Hùng Miêu Viên Viên

Chương 8: Chương 8




Hùng miêu Viên Viên

Chương 4 – Hạ

Hỏi hắn làm sao biết? Thấy đôi mắt vừa đen vừa thâm kia, lại nghe nói y là hùng tộc, nếu hắn còn đoán không được, chỉ sợ căn bản sống không đến hiện tại, ngu ngốc.

“Nhìn ra được.” Thanh Trúc không muốn đả kích tự tin của y, hắn dường như hy vọng Viên Viên luôn luôn mang vẻ mặt đắc ý, cho nên hắn mới “Tránh nặng tìm nhẹ”.

“Hắc hắc! Thật vậy chăng?” Viên Viên cười ngượng ngùng gãi gãi đầu, y cảm thấy đó là một lời khen ngợi.

Trong mắt Thanh Trúc, kia nguyên bản không phải là một lời khen ngợi, không có ác ý gì , nhưng tuyệt đối không phải là một lời khen ngợi… Nhưng hắn hiện đang nhìn bộ dáng ngây ngốc của Viên Viên, còn có khi cười rộ lên hai tiểu má lúm đồng tiền hai bên , hắn không khỏi nghĩ, có lẽ , kia đích thật là một lời khen ngợi.

“Thật sự.” Y đích thật là hùng xinh đẹp nhất trên đời này.

Vươn tay về phía trước, sờ sờ cái đầu nho nhỏ của Viên Viên , nhưng , trong nháy mắt, một chút dao động nho nhỏ vừa rồi , cơ hồ sắp biến mất vô tung vô ảnh…

“Viên Viên.”

“Cái gì?” Khuôn mặt đáng yêu cười mị mị vô cùng vui vẻ.

“Ngươi nhất định phải dùng dáng người này luyện công sao?” Đối với một hùng yêu dáng người như tiểu tử ba tuổi động tâm, khiến hắn cảm thấy mình thực đáng sợ. (TBD: “số..tà” shota thui mừa)

“Vì cái gì không thể, nghe nói lúc nhỏ tuổi bắt đầu luyện công tương lai phát triển sẽ tốt hơn…” Viên Viên khó hiểu, ngẩng đầu chuẩn bị bắt đầu một lần nữa giải thích tri thức võ học trước kia y học được, mặc kệ là ai nói cho hắn biết làm như thế nào tốt nhất, nhưng, khi y phát hiện đầu mình ngẩng chín mươi độ mới hoàn toàn nhìn được cằm Thanh Trúc , hắn rốt cục hiểu được điều khiến Thanh Trúc phức tạp là cái gì.

Ai! Còn nhỏ mà nói lờ quá ríêt lý, quả nhiên chưa có sức thuyết phục.

Thân thể nho nhỏ rất nhanh trừu dài, liền cỡi quần thay áo , khiến Thanh Trúc mỉm cười, đỡ bờ vai của y, để y có thể thuận lợi mặc quần áo tử tế, không cần tại chỗ gọi tới gọi lui chút nữa té ngã, bả vai trong tay nhiệt độ ấm nóng, so với mình ấm áp hơn nhiều, có lẽ là bởi vì trúc cùng hùng nguyên bản là hai loại chủng tộc hoàn toàn không đồng dạng , cho nên mới có nhiệt độ cơ thể sai biệt lớn như thế , nhưng ở trong đầu của hắn tựa như có âm thanh tự nói với mình, có lẽ, bởi vì Viên Viên khiến hắn cảm giác ấm áp từ trước tới nay hoàn toàn chưa từng có .

Mặc dù là y sống chết bám lấy hắn, không ba thì năm chạy ra ngoài vơ vét thức ăn, ngoài miệng thì nói là muốn dùng hiếu kính sư phó, trên thực tế là kéo hắn bồi mình cùng ăn uống, mỗi khắc mỗi giờ và mỗi ngày đều tràn ngập thân ảnh của y, cho dù như vậy có điểm phiền, nhưng… Kỳ thật một chút phiền kia, cũng là một loại ấm áp khác, không chân chính thử quá ,con người vĩnh viễn sẽ không biết kỳ thật phiền toái cùng ấm áp cũng có thể để ở trong lòng.

“Ta thích ngươi như vậy nói với ta .” Thanh Trúc vuốt nhẹ đầu của y.

Bộ dáng thiếu niên của Viên Viên thân cao so với Thanh Trúc thấp hơn nữa cái đầu, muốn ngẩng đầu nói chuyện, nhưng lại càng tới gần khuôn mặt của Thanh Trúc một ít, làm cho y có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một tấc da thịt trên khuôn mặt của Thanh Trúc, còn có gần như vậy mới có thể phát hiện bộ lông so với chính mình thô cứng không ít, khoảng cách như vậy , sẽ làm tim y đập thình thìch thình thịch nhanh hơn .

“Ta… Ta cũng thích như vậy nói với ngươi .” Y cảm thấy âm thanh của y nghe trong lổ tai có điểm không giống chính mình , làm cho y hoài nghi mình rốt cuộc có nói gì hay không, nếu không phải cảm xúc trong hai mắt Thanh Trúc nhìn mình biến hóa rất nhiều nhắc nhở y, hắn đang nghe chính mình nói , chỉ sợ y còn rất muốn lặp lại vài lần thẳng đến khi xác định mình có nói gì đó.

“Vậy là tốt rồi, còn muốn luyện võ không?” Thời gian ở dưới thái dương phơi nắng mới một chút thôi, mặt Viên Viên đã muốn hồng giống như là sắp xuất huyết đến nơi rồi, Thanh Trúc nhịn không được đưa tay lên che lại khuôn mặt nóng như lửa kia, sợ y thật sự không cẩn thận sẽ phơi thành tiểu hắc hùng.

Hiện trường căn bản không có người có thể nhắc nhở bọn họ, biểu tình cùng động tác hai người bọn họ giờ phút này có bao nhiêu mờ ám.

“Đương nhiên! Đây chính là nguyện vọng đã lâu của ta, ngươi không được đổi ý.” Rất sợ Thanh Trúc sẽ quên đáp ứng chuyện của mình, Viên Viên một lần nữa nắm tay lại quyết tâm.

“… Sẽ không.”

Hắn chưa từng hứa hẹn với ai cái gì, đương nhiên cũng chưa từng đổi ý, chính là hắn lại rõ ràng, đối với hứa hẹn của Viên Viên , tuy rằng đơn giản nhỏ nhặt không đáng kể, hắn lại để ở trong lòng, không bỏ quên cũng không hối hận.

“Ân! Ta tin tưởng ngươi, chúng ta về sau cùng nhau làm đại hiệp, nửa năm sau ta luyện thành khinh công, ngươi ăn Thiên Thiên quả, chúng ta cùng nhau rời đi nơi này làm đại hiệp.”

Thanh Trúc không nhớ rõ hắn có nói quá mình muốn làm đại hiệp, bất quá hắn không đem giấc mộng này của Viên Viên gạt bỏ, huống hồ, nếu thật sự có thể rời đi nơi này, hắn cũng không biết mình nên làm cái gì, có lẽ làm đại hiệp, là một chủ ý không tồi .

“Hảo, nhưng là, ngươi cho rằng trong nửa năm là có thể luyện thành khinh công sao?” Đây mới là vấn đề lớn nhất.

“Không được sao?”

“Không thể.” Trả lời như đinh đóng cột, có thể luyện thành khinh công trong nửa năm, nếu lấy bộ dáng ba tấc của Viên Viên , đại khái chỉ có thể chạy trốn so với tiểu hài tử năm tuổi nhanh hơn một chút.

“A? Chính là thuyết thư tiên sinh đều là nói như vậy , diễn viên gặp được như là sư phụ giống như thần tiên , vì báo thù, quyết chí tự cường*, bởi vì tư chất so với người bình thường còn tốt hơn , khiến hắn trong năm ngày liền đả thông kinh mạch, sau đó có hầu tử dẫn hắn đi tìm bảo vật trong sơn động , công lực sau khi ăn, ở ngoài dự liệu sư phó, nhanh chóng luyện thành thần công, trong vài năm liền thành thiên hạ vô địch, ta nghĩ khinh công là cơ bản nhất , hẳn là vài tháng không thành vấn đề đi.”

*quyết chí tự cường: ý đây là tự vươn lên.

“Đó là chuyện kể cho tiểu hài tử nghe .” Lại như đinh đóng cột mà đánh vỡ giấc mộng trong lòng Viên Viên.

“A?” Bả vai rũ xuống.” Kia phải bao lâu mới có thể luyện thành khinh công?”

“Nếu là Thê Vân Tung của Võ Đang, có lẽ chỉ cần một năm, nhảy qua mặt tường hẳn là không thành vấn đề.”

“Kia ở trên nóc nhà nhảy thì sao?”

“Có thể sẽ ngã chết, hoặc là rơi vào bên trong.”

Viên Viên tưởng tượng thấy mình ngã vào bên trong, biến trở về nguyên hình bị loại người bắt làm hùng trưởng liệu lý*, cuối cùng là cảnh tượng bị ăn.

*hùng trưởng liệu lý: món ăn chân gấu a =]]

Trời ạ! Kia thật là đáng sợ!

“Ô! Đây không phải là đại hiệp.” Hé ra cái miệng nhỏ nhắn cùng cả bả vai rũ xuống , Thanh Trúc còn đang tìm cách như thế nào an ủi y, người kia liền tự mình đi tới trên người Thanh Trúc, giống như sủng vật bám lấy, bộ dáng thực đáng thương mà đem mặt mình chôn ở cổ Thanh Trúc .

Thanh Trúc không có thói quen cùng loại thú yêu tộc ở chung , hơn nữa chính mình lại là nửa yêu sống ở trong xã hội nhân loại , bởi vậy không rõ bọn họ dù biến đổi thành hình dạng gì, vẫn như cũ không đổi được thiên tính, thời điểm Viên Viên ủ rũ, liền thích đi tìm đồ vật này nọ, chính là trước kia y đều là ở trên người bọn Phương Phương hoặc là Thương Huyền, lấy dáng vẻ ba, bốn tuổi , mà không phải giống bộ dáng thiếu niên giờ khắc này , kia làm cho Thanh Trúc phải tốn nhiều khí lực đem người ôm chặt mới không tuột xuống, may mắn thể trọng Viên Viên nhẹ, Thanh Trúc lại là nửa yêu võ công cao cường , bằng không muốn nhẹ nhàng mà ôm như vậy , thật là một cái vấn đề khó khăn không nhỏ.

Bất quá, từ sức nặng trong tay cảm thấy, Thanh Trúc càng thêm khẳng định hùng trong lòng này tuyệt đối không lớn , cho dù biến thành bộ dáng nhân loại , thể trọng tựa hồ vẫn là như vậy, đại khái chỉ có sức nặng em bé bảy tuổi mà thôi, bộ dáng thiếu niên sức nặng chỉ có như vậy , hắn lại hiếu kỳ muốn nhìn bộ dáng Viên Viên vốn nên có.

Nhưng không phải hiện tại, xem thiếu niên trong lòng hoàn toàn không có tự giác tư thái chính mình có bao nhiêu bất nhã , Thanh Trúc hơi hơi thở dài, xoay người ôm lấy y hướng trong phòng đi, xem cái dạng này, đại khái ngồi trung bình tấn này cũng không nổi nữa, đừng phơi nắng phá hủy y, nếu thật sự biến thành tiểu hắc hùng, vậy nên làm cái gì hảo bây giờ.

“Có muốn ăn chút hoa cao hay không ?” Thời gian ở chung không lâu lắm , trong mấy ngày này cũng đủ để hắn hiểu được nhược điểm lớn nhất của tiểu hùng trong lòng là cái gì.

Tiểu tử ở trong lòng nguyên bản vẫn luôn ảo não, hơi dừng lại một chút, Thanh Trúc có thể cảm giác được kia lông mi thật dài lay dộng, chạm vào da thịt của mình, rõ ràng một đôi mắt đen lúng liếng trong lòng kia , khẳng định vừa mới phát sáng lên.

“… Muốn, ta còn muốn cao lạnh.” Âm thanh rầu rĩ vang lên, Viên Viên cảm thấy chính mình cần thức ăn nhiều một chút, mới có thể tiêu trừ đựoc sự thật tàn khốc trong lòng y vừa mới nhận thức mà sinh ra ảo não.

“Hảo, còn có cao lương.”

“Ta muốn một thứ trong phòng thái tử điện hạ .” Y lần trước trộm một mâm trở về, cùng Thanh Trúc ăn rất cao hứng , chính là thời điểm cầm cao lương rời đi , phía sau truyền đến âm thanh tên giám sát kêu thực chói tai.

“Ngươi a! Như thế nào lại thích lấy thức ăn của thái tử ?”

“Bởi vì trong cung đồ hắn ăn tốt nhất.” Nơi ở của hoàng đế gì gì đó, tất cả đều là mùi vị thuốc đông y, cái gì ăn cũng vô vị, khồng hề xa xỉ bằng con hắn.

Theo lời Viên Viên nói, khiến suy nghĩ của Thanh Trúc hơi dừng lại, đột nhiên, hắn tựa hồ có điểm minh bạch ra nguyên nhân trước kia thái tử điện hạ xông đến … Chính là, hắn không rõ vì cái gì. Nếu ý nghĩ của hắn là chính xác , hắn không rõ cái người kia cho tới nay đều hận mình, làm sao có thể lúc bệnh tình nguy kịch ngược lại thay đổi tâm ý.

Không rời đi vương phủ, không có nghĩa là hắn hoàn toàn không hiểu thế sự, xem qua nhiều sách , tâm tư của hắn có đôi khi so với Viên Viên còn hiểu nhân loại hơn kìa, bởi vậy không có ngốc đến độ tưởng tượng một người tàn khốc trước khi chết trong nháy mắt trở nên lương thiện… Chính là với tính cách không thích tốn nhiều tâm tư để suy nghĩ của hắn, chỉ sợ muốn biết rõ ý nghĩ đệ đệ này của hắn, có lẽ suốt đời cũng khó biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.