Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 110: Chương 110: Bắt nạt đến nhà




“Cha thật anh minh, công việc này giao cho con, nếu như Avril nghe lời con cũng có thể buông tha Arthur, là con trai của hội trưởng Công hội cung thủ sự rộng lượng này vẫn phải có“.

Randolf mừng rỡ đến mức đau đớn cũng giảm bớt.

“Con ngoan, hiện nay chúng ta còn không tiện trở mặt với thần miếu, nhưng thù này cha đã nhớ kỹ, con thu chút lãi trước, hừ, một gia tộc Rabbit nhỏ ỷ vào kiếm được chút tiền vậy mà dám ngang ngược, diệt bọn họ là chuyện phút mốt“.

Trước mặt con trai Stanford không cần che giấu khí phách của mình, mà đây cũng là sự thật.

Công hội nghề nghiệp cũng không phải mới tác oai tác quái một hai ngày.

“Lão gia, thiếu gia, Rano của Công hội nhà mạo hiểm còn đợi bên ngoài”, quản gia đi đến cung kính nói.

“Hừ, để hắn chờ, lúc bản thiếu gia bị đánh lão quái vật này làm gì, lúc này mới nhớ tới thì muộn rồi!” Randolf cả giận nói.

“Cứ hắn chờ”, Stanford khoát khoát tay.

Công hội nhà mạo hiểm là công hội phụ thuộc của công hội nghề nghiệp, phải dựa vào công hội nghề nghiệp để sinh tồn, nếu như không phải hàng năm có thể nộp lên trên không ít tiền thì cái tổ chức hỗn loạn không có bất cứ tiêu chuẩn nào này từ lâu đã bị thủ tiêu rồi, tựa hồ bọn người kia đã quên ai mới là chủ nhân của chúng, cho dù thần miếu nắm quyền thì Công hội nhà mạo hiểm cũng là nô tài của công hội nghề nghiệp!

Rano cứ như vậy đứng một đêm.

Thomas đương nhiên sẽ không để ý Trâu Lượng đánh ai, chỉ cần không có mạng người thì đều là việc nhỏ, hắn cũng dần dần ngộ ra, trước kia luôn muốn hòa khí, chuyện gì cũng dĩ hòa vi quý, nhường nhịn, nhường nhịn, nhường nhịn mãi, kết quả chính là ai cũng không còn coi trọng thần miếu.

Làm ồn ào vừa phải là chuyện tốt, đối với sự làm việc đúng mực của Arthur Thomas vẫn vô cùng tin tưởng.

Còn Công hội nhà mạo hiểm có bị liên quan đến hay không thì nói thẳng Thomas cũng như Stanford đều chưa từng coi tổ chức này ra gì.

Đây chính là bản chất nghiêm ngặt nhất về cấp bậc dưới vẻ ngoài công bằng tại đế quốc Mông Gia.

Đến nay tại Jerusamer loại chuyện này cũng không phải bí mật gì, khi đến tai Trâu Lượng hắn cũng có chút áy náy, gã Ranu này không tồi, sau này khi ra tay cũng phải chọn địa điểm, đây chính là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi vạ lây, qua đây cũng thấy địa vị của Công hội nhà mạo hiểm còn kém hơn tưởng tượng.

Trâu Lượng tiếp tục thu xếp dược liệu, cửa mở ra, Lộ Dao đi đến, Trâu Lượng ngẩng đầu lộ ra nụ cười rực rỡ, “ Chị Dao“.

Lộ Dao gật đầu không hề thấy phản cảm vì cách xưng hô thân mật của đối phương, “Hôm qua bạn không đến“.

“Ha ha, em bận chút chuyện“.

“Đánh nhau à, đánh nhau là không tốt”, Lộ Dao nói.

“Chị Dao này, em biết đánh nhau là không tốt, em cũng thích hòa bình, nhưng em không muốn gặp cảnh có kẻ ỷ thế hiếp người, gặp chuyện bất bình không thể khoanh tay vốn là tính cách của tộc Bear chúng ta, trong lòng em không chịu nổi khi thấy có người bắt nạt người khác, bết kể hắn là quý tộc hay là gì đi nữa em cũng đánh như thường, đánh không lại là một chuyện còn không dám đánh lại là một chuyện khác!”

Trâu bạn học nói năng trôi chảy làm Lộ Dao cứng họng, sự kiêu ngạo của quý tộc là chuyện thường gặp Lộ Dao là bình dân đương nhiên không ngạc nhiên với điều này, thậm chí có thể nói quý tộc bắt nạt bình dân cũng không có gì không bình thường.

Người này có lẽ là xuất thân bình dân, nhưng làm tế ti, hơn nữa là một tế ti có tiền đồ, kỳ thực đã tách khỏi tầng lớp bình dân, vậy mà...

“Bạn có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi“.

“Ha ha, em đợi những lời này mãi, có rất nhiều chỗ em không hiểu“.

Lộ Dao ngồi xuống bên cạnh Trâu Lượng, Trâu bạn học ôm một đống dược liệu, những thứ này đều có vấn đề, “Vì sao loại thực vật này phải có thời gian hái?”

“Cỏ sương sớm, khi mặt trời vừa mọc, tia nắng đầu tiên chiếu đến cỏ sương sớm mới có thể tiết ra một loại chất lỏng, cỏ sương sớm có loại chất lỏng này mới có dược lực, sau một thời gian thì loại chất lỏng này sẽ biến mất“.

Lộ Dao nói, trên vẻ mặt vẫn còn có khoảng cách nhưng cũng rất kiên nhẫn.

Đại khái Lộ Dao cũng chưa từng gặp Bear nào nhiều vấn đề như vậy, có chút vấn đề nàng cũng bị hỏi cứng họng, có chút rất có lý, có chút lại ngốc hết sức, về cơ bản đều là kiến thức thông thường, nang cũng không rõ người này thông minh hay là ngốc nghếch, nhưng có thể xác định đây là một Bear không giống người thường.

Bạn của Avril đều không giống người thường, đối với khả năng chọn bạn mà chơi của Avril Lộ Dao vẫn luôn bội phục, đây cũng là nguyên nhân nàng vẫn tiếp nhận Arthur mặc dù trong lòng không muốn.

Thời gian trôi đi rất nhanh, tựa hồ Lộ Dao cũng đã quên mình định làm cái gì, cứ ngồi nói chuyện với Trâu Lượng một buổi chiều, người đẹp tộc mèo rất tích cực, đôi khi còn phải tranh luận đến cùng với Trâu Lượng, dần dần Trâu bạn học cũng phát hiện bản tính của vị học tỷ này, vẻ lạnh lùng chỉ là ngụy trang bề ngoài mà thôi.

Đến tận khi Randy lao vào làm gián đoạn thời gian học tập của Trâu bạn học và người đẹp, quả thật nam nữ phối hợp làm cái gì cũng không mệt.

“Arthur, xảy ra chuyện rồi“.

“Tỉnh táo, bạn là sát thủ!”

“Không phải, thằng khốn Randolf kia bắt nạt Avril“.

“Đồ đần, chuyện này còn phải nói với tớ, đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra luôn chứ sao!” Trâu Lượng vội đứng lên, lúc này còn tỉnh táo cái lông.

Randy gãi đầu, “Nhưng không thể đánh, chuyện này không đơn giản như vậy!”

Randy cùng Arthur vừa đi vừa nói chuyện, sợ xảy ra chuyện Lộ Dao cũng vội vàng đi theo.

Randolf không hề động thủ, chỉ trắng trợn đe dọa Avril phải đi lại với hắn nếu không sẽ vĩnh viễn không thể trở thành cung thủ được đăng ký.

Cậu của thằng này là phó hội trưởng Công hội cung thủ Daros, không ai sẽ đắc tội một gia tộc cung thủ chỉ vì một gia tộc mới nổi như Rabbit, hơn nữa chuyện này là chuyện của Công hội cung thủ, người khác cũng không tiện nhúng tay vào, cho dù là thần miếu.

Tình hình của Avril quá đặc thù, cung tên vẫn chưa điêu khắc mà thời gian đã đến hạn, vốn Công hội cung thủ đã đáp ứng cho kéo dài một thời gian bỗng Randolf dùng điều này để đe dọa, định mượn việc công báo thù riêng. Truyện được copy tại Truyện FULL

Khó trách Randy không dám đánh, càng đánh thì càng không ổn, như vậy chẳng khác bẻ gãy tiền đồ của Avril.

“Arthur, làm thế nào, đánh hay không?”

“Bà nội Bear, vậy mà còn dám làm phiền, tớ phải đánh cho nó không bò dậy được!”

“Arthur, đừng kích động, nếu đánh nó thì chuyện của Avril sẽ không có cách giải quyết, chuyện này thần miếu trăm phần trăm không thể nhúng tay vào“.

Randy nhắc nhở, với tính khí của hắn nếu như đánh được thì hắn đã đánh từ lâu rồi.

Bên ngoài phòng học dược sư đã tụ tập không ít người, Randolf dẫn đám bạn chó má của hắn đến dương dương đắc ý, “Avril, ai tới cũng vô dụng, bạn suy nghĩ đi, chỉ có tớ mới có thể giúp bạn, chỉ có tớ mới thật sự quan tâm đến bạn“.

Bộ mặt Snake của Randolf mặt lộ nụ cười “thành khẩn“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.