Tuy lần giúp Renault vô cùng thuận lợi, nhưng Thư Thư không chắc người khác có được vậy không, là một yêu tinh thiếu kinh nghiệm lại chưa từng trao đổi với bất kỳ đồng loại nào, Thư Thư chỉ biết tự tìm tòi, dĩ nhiên không dám nói chắc điều gì.
“Tôi không đảm bảo sẽ thành công đâu đấy? Ông phải tự nỗ lực đi.” Trước khi động thủ, Thư Thư nhấn mạnh nhiều lần.
Báo hoa Ball gật đầu đồng ý, càng về sau càng lo lắng, rốt cục không chịu nổi viết: “Có nguy hiểm gì không?”
“Nguy hiểm thì không có.” Thư Thư nói.
Không có nguy hiểm? Báo hoa vui mừng, ánh mắt lại sáng lên, trước kia cứ lo nguy hiểm lắm, thậm chí chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận cái chết bất cứ lúc nào, đọa thú muốn lần nữa biến thành thú nhân không hề đơn giản, thế mà... không nguy hiểm?
Không chỉ mình báo hoa Ball, các thú nhân xung quanh nghe vậy cũng vui sướng, tất cả đều mở to mắt long lanh nhìn Thư Thư.
Nhiều mãnh thú như vậy nhìn mình chằm chằm, Thư Thư dù quen vẫn thấy rất áp lực, theo bản năng lặp lại lần nữa: “Tôi không đảm bảo ông sẽ biến thành thú nhân đâu đấy.”
“Không sao! Không sao.” Báo hoa an ủi ngược lại cậu.
Các đọa thú khác cũng đồng loạt viết:
“Thư Thư cậu yên tâm, thất bại cũng không sao.”
“Đúng, chúng tôi nguyện ý chờ!”
“Cậu là giỏi nhất!”
...
Nhất thời đâu đâu cũng thấy chữ, Thư Thư đọc không kịp.
Edgar cùng với rắn nhỏ trên đỉnh đầu tới gần Thư Thư, quật đuôi quét sạch đống chữ trên mặt đất, phóng ra uy thế kinh người, khiến cho đám đọa thú xung quanh theo bản năng lui lại vài bước, đuôi đều cong lên.
“Edgar, chúng ta bắt đầu đi.” Lúc này, Thư Thư vỗ vỗ Edgar nói.
Edgar gật gật đầu, đem Thư Thư vòng lên, không để ý báo hoa nữa.
“Ball, ông vào giữa đi!” Thư Thư bị Edgar vây quanh, vẫy vẫy tay.
Báo hoa bị hắn kẹp đuôi ở giữa, đầu cúi sắp cắm mặt xuống sát đất rồi, không dám ho he gì, nhưng vì để được biến thành người, hắn vẫn cố nhẫn nhịn, nhón chân nhảy vào trong, vừa tiếp đất chân đã mềm nhũn, ngã bẹp xuống nền đất.
Uy thế trên người Edgar thật lợi hại, thú nhân bình thường chỉ mới vậy đã chịu không nổi rồi... Báo hoa Ball đang muốn bò lên, đột nhiên bị thứ gì chạm vào, hắn ngẩn người, mới phát hiện đó là một cái thảm.
Thú nhân hình rắn này sao tự dưng lại cho mình cái thảm? Báo hoa có chút mờ mịt, sau đó nhớ tới một chuyện – thú nhân biến thành người xong đều trần truồng như nhau.
Sợ á thú nhân của mình nhìn thấy thân thể trần truồng của thú nhân khác? Báo hoa Ball đưa chân khều khều một cái, đắp thảm lên người.
Thư Thư thì đối xử với báo hoa cũng như Renault vậy, lấy bột vỏ trứng ra cho hắn ăn.
Bột vỏ trứng khô không khốc, hơi dính cổ họng, nhưng báo hoa vẫn cong lưỡi nuốt xuống.
Vừa vào tới bụng, hắn đã thấy thân thể mình nóng lên, cơ thể biến hóa kinh người, Thư Thư đặt tay lên đầu hắn, một luồng năng lượng tiến vào trong người, khiến hắn thậm chí còn cảm giác mình có thể nhìn thấy bên trong cơ thể mình thế nào.
Trống rỗng! Nơi đang ra phải có thú hạch, hiện giờ chẳng còn lại gì... Hắn hi vọng thú hạch có thể khôi phục, hắn hi vọng có thể lại được làm người!
Ý nghĩ vừa xuất hiện, đột nhiên một luồng năng lượng chạy thẳng tới nơi vốn từng có thú hạch, sau đó chậm rãi ngưng tụ...
Báo hoa Ball cảm nhận được, nhưng còn hơi mờ mịt, cả người mơ mơ màng màng không dám chắc có phải thật hay không, Thư Thư thì khác, lần này rốt cuộc đã hiểu ra thú hạch hình thành như thế nào.
Thú nhân vừa sinh ra đã có thú hạch, là một phần cơ thể bọn họ, trước đây thú hạch của đọa thú không thể tái sinh, là do thiếu năng lượng, nhưng giờ, khi cậu hỗ trợ bù đắp phần năng lượng thiếu hụt ấy, linh lực còn giúp bọn họ trị thương, thú hạch lại xuất hiện.
Cậu dùng phương pháp ban ơn cho đầy tớ, nhưng thực tế đọa thú không phải như yêu tinh, mới mở linh trí...
Bọn họ không phải là cưỡng ép biến thành người, mà là khôi phục về dáng vẻ vốn có... Có linh lực hỗ trợ điều trị thân thể mà cung cấp năng lượng, còn được ăn vỏ trứng thần thú, muốn làm được điều này không khó.
Báo hoa bọc thảm cứ thế chậm rãi biến thành người.
Thư Thư thu tay về, sắc mặt rạng rỡ, Edgar đen mặt tha cậu về hang.
“Edgar, anh làm gì vậy?” Thư Thư có hơi bất mãn kêu lên, lần này báo hoa đã che hết rồi còn gì, sao vẫn tha cậu đi?
Còn không phải vì không muốn để tất cả đọa thú đều lom lom nhìn cậu chằm chằm không rời mắt sao? Edgar dùng chóp đuôi viết lên tay Thư Thư: “Muốn bàn về quá trình cụ thể.”
“Hóa ra là vậy a.” Thư Thư gật gù, trần thuật khí thế.
Edgar lắng nghe rất nghiêm túc, rắn nhỏ thì chưa hiểu gì, nó cảm thấy phát chán, liền bò tới chỗ Thư Thư, nhưng chưa kịp thực hiện được ý đồ đã bị Edgar dùng đuôi chụp được, sau đó nhét lại vào túi vải.
Trong túi ấm áp, rắn nhỏ nằm một lúc liền buồn ngủ, mà Thư Thư kể hết quá trình đầu đuôi xong cũng bị Edgar dỗ ngủ luôn.
Chỉ còn đám đọa thú bên ngoài thao thức.
Khi Renault khôi phục, bọn họ vẫn chưa dám hi vọng quá nhiều, nhưng giờ ngoài Renault, Ball cũng đã khỏi rồi!
Bọn họ nhất định cũng có thể khôi phục!
Đọa thú nào cũng phấn khích không có chỗ phát tiết, một con sói hé miệng, đang định tru lên, đọa thú bên cạnh vỗ nó một cái, tiếng gào rú bị chặn lại trong cổ họng biến điệu thành ư ử.
Đọa thú sói tức giận nhìn bạn mình, đang định nổi khùng, đột nhiên nhớ ra mình kêu to sẽ quấy rầy Thư Thư đang nghỉ ngơi, lập tức biết điều ngậm miệng lại.
Một đám thú hoang khổng lồ bên ngoài đều rón rén không dám làm gì gây tiếng động lớn. Ian nhìn cảnh này, cảm động, sau đó quay người định đi tìm Jones chuẩn bị đồ ăn.
Nhưng tìm mãi chẳng thấy người đâu. Ian đi khắp nơi kiếm một vòng, phát hiện không chỉ Jones, Renault cũng mất dạng, chẳng biết có phải lại rủ nhau kiếm chỗ nào tâm sự rồi không.
Không có Jones phụ giúp, Ian cũng lười nấu, dùng nồi đun năng lượng mặt trời hầm canh, lấy một miếng thịt bỏ vào, đơn giản lấp đầy bụng là được.
Đang ăn, vài đọa thú tới trước mặt y, tranh nhau lấy trong nút áo không gian ra nước uống, đồ ăn vặt, máy chơi trò chơi, thậm chí có cả mấy lọ muối tiêu chẳng biết quá hạn sử dụng hay chưa nữa.
Sở dĩ họ muốn y vui lòng để cảm ta Thư Thư đã giúp đỡ, nhưng hành động ấy lại khiến Ian nhớ Chris vô cùng.
Trước đây mỗi khi giận dỗi Chris, hắn cũng sẽ kiếm đủ thứ đồ chơi nho nhỏ tới lấy lòng y... Khi còn trong quân đội y đã từng được rất nhiều người theo đuổi, nhưng một khi xác định quan hệ với Chris thì hoàn toàn cắt đứt, đã lâu rồi chưa trải nghiệm cảm giác được nhiều người lấy lòng thế này nữa.
Trước đây cảm thấy Chris như vậy thiệt đáng ghét, giờ chỉ thấy nhung nhớ da diết.
Mỉm cười với đám đọa thú, Ian nhận lấy, chờ chút hỏi xem Thư Thư có cần không, sau đó ngẩng lên nhìn bầu trời, bọn họ rơi xuống đọa thú tinh cầu kể ra lại là may mắn, chỉ không biết Chris liệu có thể tìm được bọn họ hay không... Hay là phải ở đây thêm một năm?
Ian nhớ tới Chris, Chris cũng nhớ Ian.
Truy đuổi Jonathan ra khỏi thủ đô tinh xong, Chris vẫn chưa từng trở lại. Á thú nhân của hắn và con trai lẫn tôn tử chưa ra đời đều mất tích trong hố đen, chưa rõ sống chết, dưới tình huống đó mà còn trở về được sao?
Mức treo thưởng đã phá kỷ lục rồi, bản thân hắn cũng mở thông đạo liên lạc khẩn cấp chuyên dụng của quân đội để thông báo đến tất cả các tinh cầu xa xôi, thế nhưng bọn họ vẫn bặt vô âm tín.
Phi thuyền kia tiến vào hố đen cứ vậy biến mất không còn tăm hơi.
Chris đứng trong phòng điều khiển, sắc mặt lạnh lùng khó coi, quầng thâm khó che giấu được đậm thêm.
“Bệ hạ, ngài vẫn nên đi nghỉ một chút đi.” Calvin nói, hắn là con trai Jonathan, mấy ngày nay vẫn nằm trong tay Chris, không cho phép rời khỏi phi thuyền, nhưng hắn không hề tức giận vì chuyện này, trái lại trong lòng đầy hổ thẹn.
Mẫu phụ hắn làm ra chuyện như vậy, hắn biết Chris không giết hắn đã là khoan dung lắm rồi.
Trước đây Chris đối xử với Calvin như con trai mình, giúp đỡ hắn rất nhiều, hàng năm còn cho nhiều tiền tiêu vặt, nhưng giờ chỉ cần nhìn Calvin, hắn lại vô thức sản sinh chán ghét, nghe Calvin nói vậy chỉ lạnh lùng trừng lại.
Calvin hiểu được, cười khổ, công tước Monde thấy thế cũng chẳng biết phải làm sao.
Hắn sớm biết Jonathan không yêu hắn mà yêu Chris, bọn họ là vợ chồng, hắn vẫn yêu tha thiết Jonathan, chỉ đành nhắm mắt cho qua.
Nhưng hắn nào ngờ Jonathan lại điên cuồng như vậy... Nếu Chris vẫn không tìm được mấy người Ian nữa thì đành thôi, nhưng nếu tìm được, rồi biết bọn họ có mệnh hệ gì... Công tước Monde tin tưởng, Chris chắc chắn sẽ đồng quy vu tận với bọn họ.
Vì điều này, hắn đã nghĩ muốn giúp con trai mình chạy trốn, nhưng ai ngờ con trai hắn lại cự tuyệt... Hắn vốn không nắm chắc có thể mang Calvin đi được, mà con trai còn từ chối, liền dứt khoát gạt qua, được đến đâu hay tới đó.
Chỉ hi vọng Jonathan an toàn xong sẽ chịu thả người.
Đó cũng là điều Chris mong mỏi.
Tuy hắn có mơ hồ cảm thấy Jonathan không nguyện ý thả người, nhưng hiện tại chỉ có thể hi vọng, nếu không hắn sẽ không trụ nổi nữa.
Hạm đội phóng vùn vụt trong không gian, máy quét năng lượng đều mở hết công suất, tìm kiếm mọi ngóc ngách, thỉnh thoảng còn bị một vài mảnh vỡ đánh lên cũng thu gom lại phân tích thành phần.
Nhóm nhà khoa học phân tích thành phần mảnh vỡ phi thuyền và một số thiên thạch, giải thuật toán không dám nghỉ ngơi, muốn nhanh chóng tra ra tọa độ điểm rơi phi thuyền.
Bọn họ đã từng tính toán ra được những điểm mà hố đen có thể xuyên tới, nhưng phái người kiểm tra thì... Jonathan đâm vào hố đen còn bắn đạn pháo, triệt để phá hủy, đến giờ không ai dám chắc nó đến cùng là thông đến nơi nào.
“Jonathan bắn đạn pháo như muốn đồng quy vu tận, hoàng hậu...” Một nhà khoa học dè dặt nói, hắn e là hoàng hậu lành ít dữ nhiều.
“Đừng nói nữa.” Người bên cạnh nhắc nhở, lời này bệ hạ chắc chắn không muốn nghe, bọn họ nhất định phải tìm đến khi nào thấy người mới thôi.
Nhà khoa học kia đành im lặng, đúng lúc này, một mảnh vỡ kim loại văng trúng phi thuyền, trợ lý tiện tay đem vào máy quét.
Thao tác này đã thực hiện cả ngàn vạn lần rồi, cũng không ôm hi vọng gì nhiều, nhưng không ngờ, máy móc đột nhiên vang lên.
Phi thuyền tư nhân của Chris được sản xuất từ một loại kim loại hiếm mới phát minh, khớp với mãnh vỡ này, hiện giờ toàn bộ đế quốc chỉ có vẻn vẹn mấy chiếc, hơn nữa đều bền bỉ chưa từng có dấu hiệu hư hại.
Nói cách khác, mảnh vỡ này rất có khả năng là thuộc về phi thuyền tư nhân của Chris!
Phi thuyền đã hỏng hết rồi, người bên trong còn sống nổi sao?
Đem kết quả báo lên xong, các nhà khoa học đều thấy tâm trạng nặng nề.
Tin tức như vậy chẳng tốt lành gì.
Lúc này, trên đọa thú tinh cầu, báo hóa Ball mới biến thành người đang quấn thảm hưng phấn chạy vòng vòng, đột nhiên mất kiểm soát lại biến thành báo hoa.
Chuyện gì đây? Có vấn đề gì? Báo hoa trợn tròn mắt, thử biến lại lần nữa, vẫn không được, hắn đang sốt ruột không thôi thì lại biến thành người.
Cảm giác này, hệt như hồi bé vậy... Thú hạch thoái hóa, không khống chế được sự biến đổi như lúc nhỏ sao?
Báo hoa thử một hồi, phát hiện chỉ cần mình mệt mỏi sẽ mất khống chế biến về thú hình, tựa hồ... ngang trình độ sơ sinh.