Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 80: Chương 80: Ác mộng




Renault đã rất lâu rồi không được làm người, hiện giờ động tác vô cùng cứng ngắc, giọng nói cũng quái dị.

Nhưng hắn không thể chờ được muốn nói chuyện, muốn cử động, miệng cười to không ngậm lại được.

Đương nhiên, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là mặc quần áo vào trước... Nơi này ngoài Jones còn có á thú nhân khác, Edgar còn che mắt không cho Thư Thư nhìn đang tỏa hơi lạnh với hắn, nếu hắn không mặc quần áo vào chắc nhào tới đánh nhau mất.

Renault lấy ra bộ đồ hơn 30 năm cất trong nút áo không gian, đối với đọa thú mà nói, quần áo là đồ thừa, nhưng Renault lại không thể ngờ rằng, mình còn cơ hội để khoác lên người những bộ quần áo ấy.

Chất lượng quần áo khá tốt, 30 năm trôi qua chưa sờn rách chỗ nào, Renault bắt đầu khó khăn mặc vào từng cái.

Tốc độ mặc đồ cực kỳ chậm, động tác thì cứng ngắc, còn không bằng đứa nhỏ bốn, năm tuổi, nhưng tâm trạng hắn đang vui, nụ cười trên mặt sáng lạn vô cùng.

Jones nhìn bộ dáng Renault như vậy, không khỏi cười rộ lên, đang cười lại đột nhiên rơi lệ.

“Em đừng khóc, phải vui lên mới phải.” Renault nói, thanh âm quá lớn cứ như đang rống lên, hiển nhiên còn chưa khống chế được giọng nói của mình.

“Em đang vui mà!” Jones trừng Renault, vui quá nên khóc không được sao?

Renault càng cười lớn, thấy Jones vẫn nhìn mình chằm chằm, có hơi thấp thỏm: “Trông anh thế nào? Không xấu đi chứ?”

Nếu trước đây Renault mà lo lắng dung mạo của mình, Jones nhất định sẽ không do dự bảo hắn tự luyến, nhưng giờ nhìn Renault, Jones phải nuốt lời trêu chọc vào trong: “Anh vẫn tuấn tú lắm.” Renault không thay đổi nhiều, chỉ là trầm ổn hơn, thoạt nhìn càng có khí chất đàn ông.

“Thật không?” Renault ngược lại ngây người: “Lẽ nào anh thay đổi rồi sao? Em... trước đây không phải ghét cái mặt anh sao?”

Jones vỗ đầu Renault một cái: “Mau mặc quần vào!”

Renault và Jones còn đang chuyện trò, bên kia Thư Thư và Edgar cũng đang trao đổi.

“Thành công rồi có cảm giác gì?” Edgar viết lên đất một hàng chữ, dò hỏi Thư Thư.

Ăn vỏ trứng, truyền linh lực cho Renault là chuyện không có hại đối với Renault, cho nên tuy không chắc chắn, nhưng Edgar vẫn để Thư Thư thử, chỉ là không ngờ lại thành công ngay lần đầu.

Nếu được lần một sẽ có lần hai, lần ba, điều trọng yếu nhất trước mắt là phải nghiên cứu xem thành công do đâu.

“Chẳng cảm thấy gì hết.” Thư Thư mờ mịt nhìn Edgar, cậu cũng không biết sao lại thành công nữa... Hình như là, sau khí chuyển nhập linh lực trong người Renault xong, Renault liền tự dồn năng lượng tạo thành thú hạch?

Thư Thư nói ra những nghi vấn của mình.

Giúp đọa thú biến thành người sao đơn giản quá vậy? Không, kỳ thực không quá đơn giản, dù sao bọn họ chưa từng cảm giác được linh lực, chớ nói chi tới chuyện hấp thu, mà toàn bộ linh lực trong cơ thể Thư Thư lại không hề nhỏ...

“Edgar, em rất lợi hại phải không?” Thư Thư đắc ý nói, sau đó cầm bao thịt khô bên cạnh gặm, giờ Renault biến thành người rồi, cậu hết hổ thẹn luôn, tâm trạng đang rất tốt, ăn đồ ăn Renault cho cũng chẳng thấy ngại nữa.

Edgar gật gật đầu, trong miệng còn đang ngậm túi vải, rắn con ló đầu ra ngoài, cũng bắt chước theo, động tác giống y hệt hắn.

Thư Thư thấy thật đáng yêu, sau đó liền thấy đầu rắn đột nhiên biến thành đầu bé con, vẫn đang gật gù.

Đáng yêu chết mất! Thư Thư lập tức tiến đến ôm lấy hài tử: “Tiểu Bảo lại đây, mẫu phụ bế con nè!”

Tiểu Bảo cọ cọ Thư Thư, vùi trong ngực cậu rất chi là mãn nguyện.

Edgar nhìn cảnh này có chút tủi thân, đang định xách thằng con tới chỗ mình, nhưng nghĩ Thư Thư chắc sẽ mất hứng, liền nhẫn nhịn, thế là cuốn cả Thư Thư và hài tử lên.

Thư Thư bị rắn vây quanh có không được tự nhiên, lén nhìn Edgar rồi quay sang nói chuyện với hài tử: “Tiểu Bảo, ta nói với con nè, khi nào ở với mẫu phụ phải nghe lời mẫu phụ, khi nào ở với phụ thân thì học theo phụ thân biết không? Không được dị nghị.”

Bé con mờ mịt nhìn Thư Thư.

Thư Thư thấy bộ dáng này, nghĩ bé mới ra khỏi trứng không khóc không nháo, hiểu chuyện ngoan ngoãn, không ai sánh bằng.

Nhất thời Thư Thư quên cả Renault, hắn đã mặc xong quần áo, được Jones đỡ, khập khiễng bước từng bước qua đây nói cảm ơn, cậu mới nhớ ra người này, sau đó nói: “Không có gì không có gì, có chi ghê gớm đâu, là việc tôi nên làm mà.”

“Nhất định phải cảm ơn cậu. Sau này có việc gì cứ tới tìm ta, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ.” Renault trịnh trọng nói.

“Ta cũng vậy.” Jones tiếp lời.

“Ồ... Tôi còn muốn ăn cá.” Thư Thư nhìn sang.

“Ta lập tức cho người đi bắt cá!” Renault đáp ngay, ánh mắt vô tình rơi xuống nhìn bé con trong ngực Thư Thư.

Đứa nhỏ này lúc là rắn nhỏ, chẳng thấy đáng yêu gì, nhưng giờ trở thành đứa bé... Renault theo bản năng quay qua nhìn Jones.

“Muốn làm gì” Jones trừng Renault, nhưng hơi đỏ mặt.

Renault không chút nghĩ ngợi lấy thú châu ra: “Anh sớm muốn tặng cho em, bây giờ em còn chấp nhận hay không?”

“Anh không biết lau sạch đi sao? Toàn là nước miếng.” Jones lại trừng hắn, sau đó nhận lấy thú châu của Renault, nuốt xuống.

Renault nhìn Jones đắm đuối một hồi, đột nhiên biến thành sói trắng, rống lên một tiếng, phóng đi xa, để lại Jones không biết nên nói gì nhìn vụn quần áo vì hắn đột nhiên biến hình mà rách bươm trên mặt đất.

Có thú nhân như vậy không? Cầu hôn xong không lo bồi á thú nhân mà lại cong đuôi chạy mất?

“Hẳn là vui sướng quá...” Ian nói, cũng cạn lời, Renault đúng là không trông cậy được gì, chẳng trách đã quen biết Jones bao năm như vậy rồi mà còn chưa bắt người về.

Renault đúng là vui quá sức, chỉ cần nghĩ tới việc mình có thể trở lại làm người, Jones còn ăn thú châu của hắn, có lẽ sẽ sớm có con trai, hắn chỉ muốn kiếm chỗ nào đấy nhảy cẫng lên một phen.

Chạy như gió chưa được bao lâu, Renault liền gặp thủ hạ của mình.

“Rống!” Hai người kia kinh ngạc nhìn Renault: “Lão đại sao anh cũng tới? Không phải là...”

Renault đang muốn kiếm người để khoe khoang đây, trước mặt mấy người chỗ Thư Thư không tiện, giờ thì có dịp rồi... Renault đột nhiên biến thành người, dùng tư thế cứng đơ đơ đứng thẳng lên, đi tới đi lui vài bước, sau đó nói: “Thế nào, đẹp trai không?”

Ở truồng có gì mà đẹp? Hơn nữa cái tư thế này, nhìn như em bé tập đi... Hai thủ hạ nhìn tới sắp đau mắt hột, ghen tỵ không thôi, bọn họ nhìn nhau, đột nhiên cùng xông tới chỗ Renault – lão đại như vậy thật khiến người ta muốn đánh cho một trận!

Cách đó không xa, một con báo hoa nhìn thấy màn này, cũng ghen tỵ với Renault, nhưng nó không gia nhập đội ngũ đánh hội đồng, chỉ chạy ngược trở về.

Một đường chạy tới trước mặt Thư Thư, mở nút áo không gian, đột nhiên lấy ra rất rất nhiều đồ vạt, bên trong có chăn gối quần áo nho nhỏ, còn có cả nôi trẻ em.

“Nhiều đồ ghê!” Thư Thư thích thú reo lên, kỳ thực trong hoàng cung đồ cậu đã sắm còn nhiều hơn, nhưng không mang theo người... Vì vậy nhiêu đây đã đủ khiến cậu rất vừa ý.

Báo hoa đẩy đồ đạc tới trước mắt Thư Thư, sau đó bắt đầu viết. Viết vừa nhanh vừa nhiều, chỉ trong chốc lát đã kể hết tình hình của mình.

Vốn báo hoa là một thú nhân bình thường, không có gì nổi bật, thực lực không mạnh mẽ, đồng thời đã có á thú nhân cho mình, còn có hai đứa con.

Đáng tiếc chính là, trong một lần hắn mang bạn đời và con trai ra ngoài chơi, cả nhà gặp một tai nạn xe vô cùng thảm khốc, vụ nổ liên hoàn, liên lụy tới cả chiếc xe chạy ngang qua của hắn.

Vì á thú nhân và con trai, hắn biến hình, bảo vệ họ an toàn, sau đó hôn mê bất tỉnh... Á thú nhân và hài tử hắn đều còn sống, nhưng thú hạch của hắn không còn, trở thành đọa thú, còn bị đày tới đây.

Tính tới giờ đã tròn 5 năm hắn chưa được gặp con trai mình.

Nhắc tới con trai, viền mắt báo hoa đã ươn ướt, Thư Thư có chút thương cho hắn, liền nói: “Tôi nhất định sẽ giúp ông mau chóng lấy lại hình người, chờ người tìm chúng tôi tới, chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Báo hoa liên tục viết.

“Không cần cảm ơn vội, để tôi xem tình trạng của ông thế nào đã.” Thư Thư nói, cậu mới khôi phục được chút xíu linh lực thôi, muốn biến báo hoa thành người ngay thì không thể, nhưng kiểm tra tình trạng sức khỏe thì không thành vấn đề.

Thư Thư ôm hài tử, dùng linh lực dò xét, sau đó phát hiệ tư chất báo hoa thua xa Renault, muốn tu luyện phải tới hơn 100 năm mới thành người, may là có phương pháp khác giúp bọn họ.

Kiểm tra xong, Thư Thư bắt chuyện với Edgar ngồi bên cạnh: “Ông ngồi đây, chờ lúc Edgar tu luyện, cũng được hưởng ké chút chút, mai tôi lại giúp ông, như thế cũng thuận lợi hơn.”

Ngày mai luôn ư? Báo hoa kích động, gật đầu liên tục, không để ý tầm mắt băng lãnh của Edgar bên cạnh – vì cơ hội một lần nữa trở về làm người, hắn sẽ bất chấp tất cả!

Hắn rất rất nhớ người thân của mình!

Edgar trừng báo hoa hoa cả mắt, quyết định mặc kệ nó tự mình tu luyện, đúng lúc đó, vài đọa thú đã lục tục kéo nhau trở lại. Đám đọa thú cơ bản đều kiếm lễ vật dâng lên cho Thư Thư, chỉ là hào hứng trở về xong mới phát hiện có người đã nhanh chân hơn, một con báo hoa chưa từng có chút cảm giác tồn tại nào trong đội.

Đọa thú đều phiền muộn cực kỳ, nhưng chuyện đã rồi, đâu thể ép buộc Thư Thư trị liệu cho mình ngay được.

Thư Thư không để tâm lắm đến đám đọa thú, lấy quần áo báo hoa cho khoa tay múa chân với tiểu Bảo, tìm một bộ đẹp nhất cho bé mặc, kết quả mới mặc được một ống tay áo, cánh tay bên kia của tiểu Bảo liền biến thành móng vuốt...

Từ từ đặt tiểu Bảo xuống đất, từ từ vòng qua Edgar bò ra ngoài, Thư Thư yên lặng ngồi xuống cạnh Edgar.

“Thư Thư sao không mang hài tử tới vậy?” Ian khó hiểu nhìn Thư Thư, y đang muốn ôm cháu đây, nhưng tiếc là Thư Thư và Edgar luôn mang đứa nhỏ bên người, khiến cho y rấm rứt mãi.

“Nó biến thành rắn rồi.” Thư Thư đau lòng nói.

“Kỳ thực nhìn lâu sẽ thấy rắn nhỏ cũng đáng yêu mà.” Ian nói, vì con trai và cháu mình đều là rắn nên y thấy rắn cũng đáng yêu, chỉ thua mỗi động vật lông xù mềm mại như Thư Thư thôi.

Ian đột nhiên rất muốn bắt Thư Thư biến về nguyên hình cho y vuốt ve một phen.

Nhưng nghĩ nếu Thư Thư biến thành chuột đồng sẽ dọa cho đám đọa thú ở đây ngoác mồm kinh ngạc mất, Ian đành thôi, thậm chí dặn dò cậu đừng để ai nhìn thấy nguyên hình của mình.

Ian tin tưởng Jones sẽ không tiết lộ bí mật này cho ai khác biết, nhưng đám đọa thú này thì y không dám mạo hiểm.

“Nếu tiểu Bảo mãi mãi là người thì tốt biết mấy!” Thư Thư không nhịn được nói, sau đó sờ sờ bụng mình: “Cũng không biết đứa trong bụng có phải rắn hay không nữa...”

Mới nghĩ thôi, Thư Thư đã rùng cả mình, cậu đã sinh một con rắn rồi, còn sinh thêm mấy con nữa... Cậu sẽ phải sống trong ổ rắn a!

Tối đó, Thư Thư gặp ác mộng.

Cậu mơ thấy mình đang nằm ngủ, xoay người biến thành chuột đồng, đang chơi trên giường đến vui vẻ, đột nhiên từ bốn phương tám hướng có rất nhiều rất nhiều rắn chạy tới, dồn dập kêu lên: “Mẫu phụ mẫu phụ!”

“Mẫu phụ con muốn hôn.”

“Mẫu phụ con muốn ôm.”

“Mẫu phụ con đói.”

...

Cậu thấy bao nhiêu là rắn, bị dọa đến xoay người chạy, kết quả hết đường thoát thân, bị vây kín ở giữa... Chuột đồng nho nhỏ mà lại bị đại quân rắn bao vây!

Cậu cắm đầu chạy a chạy, chạy trốn thật nhanh nhưng rất nhiều lần suýt thì bị tóm, mày mà lúc ấy thấy Edgar cứu tinh, vội vã cầu viện: “Edgar, cứu em với!”

“Được!” Edgar cuốn cậu lên: “Đi, chúng ta lại đi sinh rắn con nào!”

“Không!!!” Thư Thư giật mình choàng tỉnh, sau khi nhớ lại đúng là khóc không ra nước mắt, càng kiên định muốn tránh thai, hai con rắn con, không, hai đứa đã đủ lắm rồi!

Đương nhiên, hiện giờ Edgar là đọa thú, tạm thời không lo vụ này, nên phải tính xem làm gì trước cái đã.

Ví như giúp báo hoa biến thành người chẳng hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.