miễn phí mà thôi, có cần phải chặt chân của ta chứ? Con bà nó, hắc lão huynh này thật đúng là mẹ nó không nói lỹ lẽ!

Nổi lên lá gan lớn, coi thường uy hiếp của đối phương, Cổ Tiểu Mộc tăng nhanh tốc độ nhảy qua rào chắn. Ha! Vào được rồi! Xoa xoa tay, thẳng hướng thùng nước trà mà đi tới.

Một cái roi ngựa chặn đường đi của y. “Tiểu tử ngươi muốn uống nước? Thế nào lại không hỏi xem đại gia có đồng ý hay không? Ân?!” Một nam nhân trung niên khuôn mặt ngạo khí (kiêu ngạo) thân mặc chiếc áo có đường viền hoa, đeo trang sức là hồng bảo thạch (đá quý màu đỏ) lớn như trứng ngỗng, mang chút khinh miệt hỏi y. [đoạn tả áo…hiểu không được rõ lắm nên cứ viết sơ như thế nha ==”]

Đại hán mặt đen, nam nhân ngạo khí mang vật trang sức hồng bảo thạch, nam nhân bộ dạng như sư gia âm hiểm…, thảm rồi! Thế nào lại đụng tới ba gia khỏa này! Cổ Tiểu Mộc trong đầu bị cha mẹ liên tiếp nhét vào những người có tiếng tăm trên giang hồ lại phát ra tác dụng, không đến một khắc y liền từ đặc trưng bề ngoài ba người kia mà đoán được đối phương là ai.

Xem chừng, sẽ không biết người nào xui xẻo bị ba con sài lang tham lam nhìn trúng. Ai, ta như thế nào lại xúi quẩy vậy chứ? Chẳng qua muốn uống miếng nước thế nhưng lại đụng vào lúc người khác mở cửa buôn bán, xem ra hôm nay là một ngày không tốt rồi…

“Khụ khụ! Vị huynh đài này, tại hạ đi đường đã không phải một lần hai lần, thật không biết trà đình quan gia này lúc này lại là sở hữu tư nhân. Đại Á hoàng triều hoàng luật, quan định chi vật tư nhân bất đắc chiêm hữu (vật quan đã xác định, tư nhân không thể chiếm hữu), nếu không tuân chiếu theo tình hình mà có mức độ nặng nhẹ…”

“Ha ha ha! Đại ca ngươi nghe, tiểu tử này thế nhưng cùng chúng ta nói đến vương pháp đấy! Con mẹ nó nghèo kiết hủ lậu! Lại đây, nhi tử của ta, gọi ta một tiếng đại gia rồi hướng ta dập đầu hai cái, đại gia cảm thấy thoải mái, liền để ngươi cùng ngựa của chúng ta cùng nhau uống nước! Ha ha ha!” Đại hán mặt đen vừa rồi ngăn cản Cỗ Tiểu Mộc hướng y câu câu ngón tay cười bỉ ổi nói.

“Uy, lão Trầm, ta xem ngươi thật là không có hảo tâm, nước trong thùng cũng đã gần như không còn. Đã cấp cho đám nhi tử ngoan của chúng ta uống sạch!!” Nhân vật ngồi ở một góc khác nhìn giống như là quản gia cười nham hiểm hai tiếng xen vào nói. [ta nghĩ đây là nói mấy con ngựa đi]

“Mẹ nó! Ai bảo ngươi lắm mồm! Ngươi này không nói, nghèo kiết hủ lậu này không phải cũng không hướng ta dập đầu rồi sao! Thiệt là, thật không dễ dàng ngày buồn bực thế này mới tìm thấy một tên tiểu tử ra ngoạn, ngươi lại muốn phá hư hứng thú của lão tử!” Đại hán mặt đen rất bực dọc.

“Hai người câm miệng hết cho ta! Cũng gần nửa canh giờ sắp tới rồi. Lão Trầm, thử xem tiểu tử này có phải hay không là từ trên đường tới, bất kể là không phải…” Làm một cái thủ thế “Chém”, hiển nhiên ngạo khí nam nhân đứng đầu trong ba người ám chỉ Đại hán mặt đen đem Cổ Tiểu Mộc sớm một chút giải quyết đi.

Thấy thủ thế của lão đại, Đại hán mặt đen vân vê cái mũi, nhấc nhấc đai lưng, nới lỏng mà cầm lấy thanh kiếm, vẻ mặt âm hiểm cười hướng Cổ Tiểu Mộc đến gần, “Hừm hừ! Tiểu tử, đại gia vốn đang muốn cùng ngươi chơi đùa, đáng tiếc lão Đại lên tiếng không muốn để ngươi sống lâu như vậy nửa canh giờ, cho nên ngươi cũng chỉ đành phải sớm chết sớm đầu thai thôi! Nhớ kỹ, lần sau chuyển kiếp khác nếu đụng mặt ba đại gia chúng ta đừng quên trốn xa một chút!”

Cổ Tiểu Mộc hướng phía sau lui từng bước, vẻ mặt kinh hãi,”Ngươi, các ngươi làm cái gì?! Dưới ban ngày ban mặt chẳng lẽ các ngươi còn muốn giết người sao! Các ngươi… còn có biết vương pháp hay không? Ta làm gì đã đắc tội các ngươi? Ngươi, ngươi đừng tiến lại đây! Đây chính là quan đạo tùy thời tùy chỗ cũng đều sẽ có người tới…, ta, ta không uống nước nữa, ta đây liền rời đi đình tử này, ngươi đừng qua đây!”

“Hắc hắc hắc! Nhi tử ngoan đừng chạy, ngươi hiện tại muốn đi cũng đã quá trễ! Vừa rồi không cho ngươi tiến vào nhưng ngươi sống chết cũng muốn trèo vào, thật vất vả vào được lại nước còn chưa có uống liền đi, há lại nói đại gia ta không có đạo đãi khách sao? Đến, để đại gia ta tặng ngươi một kiếm, như vậy ngươi sau này liền sẽ không còn có phiền toái muốn uống nước gì nữa!” Đại hán mặt đen giống như đùa giỡn đem Cổ Tiểu Mộc ra ngoạn, từng bước cực kỳ thong thả tới gần.

“Đợi một chút! Các ngươi cho dù muốn ta chết, cũng nên để ta hiểu được chuyện gì đi? Nếu không, Diêm Vương gia hỏi ta tại sao ta chết, ta nếu như trả lời không tốt chọc giận Diêm Vương, hắn muốn cho ta hạ mười tám tầng địa ngục thì phải làm như thế nào?!… Các ngươi tại sao muốn giết ta?”

“Không tại sao cả! Lão Trầm, nhanh động thủ đi! Đừng cùng y lèo nhèo nữa!” Ngạo khí nam nhân quát.

“Vâng, lão Đại.” Đại hán mặt đen kêu lão Trầm vừa thu lại biểu tình, biến thành thần tình huyết tinh, cổ tay khẽ đảo phối kiếm liền muốn đâm tới.

Cổ Tiểu Mộc nhãn cầu loạn chuyển, liều mạng nghĩ đến phương pháp chạy trối chết. Làm thế này đây? Ta nếu không…

“Chờ một chút! Đại ca, giống như có người đến đây.” Nam nhân trung niên vừa mới luôn ngồi ở một bên xem trò vui đột nhiên kêu dừng lãoTrầm, đứng lên hướng bên kia quan đạo nhìn lại.

Ước chừng một dặm trên quan đạo xuất hiện thổ yên (bụi đất), ngựa từ từ hướng phía bên này tiếp cận.

“Đơn thân độc mã. Không phải mục tiêu của chúng ta. Không cần lên tiếng, để cho hắn qua.” Người đứng đầu ba người đơn giản nói.

Linh cơ (nhạy bén) vừa động, tận dụng thời cơ không thể để vuột mất! Cổ Tiểu Mộc mãnh liệt mà kéo căng cổ họng lên giọng hét to, “Đại ca! Cẩn thận a! Có người muốn cướp tiền trên người ngươi! Ngươi đừng có ngừng mã! Ngàn vạn lần không nên!” Vừa kêu còn sợ đối phương không nghe thấy, y còn không ngừng nhảy lên phất tay liều mạng muốn làm cho người kia lập tức chú ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.