Lý Huỳnh Lam gặp Cao Khôn lần thứ ba ở khu phụ cận vườn hoa Đông Huỷ, trên đường Bỉ Dực, gần trường tiểu học.
Đó là một sáng thứ bảy, Lý Huỳnh Lam tham gia lớp bổ túc ở trường, nên tám giờ đã xuống nhà ăn sáng, kết quả lại gặp một người đàn ông khác ngồi bên bàn ăn. Lý Huỳnh Lam gặp người đàn ông này vài lần, gã ba mươi lăm tuổi, vẻ ngoài rất được, thấy Lý Huỳnh Lam thì bỏ dao nĩa xuống chào hỏi, còn cẩn thận làm cho cậu một chiếc sandwich bơ.
Toàn bộ quá trình, Lý Huỳnh Lam đều trầm mặc, thẳng cho tới khi ăn xong lại nghe thấy người đàn ông kia nói muốn đưa mình tới trường, lúc này mới nhìn về phía gã.
“Tài xế đưa mẹ con đi công tác rồi, ông ngoại con cũng không ở đây, nên ta sẽ đưa con đi.”
Lý Huỳnh Lam không thích điều này lắm, nhưng cân nhắc vấn đề thời gian lại thì hình như chỉ có lựa chọn này, vậy nên cậu theo người đàn ông nọ lên xe.
Chẳng qua, cậu lại ngồi hàng ghế sau, điều này làm cho gã vốn đang mở cửa bên phó lái cảm thấy có chút xấu hổ.
Cả đường đi, đối phương cố gắng nói chuyện với cậu, thậm chí còn chọn vài đề tài mà bọn nhỏ thường thích để nói, nhưng Lý Huỳnh Lam lại triệt để phớt lờ, dần dần gã cũng mất kiên nhẫn, sau lại có người gọi điện thoại cho gã, vì thế tình huống lại trở thành đằng này một người buôn dưa lê với bạn, còn Lý Huỳnh Lam lần này lại bị phớt lờ.
Tuy bây giờ không phải giờ cao điểm, nhưng con đường nhỏ hẹp này vẫn chật ních xe cộ đi lại. Lúc dừng trước đoạn đèn đỏ, Lý Huỳnh Lam nhìn về phía đối diện, đôi mắt vô tình liếc đến trước tiệm bán hoa quả ven đường, nơi đó có một bóng dáng quen thuộc làm sao đang đứng khiêng hàng vào tiệm, thời tiết đầu xuân mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi, sau lưng ướt sũng mồ hôi.
—— Bíp bíp bíp!
Người đàn ông ngồi ghế lái không kiên nhẫn mà bóp còi, âm thanh lớn thành công khiến không ít người qua đường nhìn về phía này, bao gồm cả thiếu niên trong tiệm.
Bên trong xe tối đen, theo lý thuyết thì đối phương hẳn sẽ không nhìn rõ mới đúng, kết quả là, Lý Huỳnh Lam lại phát hiện hình như anh đang câu môi cười với mình.
Mặt Lý Huỳnh Lam bỗng tái mét.
Chẳng qua, lúc sau cậu chán ghét nhìn về phía người đàn ông đang hút thuốc kia, nói “Mở cửa, tôi muốn xuống ở đây!”
Người đàn ông dĩ nhiên là không đồng ý “Không được, chưa tới trường đâu!”
“Tôi muốn xuống xe!” Lý Huỳnh Lam khăng khăng, khuôn mặt đẹp đẽ cúi gằm xuống.
“Ơ, thằng nhỏ này sao không nghe lời như vậy?” Người đàn ông cũng hết kiên nhẫn, lớn giọng “Đừng có chống đối, ngoan ngoãn ngồi xuống!”
Sau đó lại nghe thấy tiếng bịch bịch đập cửa, người đàn ông nhìn lại, lông mày đều dựng thẳng lên.
“Thằng nhóc chết tiệt…” Gã rủa một tiếng nhưng sau đó vẫn nuốt cục tức trở lại, oán hận mở cửa cho cậu “Đi đi đi đi, đi xuống đi, tự đi đi, không phải là tao không tiễn mày đâu!”
Lý Huỳnh Lam nhấc túi sách lên quả quyết nhảy xuống xe, sau đó xoay người đóng cửa lại, ngẩng đầu lên vẫn thấy thiếu niên trước tiệm bán hoa quả vẫn đứng đó, vui vẻ nhìn về phía mình.
Lý Huỳnh Lam cũng nhìn anh, trong lòng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ tới bắt chuyện với một người qua đường, vậy mà cũng không bỏ đi.
Nhưng chẳng hiểu tại sao sắc mặt nam sinh lại trở nên hoàng hốt, vội vàng chạy về phía mình, vừa chạy vừa khua tay, Lý Huỳnh Lam nhíu mày cố nghe xem anh đang nói cái gì, sau đó chỉ cảm giác được bên người bị một lực mạnh mẽ tiến về phía mình, đột ngột kéo cậu về phía trước.
Lý Huỳnh Lam không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy cả đất trời xoay chuyển trong nháy mắt, sau đó cả người nằm rạp dưới mặt đất, lúc ngã xuống còn văng ra một chút, mông ma sát với mặt đất, lúc đó, Lý Huỳnh Lam bỗng tỉnh mộng, tầm mắt cậu trắng xoá trong hai giây, sau đó trước mắt xuất hiện một khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Tay cậu bị nắm rất chặt, sau đó lại thắt lưng, lực rất lớn, tới mức khiến Lý Huỳnh Lam phát đau, nhưng vẫn không kháng cự lại sức mạnh kia, chỉ kéo theo người đó ngã xuống.
Cao Khôn một tay ôm lấy Lý Huỳnh Lam, một tay dùng sắc đấm lên thành chiếc xe gây tội, nắm tay đầy máu nện trên khung kim loại cứng rắn phát ra nhưng tiếng ‘ruỳnh ruỳnh’, mỗi cú đấm đều dùng hết sức, làm Lý Huỳnh Lam không khỏi chấn động!”
Mấy người qua đường lúc này cũng phát hiện có chuyện không đúng, vội vàng hét lên “Nhanh dừng xe! Mau dừng xe lại! Quai cặp của đứa trẻ bị vướng vào cửa!”
Mà người gọi đang nói chuyện điện thoại trong xe lúc này mới phát hiện có chuyện không đúng, vội vàng dừng xe kéo cửa kính xuống, vừa kịp chặn đứng một thảm hoạ sắp sửa phát sinh.
May mắn là đang đoạn kẹt xe nên tốc độ xe khá chậm, mới đi được cùng lắm mười mét, mặc dù không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng, nhưng từng đó cũng đủ để hai người nếm mùi đau khổ, đặc biệt là Cao Khôn.
Trong bệnh viện, Cao Khôn ngồi trên giường tuỳ ý để bác sỹ băng bó cho mình, lúc bị kéo đi, anh dùng cánh tay của mình ôm ngang thắt lưng Lý Huỳnh Lam, ba lớp quần dưới mông Lý Huỳnh Lam còn bị kéo rách bươm, đừng nói tới chuyện Cao Khôn trực tiếp ma sát da thịt với nền đường.
Trên mặt Cao Khôn ấy vậy mà chẳng có vẻ gì đau khổ hết, ngược lại, anh cứ nhìn chằm chằm Lý Huỳnh Lam mà cười.(Em thắc mắc lâu rồi mà chưa dám comment, anh bị đần bẩm sinh hay luyện tập vậy?=.=)
Hiển nhiên, Lý Huỳnh vẫn còn hoảng hốt sau sự kiện vừa rồi, cậu hệt như không thể khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng mình, khuôn mặt cậu cứng đờ, mím chặt môi, bàn tay nắm lấy góc áo Cao Khôn mãi không buông.
Cao Khôn đang nghĩ xem nên an ủi cậu như thế nào, lại nghe thấy ngoài hành lang truyền tới tiếng tranh chấp, hình như là một nam một nữ, không lâu sau, một người phụ nữ xinh đẹp giống hệt Lý Huỳnh Lam tiến vào, vẻ mặt rất hoảng hốt, thấy Lý Huỳnh Lam bình an vô sự thì nhẹ nhàng thở hắt ra.
“Huỳnh Lam… Con không sao chứ, doạ chết mẹ thôi!” Người phụ nữ kia khoảng hơn hai mươi tuổi, chẳng có vẻ gì là một bà mẹ có con lớn tới vậy cả.
Lý Huỳnh Lam cúi đầu, chẳng nói lời nào.
“Con đừng giận nhé, mẹ đang bảo gã cút đi rồi, về sau sẽ không gặp lại nữa!” Người phụ nữ nói xong, thì sờ đầu cậu, lại hỏi han bác sĩ vài câu, nghe bác sĩ đáp chỉ bị trầy da không có chuyện gì đâu mới yên lòng.
Chị lại dỗ con trai vài câu, nhưng đều không được đáp lại, người phụ nữ cũng không xấu hổ, lại quay đầu nhìn Cao Khôn.
“Nghe nói là nhờ cậu giúp, thật sự cảm ơn nhiều.”
Cao Khôn lắc đầu “Không, không sao… Chỉ là thuận tiện mà thôi.”
“Nhất định phải cảm ơn.” Lý Tiểu Quân thân thiện cười, nhưng vẻ diễm lệ trời sinh của chị lại có vẻ không phù hợp với loại khí chất này “Bạn học à, cháu tên là gì?”
Cao Khôn tự giới thiệu bản thuân, lúc anh nói chuyện, Lý Huỳnh Lam nhìn anh không nháy mắt.
Lý Tiểu Quân nghe vậy thì gật đầu “Có muốn cô báo cho người nhà cháu không? Hay là đưa cháu về nhà? Nếu cháu muốn ở bệnh viện chữa mấy ngày cũng không thành vấn đề.”
Kết quả, Cao Khôn lại cự tuyệt, chỉ bảo không sao đâu, còn muốn về tiệm làm công.
Lý Tiểu Quân khuyên vài câu, thấy đối phương cứ khăng khăng như vậy thì không tiếp tục nữa.
Cao Khôn muốn ra về, nhưng Lý Huỳnh Lam cứ níu lấy anh mãi, thẳng tới khi Cao Khôn cúi xuống sờ mặt của cậu, nói nhỏ “Không phải sợ, không sao đâu, anh làm ngay tiệm bán hoa quả, về sau em có thể tới tìm anh chơi.”
Lý Huỳnh Lam chẳng biết là có nghe lọt không, nhưng rốt cuộc bàn tay cũng chậm rãi buôn ra, nhìn về bóng dáng rời đi của Cao Khôn.
Chuyện này khiến Lý Tiểu Quân áy náy đến mấy ngày, Lý Nguyên Châu sau đó biết cũng gọi điện thoại về an ủi chị mấy câu, dì Tạ mỗi ngày làm rất nhiều món ăn cho Lý Huỳnh Lam, ấy vậy mà người bị hại lại có vẻ bình tĩnh nhất.
Thái độ của Lý Huỳnh Lam với Lý Tiểu Quân hệt như ngày thường, không hề oán trách mẹ mình suốt ngày chạy đông chạy tây bỏ rơi gia đình, mà cũng chẳng bởi sự quan tâm đặc biệt của chị mà thân thiện hơn, cho cậu ăn gì thi cậu sẽ ăn, no thì thôi, mà quà cáp của mẹ mang về vẫn nhận như bình thường, sau đó về phòng lại ném vào tủ treo quần áo, chẳng thèm liếc mắt một cái.
Chẳng mấy khi Lý Tiểu Quân không quên mấy chuyện trong nhà, chị nhờ người mang tới cho Cao Khôn rất nhiều thuốc bổ, còn tặng mấy món quà mà đồng lứa với anh rất thích, sau đó Lý Huỳnh Lam cũng tới với mấy người xách túi lớn túi nhỏ vào tiệm bán hoa quả Cao Khôn làm việc, bởi vì không tìm được địa chỉ của anh.
Cao Khôn sốt ruột, nên chỉ nói chuyện với họ một lát rồi đi làm việc, cho dù anh từ chối thế nào thì đối phương cũng cương quyết để đồ ở lại, khiến Cao Khôn chẳng có cách nào cự tuyệt được.
Lý Huỳnh Lam đứng một bên trầm mặc, cậu nhìn vào tiệm bán hoa quả này, Cao Khôn vẫn mặc chiếc áo sơ mi lần trước, trên cánh tay còn băng vải trắng, anh vừa nói chuyện vừa cố găng thu dọn hàng hoá.
Ngày đó, Lý Huỳnh Lam chỉ nói với Cao Khôn một câu ‘Cảm ơn’, nhưng anh chỉ khoát tay, cho rằng chuyện này cứ đơn giản qua đi, không ngờ từ đó về sau, đứa bé kia lại thường xuyên chạy tới chỗ này.
Cao Khôn không làm việc liên tục ở nơi này, anh còn phải tới trường, nếu rảnh rỗi mới tới tiệm làm vào buổi tối thứ tư, hoặc chiều tối thứ sáu, còn bình thường thì chỉ đi làm vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật.
Ngày thứ tư đầu tiên, anh cho rằng Lý Huỳnh Lam chỉ đi ngang qua tiệm, vì thế vui vẻ đưa cho đứa nhỏ một quả táo. Lý Huỳnh Lam không ăn, chỉ cầm quả táo trong tay, đứng một bên nhìn anh.
Cao Khôn hỏi rằng có phải cậu dang chờ người nhà tới đón không, Lý Huỳnh Lam gật đầu, đến sáu giờ, đứa trẻ quả nhiên ra về.
Thứ sáu Cao Khôn có bài kiểm tra, vậy nên không tới làm, chờ đến thứ bảy, không ngờ lại gặp Lý Huỳnh Lam ở đây, mà nghe bà chủ cửa tiệm nói chuyện, anh có chút ngoài ý muốn.
“Ơ, bạn nhỏ hôm nay lại tới nữa à, sớm hơn cả hôm qua nữa.”
Hình như buổi chiều thứ bảy bên trường tiểu học có khoá học phụ đạo thì phải, sao Lý Huỳnh Lam lại chạy ra đây chờ anh?
Cao Khôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh không hỏi. Có lẽ đứa bé không có nhiều bạn bè, thế nên thích chạy tới đây, chỉ là chỗ này người đi qua đi lại bận rộn nhiều, sợ cậu gặp nguy hiểm, cho nên anh kê một băng ghế ra ngoài để cậu bé ngồi, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn về phía này. Lý Huỳnh Lam rất yên lặng, đã vậy còn rất xinh trai, khách vào tiệm ai cũng sẽ hỏi hai câu, dù sao thì đứa trẻ này so với thằng bé con của bà chủ suốt ngày nghịch ngợm nô đùa quả thật khác một trời một vực, chỉ là Lý Huỳnh Lam lại không nói chuyện với người lạ, chỉ trả lời hai ba câu nếu Cao Khôn tới gần hỏi cậu có đói không, đã làm bài tập chưa, tới mức bà chủ cửa tiệm phải thốt lên rằng “Đúng là tính con nhà giàu.”
Lý Huỳnh Lam ngồi ở đây suốt nhưng hình như người nhà của cậu cũng chẳng phản đối gì, Cao Khôn từng hỏi thì cậu đáp “Không sao đâu”, khiến anh không khỏi nhớ tới người đàn ông lái xe vô trách nhiệm lần trước, người phụ nữ trẻ đẹp họ Lý, và Lý Huỳnh Lam luôn trầm mặc ngoan ngoãn ngồi phía kia, nội tâm không khỏi mềm nhũn.
Thời tiết tháng năm oi bức, hôm nay, Lý Huỳnh Lam vừa xuống xe đã thấy Cao Khôn đứng ngoài tiệm bán hoa quả, mà hôm nay cửa tiệm cũng không mở cửa, Lý Huỳnh Lam nghi hoặc, lại thấy Cao Khôn bảo “Bà chủ về quê rồi, anh cũng đang tính đổi nơi làm việc.”
Lý Huỳnh Lam nhìn anh, cau mày “Anh định đi đâu làm?”
Cao Khôn đáp “À, không ở gần đây lắm, cũng khá xa.”
“Anh không tới trường à?” Lý Huỳnh Lam hỏi.
Trên mặt Cao Khôn mang theo nụ cười chân thành “Anh không cần tham gia kỳ thi lên cấp ba, sắp tới nghỉ hè rồi nên có nhiều thời gian rảnh rỗi.”
Lý Huỳnh Lam từng nghe bà chủ cửa tiệm nói với người khác, thành tính của Cao Khôn vô cùng xuất sắc, cậu biết anh được tuyển thẳng, hiện giờ Cao Khôn đang học tại trường sơ trung số 1 của thành phố U, năm sau anh sẽ lên trung học rồi.
“Anh vẫn không có tiền à?” Lý Huỳnh Lam hỏi.
Cao Khôn lắc đầu “Trước thì đúng là chưa có, nhưng bây giờ thì đủ học phí rồi.” Tuy rằng trường học trợ giúp cho vay học phí, nhưng vẫn còn tiền phí sinh hoạt nữa.
Lý Huỳnh Lam bỗng giật mình “Anh… Mấy đồ lần trước mẹ em đưa cho anh đâu?”
Nói đến chuyện này, Cao Khôn có chút xấu hổ “Thuốc bổ anh tặng cho bà chủ, mấy đồ chơi này nọ thì anh tặng con bà ấy.” Tuổi anh còn rất nhỏ, không có chứng minh thư thì chẳng được đi đâu làm, bà chủ cửa tiệm đồng ý cho anh làm ở đây cũng chẳng dễ dàng.
“Không thể lấy lại à?”
Cao Khôn thấy Lý Huỳnh Lam sốt ruột, đành nói “Cái này… Chắc không được đâu, anh không có địa chỉ bọn họ, bọn họ cũng không nói bao giờ về, thật xin lỗi…”
Lý Huỳnh Lam tuy mới mười mấy tuổi, tuy không hiểu nhiều về đạo lý đối nhân xử thế, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi đã trưởng thành hơn rất nhiều, bao gồm chiếc phong bì mà mẹ cậu nhét vào đám đồ có khoảng năm cái tấm chi phiếu…
Tiền không thể lấy trở lại, nếu nói thẳng với người trước mắt, bạn nhỏ Lý Huỳnh Lam đoán ngay ra được tên đần Cao Khôn sau khi nghe chuyện này sẽ phản ứng ra sao, nhưng cậu không muốn để mẹ hiểu lầm anh cầm tiền, vậy nên lúc trở về vẫn kể lại chuyện đó cho Lý Tiểu Quân.
Kết quả, Lý Tiểu Quân cũng cười, hỏi “Cậu ta kể cho con thế à?”
“Vâng”, Lý Huỳnh Lam nhíu mày “Mẹ không tin à?”
“Mẹ tin”, Lý Tiểu Quân vuốt cằm, sau lại rũ mắt xuống xem tạp chí “Nếu thế thì thôi.”
“Sao không đưa…”
Lý Huỳnh Lam vừa mở miệng đã bị Lý Tiểu Quân ngắt lời, chị nghĩ Huỳnh Lam gần đây luôn chạy ra ngoài, chắc buồn chán lắm “Huỳnh Lam, mẹ đưa con sang nước A chơi nhé?”
Lý Huỳnh Lam mím môi, thấp giọng nói “Con còn có cuộc thi.”
Lý Tiểu Quân ngạc nhiên “Vậy à… Hay là để mẹ xin phép thầy giáo nhé?”
Lý Huỳnh Lam nhìn chị, thành công khiến Lý Tiểu Quân im lặng.
Một tháng sau, cậu không tới tìm Cao Khôn, cũng chẳng biết anh đi làm chỗ nào, mãi cho đến khi Lý Huỳnh Lam hoàn thành cuộc thi, chủ nhiệm lớp cậu trực tiệp gọi đến nhà, vừa lúc Lý Nguyên Châu nhận được điện thoại.
Lý Nguyên Châu cúp máy, gọi Lý Huỳnh Lam vào thư phòng “Sao thi cuối kỳ lại kém vậy?” Tuy rằng không phải không đạt yêu cầu, nhưng so với thành tích trước đó của Lý Huỳnh Lam vẫn khác biệt như trời với đất, cũng may tình huống của Lý gia như vậy, đưa Lý Huỳnh Lam tới một trường sơ trung tốt cũng không có vấn đề gì.
Lý Huỳnh Lam nói “Không đủ thời gian.”
“Thời gian là căn nguyên của kiến thức mà lại không đủ”, Lý Nguyên Châu hệt như một giáo sư đại học hướng dẫn từng bước một “Cần cố gắng nhiều, nghỉ hè thì đọc sách nhiều hơn đi.”
Lý Huỳnh Lam nhìn về phía ông ngoại “Thầy giáo bảo con cần mời gia sư dạy kèm ở trường, trường học có người.”
Điện thoại của Lý Nguyên Châu vang lên, một bên nhận điện một bên gật đầu với Lý Huỳnh Lam “Đi đi, con tự mình quyết, hẹn giờ người ta đến nhà mà dạy.”
Lý Huỳnh Lam “Dạ” một tiếng, rồi xoay người ra cửa.