Hừng Đông Đưa Anh Tới

Chương 2: Chương 2: Chương 1: Đêm đầu tiên




Một tháng sau.

Hoa Kỳ, cảnh nội bang Wyoming, công viên Yellowstone.

Một chiếc xe bus du lịch đều đều lăn bánh vượt ra khỏi đường cái, tiến vào cổng công viên, lái về phía bãi đỗ xe.

“Thời gian công viên Yellowstone mở cửa thường là từ tháng ba đến tháng mười một.”

Trên xe bus, hướng dẫn viên du lịch nói từng câu, “Nhưng năm nay mùa đông đến sớm, giờ mới sang đầu tháng mười, công viên đã chuẩn bị đóng cửa, mọi người chính là đoàn du khách cuối cùng.”

Chúc Tĩnh lúc này đang ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng trên xe, mắt nhắm nghiền, mơ mơ hồ hồ nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu.

Buổi tối trước hôm đến đây, bạn học đột nhiên nổi hứng mở tiệc ở nhà, cô biết hôm sau phải ngồi máy bay, vốn cũng không định uống nhiều, nhưng cuối cùng trong lúc chơi trò chơi vận khí quá đen đủi, thua từ đầu đến cuối, đành phải theo lệ mà bị phạt rượu.

Say rượu muốn đòi mạng mà, lúc này Tăng Tự ngồi phía trước cô ngoái đầu lại, vừa lo lắng lại vừa có chút hả hê, “Tĩnh gia, cậu còn chịu được không, mình có túi nôn này.”

Cô nghe thấy, khẽ mở hờ đôi mắt, nhãn thần tuy rằng hơi xám xịt, nhưng tia sắc bén trước nay thì không hề giảm chút nào.

Tăng Tự đối mắt được vài giây, hai tay giơ lên, lặng lẽ quay đầu lại.

Chốc lát, xe bus đã dừng lại ở bãi đỗ xe, Chúc Tĩnh cảm giác đầu của mình lại càng đau dữ dội, mũi cũng bắt đầu thấy tắc, có lẽ là bị cảm rồi, lúc này cũng chỉ đành cắn răng đứng dậy.

Hướng dẫn viên đứng ở phía đầu xe, đợi từng người bọn họ đi xuống, kiểm lại nhân số, lúc nhìn thấy người cuối cùng xuống xe là cô, ông ta lấy làm kinh ngạc, kỳ quái lại có chút khinh thường, “Cô gái, cô mặc thế này đi du lịch à?!”

Chúc Tĩnh bị ông ta nói như vậy, cũng dừng bước, cúi xuống nhìn chiếc váy đen cùng đôi giày cao gót mười phân cô mặc từ lúc lên máy bay đến bây giờ, thản nhiên nói, “Chú giúp tôi viết hợp đồng bảo hiểm nhé, trong túi tôi chỉ còn mỗi chiếc kính râm.”

Các đồng bào trường y lăn lộn cùng cô bốn năm biết rõ tính tình cô, lúc này đều im lặng đứng một bên nhìn, gắng gượng đem tiếng cười sắp trào ra khỏi miệng nuốt xuống bụng.

Ai mà biết, vào lúc này, lại văng vẳng truyền đến một tiếng cười không sợ chết, tiếng cười kia không nặng không nhẹ, nhưng đủ để cho mỗi người trong bãi đỗ nghe thấy.

Tất cả bọn họ, kể cả Chúc Tĩnh, đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng cười ấy.

Chỉ thấy người đó đứng ở rìa ngoài cùng của đoàn người, một tên con trai xa lạ tóc đen cao trên một mét chín, anh ta mặc một chiếc áo khoác leo núi đơn giản, áo sơ mi bên trong tùy tiện mở hai cúc, lơ đãng làm lộ ra đường nét vân da trên ngực.

Mà khuôn mặt kia, lại càng làm người ta chấn động, trên ngũ quan hoàn mỹ, một đôi mắt quá đỗi đẹp đẽ màu nâu nhạt, giống như thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ tản ra từ hổ phách.

Một anh chàng người lai không biết tên.

Chúc Tĩnh nhìn người con trai cực kỳ anh tuấn kia, trong lòng dâng lên cảm giác quái lạ như đã từng quen biết, người con trai kia cũng giữ ý cười mà nhìn trả cô.

“Meng FangYan?”

Hướng dẫn viên lật tờ danh sách trong tay, “Đoàn của tôi vốn chỉ có tốp học sinh đến từ nước Anh là bọn họ, cậu là người tối qua đột nhiên nói muốn tham gia đúng không?”

Mạnh Phương Ngôn hơi nhấc mắt: “Đúng vậy.”

“Thế thì, mấy ngày tiếp theo cậu sẽ sinh hoạt cùng họ đi.”

Hướng dẫn viên vỗ lên vai hắn, nhiệt tình dặn dò, “Nhớ là không được đi đâu xa một mình, với diện tích công viên Yellowstone sẽ rất khó tìm những người bị mất tích.”

“Cảm ơn.”

Kế tiếp, đoàn người theo sau hướng dẫn viên tiến về khách sạn trong công viên nghỉ ngơi, mà chàng thanh niên tuấn mỹ kia, người duy nhất không thuộc đoàn của bọn Chúc Tĩnh, rất nhanh đã hòa vào cùng bọn họ.

“Hey, vị soái ca này.” Tăng Kỳ lúc trước vẫn đứng cạnh Chúc Tĩnh cố ý bước nhanh vài bước đến bên cạnh hắn, “Tên của anh là gì vậy?”

“Tôi là Mạnh Phương Ngôn, Mạnh trong Mạnh Tử, Phương trong ma phương*, Ngôn trong ngôn ngữ.” Trông thấy vũng nước phía trước, anh ta lập tức rất phong độ giúp Tăng Kỳ nhấc hành lý lên.

*Ma phương: cạnh của khối Rubik.

“Chào anh, chào anh, kêu tôi Tiểu Thất là được rồi.” Tăng Kỳ cố ý mỉm cười ra vẻ đáng yêu.

“Tôi tên Tăng Tự, là anh trai của con bé này.” Tăng Tự bất chấp chen cái đầu quen mắt vào giữa hai người bọn họ, “Giang hồ đều gọi tôi là anh Tự.”

Mạnh Phương Ngôn nhìn cặp sinh đôi đang làm trò trước mặt, im lặng vài giây, “Quả thật không khác nhau chút nào.”

“Tất nhiên rồi, dẫu sao cũng là một trước một sau chui ra từ bụng mẹ.” Tăng Tự khoác lấy bả vai Tăng Kỳ, ha hả cười, “Cơ mà tôi thấy vẻ đẹp của tôi so với đứa em gái ngốc này vẫn cao hơn một bậc, anh nói có phải không?”

Chúc Tĩnh nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe đột nhiên mở miệng, “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, hai người trông chẳng khác nhau là mấy, cao hơn một bậc kiểu gì được, lẽ nào cậu có bốn con mắt?”

Mọi người lập tức cười ầm lên, đồng loạt giơ ngón cái về phía cô, “Tĩnh gia uy vũ.”

Chúc Tĩnh xoa xoa cái đầu đau đến sắp vỡ toác, nhấc mi lại bất chợt bắt được Mạnh Phương Ngôn đang nhìn mình cười mà như không.

Âm thầm ở trong lòng trợn trắng mắt, cô xốc túi lên, bước chân cố ý thả chậm tụt lại cuối cùng trong đám người muốn làm quen với mỹ nam người lai kia.

Vào đến khách sạn, tất cả đứng trong đại sảnh chờ hướng dẫn viên làm thủ tục nhận phòng, mà cái người lạ duy nhất kia nghiễm nhiên trở thành trung tâm của câu chuyện.

“Chúng tôi đều là sinh viên của trường y APT, vừa mới học xong lâm sàng MB (1), đây xem như là chuyến du lịch trước khi học lên PhD (2).” Tăng Tự cười híp mắt vỗ vỗ vai hắn, “Còn anh? Học MBA (3) ở Mỹ hay đã đi làm rồi?”

Hắn vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm, không nhanh không chậm trả lời, “Tôi có chút chuyện nên đến Mỹ một thời gian, bình thường vẫn ở Luân Đôn.”

“Thật sao?” Đám nữ sinh vừa nghe nói toạ độ của mỹ nam khéo sao lại giống mình thì đều hăng hái, “Trước đây anh học trường nào? Học chuyên ngành gì? Trông anh cũng không lớn hơn chúng tôi là bao...”

Hắn lảng tránh câu hỏi tuổi tác, đáp lại qua loa, “Cao đẳng Hoàng Đế London, chuyên ngành khoa học máy tính.”

“Ôi? Trùm IT?”

“Sao không gọi là hacker ấy?”

Các cô gái đều xua tay, “Hacker hay người lập trình chẳng phải đều là trạch nam bốn mắt hoặc các chú cả sao, không thể là mỹ nam được...”

Hắn ho khẽ một tiếng, dợm cười không nói gì.

Mọi người còn muốn nói chuyện thêm, hướng dẫn viên du lịch đã làm xong thủ tục, cầm một xấp thẻ phòng khách sạn trở lại, nhắc nhở thời gian tập hợp sáng ngày mai, tiếp theo bọn họ lần lượt lên nhận thẻ phòng.

Chúc Tĩnh vẫn luôn dựa vào sô pha nghỉ ngơi, đợi sau khi mọi người lên lầu cả, cô mới đứng dậy cầm tấm thẻ phòng cuối cùng, kéo va li bước vào thang máy.

Lên đến tầng lầu, cô theo dãy số đi đến trước phòng của mình, ai ngờ lúc vừa quét thẻ lên cánh cửa, chuông điện thoại lại vang lên, chau mày rút điện thoại ra từ trong túi, không nhìn đến tên người gọi, cứ thế mà ấn nút trả lời.

“Tĩnh Tĩnh.”

Nghe được giọng nói đã mấy tháng nay chưa từng nghe thấy, cô nhất thời dừng lại trước cửa, qua vài giây, mới lạnh lùng mở miệng, “Bố.”

“Bao giờ thì về nước?” Giọng nói của người đàn ông trung niên cũng hờ hững.

“Hai ngày nữa, con đang đi du...”

Chẳng ngờ còn chưa nói hết câu, đã bị giọng nói cứng rắn kia cắt ngang, “Bất luận con đang làm gì, trước cuối tuần phải có mặt ở thành phố T, ta không muốn con mất dạng trong đám cưới của em gái mình.”

Chúc Tĩnh nghe xong, bàn tay cầm di động thình lình siết chặt.

Dù cho lúc này trong lòng vang lên vô số thanh âm nói cho cô biết, nhiều năm như vậy mày đã sớm quen rồi, đừng có cố làm gì, cũng đừng để những cảm xúc thừa thãi chi phối, vậy nhưng miệng vẫn nhanh hơn lý trí một bước, “Dựa vào cái gì con phải đến dự đám cưới đó? Lẽ nào con là cô dâu sao? À, cũng phải, vốn dĩ con chính là cô dâu mà.”

Người đàn ông trung niên sững lại một chút, “Con vừa nói cái gì?”

Cô hít một hơi thật sâu, cắn môi, bàn tay đặt trên chốt cửa run nhè nhẹ.

“Chúc Tĩnh.” Trước khi ngắt điện thoại, giọng nói của đối phương đã lạnh như hầm băng, “Nếu con không tham gia hôn lễ của Dung Dung, về sau cũng đừng bước vào cái nhà này nữa, đương nhiên, lúc đến cũng nên ra dáng một đứa con gái, chớ có uống say như chết hay mang vẻ mặt thất lễ đi gặp mọi người.”

“Đến dự đám cưới đều là người có địa vị cả, đừng để cho ta phải mất mặt.”

Từng câu từng chữ nặng nề gằn xuống như nện thẳng vào lòng cô, cầm chiếc điện thoại đã vọng ra tín hiệu bận, ấm áp trên mặt cô không còn sót lại chút nào.

Hành lang im phăng phắc, bỗng vang lên một tiếng “lạch cạch”.

Chúc Tĩnh quay phắt đầu sang, phát hiện cánh cửa của căn phòng sát vách đã mở, Mạnh Phương Ngôn đang dựa vào lề cửa lẳng lặng quan sát cô.

“Anh có sở thích nghe trộm người khác gọi điện thoại sao?” Cô cho rằng hắn đã đứng đó từ lâu, sắc mặt trở nên khó coi.

“Tôi vừa mới ra đây.” Hắn thản nhiên nhếch khóe miệng.

Cô nào có tâm trạng đứng trò chuyện với hắn, mở cửa phòng định đi vào, không ngờ cổ tay lại bị hắn nhẹ nhàng giữ lại phía sau.

“Anh có chuyện gì?” Cô ngoảnh đầu, lạnh lùng hỏi.

“Sắc mặt cô không được tốt.” Hắn từ tốn nói, đôi mắt đẹp hạ xuống nhìn cô, “Tôi thấy có lẽ cô bị cảm rồi, mang thuốc theo không? Có cần tôi đưa cô xuống phòng y tế dưới lầu?”

Chúc Tĩnh nghe xong, cười hắt ra một tiếng, rút cánh tay của mình về, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt, “Xin lỗi, nhưng phiền anh đừng có làm bộ dạng đó với tôi.”

Hắn không nói gì cả.

“Mạnh Phương Ngôn, sinh ngày 15 tháng 6 năm XX.” Cô nhìn hắn, nói thật nhanh, “Tôi vừa nhìn qua hộ chiếu của anh ở chỗ hướng dẫn viên, với cái tuổi này, chưa kết hôn có lẽ là vì chưa chơi đủ, xã hội hiện đại anh tình tôi nguyện cũng rất bình thường, tôi tin là mấy ngày này trong đám bạn của tôi có không ít người sẵn lòng lên giường với anh, đây chắc là mục đích anh đi du lịch một mình chứ?”

Cô nói vô cùng rõ ràng rành mạch, ngữ điệu cũng rất lạnh lùng.

Mạnh Phương Ngôn nhìn cô, khóe miệng không nhịn được giật giật vài cái, thấp giọng nói: “Đúng là còn ghê gớm hơn con nhím.”

“Tôi không có bất cứ dị nghị nào với lối sống của anh, chỉ muốn nhắc nhở anh đừng coi tôi thành đối tượng là được, tính tình của tôi không tốt lắm đâu.”

Cô nói xong toan bước vào phòng, lại bị hắn dùng một cánh tay chống lên cửa.

Năm lần bảy lượt ngăn trở chọc giận cô, ánh mắt đảo về phía sau, cô phát hiện ra nét mặt hắn đã thay đổi.

Xảo quyệt, ý vị thâm trường, lại có chút...cương quyết không nói thành lời, vẻ dịu dàng ôn hòa lúc trước đã biến mất tăm mất tích.

“Chúc Tĩnh, sinh vào 12 giờ 25 phút ngày 3 tháng 5 năm XX.” Con ngươi nâu nhạt của hắn phản chiếu gương mặt cô, “11 tuổi đến Luân Đôn, đến nay đã được 13 năm, người đạt được học bổng toàn phần của đại học APT, giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh tên David Roberts, địa chỉ nhà tại Trung Quốc ở phòng 301 Di Duyệt Hiên khu Thường Phong thành phố T, mã bưu chính 200034.”

“Tôi nghĩ chắc là trên hộ chiếu của cô không có những thông tin này,” vào lúc con ngươi của cô từ từ mở lớn, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chắn trước môi cô,

“Cô đúng là không dùng đến bạo lực thì không chịu hợp tác.”

Chú thích:

(1) + (2) : Không giống với nhiều quốc gia khác, thể chế y học của nước Anh được chia thành lâm sàng/ nha khoa, phục hồi chức năng, phòng ngừa, y sinh. Y học lâm sàng trong đại đa số các trường ở nước Anh thường chỉ có bằng cử nhân MB, các y khoa khác được chia thành ba giai đoạn cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ.

MB/PhD là một chế độ giáo dục y học đặc biệt ở nước anh, sinh viên học 4 năm lâm sàng MB (Bachelor of Medicine) và 3 năm PhD (Dr of Philosophy), tổng cộng là 7 năm, sau khi tốt nghiệp chính là cử nhân bao gồm tiến sĩ lâm sàng.

Trên nguyên tắc nếu như đủ giỏi, sau khi tốt nghiệp cấp 3 có thể xin học MB/PhD, nhưng vì MB/PhD không bao hàm những môn học cơ sở (như sinh, lý, hóa...), vừa nhập học sẽ bước vào chương trình học lâm sàng ngay, bởi vậy trên cơ bản thường không tuyển học sinh tốt nghiệp cấp 3, sinh viên khoa y học chính quy trong nước, đã tốt ngiệp thạc sĩ, hoặc thạc sĩ khoa học tự nhiên càng có nhiều cơ hội xin được MB/PhD.

(3) Thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh / Thạc sĩ y tế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.