Hừng Đông Đưa Anh Tới

Chương 3: Chương 3: Chương 2: Đêm thứ hai




Đây là lần đầu tiên Chúc Tĩnh gặp phải một gã đàn ông như vậy, một đối thủ như vậy.

Vốn cho rằng cùng lắm là một tên công tử phong lưu không khác đại đa số đàn ông trên đời là mấy, nhưng chỉ dựa vào khí thế áp đảo mà hắn tản ra, cũng đủ làm cho đại não cô réo lên một hồi chuông cảnh tỉnh.

Mười mấy giây giằng co này, trong đầu cô đã lóe lên vô vàn khả năng, mà cuối cùng, cô rút thẻ phòng lại, mặt lạnh sải bước tiến vào phòng hắn.

Mạnh Phương Ngôn dõi theo bóng lưng của cô, mím môi nối bước phía sau, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Đem va li dựa vào tường, cô khoanh tay nhìn quanh bốn phía: “Anh qua con đường nào mà có được thông tin của tôi?”

Cô dám khẳng định trước ngày hôm nay, người này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô, nhưng những thông tin vừa rồi hắn nói không cái nào là sai sự thật.

Mạnh Phương Ngôn ung dung đứng trước mặt cô, rót nước vào cốc cho cả hai người, rồi đưa một cái cốc về phía cô.

Chúc Tĩnh nhìn hắn một hồi, “Anh cho rằng tôi sẽ uống nước của một người không rõ lai lịch đưa sao?”

Hắn từ chối cho ý kiến, đặt ly nước xuống, cầm điện thoại trên bàn trà lên ấn vài cái sau đó chìa ra cho cô.

Cô gượng gạo đón lấy điện thoại, rất nhanh, vẻ mặt đã bắt đầu thay đổi.

Mạnh Phương Ngôn nhìn sắc mặt biến hóa thất thường của cô, trước sau vẫn nhàn nhã uống nước trong cốc của mình.

“Tôi cho anh biết,” xem được một nửa, Chúc Tĩnh trực tiếp dùng sức đem điện thoại đập vào ngực hắn, “Tôi có thể lập tức tố cáo anh tội xâm phạm đời tư người khác đấy, hành vi này của anh không chỉ vi phạm một điều luật thôi đâu.”

Trong năm phút ngắn ngủi, trên điện thoại của hắn, cô lại nhìn thấy toàn bộ phiếu điểm từ nhỏ đến lớn của mình, hóa đơn điện thoại, ghi chép di chuyển chỗ ở, nội dung các tin nhắn, cùng với đủ loại thông tin cá nhân khác...Thậm chí đến cả người bên cạnh cô cũng không may mắn thoát khỏi.

Người này rốt cuộc là ai? Trông dáng vẻ hắn ta, việc lấy được những thông tin này căn bản là vô cùng cùng thành thạo.

Kẻ gây họa lúc này lại hết sức dửng dưng nhận lấy điện thoại, bấm bấm mấy cái rồi lại huơ huơ trước mặt cô, “Nếu tôi thực sự có ý xấu với cô, hôm nay cô đã bước vào thì đừng nghĩ đến việc được toàn vẹn mà trở ra.”

Cô không nói lời nào, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn.

Hắn nhún vai, “Tôi muốn tìm hiểu một người xa lạ, nên đã dùng một chút khoa học kỹ thuật.”

“Đem hành vi phi pháp nói thành khoa học kỹ thuật?” Hồi lâu, cô mới cười lạnh lắc đầu, “Anh học ngữ văn cũng thật giỏi, thi tốt nghiệp 140 chứ?”

Mạnh Phương Ngôn cởi áo khoác, tựa vào cánh tủ, nhìn cô cười híp cả mắt, “Tôi lại hy vọng bây giờ cô dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi chứ không phải trợn lên như thế, dù sao năng lực này rất ít người bình thường có được.”

Ánh mắt Chúc Tĩnh sắc nhọn, “Cho nên nghề của anh là hacker à?”

“Tôi làm không ít nghề.” Hắn mỉm cười.

“Có lẽ đều là những miếng mồi có thể dẫn dụ được đám phụ nữ.” Cô tạm thời thả lỏng bản thân, nhưng tầm mắt vẫn chậm rãi đánh giá cả căn phòng.

Ánh mắt hắn hiện lên vẻ tán thưởng, “Tôi thích phụ nữ thông minh.”

Cô không chút lưu tình mà đâm vào tim đen hắn, “Lần đầu tiên tôi thấy cách bắt chuyện độc đáo như vậy.”

Sau khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Mạnh Phương Ngôn dùng tay làm một động tác “mời” với cô, tiếp đó lấy từ trong va li đã mở nằm trên mặt đất ra một chai rượu.

Kỳ thật lúc này Chúc Tĩnh vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với hắn, cô chưa từng gặp một gã đàn ông như vậy, trực giác nói cho cô biết, đây không phải là kẻ có thể tùy tiện trêu vào.

Hắn ngồi xuống ghế, mở nắp chai rượu, nâng thân bình rót vào trong chiếc ly đã được đặt sẵn trên bàn, đoạn nâng ly với cô, “Martell, mạnh mẽ cùng tao nhã kết hợp hoàn hảo.”

Cô không động vào ly rượu, cũng không ngồi xuống.

Mạnh Phương Ngôn tự mình uống hết rượu, đặt chiếc ly xuống bàn, cuối cùng không nhanh không chậm cất giọng, “Bạn trai cũ của cô giờ lại thành em rể của cô?”

Cô bất chợt nghiêng đầu về phía hắn, đợi sau khi nhìn vào ánh mắt thản nhiên như không kia, cô mới nhớ ra toàn bộ thông tin của mình đều đã bị phơi bày trước mặt kẻ kia rồi.

Cô vén những sợ tóc lòa xòa ra sau tai, cười khẩy, “Có phải là câu chuyện nực cười nhất trong năm không?”

“Cuộc sống chỗ nào cũng cẩu huyết.” Hắn đưa tay lên tắt đèn tường, giọng nói cũng hạ thấp một chút, “Tình hình cô thế này, bảo những tên bạn trai cũ trở thành cha ghẻ làm sao chịu nổi?”

Cô bị hắn chọc đến tức cười, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, “Miệng thật cay độc.”

“Như nhau cả thôi,” ngón tay của hắn chầm chậm men theo hình dáng ly rượu, “Nhưng mắt nhìn đàn ông của cô quả thật là làm tôi được mở rộng tầm mắt.”

Cô nghe ra sự châm chọc trong lời nói của hắn, bỗng nhiên nhiên vươn ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, “Vóc người của anh cũng khá giống anh ta, mặt mũi cũng có vài phần tương tự.”

Mạnh Phương Ngôn cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, “Cô đang xúi bẩy tôi làm cha ghẻ của cô đấy à?”

“Cút.” Rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được mà phì cười, vươn tay cầm lên ly rượu mà hắn rót cho mình, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Cô chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện này với ai, thậm chí ở trước mặt hai anh em Tăng Tự cũng không hề muốn đề cập tới, nhưng với kẻ xa lạ lai lịch bất minh, còn điều tra cả xuất thân của cô, cô lại cực chẳng đã mà thẳng thắn với hắn.

Khoảng thời gian tiếp theo, tất cả đã mất đi khống chế.

Chúc Tĩnh không biết mình rốt cuộc đã uống chừng nào, nhưng mỗi lần cô uống cạn, hắn sẽ lại rót đầy cho cô một lần nữa.

“Tửu lượng của cô có vẻ khá tốt,” qua một lúc lâu, hắn đưa tay lên đỡ lấy trán, giọng nói khàn khàn.

Vị cay nóng rát của cồn cuồn cuộn trong cổ họng và thực quản, cô nheo mắt lại, ngón cái cùng ngón trỏ giơ lên giải thích cho hắn, “Lúc trước tôi uống một ngụm là đã lăn quay, chỉ uống được có một tí thế này.”

Hắn cười cười.

“Anh không uống nữa?” Bàn tay cô run lên khẽ cầm lấy ly rượu, đưa tới lắc lư trước mặt hắn, giọng nói đã có phần hỗn loạn, “Tôi thấy anh chẳng uống được bao nhiêu, không hề say chút nào cả.”

Trong đôi mắt Mạnh Phương Ngôn ánh lên khuôn mặt của cô, qua rất lâu sau, hắn mới chậm rãi đáp lại, “Dù sao cũng cần có một người tỉnh táo.”

...

Chúc Tĩnh cứ cảm giác giấc ngủ này của mình thật là khổ sở, lúc thì thấy nóng, lúc thì lại thấy lạnh.

Không gian xung quanh cũng coi như yên tĩnh, chỉ là bên cạnh hình như còn có sự tồn tại của một người, cô muốn ngồi dậy nhìn xem rốt cuộc là ai, nhưng cơ thể lại không cách nào động đậy.

Mãi cho đến khi trên mí mắt cảm nhận được tia nắng sớm chiếu vào, cô mới lờ mờ nghe được có người nói một câu, “Giờ tôi không tiện lắm.”

Sau đó, gần như là ngay lập tức, mấy tiếng “chào buổi sáng” cao chót vót cùng động tĩnh trong phòng đã hoàn toàn đánh thức cô dậy.

Vừa mở mắt, đã nhác thấy bọn Tăng Tự cùng Tăng Kỳ đang cầm đầu đám bạn vô cùng phấn khích vọt vào trong phòng, mà sau khi bọn họ nhìn thấy cô, vẻ mặt cả đám người này cứ như vừa nuốt phải ruồi vậy.

“Sao thế?” Chúc Tĩnh lại chẳng cảm thấy có gì không ổn, chỉ có cái đầu đang rất đau nhức mà thôi, bưng trán từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt cô hoàn toàn mờ mịt, “Ai mở cửa cho các cậu?”

Cô vừa nói dứt câu, tất cả mọi người đem ánh mắt phức tạp đồng loạt nhìn về phía người đang dựa bên tường, vẻ mặt nhàn nhã ôm lấy cánh tay, Mạnh Phương Ngôn.

Mạnh Phương Ngôn đón lấy ánh mắt đám người trong phòng, thản nhiên nhìn lại cô, “Đây là phòng của tôi.”

“...Sao tôi lại ở trong phòng anh?” Nói xong cô mới phát hiện cổ họng mình đã hư thật rồi, giọng mũi cũng vô cùng nồng đậm.

Hắn không trả lời, đi thẳng đến bên giường, cúi người xuống nhặt lên từng món đồ dưới đất.

Dưới con mắt mọi người, hắn nhẹ nhàng thả chiếc váy màu đen mà cô mặc hôm qua lên giường.

Chúc Tĩnh nhìn cái váy nhăn nhúm một hồi, lại cúi xuống nhìn chiếc áo T-shirt rộng thùng thình mình đang mặc, day nhẹ thái dương, “Là anh cởi giúp tôi?”

Hắn khẽ nhếch đôi môi mỏng, “Là cô tự cởi.”

“Vậy quần áo của anh là do ai cởi?”

“...Tĩnh gia,”

Đám người Tăng Tự làm phông nền đó giờ đã không còn nhịn được nữa, lúc này chật vật đi ra khỏi phòng, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc, “Không quấy rầy hai người nữa, hướng dẫn viên nói nửa giờ sau tập trung ở đại sảnh...”

Cửa được đóng lại lần nữa, lúc này trong căn phòng yên tĩnh, Mạnh Phương Ngôn mới chậm rãi trả lời câu hỏi của cô, “...là tôi tự cởi.”

Nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, cô lặng lẽ tự cảm nhận thân thể mình.

Ngoại trừ đau đầu và cảm cúm đã phát tác, cô không hề cảm thấy trên người mình có chỗ nào khó chịu, nhưng cô vẫn hỏi thẳng đương sự, “Chúng ta đã ngủ rồi?”

Mạnh Phương Ngôn không nói gì, lúc này hắn hơi cúi người xuống, hai tay chống vào đầu giường, từ từ đem cô khóa vào trong cánh tay của mình.

Khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm mát nhàn nhạt từ trên người hắn.

“Trả lời tôi.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ mà sâu xa kia, trên mặt không hề có một chút căng thẳng cùng lo lắng nào.

Hắn cười cười trêu chọc cô một lát, “Tôi cũng muốn lắm...nhưng tiếc là, không có gì.”

“Cô uống say, tờ mờ sáng còn nôn thốc nôn tháo trong toilet, tôi đến đỡ cô, cô lại ói lên người cả hai chúng ta, rất may là có say đến như vậy cô vẫn khăng khăng tự thay quần áo, hơn nữa còn một mình chiếm luôn cái giường, làm tôi phải nằm sô pha cả một đêm.”

Chúc Tĩnh nghe hắn nói như vậy, cũng dần dần nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô lại đi dỡ hết phòng bị với kẻ xa lạ này, lại còn say bí tỉ một trận.

Trong lòng khẽ động, dùng lực đẩy hắn ra, xoay người xuống giường cầm lên váy và giày cao gót, chân trần rảo bước đi ra phía cửa.

Mạnh Phương Ngôn cũng không ngăn cản, vuốt cằm đầy hứng thú dõi theo bóng lưng cô, không ngờ rằng cô vừa bước đến cửa, đã nhanh nhẹn lưu lại cho hắn một câu nói, “Bộ quần áo này giờ thuộc về tôi, tôi không mang theo quần áo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.