Hùng Miêu Viên Viên

Chương 9: Chương 9




Hùng miêu Viên Viên

Chương 5

Trong rừng trúc sâu thẳm, trước khi xuất môn xử lý một chút sự tình, Thương Huyền hiện tại vừa lúc về nhà , muốn hảo hảo nhìn tiểu hùng vừa thích gây rắc rối vừa tham ăn kia một chút, vì thế tìm một chút thời gian qua đó thăm, không nghĩ tới đi một vòng ở trong rừng trúc, vẫn không phát hiện cái thân ảnh nho nhỏ kia, mà ngay cả hồ nước bình thường y thích ngồi chồm hổm thở dài nhất, cũng không nhìn thấy tiểu Viên.

“Phương Phương, Viên Viên đâu rồi?” Đang lo lắng có nên hay không lấy mùi thức ăn gì ngon ngon dùng làm mồi , vừa vặn nhìn thấy thân ảnh Phương Phương đi tới gần hắn.

“Thương Huyền đại nhân, Viên Viên y lại chuồn xuống núi rồi, tính ngày hôm nay vừa lúc là ngày thứ hai mươi, đại nhân có chuyện tìm y?”

“Không có việc gì, ta chỉ là đến xem y mà thôi, nhưng ngươi thân là huynh trưởng, nên hảo hảo nhìn huynh đệngươi, đừng để y luôn hướng nơi của nhân loại đi, tuy rằng y đã ăn Thiên Thiên quả nên trên người không có yêu khí, không dễ dàng bị người khác phát hiện, nhưng kia cũng không có nghĩa là không nhận ra, đặc biệt là tu hành của y vẫn còn yếu, không cẩn thận sẽ biến trở về nguyên hình, nếu là bị loài người bắt giữ, đến lúc đó hối hận không kịp.” Thương Huyền vẫn không thích lòai người , dù sao thân sinh mẫu thân của hắn là bị lòai người hại chết, mà Tuyết Sắc dưỡng dục hắn , năm đó cũng thiếu chút nữa là vì nhân loại mà chết, bởi vậy so với Tuyết Sắc không có tâm cơ hoặc là phụ thân Thương Ưng xem tẫn nhân gian ngàn vạn năm đến thoải mái , tâm hắn đối với nhân loại càng không thể dễ dàng tha thứ.

Quan niệm của hắn ảnh hưởng tới Phương Phương, nhưng có lẽ là Viên Viên ăn trúng khẩu thuỷ của Tuyết Sắc , ở điểm này cơ hồ hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng đến.

_khẩu thuỷ: nước miếng.

”Đúng vậy ,nhưng đại nhân cũng rõ ràng tính cách của Viên Viên , ta không thể lúc nào cũng nhìn y được.” Phương Phương không phải không quan tâm Viên Viên, nhưng cho dù là huynh đệ, cũng không thể suốt ngày dính ở bên nhau, hơn nữa hắn hy vọng Viên Viên được vui vẻ, điểm này yêu vương đại nhân cũng nhận thức , cho nên khi Viên Viên luôn ở cạnh hắn tu hành rốt cục không chịu nổi nhàm chán , để y ra ngoài một chút, chờ thêm một thời gian ngắn đưa y trở về là tốt rồi.

Thương Huyền gật gật đầu, nghĩ tới gần đây khi hắn đến gần kinh thành của nhân loại, một ít tiểu yêu nói với hắn.

“Ta xem ngươi nên dẫn y trở về đi, nhân gian gần đây đang rất hỗn lọan, ta lo lắng y sẽ gặp nguy hiểm.”

Xã hội của nhân loại , cơ hồ cách một trăm năm sẽ có một ít hỗn loạn, yêu tộc bọn họ cũng đã thành thói quen, cho nên mỗi lần thời điểm này đến , bọn họ sẽ thông báo cho nhau, miễn cho có ai đi vào trong sự hỗn lọan của nhân lọai.

”Đúng vậy , ta lập tức phải đi tìm y, chuyện hỗn loạn lúc này là gì? Người tu chân lại muốn săn bắt yêu tộc sao?” Lần trước hai vị yêu vương ra tay, thời điểm lúc đó nhân loại cùng yêu tộc có thể xem như là hòa nhã, tất cả mọi người đoán lúc nào thì sẽ bắt đầu phân tranh.

“Không, là hoàng thất của nhân loại đang hỗn lọan, một đám người đáng thương .”

Thương Huyền đến bây giờ vẫn như cũ đối với chế độ giai cấp xã hội của nhân loại không thể lý giải đựơc, ở trong yêu tộc, người mạnh nhất là vua, căn bản không có cái gì hảo để tranh giành, hơn nữa nhìn phụ thân của hắn cùng tẩu thú yêu vương Bạch Hổ đại nhân, mặc kệ là ai, đều tuyệt không để ý cái vị trí kia, thậm chí nếu có thể tránh xa liền tránh xa, những người đó không hiểu là tranh cái cái gì , vẫn là yêu tộc đơn giản hơn , thật sự muốn làm kẻ bề trên, cố gắng tu luyện để bản lĩnh càng mạnh hơn bây giờ.

“Mặt khác, này cho ngươi, gần đây cha ta mới vừa luyện xong một ít đan dược, có thể ở thời điểm nguy cấp sử dụng, một lọ là của ngươi, một bình khác cho Viên Viên.”

“Cảm ơn đại nhân , ta đây phải đi đem Viên Viên mang về .”

Thương Huyền gật gật đầu, xoay ngừoi lại, Phương Phương liền thấy một con phi ưng trên không trung nhanh chóng bay đi xa.

Nắm chặt hai cái bình nhỏ trong tay , có đôi khi hắn thật sự cảm thấy nên cảm tạ năm đó Viên Viên tham ăn, nếu không phải Viên Viên bởi vì tham ăn ăn trái cây của Tuyết Sắc đại nhân , chỉ sợ hai huynh đệ bọn họ sớm đã không biết đi tới nơi nào , nào có thể ở trong yêu tộc còn được chiếu cố đặc biệt.

Nghĩ đến khuôn mặt bướng bỉnh của Viên Viên , hắn nhịn không được nở nụ cười, có một huynh đệ như vậy , kỳ thật, hắn thật sự rất cao hứng, qua nhiều năm như vậy, hắn thủy chung chưa từng oán giận Viên Viên là nguyên nhân gây ra rắc rối.

“Thanh Trúc! Thanh Trúc! Cháu ngươi lại tới nữa kìa!”

Hiện tại số người thị vệ cùng hạ nhân trong phủ Vương gia cực ít đều biết hiện tại trong phủ có một tiểu tử cùng một thiếu niên, vì vậy tuy rằng một tiểu tử ở trên hành lang dài chạy như điên là một chuyện rất kỳ quái, hơn nữa cái lọai đầu đi phía trước này, làm cho người ta thực lo lắng y có thể mất trọng tâm, phương thức trực tiếp chúi đầu mà chạy này lại chọc người chú mục, nhưng tất cả mọi người không nói nhiều lời, trơ mắt nhìn tiểu tử không biết từ đâu chui ra này, một đường hô to gọi nhỏ, sau đó lại vọt vào trong phòng ngủ Vương gia .

“Ngươi là nói thái tử?”

“Trừ hắn ra còn ai vào đây!” Thở hồng hộc.

Thanh Trúc nhìn y chạy đều chảy ra mồ hôi, từ trong một bên tủ treo quần áo cầm khăn mặt đi tới, trực tiếp ở trên khuôn mặt mượt mà nhỏ nhắn kia , từ cằm tới đỉnh đầu, cẩn thận chà lau.

“Ngươi lại từ tẩm cung của hắn lấy đồ vật này nọ để ăn?” Kỳ thật nói muốn trộm, bất quá Thanh Trúc đã bị một con hùng miêu làm thay đổi, đối với hành vi của Viên Viên , hắn chưa bao giờ trách tên trộm này.

“Ân! Làm sao ngươi biết?” Hắn vừa nãy có nói sao?

“Rất khó đoán không ra .”

Tuy rằng Viên Viên vừa mới hô cháu hắn lại tới , bất quá hắn không ra khỏi vương phủ, cũng không có nghĩa là hắn đối với chuyện xảy ra ở xung quanh vương phủ hoàn toàn không biết gì cả, hắn cũng không có cảm giác được có ai tới gần vương phủ, cho nên thực dễ dàng liền đoán được tám phần lại là tiểu tử này vào tẩm cung tìm thức ăn, vừa vặn nghe thấy cái tin tức này, lúc này mới bị kích động mà ngay cả thức ăn cũng không lấy, bỏ chạy trở về báo tin cho hắn.

“Ác? Có muốn ăn hay không?” Cảm giác được mồ hôi trên người đều được Thanh Trúc lau khô , Viên Viên từ trong lòng ngực lại lấy ra một túi bánh bao còn nóng hổi.

“…”

Thanh Trúc hiện tại mới biết được, điều hắn vừa mới đoán cũng không hề chính xác, tiểu gia hỏa này cũng không phải bởi vì hưng phấn liền quên thức ăn, hắn sớm nên nghĩ đến.

“Không, ngươi ăn là tốt rồi, ta không đói bụng.” Cho dù chính là nửa yêu, nhưng yêu tộc tinh quái cũng không cần ăn cơm, hắn thân là một nửa trúc yêu , đối thức ăn không có ưa thích nhiều, cũng không thường có cảm giác đói bụng.

Viên Viên lập tức gật gật đầu, vui vẻ mà ngồi ở trên đùi hắn ăn , ăn đến ăn ngon , rất nhanh cắn xuống một miếng, đưa tới bên miệng Thanh Trúc , y biết Thanh Trúc cũng không đặc biệt thích ăn, khiến người ta nghĩ Thanh Trúc đối với thức ăn không có nửa phần yêu cầu, nhưng y lại biết, Thanh Trúc cũng thích ăn ngon ngon gì đó, đồng dạng ăn được cái gì đó ngon thì tâm tình cũng tốt.

“Bọn họ nói đã nắm được nhược điểm của ngươi, giống như muốn từ thân phận nửa yêu của ngươi xuống tay.” Y vừa nghe liền biết không phải chuyện tốt, cho nên vội vàng trở về trước cùng Thanh Trúc nói một tiếng, để Thanh Trúc có thể chuẩn bị, tốt nhất có thể đem những tên kia bị giết đđến hoa rơi nước chảy bò đi bò lại trên đất.

“Nửa yêu? Đây chính là sỉ nhục của hoàng thất , đều đã giấu diếm nhiều năm như vậy , hẳn là không đến mức muốn vạch trần như vậy…”

“Cái gì sỉ nhục, là vinh hạnh , Thương Huyền thường xuyên nói, yêu quái chúng ta thời gian sống so với nhân loại dài hơn, tâm tính không giống như những người gian trá, theo pháp quy thiên nhiên mà sống, tuy rằng trong lúc săn bắt sẽ tàn sát thiên địch , nhưng cũng tuyệt đối không giết người cùng tộc, mặc kệ là thân thể, hay là phẩm đức của nhân loại, yêu tộc chúng ta so với những người này tốt hơn nhiều, ví dụ tốt nhất của yêu tộc đồi bại chính là , do đi theo loài người lâu năm, quan niệm này thay đổi, đó cũng là lý do tất cả mọi người không thích ta đi tới nhân loại , sợ ta sẽ bị nhân loại bắt đi, nhưng ta thông minh như vậy làm sao có thể bắt được, cho nên, có thể cùng yêu tộc sinh hạ hài tử, kia chính là vinh hạnh của nhân loại a!”

Y tuyệt không thích ngữ khí sỉ nhục của Thanh Trúc như vậy , tuy rằng sau khi hắn nói những lời này, mình không cần thiết hoàn toàn gật bừa, là dựa theo nguyên văn Thương Huyền lặp lại, nhưng y cảm thấy được, trời cho bọn họ sinh mệnh, đều có ý nghĩa tồn tại, hơn nữa Thanh Trúc chưa bao giờ làm chuyện xấu, còn bị phụ thân cùng huynh đệ hắn chán ghét nhốt tại cái chỗ này, qua nhiều năm như vậy không có làm việc gì xấu, thì biết bản tính Thanh Trúc có bao nhiêu hảo, cho nên Thanh Trúc nên được tán thưởng , không phải là vũ nhục mình.

Thanh Trúc nghe Viên Viên nói đúng lý hợp tình , hắn chưa bao giờ hiểu được nguyên lai quan niệm còn có thể nghĩ như vậy, tuy rằng hắn là nửa yêu, nhưng bởi vì hắn là nghiệt chủng mẫu thân nàng hận sinh hạ, ngay cả gặp đều không muốn gặp, cho tới bây giờ chưa từng dạy hắn cái gì.

Tri thức cùng học vấn của hắn đều từ trên người thái giám cùng cung nữ học được, sau này là tự bản thân học , sách trong hoàng cung cùng vương phủ rất nhiều, bồi hắn qua những năm tháng lâu dài, nhưng mặc kệ là thái giám cung nữ, hay là một chút sách học kia, tư tưởng đều chỉ có nơi nhân loại kia. Mặc dù trong lòng đã từng có nghi vấn, nghĩ rằng lý luận này có lẽ là sai, hiện giờ nghe Viên Viên nói, lại có một loại cảm giác thông suốt, nhất là Viên Viên tuy rằng không phải một thuyết khách* tốt, nhưng là một thuyết khách khiến người khác động lòng, bởi vì mỗi người đều có thể từ trong mắt của y nhìn thấy, khi y nói những lời này , sâu trong con ngươi cái loại ý tưởng bình dị không hề phân biệt giai cấp.

*thuyết khách: người thuyết phục

“Cám ơn ngươi.”

“Không có gì, ta thật sự cảm thấy như vậy, Thanh Trúc, tuy rằng bị giam ở trong này, nhưng ta cuối cùng nghĩ, nguyên nhân ngươi có thể kiên trì ,có lẽ là bởi vì trong lòng của ngươi rõ ràng , mình còn sống chắc chắn có ý nghĩa, sau đó nhìn năm tháng thay đổi, chờ đợi một ngày nào đó …” Viên Viên xoay người, ngửa đầu nhìn Thanh Trúc, đem hai tay đặt ở trên ngực hắn, tựa như là thì thào.

Mỗi một ngày, y nhìn Thanh Trúc, đều hỏi mình tại sao?

Vì cái gì trải qua năm tháng dài như vậy , Thanh Trúc có thể chịu được tịch mịch mà không phát cuồng?

Nếu đổi thành mình, chỉ sợ lông toàn thân đều bị mình phiền muộn mà rụng hết, nhưng Thanh Trúc không có, tính cách của hắn trở nên trầm tĩnh so với người bình thường còn muốn hơn, chịu đựng được việc mà người khác không thể chịu được.

Phương Phương cũng rất có kiên nhẫn, nhưng hắn với Thanh Trúc, còn kém rất xa rất xa , bởi vì mỗi một lần Phương Phương nhìn y than thở, nghe y nói về sự tình gần đây nghe được, ngay từ đầu luôn rất kiên nhẫn, nhưng không bao lâu, nghe không được việc mình muốn nghe, người tuy rằng còn ở đây, tâm hắn lại sớm không biết chạy đi đâu.

Mà Liệu Liệu đại nhân, tuy rằng kiên nhẫn kinh người, bất quá tính cách quá mức ôn hòa, lại có cảm giác đang cùng đầu gỗ nói chuyện, ngươi có biết đầu gỗ nghe được, nhưng ngàn vạn lần đừng hy vọng hắn sẽ đáp lại ngươi hoặc điên cùng ngươi, nói chuyện với Liệu Liệu , cho tới bây giờ đều chỉ có Bạch Hổ đại nhân mà thôi.

Mọi người cùng yêu trong tộc y biết, cũng chỉ có Thanh Trúc, cho dù ngay từ đầu miệng nói không muốn nghe, nhưng chỉ cần y mở miệng nói, hắn nhất định sẽ kiên nhẫn nghe hết, còn thật sự đối với những lời mà ngươi khác cho rằng điên nói điên ngữ này sau đó nhớ ở trong lòng, hoặc là cùng nói với người, cho ngươi cảm giác được coi trọng.

Y thích Thanh Trúc như vậy , rất thích, rất thích…

Cảm giác được lực đạo Viên Viên thân thủ ôm lấy, đầu óc Thanh Trúc đều là lời Viên Viên vừa mới nói với hắn…

Nguyên nhân ngươi có thể kiên trì ,có lẽ là bởi vì trong lòng của ngươi rõ ràng , mình còn sống chắc chắn có ý nghĩa, sau đó nhìn năm tháng thay đổi, chờ đợi một ngày nào đó…

Là thế này phải không?

Hắn không biết nguyên nhân tại sao mình vẫn kiên trì , nhưng nghe Viên Viên nói như vậy, trong lòng loáng thoáng có một âm thanh tự nói với mình, đúng vậy, một ngày nào đó, sẽ có một ngày như vậy, hết thảy sẽ thay đổi…

Nếu như mình thật sự giống như Viên Viên nói, khiến hắn cảm thấy, mình kiên cường như vậy, kỳ thật cũng có thể để người khác cảm nhận được, hắn thích mình trong miệng Viên Viên hình dung , cho hắn biết kỳ thật mình không hề kém.

“Viên Viên muốn nghe chuyện không?”

“Hảo!” Viên Viên đầu tiên là không chút do dự đáp ứng, sau đó đầu xoay một chút lại nhịn không được hỏi.”Là chuyện gì? Chuyện đại hiệp ?”

Thanh Trúc lắc đầu, có điểm không biết làm sao mà nhéo nhéo khuôn mặt tròn kia, bộ dáng này của Viên Viên kỳ thật phi thường đáng yêu, trách không được tiểu hài tử xinh đẹp này luôn khiến người khác yêu thương, hắn hiện tại thật muốn ôm một chút.

“Không phải chuyện đại hiệp , là chuyện về một nửa yêu .”

Viên Viên thông minh ,lập tức biết Thanh Trúc muốn nói cái gì, đôi mat71 liền tập trung, khiến Thanh Trúc cảm giác vô hạn uất ức, kể đoạn mở đầu cái chuyện kia, tựa hồ cũng không khó chịu nữa.

“Thật lâu thật lâu trước kia…”

“Bao lâu?”

“Không nhớ rõ .”

“Ác!” Cái miệng nhỏ nhắn đô đô, y vẫn là không nghe được tuổi của Thanh Trúc .”Tiếp tục nói đi!”

” Thời điểm vương triều này vừa bắt đầu không lâu…”

Hắn, Thanh Trúc, bộ dáng hiện tại khá giống mẫu thân trúc yêu, có khuôn mặt thon dài , xinh đẹp nhưng không mị, mũi cao cùng cằm kiên nghị lại giống bộ dáng của phụ thân, tóc đen mắt đen lại mơ hồ phiếm màu xanh thẫm thập phần không rõ .

Mỗi khi nhìn thấy hắn, cũng có thể dễ dàng đoán được huyết thổng của hắn, tuy rằng đối với huyết thống của mình không có kiêu ngạo hoặc là nhận thức .

Mẫu thân Thúy Trúc của hắn, là trúc yêu ở trong rừng trúc Giang Nam xa xôi tu luyện thành tinh ,hai trăm năm trước rốt cục tu luyện thành người, bởi vì vốn là cỏ cây tu luyện thành tinh nên tính cách khá ôn hòa, bởi vậy nàng thủy chung luôn ở trong rừng trúc chưa từng rời đi, không nghĩ rằng đến nhân loại nhìn một cái, nếu vẫn tu luyện như vậy , sẽ có một ngày có thể thuận lợi phi thăng đến yêu giới.

Nhưng mà, trên đời này không thể biết trước được…

Một năm, thái tử cải trang tới Giang Nam , đi qua hướng mục đích mà lạc đường, cùng thị vệ đi trong một mảnh rừng thuý ngọc trúc xinh đẹp , thái tử còn trẻ hết sức lông bông chưa kịp thán phục một mảnh rừng trúc xinh đẹp này, lại phát hiện Thúy Trúc đang tu luyện .

Chuyện kế tiếp là bắt đầu của bi thương, chỉ cần thái tử điện hạ hắn muốn cái gì đó liền nhất định phải có được, lúc theo đuổi Thúy Trúc, dưới cơn nóng giận muốn cường ngạnh thân thể của Thúy Trúc, kỳ thật lấy tu vi của Thúy Trúc, ứng phó một nhân loại không phải việc khó, nhưng trên người thái tử lại mang bùa Phật gia đã từng luyện hóa qua, có thể khắc chế yêu thuật, khiến bản thân hoàn toàn không thể thi triển pháp thuật chống cự, thái tử bởi vậy mà thực hiện được, sau lại không muốn rời đi Thúy Trúc tao nhã, vì thế bắt Thúy Trúc quay về ở tiểu viện trong kinh thành của hắn, cũng chính là phủ Vương gia hiện tại .

Vì muốn lưu lại Thúy Trúc, thái tử thỉnh pháp sư cao cường lúc trước cho hắn pháp bảo tại chung quanh cái sân lập một kết giới, đem Thúy Trúc nhốt lại, sau đó vì để nàng vui, ở những chỗ còn lại trồng thật nhiều thúy ngọc trúc làm bạn, hy vọng nàng có thể vì thế mà nhận thức phủ đệ này.

Nhưng mà Thúy Trúc thủy chung chưa từng khoái hoạt , thậm chí ở trong lòng bắt đầu hiểu được cái gì là hận.

Thanh Trúc chính là duới tình huống như thế mà sinh ra, vốn thái tử hy vọng cứ như vậy nhìn trúc yêu suốt cả đời, nhưng không nghĩ tới lúc hắn lên làm hoàng đế không lâu , thế nhưng khiến trúc yêu mang thai hài tử, trúc yêu bị giam ở trong sân bởi vì kết giới mà không thể hấp thu thiên địa linh khí, năng lượng không thể chia sẻ hai sinh mệnh , vì sinh hạ Thanh Trúc, khiến Thúy Trúc đạo hạnh ngàn năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, tất cả đạo hạnh đều làm chất dinh dưỡng cho đứa nhỏ…

Thanh Trúc sinh hạ tới một khắc kia, trúc yêu cũng liền cùng người bình thường trở nên giống nhau, thậm chí ngay cả hình người đều không thể hảo hảo duy trì, hoàng đế giận dữ, đem hai người mẫu tử đã không còn pháp lực mang về hoàng cung, đem Thanh Trúc vứt cho thái giám cung nữ một bên chiếu cố, để ngự y cực lực cứu giúp trúc yêu, nhưng thân thể yêu cùng nhân vô cùng giống nhau, năm kia Thanh Trúc sáu tuổi trúc yêu hương tàng ngọc nát.

Không có ai biết, vì cái gì Thúy Trúc lại lựa chọn sinh hạ Thanh Trúc, nàng biết khi người nam nhân hoàng đế kia có đứa nhỏ, nàng sẽ đem đứa bé này xoá sạch, nàng hận nam nhân này cướp đoạt hết thảy của nàng, đứa nhỏ trong bụng có một nửa là của hắn, nàng nên hận đứa bé này nên giết chết nó, nhưng, nàng lại tình nguyện hủy đi đạo hạnh của mình sinh hạ Thanh Trúc, không ai hiểu biết nàng đến tột cùng là vì cái gì lựa chọn làm như vậy, sau khi nàng rời đi nhân gian, lại càng không có đáp án.

Thanh Trúc từ nhỏ đã bị để trong thâm cung hẻo lánh, cảm giác đối phụ mẫu của mình không có nhiều , từ nhỏ đến lớn đều là từ một thái giám cùng một cung nữ chiếu cố lớn lên, trước khi trúc yêu qua đời, hắn cũng từng bị thái giám đưa đến nhà giam hậu cung xem qua mẫu thân mình vài lần, mỗi một lần trúc yêu nhìn đến hắn, đều là dùng ánh mắt vừa hận vừa yêu thương kia nhìn hắn, nhưng, cũng chỉ có trong nháy mắt, khắc tiếp theo Thanh Trúc sẽ bị hạ lệnh mang về thiên điện của mình.

Trúc yêu đối hắn còn có một chút điểm tình cảm , chớ nói chi là hoàng đế hận hắn làm cho trúc yêu yếu dần mất rồi đi sinh mệnh, tuy rằng khuôn mặt Thanh Trúc lớn lên giống hắn, cũng giống trúc yêu mà hắn yêu thương, cùng một hoàng tử vừa sinh ra, diện mạo vốn nên làm cho hoàng đế cao hứng , nhưng vừa thấy được hắn liền nhớ lại trúc yêu, điều này khiến hoàng đế trước khi già nua qua đời, chỉ thấy qua Thanh Trúc không đến năm lần, cuối cùng một lần trước khi chết, còn đối với Thanh Trúc hô tên của trúc yêu .

Lão hoàng đế kỳ thật sống khá lâu, lúc trước hao hết tâm lực vì trúc yêu tìm linh dược , để có thể cùng trúc yêu trường sinh bất lão , lão hoàng đế học đạo thuật trường sinh , thu thập rất nhiều thảo dược trân quý luyện đan, nhưng ngại với chuyện đất nước nặng nề, cũng không có chân chính tu luyện thành chính quả, nhưng đối một thân thể phàm nhân mà nói, cũng đủ để kéo dài trăm tuổi, cuối cùng hắn trở thành hoàng đế từ trước tới nay thọ nhất cùng nắm giữ triều chính lâu nhất .

Nhưng trước khi hoàng đế chết, phải có người thừa kế, trên nguyên tắc Thanh Trúc thân là đứa con cả , tính tình ôn hòa lại thông minh chính là người để chọn tốt nhất, một ít thần tử trung thành vì nước lại đưa ra ý kiến với hoàng đế, không nghĩ tới chút thiện ý này, lại tạo thành càng nhiều phiền toái cho Thanh Trúc , hoàng hậu vốn nhìn hắn liền không vừa mắt , thái tử phi năm đó, biết rõ nhất Thanh Trúc là huyết thống của nữ nhân , sau khi biết chuyện này, nhiều lần dùng kế muốn diệt trừ đứa bé này, mà nàng kia đã trưởng thành, tâm kế so với ai khác đều thâm sâu hơn, lại tự tay hạ độc, dùng khuôn mặt tràn ngập thành ý cùng mang theo ngôn ngữ vô hạn sùng kính, miệng kêu hoàng huynh, ở giữa bữa cơm, hạ dược độc nhất hoàng thất .

Bắt đầu thời diểm kia, Thanh Trúc đã biết, mình chẳng những không có mẫu thân, không có phụ thân, cũng không có huynh đệ…

Chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều, hoàng đế phong hắn là vua để hắn rời đi hoàng cung,hai phụ tử hoàn toàn cắt đứt quan hệ , cũng ngăn chặn làm hại huynh đệ , sau đó lập đứa con cả của hoàng hậu làm thái tử sau đó không bao lâu băng hà, mệnh lệnh di chiếu cho Thanh Trúc như là kim bài miễn tử, sau đó hắn ở trong một cái phủ đệ , tiếp theo đợi mấy chục năm.

Thân thế như vậy , theo lý thuyết, hắn hẳn là chán ghét bất cứ chuyện gì có liên quan tới mẫu thân cùng cha , nhưng có lẽ là một phần ký ức kia, bởi vậy cho dù hắn không thể để ý vật ngoài thân, lại thích phủ đệ thuý ngọc rừng trúc này , còn luôn từ trong tay thái giám cùng cung nữ lựa chọn trang phục màu xanh biếc hoặc là màu trắng, thường mặc ở trên người nhất là một thân ngoại bào áo trắng cổ tay áo cùng cổ áo đều hội có hoa văn gậy trúc màu xanh biếc .

Mà ngay cả bình thường không thích mang quan, xã xuống một đầu tóc dài, nhưng khi trường hợp chính thức, vẫn như cũ sẽ để hạ nhân đội ngọc quan chạm bạch ngọc đeo hai bên mái tóc đen dài, theo bản năng thích màu sắc của thúy ngọc trúc.

“Đây là toàn bộ?” Viên Viên bỉu môi hỏi.

“Đây là toàn bộ.” Không biết nên là thiếu thiện khả trần, hay là nên nói tràn ngập chuyện xưa , có lẽ nên đem hai loại hình dung này kết hợp lại, xưng là chuyện xưa thiếu thiện khả trần .

Viên Viên nhìn ánh mắt Thanh Trúc , bỗng nhiên nhíu mày suy nghĩ một chút , lại đột nhiên từ trên người Thanh Trúc nhảy xuống, để bộ dáng búp bê nho nhỏ , lập tức biến thành thiếu niên, ngay cả quần áo đều quên mặc vào, lỏa lổ mà thân thủ đem Thanh Trúc ôm vào trong ngực.

“Viên Viên?” Thanh Trúc không hiểu được này là có ý gì, nhưng là hắn phát hiện thân thể Viên Viên trắng noãn ấm áp, thế nhưng khiến hắn suy nghĩ miên man.

“Bọn họ không cùng ngươi, ta cùng ngươi, Tuyết Sắc nói, đứa nhỏ mới sinh cần nhất là người ta ôm một cái, đứa nhỏ có người ôm một cái mới minh bạch cái gì là yêu, mới biết kỳ thật chính mình rất trọng yếu, cho nên, nương hắn không ôm hắn, phụ thân hắn không để ý tới hắn không quan hệ, ta để ý hắn, ta ôm hắn, về sau Thanh Trúc có ta là đủ rồi!” Nói xong mình cũng bắt đầu tức giận, tức giận phụ thân cùng mẫu thân Thanh Trúc đều là ngốc tử, bọn họ xứng đáng không có cơ hội biết mình kỳ thật có một đứa nhỏ rất tốt.

“A!”

Thanh Trúc không nên cười , bởi vì hắn bị Viên Viên ôm , tình cảm biểu đạt toàn bộ đều nghẹn ở ngực, ngay cả bật hơi đều cảm thấy khó khăn, chính là nhìn khuôn mặt Viên Viên tức giận , một hơi nghẹn kia lại không hiểu vì sao lại lao ra khỏi yếu hầu, phát ra âm thanh giống như là cười.

Nghe thấy hắn cười, Viên Viên ngây ra một lúc chuyển con ngươi nhìn Thanh Trúc, phát hiện ra Thanh Trúc luôn trầm mặc im lặng bình thản đối mặt hết thảy, thời điểm hé miệng cười, kỳ thật có một loại khí chất rất ấm áp , khiến người ta cảm thấy như là gió lạnh nhập hạ , ấm áp , rồi lại dẫn theo một chút cảm giác mát mẻ thoải mái .

Viên Viên cũng nở nụ cười, sau đó đột nhiên ở trong lòng có một quyết định nho nhỏ , nếu có thể, y hy vọng mình có thể cố gắng làm cho Thanh Trúc vẫn cười như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.