Lần đầu Lý Huỳnh Lam gặp Cao Khôn là vào năm cậu mười một tuổi, năm ấy, Cao Khôn mới mười bốn…
Lý Huỳnh Lam đứng ở vệ đường nhìn dòng xe ngược xuôi, một đám nhỏ cách đó không xa chạy lại gần, vây quanh cậu ríu rít hỏi.
“Tớ có cả tá tiền luôn í, Lý Huỳnh Lam, cậu có bao nhiêu thế?”
“Tiền nong đâu phải tính theo số tờ, cậu có rất nhiều, nhưng toàn là tờ một nguyên mười nguyên, tớ có hai mươi nguyên cơ này!”
“Tớ có năm mươi nguyên đây! Lý Huỳnh Lam, cậu có bao nhiêu tiền thế?”
Thấy đám nhóc kia lải nhải hỏi han mãi, Lý Huỳnh Lam rốt cuộc mới quay lại, mở nắp hòm ra đưa cho lũ trẻ nhìn.
“Ơ, toàn tờ màu hồng, nhiều tờ như vậy, là tờ 100! Có phải giả không vậy?”
Lý Huỳnh Lam nghiêng người cản những bàn tay đang động chạm lung tung kia, đáp “Khoảng thế, đi về thôi.”
Mọi người tính toán rồi cảm thấy cũng khá đủ rồi, bắt đầu đi về phía trường học, chỉ có một cô bé ở cuối hàng vẻ mặt buồn rầu, thấy Lý Huỳnh Lam nhìn về phía mình, cô bé khổ sở nói “Tớ chỉ có 5 nguyên thôi… Tớ có ít nhất… Làm thế nào bây giờ?”
Lý Huỳnh Lam nghĩ ngợi, rồi bỗng nhiên đưa tay ra trước mặt cô bé, nói “Tôi đổi với cậu, cậu về trước đi, tôi sẽ tìm mọi người sau.”
Mặt cô bé đỏ bừng lên, cô nhìn chằm chằm vào Lý Huỳnh Lam, cảm thấy chuyện này không tốt lắm, kết quả đã nghe thấy Lý Huỳnh Lam nói “Tôi làm rất nhanh thôi, còn cậu quá chậm.”
Sau đó, cậu chẳng hề nhìn lại cô bé đang đứng ngốc đó, trực tiếp đổi hòm rồi xoay người đi.
Bây giờ là bốn giờ chiều, nhưng trường trung học số 1 thành phố U tan học trễ hơn với bọn cậu một chút, hiện tại đúng lúc đong đúc nhất, Lý Huỳnh Lam đi dọc theo con phố, không lâu sau chiếc hòm đã nặng trịch, chỉ là phần lớn là tiền lẻ, căn bản không thể so sánh với hòm lúc trước, so với tính toán của cậu còn ít hơn một chút.
Cậu nhìn trái ngó phải, chỉ thấy một nam sinh cao kều đứng giữa một đám nữ sinh kẹo ngọt, mấy cô nữ sinh rất phấn khởi cười nói, cực kỳ vui vẻ.
Lý Huỳnh Lam lặng lẽ đứng trước bọn họ, được một lúc thì bị người ta phát hiện, cậu không nhìn về những cô nữ sinh ánh mắt loé sáng kia, mà trực tiếp bước tới trước mặt nam sinh nọ, nhẹ nhàng hỏi “Anh ơi… có quyên tiền không?”
“Là nữ sinh à? Sao lại mặc đồng phục nam sinh vậy?”
“Tớ không có tiền lẻ rồi, cậu có không?”
“A tớ có socola này, em trai có thích không? Em ăn kẹo nhé?”
…
Cả đám mồm năm miệng mười, Lý Huỳnh Lam vẫn chỉ chăm chăm nhìn vào nam sinh trước mắt không động đậy gì, khiến đối phương cảm thấy có chút xấu hổ.
“Em… Sao em cứ nhìn mỗi anh thế? Làm sao biết anh có tiền?”
Lý Huỳnh Lam nói một câu khiến tất cả mọi người cười sặc sụa “Mẹ em nói là tất cả những người đẹp trai đều khá là có tiền.”
“Hahahaha, nói vậy cũng được… Tống Vĩ Hào, nhanh lên nào, đừng giận như vậy?”
“Có phải cậu không có không, hay để tôi cho mượn?”
Giữa một đám nữ sinh ồn ào, cái người gọi là Tống Vĩ Hào kia hệt như một kẻ ngốc đành móc tiền trong túi áo ra, hơn nữa hắn vừa được khen là đẹp trai, trong lòng khá vui vẻ.
Nhìn đồng năm mươi tệ có mệnh giá lớn nhất được bỏ vào hòm, Lý Huỳnh Lam lúc này mới gật đầu với hắn “Cám ơn anh ạ.”
Sau đó quay đầu rình coi mục tiêu kế tiếp.
Ngay sau đó, một nam sinh khác bước ra từ cổng trường, lần này không có theo người khác, Lý Huỳnh Lam theo lệ cũ tiến tới.
“Anh ơi, quyên góp không?”
Cao Khôn đeo cặp sách trên lưng đang ra rảo bước ra ngoài cổng trường, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, chỉ thấy một nam sinh nhỏ nhắn cao tới ngực mình đứng trước mặt, cậu mặc đồng phục thể dục màu lam, trong ngực ôm một hòm quyên tiền rất lớn, bên trong chất đầy tiền, hẳn là không nhẹ chút nào.
Cao Khôn ngừng lại, bởi vì vẻ ngoài đứa bé kia, cũng là bởi lời nói của đối phương.
Phấn điêu ngọc mài, hệt như búp bê sống.
Đứa bé kia thấy mình không phản ứng, lại nói thêm một câu “Anh ơi, quyên tiền không ạ? Trợ giúp tiền học phí cho các bạn nhỏ trên vùng núi ạ.”
Cao Khôn hoàn hồn, sờ sờ túi áo, lấy ra ba xu tiền, không có nguyên, chỉ có mao*, anh xấu hổ nhìn đứa trẻ, thu tay trở lại.
*Đơn vị đếm của tiền tệ Trung Quốc lànguyên/viên(sử dụng hàng ngày: 元-nguyên; phồn thể: 圓-viên; giản thể: 圆-viên; phát âm:yuan) (tiền giấy),giác(角,jiao) hoặcphân(分,fen) (tiền kim loại). Mộtnguyênbằng mườigiác. Mộtgiáclại bằng mườiphân. Trên mặt tờ tiền là chân dung chủ tịchMao Trạch Đông.
“Xin lỗi, anh không có… không có tiền lẻ.”
“Không phải tiền lẻ cũng không sao đâu ạ.” Lý Huỳnh Lam thấy trong túi quần Cao Khôn lộ ra một tờ năm mươi tệ.
Cao Khôn cuống quít nắm tiền vào trong tay “Cái này… Cái này không phải là của anh, ngại quá, anh không quyên góp được.”
Lý Huỳnh Lam cúi đầu “Mấy bạn nhỏ trên vùng núi rất đáng thương.”
“Anh biết…”
“Bọn họ còn không đọc sách được.”
“…”
“Không có năm mươi, vậy hai mươi cũng được ạ, bọn họ có thể mua cặp, mua sách, mua bút…”
“…”
“Vậy mười nguyên ạ, thầy giáo nói như vậy là bằng một tuần ăn trưa rồi, chỉ cần quyên tiền là sẽ có huy hiệu đính lên người.”
Cao Khôn nhíu mày, đồng năm mươi trong tay anh đã nhăn thành dưa muối, cuối cùng anh chỉ có thể gian khổ mà nghẹn ra một câu “Thật xin lỗi…”
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, thiếu niên trước mặt rất cao, dưới góc độ của Lý Huỳnh Lam chỉ có thể nhìn thấy khuôn cằm nghiêm nghị và sống mũi thẳng tắp của anh.
“Thật xin lỗi…” Dưới ánh mắt của đứa bé, Cao Khôn lặp lại một lần nữa, trên mặt mang theo một tia xấu hổ nhợt nhạt.
“Không sao đâu.”
Lý Huỳnh Lam thu lại vẻ mặt của anh vào mắt, bỗng đưa cái hòm cho anh.
Cao Khôn ngẩn ra, vội vàng đỡ lấy.
Chỉ thấy Lý Huỳnh Lam lấy ra trong túi một miếng dán giấy, cẩn thận bóc ra rồi kiễng chân, dán lên vai Cao Khôn.
“Cho anh này, hy vọng lần tới có thể khiến anh có tiền.”
Đứa nhỏ nhanh mồm nhanh miệng khiến Cao Khôn dở khóc dở cười, anh chẳng biết lời đó của cậu là lời chúc hay là châm chọc nữa, chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia lấy lại hòm quyên tiền, sau đó xoay người rời đi.
…
Lần thứ hai gặp lại, là lúc Lý Huỳnh Lam vừa vượt qua kỳ thi giữa kỳ, trường tiểu học có sáu khối, kết thúc khoảng ba giờ chiều, chỉ là Lý Huỳnh Lam chờ ngoài trường học tới tám giờ tối, nhưng vẫn chưa có ai đến đón cậu.
“Đùng”, một tia sáng loá mắt loé lên ở phía chân trời, mưa lớn dần, Lý Huỳnh Lam lấy áo mưa trong cặp sách ra mặt vào, rồi lại mở di động ra nhìn, chẳng có động tĩnh gì.
“Đòang Đoàng”, lại là một lần tiếng sấm, Lý Huỳnh Lam nghĩ trời mưa to thì không thể đứng ở đây được, vì vậy đi về phía siêu thị đối diện, cậu không mua đồ, cho nên không vào trong, chỉ nép bên bờ tường. Đường Bỉ Dực rất dài, lúc trời còn sớm vẫn có trường học xung quanh nên trông còn có vẻ náo nhiệt hơn, chỉ là giờ tan tầm qua đi, con đường sẽ trở nên vắng lặng như thế này, chi còn lại ánh đèn từ mấy hộ gia đình xung quanh hắt xuống.
Lý Huỳnh Lam ngắm những chiếc xe đi tới đi lui bên ngã tư đường, rồi đếm xem một toà nhà có bao nhiêu ngọn đèn, và rồi, cậu nhìn thấy một thân ảnh đang lảo đảo dưới màn mưa.
Chiếc dù của người nọ rất lớn, nhưng khung dù đã yếu lắm rồi, bị gió to thổi ngả nghiêng trái phải, nom hệt như lá sen trong hồ, mà cái áo mưa bằng nhựa giá rẻ cũng tung bay theo gió, giãn ra rất lớn, rất thu hút chú ý của người khác. Vậy nhưng người kia vẫn bất chấp hết thảy, chỉ gắt gao ôm lấy một vật trong ngực, gian nan bước từng bước một, mà lúc tới gần Lý Huỳnh Lam thì rốt cuộc cũng chẳng chịu được mà đổ rầm mọi thứ ra.
Lý Huỳnh Lam nhìn đồ vật lăn xuống chân mình, lại thấy đối phương chật vật tìm kiếm, dừng lại một khắc, rốt cuộc cũng khom lưng xuống giúp người nọ nhặt đồ lên.
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn…”
Hai người thu nhặt nửa ngày rốt cuộc mới xong, mưa bên ngoài thật sự quá lớn, người nọ không đi nổi nữa, đành xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh.
Hiện tại mới nhìn rõ, trong tay đối phương là một chiếc thùng xốp rất lớn, tổng cộng có vài tầng, tầng thứ nhất có n cái lỗ thủng, bên trên cắm đầy các loại bút, tầng thứ hai xếp một ít vở vài loại đồ văn phòng phẩm, mà cái tầng rơi ban nãy là tầng thứ nhất.
Lý Huỳnh Lam đưa mấy cái bút ra trước mặt người nọ, đối phương lần thứ hai ngẩng đầu lên cười tỏ vẻ biết ơn, nhìn thấy Lý Huỳnh Lam thì không khỏi kinh ngạc.
“A, là em à…”
Khuôn mặt Lý Huỳnh Lam tỏ vẻ lãnh đạm, hoàn toàn chẳng nhớ đối phương là ai.
“Ừm, anh là…” Cao Khôn vốn định tự giới thiệu, nhưng gãi gãi đầu lại chẳng biết nên nói sao, đành cười khan mấy tiếng tiếp tục cúi xuống xếp lại đồ.
Bỗng một người ngồi xổm xuống trước mặt anh, tò mò nhìn động tác của Cao Khôn, một khắc sau, Lý Huỳnh Lam hỏi “Làm cái gì vậy?”
Cao Khôn vốn định lấy cái khăn tay lau lại đồ, lại phát hiện ra cái khăn đã ướt sũng rồi chẳng thể dùng được nữa, nhưng anh không ném nó đi, chỉ dùng một góc áo, lau sạch mấy chiếc bút dính nước.
“Bán đấy.” Cao Khôn đáp.
Lý Huỳnh Lam khó hiểu “Bán bút bi à? Sao lại thế?”
Cao Khôn cười cười “Kiếm tiền.”
“Anh không có tiền à?” Lý Huỳnh Lam mở to mắt nhìn anh.
Cao Khôn vẫn cười “Có một chút, nên vẫn muốn kiếm tiếp.”
“Anh kiếm tiền để mua gì vậy? Tranh biếm hoạ* à?” Chắc là giống mấy nam sinh trong ban.
Cao Khôn lại lắc đầu, không đáp lời.
Lý Huỳnh Lam cũng không nói gì nữa, cậu vốn dĩ là đứa trẻ rất kiệm lời, nếu không có gì quan trọng, cậu cũng không thích giao lưu với người là, mấy vấn đề hôm nay tò mỏi đã là lạ lắm rồi.
Cảm giác người trước mặt đang nhìn chằm chằm vào đồ trong tay mình, Cao Khôn lật tầng dưới của cái thùng lên lấy một cái hộp bút kim loại đưa cho Lý Huỳnh Lam.
“Cho em này, cảm ơn đã giúp anh nhé!”
Lý Huỳnh Lam vậy mà cũng lắc đầu.
Cao Khôn nói “Đừng khách sáo, không đáng mấy đâu, lát nữa anh về quán làm thêm kiếm tiền bù vào được.”
Lý Huỳnh Lam vẫn không đưa tay ra, thẳng tới khi Cao Khôn khuyên vài câu xong cậu mới nói “Nó hơi xấu.”
Cao Khôn sửng sốt, cánh tay đờ ra ở không trung rất lâu sau mới thu về “À, vậy à…”
Lý Huỳnh Lam gật đầu “Ừm, trông quê mùa lắm, chắc là sẽ không có người mua đâu.”
“Bảo sao…” Cao Khôn nhủ thầm.
“Chắc anh buôn bán không tốt lắm nhỉ?” Lý Huỳnh Lam lại hỏi.
Cao Khôn cảm thấy đứa nhỏ này ăn nói sao mà giống ông cụ non thế, hơn nữa mỗi lời nói ra đều có trật tự và nề nếp, không khỏi xấu hổ cười cười “Có một chút… Nhưng mà anh đổi nơi bán chắc là sẽ tốt hơn thôi.”
Lý Huỳnh Lam định bảo, chắc là cũng không khá khẩm hơn đâu, nhưng nhìn vẻ mặt người trước mặt cẩn thận giữ gìn mấy món đồ này, vẫn ngậm miệng lại.
Không khí lại lâm vào trầm mặc, Lý Huỳnh Lam một lần nữa dựa vào tường.
Cao Khôn ngẩng đầu nhìn đối phương, hỏi “Trễ như vậy rồi, trong nhà không ai đến đón em à?”
Lý Huỳnh Lam không trả lời, tựa hồ tạm thời đóng cửa giao tiếp với bên ngoài.
Cao Khôn cũng ngậm miệng lại.
Bên ngoài mưa vẫn đổ mãi, Cao Khôn lau bút xong, quan sát thời tiếp một lúc, rồi xoay người vào siêu thị, một lát sau mang một chiếc bánh mì đi ra.
Mở bao ra, anh vừa định cắn, lại quay đầu thấy Lý Huỳnh Lam, do dự một lúc vẫn đưa ra.
“Em có đói không?”
Lý Huỳnh Lam nghiêng mặt, liếc về cái món khô quắt kia.
Cao Khôn nói “Đồ giảm giá, nhưng mà chưa hết đát đâu, còn hai mấy giờ nữa cơ, mau ăn đi.”
Lý Huỳnh Lam dùng một loại biểu tình ‘đồ ngốc’ nhìn đối phương, không hứng thú mà được mở rộng tầm mắt.
Cao Khôn đành thu tay về, chậm rãi gặm chiếc bánh kia, chỉ là gặm được một nửa lại nhìn đối phương, kịp liếc thấy Lý Huỳnh Lam vội ngó sang chỗ khác.
Cao Khôn nuốt miếng bánh mì xuống, sau đó bảo “Thật không ăn à?”
Lý Huỳnh Lam trầm mặc, ngay sau đó hạ mí mắt xuống chiếc bánh mì kia.
“Ăn đi, anh nghe thấy bụng em kêu rồi.” Cao Khôn cười nói, trong một giây, anh thấy trên mặt đứa trẻ giống hệ búp bê kia xẹt qua một tia mất tự nhiên “Được rồi, lừa em thôi, bụng em còn vang hơn cả tiếng sấm sét nữa cơ.”
Trong lòng Lý Huỳnh Lam giãy dụa một chút, cuối cùng nhớ tới bộ dáng người trước mắt vừa rồi ăn như thế nào, vẫn không chịu được cơn đói, nhận lấy chiếc bánh, chỉ là nhìn thấy vết căn nham nhở, lại chẳng thấy muốn ăn nữa.
“Có khô lắm không?” Cao Khôn nhìn vẻ mặt khô cằn của Lý Huỳnh Lam, sờ sờ trong túi một lúc rồi lấy ra một chai nước “Này, uống đi, đừng để bị nghẹn.”
Nói xong thì bắt đầu vỗ nhẹ phía sau Lý Huỳnh Lam, nhưng sợ cậu sắp sặc đến nơi.
Lý Huỳnh Lam cán một miếng bánh mì uống một ngụm nước, ngậm vào trong miệng đã biến thành cháo bột, nhưng vẫn chậm rãi nuốt vào theo nhịp vuốt sau lưng của người kia, lại cảm thấy hương vị khá hơn rất nhiều.
Sau đó, cậu thật sự ăn hết non nửa cái bánh mì còn dư lại của Cao Khôn.
Miễn cưỡng đầy bụng, mưa rốt cuộc nhỏ dần, Cao Khôn nhìn đồng hồ, rồi hỏi Lý Huỳnh Lam “Em muốn gọi điện cho người nhà không?”
“Trong nhà không có người.”
Lý Huỳnh Lam đáp.
“Họ đang tới đón em à?” Cao Khôn hỏi.
Lý Huỳnh Lam đáp “Không biết.”
Cao Khôn ngạc nhiên “Vậy… Nhà em ở đâu? Để anh đưa về?” Sợ Lý Huỳnh Lam khong tin, anh lại bổ sung một câu “Anh học ngay ở trường số 1, không phải là người xấu đâu.”
Trong lòng Lý Huỳnh Lam đại khái cảm thấy rất buồn cười, nên cậu liền nói ra địa chỉ vườn hoa Lục Nham, sau đó bảo “Chỗ đó muốn tới thì phải thuê xe.”
Cao Khôn biết chỗ kia, cũng biết lời của Lý Huỳnh Lam là thật, hôm nay là lần thứ n anh phải tự vuốt túi quần của mình rồi.
“Được rồi, hiện giờ cũng muộn rồi, chúng ta gọi xe trước đã.” Cao Khôn lại nhấc chiếc thùng xốp kia lên, sau đó bảo Lý Huỳnh Lam đi theo mình.
Lý Huỳnh Lam không động “Thật ra anh có thể báo công an.”
Cao Khôn quay đầu “Em muốn anh báo công an à?”
Lý Huỳnh Lam trầm mặc.
Cao Khôn tiến đến nắm lấy tay cậu “Đi thôi.”
Đêm đã lạnh, nhưng bàn tay của thiếu niên lại ấm áp tới vậy, Lý Huỳnh Lam bị anh kéo đi, cẩn thận lau vệt nước dính trên người, sau đó ngồi lên xe.
Xe chạy được một lúc, Lý Huỳnh Lam bỗng nói “Đi về phía đường ra ven biển.”
Cao Khôn không có ý kiến, bảo lái xe chuyện hướng đi về phía đó.
Đường ra khu vực ven biển xa hơn so với tới vườn hoa Lục Nham, ngồi xe mấy khoảng nửa, tiếng, lúc xuống xe Lý Huỳnh Lam vậy mà đã ngủ, tựa vào ngực Cao Khôn.
Cao Khôn nhẹ nhàng lay tỉnh cậu, nhìn đứa trẻ còn ngái ngủ, nói “Đến rồi.”
Lý Huỳnh Lam mờ mịt nhìn Cao Khôn, rồi theo anh xuống xe.
Cao khôn nhìn căn biệt thự tối om sừng sững trước mặt, chẳng có dấu hiệu là có người bên trong, đang định hỏi Lý Huỳnh Lam, chỉ thấy có ánh đèn xe lại gần. Một chiếc xe hơi dừng lại cách đó không xa, rồi một người đàn ông xuống xe, khuôn mặt nổi tiếng của y khiến Cao Khôn dại ra một chút.
“Huỳnh Lam?” Đối phương vội vàng bước tới, nhìn Lý Huỳnh Lam, rồi lại nhìn sang Cao Khôn, măt mang theo vài phần đánh giá, thiếu niên trước mắt khoảng mười bốn mười lăm tuổi, vóc người thon dài, bộ dạng tuấn tú, mặc đồng phục trung học khiến Trác Diệu yên tâm phần nào.
Lý Huỳnh Lam nhẹ nhàng gọi “Cậu họ.”
Cao Khôn thấy đối phương thật là gia trưởng của đứa bé nọ, thì nhiệm vụ cũng hoàn thành, xoay người cáo từ.
Trác Diệu gật đầu với anh “Cảm ơn cậu đã đưa Huỳnh Lam về.”
Cao Khôn chỉ cười cười, rồi vẫy tay với Lý Huỳnh Lam, một lần nữa ngồi lên xe, thoải mái trở về.
Trác Diệu mang cặp sách của Lý Huỳnh Lam vào trong, quay đầu lại thấy cháu trai vẫn còn đứng đó nhìn chiếc xe nọ rời đi, không khỏi gọi cậu lại, hỏi “Mẹ cháu đâu?” Nói xong cảm thấy lời vừa nói ra thật vô nghĩa, đã trễ như vậy rồi, chẳng biết lại đi đâu nữa, trên mặt y không khỏi lộ một vẻ tức giận.
Lý Huỳnh Lam thu ánh mắt về từ chiếc xe kia, Trác Diệu dắt cậu bé vào nhà.
Mà đầu bên kia, chiếc xe chở Cao khôn vừa mới trở lại khu nhà, anh vội vàng nhảy xuống xe, cơ hồ lột hết túi áo túi quần mới lôi ra được chút tiền trả phí thuê xe.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, Cao Khôn chậm rãi đi vào trong khu nhà dành cho người giàu, trong tay ôm một thùng xốp, chiếc áo mưa trên người đã khô quắt lại một nắm, cảnh và người như vậy, lại chẳng hề hợp chút nào…