Thư Thư phấn khởi đào hố rất lâu, còn đào được mấy cái vỏ sò to bằng móng tay rất đẹp, sau đó liền bị Edgar đào ra khỏi động, Edgar còn chẳng thèm để ý cậu đang giãy dụa mà nhét vào quần áo hắn.
Thư Thư mới đầu không vui, nhưng thân thể Edgar ấm áp, cậu dùng móng vuốt cào mấy lần xong, nguôi giận, cuối cùng thở hồng hộc bò ra từ cổ áo Edgar, biến thành người dựa vào lồng ngực hắn: “Edgar, chúng ta bắt hải sản tươi ăn đi.”
“Được.” Edgar gật đầu, cho người tìm một chiếc thuyền nhỏ tới.
Mặt trời đã bắt đầu lặn, phủ lên mặt biển một tầng kim quang.
Thư Thư và Edgar ngồi trên thuyền nhỏ, cầm nguyên bộ dụng cụ câu cá, tiếc là mãi mà không câu được gì...
“Anh phải thu liễm uy thế của mình chút đi.” Thư Thư trái lo phải nghĩ không ra, dùng linh lực dò xét tình hình dưới thuyền mới biết được nguyên nhân.
Dưới thuyền bọn họ không có lấy một con cá nào, nhất định là bị Edgar hù chạy mất rồi!
Thư Thư nhìn Edgar buồn bực, Edgar thấy cậu phiền muộn liền kéo người vào lòng...
“Cầm thú!” Thư Thư trợn tròn hai mắt nhìn Edgar, người này nhìn lãnh đạm thế thôi, hồi đó còn tưởng động vật máu lạnh có phải có rất nhiều chuyện đều không hứng thú hay không... Dựa theo biểu hiện mấy ngay nay, căn bản chính là cầm thú a!
“Ta vốn là cầm thú mà, sao vậy?” Edgar không hiểu gì nhìn Thư Thư, cầm thú vốn là từ chỉ động vật, thú nhân bọn họ biến thân xong, đều là cầm thú đi?
“Lưu manh!” Thư Thư lại cắn lên tay Edgar một cái, không biết tại sao, hiện tại cậu cực kỳ thích gặm tay Edgar, thích cùng Edgar thân mật.
Edgar bị gặm ngứa ngứa, vừa rồi kéo Thư Thư lại đây, kỳ thực chỉ muốn hôn nhẹ thôi, nhưng bị Thư Thư cắn như thế xong... Hắn lại muốn lưu manh một lần, ôm Thư Thư vào trong khoang thuyền.
Thuyền nhỏ trôi theo dòng nước tới tới lui lui, hai người bọn họ cũng theo sóng biển tới tới lui lui, tới khi kết thúc, trên người Edgar đã dính đầy “mùi vị” của Thư Thư rồi.
Đêm động phòng Edgar còn có chút chưa thuần thục, lần đầu với Thư Thư kết thúc rất nhanh, nhưng bây giờ càng lúc càng kéo dài, vậy mà Thư Thư lại chẳng cầm cự được bao lâu, cho nên Edgar tuy vẫn không ngừng truyền linh lực, sau khi kết thúc cậu vẫn thấy không cam lòng: “Quá không công bình! Sao anh có thể lâu được như vậy.”
Edgar ôm Thư Thư vào ngực, cưng nựng hôn cậu, trong lòng có chút phát sầu – Thư Thư... tựa hồ tiết hơi sớm? Nhưng thôi á thú nhân đều như vậy, rất nhạy cảm.
Thư Thư có hơi ấm ức, nhưng được Edgar hôn xong, lại nhớ tới điều gì, khóe mắt đuôi mày tràn đầy đắc ý: “Nhưng em vậy là tốt rồi đó, trước đây đồng loại của em đều nhanh hơn.”
Chuột đồng giao phối không tốn thời gian như con người, thường là “tàu bay nhanh”, bây giờ kéo dài được tới trình độ này, so với chuột đồng, tuyệt đối oai phong uy vũ rồi!
“...” Edgar vốn không muốn đả kích lòng tự trọng của Thư Thư nên không nói gì, lại không ngờ Thư Thư còn coi đây đã là vinh quang...
Thư Thư làm xong nằm ườn biếng nhác, lại lôi đồ ăn trong túi ra, Edgar thấy thế hỏi: “Muốn ăn hải sản tươi không? Hắn đại khái không thể để bạn đời của mình ăn vặt trừ bữa được...
“Muốn!” Thư Thư không chút do dự gật đầu.
“Ta đi bắt cho em.” Edgar cởi quần áo, nhảy xuống biển.
“Này!” Thư Thư khiếp đảm, chạy tới bên mạn thuyền ngó xuống nước, đã không thấy bóng dáng Edgar đâu nữa.
“Edgar!” Thư Thư gọi vài tiếng nhưng một tiếng đáp lại cũng không có, đang lúc cậu còn lo lắng, một bóng người nhô lên khỏi mặt biển, đó chẳng phải Edgar sao?
Thư Thư thở phào nhẹ nhõm: “Anh bắt được cá không?”
“Bắt được rồi.” Edgar bám mạn thuyền leo lên, cùng lúc đó, đồ vật cầm trên tay cũng ra khỏi mặt nước, kia lại là một con có lớn như vậy!
Thư Thư nhìn con cá, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng – cá lớn như thế chắc ăn ngon lắm đây!
Con cá này quả thực ăn rất ngon, mùi vị cực hảo hạng, chỉ mới dùng máy nướng đơn giản mà đã ngon tới mức người ta hận không thể nhai cả đầu lưỡi vào trong bụng mới tận hưởng được hết mùi vị. (--_--!!!)
Dưới bầu trời đêm ăn cá xong, Edgar lại ăn Thư Thư thêm lần nữa.
Trên bãi cát gần đó, có một ngôi biệt thự để thành viên hoàng thất tới cư trú, bảy, tám ngày kế tiếp, đại đa số thời gian của Edgar và Thư Thư đều tiêu hao trên giường.
Tám ngày trôi qua, Thư Thư rốt cục cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa: “Em không muốn đợi ở đây nữa đâu, muốn ra ngoài chơi cơ!” Dù tuần trăng mật chủ yếu là vì ở chung, nhưng không thể ở chung kiểu này được... Thư Thư còn cảm thấy nếu tiếp tục thế nữa, chính mình e sẽ tinh tẫn nhân vong mất.
Cậu đã bóp chết vô số đời đời con cháu rồi, không thể tiếp tục!
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Thư Thư mặc quần áo tử tế, kéo Edgar từ trên giường dậy, dự định đi sang bên kia hải đảo có đông du khách ghé thăm.
Hiện giờ cả Edgar lẫn Thư Thư đều là nhân vật nổi tiếng, trình độ gây náo nhiệt tuyệt đối không thua kém các minh tinh kia, bởi vậy lúc tới đầu kia hải đảo, hai người đều phải cải trang.
Thư Thư lộ tai thú ra ngoài rồi đeo một tai thú giả bọc ngoài, phun sương đổi màu da, người khác khó mà nhận ra cậu, dù sao mới xuất hiện một lần trên phát sóng trực tiếp thôi, mà còn trang điểm quần áo lộng lẫy nữa, khác xa bình thường mà.
Edgar thì phiền toái hơn, nhưng nhờ các loại công cụ hóa trang hiện đại quá tốt, bởi vậy không mất quá nhiều công phu.
Tinh cầu du lịch không thể tự sản xuất hàng tiêu dùng, đều phải nhập khẩu nên giá hơi cao, nhưng đây lại là sao Thủy nên hải sản tươi giá cả lại phải chăng.
Trên mỗi đảo đều có một chợ hải sản riêng, hòn đảo của họ đương nhiên không ngoại lệ.
Tôm hùm hấp, sò ốc xào, cá hấp tương... Thư Thư thực hận không thể biến ra thêm một cái miệng nữa.
Đế quốc Thú Nhân rất khổng lồ, nguyên liệu nấu ăn nghiên cứu ra nhiều khủng khiếp, mỗi tinh cầu lại có đặc sản riêng, tỷ như đồ ăn trên sao Thủy và thủ đô tinh, mùi vị hoàn toàn khác nhau.
Thư Thư ăn đến mãn nguyện, cuối cùng mua mấy bọc cá khô tôm khô, dự định giấu trong túi ăn một ít, sau đó lấy làm đồ ăn vặt dọc đường.
Mà lúc cậu làm vậy, người xung quanh đều nhìn với ánh mắt xem thường – đảo tư nhân cảnh sắc hùng vĩ, nước biển xanh trong, mà những thứ kia vẫn vô cùng quý, trên đảo mua nhiều đồ ăn như vậy, quả thực xấu tính!
Thư Thư đắc ý ưỡn ngực trước ánh mắt gato của thiên hạ, giờ cậu là người có tiền mà, vứt một bao luôn cũng được ấy chớ!
Hơn nữa, đây là đảo nhà cậu a, tiêu hoang đi chăng nữa tiền cuối cùng vẫn về tay mình cơ mà!
Ăn đủ loại món ngon xong, Thư Thư liền chơi hết một lượt các trò trên đảo, dằn vặt tới tận tối mệt bở hơi tai trở lại nơi ở, đồng thời cự tuyệt yêu cầu thân mật của Edgar.
Mấy ngày tiếp theo lại tràn đầy sức sống leo lên đảo khác, ngồi tàu ngầm ngắm thế giới đại dương, mở mang hiểu biết.
Bọn họ chơi chừng mấy ngày, cũng không ai nhận ra họ hết, không gặp phải bất ngờ gì, nhưng rồi hành trình tuần trăng mật kết thúc, Edgar cũng nên về làm việc rồi.
Trước lúc về một ngày, Thư Thư đi trên bờ cát, bắt đầu đào bới...
Hoàng thái tử một mình trong phòng đang bắt đầu suy nghĩ xem có nên tìm vài chỗ có bãi cát ở thủ đô tinh để bạn đời chơi thỏa thích không, rồi lại thấy quyết không thể để cậu tiếp xúc với cát nữa.
Lúc trở về Edgar không thả chậm tốc độ phi thuyền, chỉ một ngày sau, hai người đã về tới thủ đô tinh.
Thư Thư được ra ngoài chơi vui vẻ vô cùng, nhưng thấy hoàng cung cũng vui không kém, có cảm giác cuối cùng cũng về tới nhà.
Thật tốt, cậu có nhà để trở về.
Ian gọi họ tới chỗ ở của y, mời ăn một bữa, rồi hỏi Thư Thư về dự định tương lai.
Thư Thư giờ đã có thân phận khác trước, không nhất thiết phải tới lớp tài nghệ, tránh cho bị vây xem...
“Con muốn học vài thứ.” Thư Thư nói: “Thế nhưng còn chưa nghĩ ra là muốn học gì.”
Vốn định đi học rồi, nhưng trước kia chỉ là một chú chuột đồng nho nhỏ, cho nên chưa có lên kế hoạch lâu dài cho tương lai mình.
“Có muốn học y thuật không?” Ian hỏi.
“Học y?” Edgar có chút ngạc nhiên.
“Trước đây ta là quân y, giờ quản lý bệnh viên rồi, nếu còn học y là tiện nhất, hơn nữa Jones có thể dạy cho con!” Ian nói.
“Vậy con học y!” Thư Thư đáp ngay, học y cũng rất tốt a! Cậu hứng thú với y thuật, linh lực có thể kiểm tra thân thể mà...
Thư Thư càng nghĩ càng thấy học y rất hay, Edgar lại nhíu mày.
Về tới nơi ở xong, Edgar đột nhiên nói với Thư Thư: “Jones từ Thiêm tư vẫn cứ đi theo, dạy lớp tài nghệ của em, đều có nguyên nhân cả.”
“Nguyên nhân gì?” Thư Thư tò mò nhìn Edgar, đột nhiên nhíu mày, có chút khẩn trương, đừng nói Jones phát hiện cậu không giống á thú nhân ở đế quốc nha? Nếu vậy, liệu có đem mình đi làm thí nghiệm không?
Dị loại sẽ bị bài xích, không cho phép tồn tại trên đời này... Thư Thư bắt lấy tay Edgar, có hơi sợ hãi.
“Bởi vì em chữa trị được cho ta.” Edgar nắm chặt tay Thư Thư: “Thư Thư, phương pháp tu luyện của em vô cùng thần kỳ, thậm chí có thể giúp đọa thú lần nữa được trở lại làm người, thứ như vậy có thể khiến người không chú ý được sao?”
Vì cái này ư? Thư Thư vẫn mờ mịt.
“Thư Thư, phương pháp tu luyện của em rất hữu dụng, có thể tăng thực lực, ai cũng sẽ mơ ước.” Edgar lại nói, sờ lên mái tóc cậu: “Lúc trước ta đã muốn hỏi em, có thể dạy cho người khác hay không.”
Sau khi nói xong, Edgar có chút bận tâm nhìn Thư Thư. Phương pháp này vốn là đồ của Thư Thư, khẳng định là một loại bảo bối, Thư Thư chịu dạy cho hắn, hắn đã tu luyện được rất khá rồi, còn muốn dạy cho người khác... Liệu Thư Thư có không vừa lòng hay không?
“Đương nhiên có thể a!” Thư Thư chẳng có vẻ gì không thích cả, trực tiếp biểu thị. Nếu không phải động vật trên địa cầu đều không mở được linh trí, cậu chắc chắn đã dạy chúng cách tu luyện rồi, để có thêm vài đồng bọn chứ.
Hơn nữa, cậu dạy Edgar rồi, Edgar hoàn toàn có thể tự mình đi dạy cho người khác, căn bản không cần hỏi ý cậu.
“Thư Thư, em...” Edgar nhìn Thư Thư, không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng khẽ cười một tiếng, ôm lấy cậu hôn một cái.
Tại sao lại bắt đầu táy máy tay chân rồi? Thư Thư không hiểu nhìn Edgar: “Anh còn chưa giải thích chuyện Jones đâu đấy!”
Edgar phục hồi tinh thần, trầm ngâm, một lát sau mới mở miệng: “Jones vốn yêu một thú nhân, bị thương trên chiến trường, biến thành đọa thú.” Joens cùng mẫu phụ Ian của hắn, trước đây đều là quân y vô cùng xuất sắc. Trong quân đội thú nhân thì nhiều, á thú nhân ít ỏi, bởi vậy dù xuất thân không cao sang, nhưng vẫn có rất nhiều người ưu tú theo đuổi.
Mẫu phụ giúp phụ thân trị liệu xong, phụ thân hắn liền bắt đầu theo đuổi, cuối cùng ôm mỹ nhân về, còn Jones đụng phải một thú nhân, cũng yêu thương đối phương.
Thú nhân kia tên Renault, không mang dòng máu quý tộc nhưng không hề thua kém chút nào, sức chiến đấu mạnh mẽ lại có tài chỉ huy, dựa vào thực lực trở thành thiếu tướng quân đoàn số 1.
Làm thiếu tướng từ khi còn rất trẻ, nếu cho hắn thêm thời gian, có lẽ đã lên trung tướng, thượng tướng, thậm chí cấp nguyên soái quản lý quân đoàn rồi.
Thế nhưng, một thú nhân xuất sắc như vậy lại xảy ra chuyện trong chiến dịch, thú hạch mất, biến thành đọa thú.
Sau đó dĩ nhiên bị đưa tới Đọa thú tinh cầu, rất nhiều người đã lãng quên hắn, chỉ còn Jones vẫn một lòng nghiên cứu biện pháp cứu hắn trở về.
“Người kia biến thành đọa thú đã 30 năm, thú nhân biến thành thú hoang xong, não bộ sẽ từ từ thoái hóa, nhiều năm như vậy rồi, e hắn đã sớm triệt để thành thú hoang, đọa thú tinh cầu còn trùng trùng nguy hiểm...” Edgar cảm thấy, nửa kia của Jones không chắc còn sống, nhưng Jones hiển nhiên vẫn chưa bao giờ từng từ bỏ hi vọng.
Y không ép buộc Edgar nói ra phương pháp trở lại thành người, cũng không uy hiếp gì, nhưng y đến thủ đô tinh, lại chủ động xin làm giáo viên cho Thư Thư.
“Bọn họ thật đáng thương.” Viền mắt Thư Thư đỏ lên.
“Đừng khổ sở.” Edgar ôm cậu vỗ về: “Em nguyện ý chia sẻ công pháp tu luyện, sẽ giúp tránh được nhiều bi kịch tương tự xảy ra.”
Thư Thư nghe vậy, vui vẻ gật đầu.
“Thế nhưng cụ thể phải làm sao, vẫn cần tiến hành thí nghiệm mới biết được.” Edgar hôn trán Thư Thư, không chỉ có thế, trước khi gặt hái được thành quả, việc này không thể để người thứ ba biết được.
Ngày hôm sau, Thư Thư gặp được Jones.
Jones vẫn trầm ổn như vậy, hôm nay thấy Thư Thư xong, trên mặt lại có chút kích động khó nén nổi.
“Edgar nói, cậu có biện pháp giúp thú nhân trở về làm người? Còn bằng lòng giúp ta nghiên cứu?” Đôi môi Jones run rẩy. Thấy Edgar hồi phục xong, y đã suy đoán liệu có phải Thư Thư đang nắm giữ bí mật này không.
Chỉ là muốn một đọa thú biến lại thành người không phải chuyện dễ dàng, nói không chừng Thư Thư còn phải trả giá, tỷ như bị sét đánh... Bởi vậy Jones rất muốn biết, nhưng không dám tùy tiện hỏi.
Đương nhiên một phần cũng vì Edgar, y không hỏi Thư Thư, nhưng đã hỏi Edgar, cuối cùng bị Edgar ngăn lại.
“Phải a.” Thư Thư gật đầu.
Jones nhìn Thư Thư, đột nhiên nở nụ cười, nước mắt đồng thời không một tiếng động rơi xuống.
“Thầy Jones?” Thư Thư lo lắng nhìn đối phương.
“Ta không sao.” Jones nói, lau sạch nước mắt, lại tiếp lời: “Thư Thư, không cần biết có được hay không, ta vẫn sẽ mang toàn lực phối hợp nghiên cứu với cậu, cậu muốn học gì cứ nói với ta, chỉ cần ta biết, nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ.”
Kỳ thực y không dám hi vọng quá nhiều chuyện của Renault.
Ba mươi năm qua, Renault nếu không kháng nổi thời kỳ động dục, nói không chừng đã cùng sói cái trên tinh cầu đọa thú sinh một đống sói con rồi... Nhưng dù vậy, y vẫn phải thử đã.
Nhiều năm như vậy, y vẫn không quên nổi người kia, nếu đã vậy, vẫn là không thể để mình phải hổi tiếc được.
“Tôi nhất định sẽ học thiệt tốt.” Thư Thư nghe vậy lập tức gật đầu.
Jones là vì phương pháp biến thành người, nhưng không trực tiếp hỏi Thư Thư, ngược lại lấy ít tư liệu giải thích nguyên nhân của hiện tượng trên, quá trình phát triển của thú nhân, rồi mới tới đọa thú.
Trước kia từng dạy cậu một thời gian, biết Thư Thư không hiểu chút gì về những thứ xung quanh, việc cấp bách trước mắt là phải giúp cậu quen với thế giới này đã.
Jones không phải quý tộc, thậm chí chỉ có tiếng ở phương diện trị liệu cho thú nhân, nhưng y vì muốn tìm phương pháp trị liệu cho đọa thú mà tới đọc nhiều sách vở, nếu bàn về tri thức uyên bác, đế quốc Thú Nhân chỉ sợ không có mấy người bì được với y đâu.
Khi giảng dạy y vô cùng chu đáo, chưa tới một ngày, Thư Thư đã hiểu biết khá rõ về thú nhân rồi, lại cảm thấy kỳ quái.
Thú nhân đế quốc hình như cũng có điểm giống với yêu tinh?
Yêu tinh sau khí luyện thành yêu đan mới có thể biến thành người, còn thú nhân thì sinh ra đã có thú hạch, đó là cội nguồn sức mạnh của họ, cũng giúp bọn họ biến qua lại giữa người và thú, một khi không còn thú hạch nữa, bọn họ liền không có cách nào trở về hình người được.
“Từ xưa tới nay, đọa thú vẫn luôn tồn tại, trong lịch sử thậm chí từng có bạo động và tàn sát do đọa thú khơi mào, cũng bởi vậy, mọi người vô cùng bài xích chúng.” Jones nói, sau đó nhìn Thư Thư: “May mà cậu giúp Edgar khôi phục, nếu không, Edgar sau này...”
Nghe Jones nói xong, Thư Thư vui mừng, mừng vì mình đã tới nơi đây... Nếu không, Edgar liệu có phải sẽ mãi là rắn ngu ngốc không?
Nghĩ tới đây, Jones còn chưa vội, Thư Thư đã cuống lên: “Thầy Jones, tôi có thể giúp Edgar biến thành người, hoàn toàn là nhờ một bộ công pháp tu luyện, nếu không, thầy thử luyện xem?”
Jones dù biết Thư Thư có thứ đồ kỳ diệu, nhưng chỉ cho đó là một loại thuốc, bởi vậy đã sẵn tâm lý phải tốn một khoảng thời gian dài chuẩn bị, kết quả... Chỉ là một loại phương pháp tu luyện thôi sao?
“Tôi dạy thầy luôn cho.” Thư Thư nói, đồng thời đặt tay sau lưng Jones.
Linh lực tiến vào thân thể Jones xong, mới nhớ ra Jones không phải yêu thú, nếu phải, phương pháp này có thích hợp không?
Thư Thư bối rối, rồi nhớ ra dáng vẻ hiện tại của Jones giống với lúc mình sau khi độ kiếp, tu luyện tiếp, dạy cho Jones vận chuyển linh lực mình truyền vào.
Jones dựa vào lời giải thích của cậu mà làm theo.
Thư Thư thấy thế ngồi cạnh cùng tu luyện.
Lúc tu luyện nhất định phải quan sát trong thân thể trước, mà quan sát xong Thư Thư liền phát hiện ra vấn đề - viên thịt nhìn như nhọt do thú châu của Edgar gây nên, nó lớn thêm một chút rồi.
Hấp thụ linh lực của cậu thì chớ, còn dám lớn lên... Khối nhọt này bị sao vậy?
Thư Thư rối rắm cực kỳ, ngay lúc đó nhìn sang Jones ngồi cạnh.
Thật sự cậu không tiện nói chuyện này với Edgar, nhưng có thể nhờ Jones xem giúp a!
Nghĩ vậy Thư Thư càng không chuyên tâm tu luyện nữa, ngược lại ngồi nhìn chằm chằm Jones chờ y tu luyện xong, còn tiếp thêm linh lực cho y nữa.
Jones tu luyện cực chậm, dù có Thư Thư giúp vẫn phải tốn không ít công phu mới định hình được vòng tuần hoàn, vận hành xong, linh lực Thư Thư truyền cho đều bị tản đi hết, không còn miếng nào.
Thư Thư mới đầu còn tưởng Jones sẽ xuất sắc như Edgar, ai dè cuối cùng lại như vậy, không khỏi có chút mất mát.
“Phương pháp của cậu rất thần kỳ, nhưng không thích hợp cho ta dùng.” Jones đột nhiên nói.
“Tại sao?” Thư Thư có chút không rõ.
“Trước đây rất lâu ta đã từng kiểm tra thú hình của Edgar, huyết thống hoàng thất phi thường, thể trạng Edgar cũng khác xà thú nhân khác, thứ cậu ta có thể tu luyện chưa chắc người khác đã luyện được, giống như cậu luyện được, ta thì lực bất tòng tâm. Đương nhiên, còn cần thí nghiệm thêm mới xác định được.” Jones nói, biểu tình đột nhiên trở nên hơi nghiêm nghị: “Đợi một thời gian nữa, ta muốn tới đọa thú tinh cầu.”
Thư Thư sớm đoán được điều này, gật đầu: “ Phải thử một chút mới biết được.”
“Không cần biết kết quả thế nào, vẫn muốn cảm ơn cậu, nguồn sức mạnh kia dừng lại trong cơ thể ta một thời gian ngắn nhưng ta cảm thấy hiện tại tinh thần đã tốt hơn gấp trăm lần rồi.
“Vậy thầy Jones, thầy giúp tôi xem cơ thể tôi có vấn đề gì đi!” Thư Thư nói.
“Thân thể cậu làm sao?” Jones không hiểu.
“Trong bụng tôi như bị nổi nhọt ấy.” Thư Thư nói.
“Nhọt?” Jones nghe Thư Thư nói vậy có hơi sốt ruột: “Ta sẽ lập tức kiểm tra cho cậu ngay.”
Jones cầm máy kiểm tra chỉ vào chỗ Thư Thư chỉ, tỉ mỉ soi xét, kiểm tới kiểm lui một hồi thật lâu, cuối cùng buông máy xuống, nói: “Cơ thể cậu không hề nổi nhọt.”