Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Bách Lý Mạc Nhiên từ phía xa được ngăn cách bởi sa mạo (loại mũ che bằng vải mỏng) nhìn nhìn trong trà đình, đề mã chạy tới vùng phụ cận trước mắt cũng nghe được tiếng gào lớn giọng kia. Mới đầu còn tưởng rằng đối phương là nhìn lầm người, nhưng thấy đại nam nhân kia vừa nhảy vừa khiêu đón phương hướng của hắn liều mạng vẫy vẫy, lúc này mới xác định được đối phương kêu chứng thực là hắn.

Chăm chú nhìn vài lần, sau khi xác định đối phương là người xa lạ, biết rõ đại thư sinh kia rất có thể là vì cầu cứu mới hướng hắn gọi “Đại ca”, không thèm để ý vẫn như cũ kỵ mã tiếp tục đi đường của hắn, căn bản là lười quản sống chết của một tên đại ngốc.

Đại thư sinh nghèo kiết hủ lậu đột nhiên bị một thanh lợi kiếm đưa ra trước mắt làm cho hoảng sợ, vội vàng xuất ra một khuôn mặt tươi cười, “Trầm đại ca, ngài xem ta, đại ca kia vì chút tiền mà cũng không muốn nhận huynh đệ nữa. Ha ha, người kia thật là cũng chỉ biết tiền tài mà không đếm xỉa gì tình huynh đệ a! Uổng công tại hạ còn đặc biệt vì hắn mà thông báo.”

Đại hán mặt đen nheo mắt lại đem thư sinh nghèo kiết xác trước mắt từ đầu tới cuối đánh giá một lần. Nhìn thế nào cũng không thấy đối phương giống như có luyện công phu! Nói chuyện tuy rằng giọng cũng lớn nhưng đáng tiếc trung khí không đủ (trung khí: trong Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể), dáng người tuy thoạt nhìn rất rắn chắc cước bộ nhưng lại không vững vàng, ánh mắt giống như tinh quang của người bình thường không có luyện võ công, đỉnh đầu hai bên huyệt thái dương cũng không thấy mảy may long khởi (gồ lên => chắc là gân xanh), nếu tiểu tử này có võ đại khái cũng nhiều lắm chỉ biết vài kỹ năng nhỏ nhoi, tuyệt đối sẽ không có võ công bên trong kinh người. Xem ra ngược lại xác thực giống như là một tiểu giác sắc (ta không rõ lắm>> hình như là chỉ kiểu người bình thường, không có gì đặc biệt) chạy trốn ở trước mắt người khác.

“Hừ! Ta chỉ biết tiểu tử ngươi thật không an toàn, bằng không tiểu tử ngươi chỗ nào không chọn lại cứ muốn hướng đình tử này chui vào! Qủa nhiên là do đối phương phái ra trước dò đường! Đại ca, ngươi nói…”

“Chặn con ngựa kia lại! Mặc kệ thiệt giả thế nào trước tiên tra xét rồi nói sau!” Ngạo khí nam tử đứng lên hướng phía ngoài đình đi.

“Vậy tiểu tử này lo liệu thế nào?”

“Trước cứ giữ lại. Lão Trầm, đi chặn lại.”

“Tốt lắm! Coi như tiểu tử ngươi mạng lớn, tiếp tục cho ngươi sống lâu thêm chốc lát!” Lão Trầm vừa thu lợi kiếm vừa xoay người nhảy ra ngoài đ?nh.

Hô! Mạng nhỏ tạm thời an toàn! Cổ Tiểu Mộc xoa bóp hai cái bánh bao thật to trong lòng thở ra một hơi. Nhưng lập tức lại bắt đầu bất mãn, lão huynh đang kỵ mã kia sao như thế không có một chút nhân tình vậy?! Rõ ràng thấy lão bách tính thiện lương bị người dùng kiếm đe dọa, thế nhưng cũng không gặp chuyện bất bình mà rút đao tương trợ?! Thật sự là một kẻ vô tình ngông cuồng không có thiện tâm!

Không nói đến tiểu tử ngốc Cổ Tiểu Mộc kia đang liều mạng chửi rủa người nào đó ở trong lòng. Trước tiên là nói về Bách Lý Mạc Nhiên người nào đó không duyên không cớ bị ngăn trở đường đi.

Trừ bỏ nam tử trung niên bộ dáng sư gia, còn hai người kia đều nhảy ra ngoài đình đứng ở giữa đường chặn Mạc Nhiên lại. Lão Trầm lại càng cầm chặt trong tay bảo kiếm, vừa nhìn chính là bộ dạng không có hảo ý.

“Vị huynh đài này xin dừng bước! Tại hạ Bảo Sơn Tam Tài tam huynh đệ muốn hỏi thăm huynh đài một chút.” Lão Đại Bảo Sơn Tam Tài bởi vì không biết rõ lai lịch đối phương nên ngữ khí cũng có vẻ có vài phần lễ độ. Chính là lời nói tuy có hảo ý nhưng trong lòng thì nổi lên âm độc lại vẫn thế nào cũng che giấu không nổi.

Bảo Sơn Tam Tài? Hừ! Thứ cẩu không có mắt! Dám đem chủ ý tiến hành trên người ta! Mạc Nhiên thu lại dây cương ngừng cước bộ ngựa.

“Không biết huynh đài là từ đâu đến? Có thể hay không báo vạn nhi (chịu!! ta không hiểu==)? Cũng chính là để ba huynh đệ chúng ta kính ngưỡng một phen.” Lão Đại Bảo Sơn Tam Tài thấy đối phương chẳng những dùng sa mạo che khuất khuôn mặt thậm chí lúc mình báo vạn nhi cũng không thấy bất kì phản ứng nào, không khỏi âm thầm tức giận trong lòng. Hảo! ngươi một cái hỗn cầu! Dám không đem Bảo Sơn Tam Tài ta để vào mắt! Mặc kệ ngươi có phải người mang hồng hóa (đồ quý giá) hay không, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ ly khai chỗ này hoàn hoàn chỉnh chỉnh!

“Cút ngay!” Thanh âm tựa như băng lãnh, ngắn gọn và sắc bén.

Bảo Sơn Tam Tài còn chưa kịp phản ứng với thái độ khinh miệt không đem bọn họ để vào mắt của đối phương, thì Cổ Tiểu Mộc vốn là phải ở trong trà đình thành thành thật thật lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài đình!

“Đại ca! Ngươi đã tới! Thật làm tiểu đệ nóng ruột muốn chết! Mau dẫn ta đi khỏi nơi này đi! Bọn họ muốn giết ta a!” Cổ Tiểu Mộc liều lĩnh hướng chỗ con ngựa của Bách Lý Mạc Nhiên chạy vội tới. Hô hô, mặc kệ tiểu tử này là có nhân tình hay không, trước hết phải làm hắn đưa ta đi khỏi nơi này rồi nói sau! Ta cũng không muốn trước khi chết mà vẫn còn đói bụng nha!

Lão Nhị Bảo Sơn Tam Tài ngây người một lúc, không nghĩ tới tên nghèo kiết hủ lậu này thế nhưng ở trước mắt mình lại có thể chuồn ra ngoài, vội vàng đuổi theo phía sau.

Không đợi Cổ Tiểu Mộc đến gần, Mạc Nhiên ở trên ngựa nhấc chân lên liền đem tên đại ngốc đang sát lại đạp một cái té ngã.

“Ôi! Đau quá! Đại ca, ngươi thật ác độc a! Ngô…” Cổ Tiểu Mộc ôm lấy bụng trên mặt đất lăn tới lăn lui. Xú tiểu tử! Vương bát tiểu tử! Không có nhân tính! Không có huyết tính! Ngươi không cứu ta còn chưa tính, còn… đá ta! Mẹ nó!

Nghèo kiết hủ lậu! Mạc Nhiên không hề chú ý tới Cổ Tiểu Mộc đang lăn qua lăn lại trên mặt đất không biết là đau thật hay đau giả, đổi ánh mắt phóng tới chỗ xa xa.

Tuy rằng cảm thấy không rõ ràng lắm giữa Bách Lý Mạc Nhiên và Cổ Tiểu Mộc rốt cuộc là cái quan hệ gì, Bảo Sơn Tam Tài vẫn là đem hai người này trở thành một bọn. Nhất là Mạc Nhiên lãnh đạm vô lễ càng làm cho ba kẻ ác nhân từ trước đến nay luôn nổi tiếng là hung ngoan ác độc tại đạo thượng cảm thấy tức giận.

“Hắc hắc hắc! Xem ra nhân huynh là khinh thường Bảo Sơn Tam Tài ta! Một khi đã như vậy cũng đừng trách ba huynh đệ ta không nói tình cảm, đem đồ vật lưu lại các đại gia có lẽ có thể cho ngươi toàn thây!” Lão tam Lão Trầm hung tợn nói.

Đồ vật? Đồ vật gì? Hay là…

Mạc Nhiên thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía ba người đang đứng trước ngựa, “Đồ vật gì?”

“Ngươi đừng giả bộ! Ngươi phái cái tên nghèo kiết hủ lậu này ra không phải để thăm dò sao? Tiểu tử đó cũng hướng ngươi gọi to, để ngươi đừng có ngừng mã mà bảo trợ hàng hóa trên người sao?” Lão Trầm bắt đầu mất bình tĩnh.

“Y là ai vậy?” Thanh âm Mạc Nhiên ngày càng lạnh. Bởi vì cái tên tiểu tử nhàm chán này loạn kêu một trận, ba người các ngươi liền chạy đến ngăn trở đường đi của ta? Một đám xuẩn trư! (con lợn ngu ngốc)

“Ngươi không biết y? Y có thể kêu ngươi đại ca ư!” Lão Đại Bảo Sơn Tam Tài cười lạnh nói.

Không đợi Mạc Nhiên lên tiếng, Cổ Tiểu Mộc ban đầu đang ôm bụng nằm trên mặt đất chẳng biết ngồi dậy từ lúc nào, lại không để ý tình hình từ trong ngực lấy bánh bao ra bắt đầu cắn ăn, một bên nhai một bên hàm hồ nói không rõ ràng: “Đại ca, ngươi cũng không thể không có lương tâm như thế! Tiểu đệ ta vì ngươi… không tiếc ở phía trước giúp ngươi mở đường đánh quân tiên phong, hiện giờ ngươi cũng không thể bởi vì bảo vật mà không quan tâm tình nghĩa huynh đệ nha!” Nói xong, trân trọng nhìn một ngụm nhỏ bánh bao còn sót lại trong lòng bàn tay, xem xét nửa ngày lúc này mới mở rộng cái miệng a ô một hơi nuốt vào. [á khẩu luôn @.@]

Vừa nuốt vừa nghĩ: Băng lương đại ca không có lương tâm, ngươi coi như làm một chút việc tốt cứu Cổ Tiểu Mộc ta đi! Nếu ngươi buông tay mặc kệ, cái này không phải nói Bảo Sơn Tam Tài nhất định sẽ đem ta ăn sống luôn a! Ai! Bởi vì một ngụm nước như thế! Ta lại không có cùng bọn họ đoạt đồ quý giá gì có cần phải lấy mệnh ta vậy không! Thật sự là người nghèo đến uống nước cũng đều gặp xui xẻo!

“Các ngươi đúng là ngu ngốc! Lại liền một lời nói của cái tên nghèo kiết hủ lậu cũng đều tin!” Mạc Nhiên bĩu môi một cái, nhẹ giọng quát: “Cút ngay! Ta không có nhiều thời gian cùng các ngươi lằng nhằng!”

Ô ô! Qủa nhiên là đồ không lương tâm! Cổ Tiểu Mộc muốn gào khóc thật lớn.

“Con mẹ ngươi! Ngươi nghĩ ngươi con mẹ nó là Tôn đại Bồ Tát sao! Dám đối với Bảo Sơn Tam Tài chúng ta hô quát! Ngay cả lão ngốc lư (lừa ngốc) Thiếu Lâm tự nhìn thấy các đại gia cũng không dám…” Lão Trầm lời còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy được tai phải hơi lạnh ngay lập tức đau đớn nhức nhối! Tay vừa sờ một bên vừa mở ra nhìn, tay đều là máu tươi!

“Ngươi!” Lão Trầm hét lớn một tiếng, không rõ đối phương là từ lúc nào ra tay, lại đem một cái lỗ tai hắn vô thanh vô tức bị tước xuống!

“Xem huynh đài kỹ năng như vậy, chắc cũng là người trên giang hồ tính ra có danh tiếng, nếu ngươi có khí phách thì liền hãy xưng danh ra! Mặc kệ hôm nay trên người ngươi có hay không đồ quý giá bọn ta muốn, thù này Bảo Sơn Tam Tài chúng ta nhất định trả!” Nam nhân thân là lão Đại thấy huynh đệ mình bị thương, ngữ khí liền thay đổi, âm trầm trầm mà nói.

“Nói mau! Ngươi này quy nhi tử (con của rùa)! Dám thình lình đâm sau lưng gia gia của ngươi! Ta thao bát đại tổ tông nhà ngươi! Con mẹ nó ngươi đừng có mà giấu đầu che mặt như vậy! Có phải mẹ ngươi sinh ra ngươi quá xấu đến nhìn không ra người, cho nên mới mang mạng che mặt như nữ nhân như vậy a!” Lão Trầm vừa đau vừa hận chửi ầm lên, căn bản không thèm nghĩ đối phương nếu có thể không tiếng động tước đi một cái lỗ tai của hắn, thì muốn lấy đi cái mạng già của hắn còn không phải là dễ như trở bàn tay sao!

“Chỉ tam sài lang (ví với bọn người gian ác) các ngươi? Hừ! Còn, không, xứng!” Mạc Nhiên trong lòng nổi lên sát ý.

Ngữ khí muốn có bao nhiêu khinh bỉ thì liền có bấy nhiêu, khiến tam sài lang tức muốn chết!

Đưa mắt ra hiệu, tam sài lang hình thành nửa vòng tròn, đứng cách nhau chặn lại con đường phía trước.

“Huynh đài chớ đem lời nói đến ngông cuồng như vậy! Đã thế thỉnh thể hiện chút kỹ năng để huynh đệ chúng ta mở mang kiến thức! Đừng chỉ biết bất thình lình mà đả thương người!” Ngạo khí nam tử xem ra đã không thể nhịn được nữa.

“Đại ca, không cần cùng tên tiểu tử không có mẹ nuôi dưỡng này nói nhiều như thế! Trực tiếp vây lại đem hắn giết! Con bà nó! Một lỗ tai đại gia ta cần hắn dùng mệnh bồi thường!” Thuận tay từ trong hà bao bên hông móc ra bột phấn kim sang dược (dược chữa thương) rắc lung tung lên trên vết thương, lão Trầm hai mắt như xuất ra huyết nhìn chòng chọc Mạc Nhiên.

Vươn tay nhẹ nhàng vuốt thuận theo lông bờm của con ngựa một chút, Bách Lý Mạc Nhiên xuyên qua sa mạo chậm rãi nói, “Trầm lão hắc, ngươi là người thứ nhất.”

“Người thứ nhất cái gì? Người thứ nhất lấy mạng ngươi sao!”

Âm thanh còn chưa dứt, một đạo tia sáng như vãn hà (ánh nắng chiều) sáng lên, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Trên mặt đất chỉ thấy thi thể của lão Tam Bảo Sơn Tam Tài bi chặt thành hai đoạn, thậm chí cả một tiếng kêu thảm còn chưa kịp lưu lại, một cái mạng già của lão Trầm cứ như vậy biến mất trên thế gian.

“Oa a! Người chết rồi!” Cổ Tiểu Mộc kêu lớn một tiếng, che kín đôi mắt không dám nhìn nữa. Ô ô, có ruột còn có máu, thật khó xem! Ta khuya hôm nay ăn không vô thịt heo rồi!

“Được, ngươi đồ vương bát đản! Con mẹ nó! Ta liều mạng với ngươi!” Thấy huynh đệ lão Trầm cứ như vậy mạng phó Hoàng Tuyền, tam sài lão Đại vạn phần kích động, hai tròng mắt đỏ lừ liền muốn tiến đến trước.

Tay áo bị người giữ chặt, vừa quay đầu lại phát hiện là lão Nhị cơ trí nhất trong ba người, “Lão Nhị, con mẹ nó ngươi làm cái gì vậy! Còn không mau buông tay! Để ta giết cái tên tiểu tử hỗn trướng kia báo thù cho lão Tam!”

Nếu tam sài lão Đại có được sự cẩn thận ngày thường, hắn nhất định có thể nhận ra hai chân lão Nhị đang hơi hơi run lên.

Chết sống không chịu buông tay, ngược lại còn kéo càng chặt hơn, “Huyết… Hồn!”

“Ngươi nói cái gì!”

“Huyết Hồn! Đại ca, là Huyết Hồn!” Lão Nhị bộ dáng sư gia liều mạng nhẫn nhịn không để cho mình điên cuồng mà hét lên.

Lão Đại mới vừa rồi còn dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng nghe thấy lời của lão Nhị, hành động bắt đầu trở nên rề rà, ánh mắt dao động không ngừng. Sẽ không! Tuyệt đối không phải là oan gia kia! Chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy!

Chúng ta sao lại có thể gặp phải Huyết… Hồn tà tôn kia! Nhưng là…, hắc mã, mũ sa, binh khí có ánh sáng như ngũ sắc…, hắn…! Chẳng lẽ chúng ta lại thật sự xúi quẩy như thế?

“Ngươi là Huyết Hồn?” Lấy hết dũng khí, tam sài lão Nhị hướng nam tử thần bí đang ở trên ngựa lộ vẻ hết sức nhàm chán kia hỏi.

“Đúng thì sao? Không đúng thì sao?” Thanh âm thản nhiên.

“Nếu ngươi là Huyết… Hồn, như vậy… hôm nay coi như huynh đệ ta có mắt không tròng mạo phạm tôn giá (tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện), hiện giờ Tam đệ ta cũng đã chết trong tay tôn giá…, còn lại hai huynh đệ ta… xin tôn giá giơ cao đánh khẽ tha huynh đệ ta một lần…!” Nhịn xuống khuất nhục, tam sài lão Nhị mềm giọng nói. Không có biện pháp a! Ở trên giang hồ nếu cùng Huyết Hồn so sánh, Bảo Sơn Tam Tài bọn họ tính thế nào cũng chỉ như một cọng hành thôi sao? Làm người xách giày cho người kia căn bản cũng không xứng! Nghe nói dưới tay Huyết Hồn chưa từng có người nào sống sót, nhưng vẫn là ba người bọn họ tự tìm tới ôn thần này, hôm nay chỉ tiện chơi đùa một chút nhưng ba người bọn họ thực sự là phải chết cùng ngày ư!

Vừa nghĩ tới nguyên nhân bọn họ gặp phải Huyết Hồn, tam sài lão Nhị nhịn không được hung tợn trừng mắt nhìn tên đầu sỏ Cổ Tiểu Mộc. Con mẹ nó tên nghèo kiết hủ lậu! Ngươi cứ nhớ đại gia đi, nếu hai huynh đệ chúng ta hôm nay có thể lưu lại một cái mạng, cho dù đi khắp chân trời góc bể cũng sẽ không bỏ qua cho Vương Bát tiểu tử ngươi!

Bị nam nhân mắt tràn đầy oán hận nhìn đến trên người cũng thẳng lên nổi một trận da gà, Cổ Tiểu Mộc trộm theo khe hở liếc nhìn ra bên ngoài, xác định an toàn mới nhịn không được mở miệng nói: “Ta nói lão huynh a, các ngươi sao lại hồ đầu xà vĩ (đầu hổ đuôi rắn >> đầu voi đuôi chuột) như thế? Mới vừa rồi còn muốn người ta đem đồ quý giá trên người móc ra, hiện giờ nghe người ta là Huyết Hồn gì đó liền lập tức trở nên mềm yếu như vậy! Ngay cả huynh đệ bị người giết, chẳng những không muốn báo thù còn cầu xin người ta tha các ngươi một con đương sống. Ai! Sao lại có thể như thế a!” Vừa nói một bên vừa thở vắn than dài, một bộ dạng vì hai người kia mà lắc đầu không thôi.

Thở dài nửa ngày, lúc này mới như nhớ ra cái gì, cũng không đứng dậy cứ như vậy ngồi dưới đất ngẩng đầu hướng người cưỡi ngựa nói: “Vị Huyết Hồn Đại ca này, ta xem hai vị này kêu cái gì huynh đệ sài lang tám phần là tính toán qua được hôm nay, đợi đến ngày sau từ từ tìm cách hại ngươi. Tục ngữ có câu, minh tiễn dễ tránh ám tiễn khó phòng (ý là mũi tên ngoài sáng thì dễ tránh nhưng âm thầm thì khó phòng), nếu ngươi hôm nay nảy sinh thiện tâm thả bọn họ, khó bảo đảm hai huynh đệ này sau này sẽ không tìm cơ hội thừa cơ hại ngươi! Ngươi nói có phải hay không?” Chớ có trách ta, tam sài huynh đệ. Muốn trách thì trách các ngươi trước kia đả thương nhiều người, chẳng những cướp bóc còn muốn mạng người, còn có thể mang theo tội nghiệt trước gian hậu sát nữa, bây giờ báo ứng xảy ra các ngươi liền chịu đi!

Ra sức hối hận tại sao không ngay từ đầu đem tên nghèo kiết hủ lậu này chém thành hai nửa đi, tam sài lão Nhị vội vàng hướng nam nhân nói: “Tôn giá xin yên tâm, hai huynh đệ bọn ta quyết không có can đảm này. Xin tôn giá rộng lượng nương tay cho…”

Một kiếm hướng người trên ngựa, “Lão Nhị, đừng nói nữa! Dưới tay Huyết Hồn chưa từng có người sống, ngươi van xin cũng vô dụng! Huống chi Bảo Sơn Tam Tài ta so với Huyết Hồn mặc dù không tính là cái gì, nhưng ít nhất trên giang hồ cũng là người có tiếng, hôm nay chúng ta liền hợp lại cùng hắn liều chết một trận, nếu thắng cũng coi là báo thù cho lão Tam, nếu bại ba huynh đệ ta hôm nay coi như thành toàn lời thề ngày trước. Huyết Hồn! Ngươi tới đi!” Tam sài lão Đại thần tình ngạo khí lúc trước trên mặt đã không còn tồn tại, hiện tại chỉ còn lại vẻ mặt bi thương. [uây, cũng coi như có chí khí nha]

“Đại…ca!” Bất đắc dĩ, tam sài lão Nhị đành phải rút binh khí bên người chuẩn bị đánh cược một lần.

“Lão Nhị, ta đếm một hai ba, cùng nhau động thủ! Một, hai, ba!”

Hai người vốn là đã chuẩn bị tốt tư thế liều mình đột nhiên chia ra hai hướng nhảy lên, đều tự mình chạy trối chết. [… … ta rút lại câu phía trên ==”]

Mạc Nhiên dưới sa mạo lộ ra một tia cười coi thường.

Cổ Tiểu Mộc chỉ cảm thấy người trên ngựa tựa hồ biến mất trong chốc lát, sau đó liền từ trong dư quang khóe mắt cảm giác được xung quanh dường như có vãn hà chi quang (tia sáng như ánh nắng chiều) chợt lóe lên. Nhưng ngay tại lúc y nhìn chăm chú thì Mạc Nhiên đã ngồi ngay ngắn trên thân ngựa. Chứng cứ duy nhất có thể chứng minh hắn từng rời khỏi thân ngựa, chính là giữa hai bên quan đạo hoang dã chỉ thấy thi thể của tam sài lưỡng huynh đệ rốt cuộc đã vô pháp có thể hành hung vi ác được nữa.

Nhìn sắc trời, giật cương ngựa, Mạc Nhiên chuẩn bị lúc trời còn chưa tối chạy tới tiểu trấn phía trước nghỉ chân.

“Ba ba ba!” Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, “Thật là lợi hại! Thật lợi hại! Không hổ là Đại ca của ta! Đại ca, ngươi muốn đi đâu? Mang tiểu đệ theo được không? Ách, nơi này qúa ác tâm, trời lại nhanh tối, ha ha, nơi nơi đều là người chết, ta hơi sợ a! Đại ca, ngươi xin thương xót mang ta cùng ngươi rời đi nha!” Cẩn thận tránh đi thi thể, Cổ Tiểu Mộc đi đến bên cạnh ngựa, khuôn mặt sùng kính còn có biểu tình hơi sợ hãi nhìn nhìn về phía Mạc Nhiên ở trên ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.