Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 60: Chương 60: Thái tử phi đến




Nghe Jones nói xong, Thư Thư vội vã cầm máy lên xem, trên đó hiện rõ tình trạng trong cơ thể cậu, mà không hề có tung tích của viên nhọt kia.

Thư Thư đột nhiên nhớ ra, trước kia cậu dùng máy trị liệu kiểm tra cũng không ra cái nhọt nào... Chuyện này rốt cuộc là sao? Máy móc sao lại không thấy cái nhọt kia? Rõ ràng nó ở đó mà...

“Cái nhọt cậu nói như thế nào?” Jones hỏi.

Thư Thư lập tức mô tả một lần, cường điệu rằng khối nhọt này còn hấp thu linh lực của cậu rồi còn lớn lên nữa.

“Liệu có liên quan tới công pháp tu luyện của cậu chăng?” Jones hỏi.

“Tôi cũng không rõ nữa.” Thư Thư có chút buồn bực, định mở miệng bảo do cậu nuốt thú châu của Edgar mới có, nhưng giờ lại không chắc có liên quan không.

Thú châu biến mất khỏi miệng cậu rất lâu sau mới có cục nhọt đó, hồng ngọc lại không phản ứng gì với nó?

“Nếu cậu dùng linh lực cảm giác được nó thì cứ quan sát đã, ngoài ra ta cũng sẽ chú ý tình trạng thân thể cho cậu.” Jones cuối cùng chốt lại.

Thư Thư gật đầu, việc đã tới nước này, cũng đành vậy thôi.

Buổi tối Edgar về xong, liền hỏi Thư Thư học với Jones thế nào rồi, Thư Thư không che giấu gì, hiện tại đã rõ cục nhọt không liên quan tới thú châu, thế là kể hết ra.

“Em tu luyện thành người chưa được bao lâu, trong cơ thể lại thêm một cái nhọt, nó hấp thu linh lực của em, mấy ngày nay còn bự lên, không biết đến cùng là thế nào nữa.” Thư Thư buồn bực nhìn Edgar.

“Em kiểm tra chưa? Có biết nó là gì không?” Edgar lo lắng hỏi.

“Kiểm tra không ra.” Thư Thư nói: “Dùng máy dò không phát hiện được.”

Chân mày Edgar cau lại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Thư Thư, em còn nhớ lúc trước ta băt giữ đám tinh đạo kia không? Khi đó ta dùng linh lực che kín cơ thể, lên phi thuyền các loại máy kiểm tra cũng không phát hiện ra sự tồn tại của ta. Viên nhọt này chắc cũng vậy.”

Edgar nói xong Thư Thư mới nhớ, lập tức gật đầu: “Có chuyện như vậy a... Viên nhọt này vì có linh lực bảo vệ mới kiểm tra không thấy?”

“Có lẽ vậy, hơn nữa ta cảm thấy nó hẳn không phải nhọt, mà giống như thú hạch, năng lượng kết tinh chăng?” Edgar nói.

Lúc trước nổi nhọt mờ mờ Thư Thư không để ý lắm, nhưng giờ nó lại lớn hơn... Thư Thư ít nhiều gì cũng có chút bận tâm, giờ nghe Edgar nói, lập tức đề nghị: “Vậy anh xem giúp em đi?” Edgar là thần thú, linh lực dồi dào hơn nhiều (cả tinh lực cũng thế J), biết đâu lại tra ra được là bệnh gì?

Thư Thư bắt đầu dạy cho Edgar biết cách kiểm tra thân thể mình.

Edgar dựa theo hướng dẫn của cậu, đưa linh lực vào thăm dò trong cơ thể đối phương, quả nhiên nhìn thấy viên nhọt kia, lớn chừng quả trứng gà, linh lực vừa đụng tới nó xong lập tức bị hút mất một phần.

Trong cơ thể Thư Thư sao lại có vật sống? Thư Thư sẽ không sao chứ? Edgar lo lắng, nhưng vi diệu làm sao lại cảm thấy cái nhọt này khá thân thiết với mình.

“Có muốn phẫu thuật lấy nó ra không?” Khám xong Edgar hỏi. Cục nhọt giờ chưa tổn hại tới Thư Thư, nhưng không thể để lớn lên trong cơ thể cậu được.

“Không cần đâu!” Nghe tới phẫu thuật thôi là Thư Thư đã thốt lên rồi: “Cứ theo dõi thêm hãy nói, mọc nhọt xong hoàn toàn không có cảm giác khác thường, hẳn nó không phải cái gì xấu đâu.” Không muốn mổ bụng phanh thây đâu, cứ giữ nó lại còn hơn...

Thân thể Thư Thư với á thú nhân khác nhau, ngay cả Jones cũng không dám kết luận gì, tất nhiên không muốn Thư Thư lên bàn mổ, Edgar đành đồng ý với cậu vậy.

Chỉ là, trong mấy ngày bọn họ dự định theo dõi kia, cái nhọt này càng lúc càng lớn, phát triển thật nhanh chóng.

Lúc Thư Thư để Edgar kiểm tra, nó mới bằng trứng gà, qua một tuần lễ, đã to bằng nắm tay rồi! Là nắm đấm của Edgar kia, trướng tới mức bụng Thư Thư lớn hơn một chút.

Thư Thư vẫn chạy nhảy ăn uống bình thường, tình trạng cơ thể không khác gì lúc trước, có thể nói cái nhọt kia không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày, nhưng mà...

Có một cái nhọt to bằng nắm tay trong người, dù Thư Thư có phóng khoáng cỡ nào vẫn thấy rất bất an. Thế mà lại không làm rõ được có chuyện gì đã xảy ra.

Trong lòng vướng bận chuyện này, Thư Thư chả có tâm tình nào triền miên với Edgar nữa.

Edgar cũng không có tâm trạng nào, mấy ngày nay Thư Thư luôn nghiên cứu sách y thuật, hắn cùng đọc với cậu, nhưng đã đọc rất nhiều sách rồi mà vẫn chưa tìm được trường hợp nào tương tự từng xảy ra.

Một tuần nay Jones vẫn đang thử tu luyện, đáng tiếc chưa thành công, cũng như không tìm ra nguyên nhân nổi nhọt của Thư Thư – khói u ác tính cũng không thể lớn nhanh còn không ảnh hưởng tới người bệnh vậy được!

“Vị trí mà Thư Thư nói, chắc không phải mang thai đi?” Jones nhìn bụng cậu hơi nhô ra, không nhịn được nói.

“Mang thai phải nghe được tim thai, hơn nữa không thể lớn nhanh cỡ đó!” Edgar nhíu chặt mày, á thú nhân chủng tộc khác nhau thai kỳ khác nhau, nhưng ít nhất cũng phải 6 tháng, nào ai mới một tuần lễ đã lớn nhiều như vậy?

Hắn và Thư Thư mới kết hôn chưa được một tháng, dù có mang thai thật, hiện tại chắc chỉ tầm móng tay thôi chứ.

To bằng nắm đấm... Phải biết, thú nhân đều sinh ra từ trứng, trứng sinh xong chỉ chừng 2 nắm tay thôi.

Jones cũng cảm thấy không thể nào, tuy y chữa bệnh cho thú nhân, chưa từng để ý tới á thú nhân, bản thân chưa có kinh nghiệm sinh sản, nhưng bộ dạng á thú nhân mang thai như thế nào vẫn biết.

Á thú nhân mang thai, máy móc vẫn nghe được tim thai, còn đây...

“Nếu cái nhọt này tiếp tục phát triển, chúng ta liền phẫu thuật.” Jones nói.

Mấy ngày nay Edgar thường xuyên dùng linh lực kiểm tra cục nhọt kia, mà mỗi lần kiểm tra đều thấy nhọt kia rất thân thiết, không khỏi có chút không nỡ, nhưng càng thế hắn lại càng kiêng kị.

Thư Thư không khác hắn là mấy, chẳng biết sao lại khá yêu cái nhọt này, nhưng ý thức xong lại lo lắng.

Đừng nói nhọt này là yêu vật gì đó có thuật mê hoặc nha?

Khi nghe lời kiến nghị từ Jones, hai người nhìn nhau, cắn răng nghẹn lời gật đầu đồng ý.

Đến tối, Thư Thư như thường lệ quan sát bên trong thân thể, sau đó phát hiện linh lực trong người lại bị viên nhọt kia hấp thu mất rất nhiều.

“Edgar, hình như nó lại lớn hơn một chút rồi.” Thư Thư lo lắng nhìn Edgar, rốt cuộc đây là cái gì? Sẽ không có con quái vật nào chui ra chứ? Liệu có phải giống như trong phim kinh dị, bị thứ gì ký sinh không?

“Không sao đâu.” Edgar ôm Thư Thư vào ngực, hôn cậu một cái: “Chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Mấy ngày trước tâm trạng nặng nề, Thư Thư không có hứng làm cái gì với Edgar, cho nên nín chừng mấy ngày, giờ được Edgar hôn như vậy, nhất thời liền có phản ứng.

Viên nhọt kia đằng nào cũng đã thế rồi, có ghi hận cũng vô ích, chẳng thà đừng quan tâm nó nữa! Thư Thư kéo Edgar, hôn chụt lên má người kia.

Edgar đáp lại bằng nụ hôn nóng bỏng, hai người nhanh chóng lăn tới giường...

Hậu quả của mấy ngày nín nhịn chính là tối hôm đó quá mức kịch liệt, cũng khiến Thư Thư mệt không chống đỡ nổi, rốt cuộc không hơi đâu nhớ tới cục nhọt kia nữa.

Hôm sau tất nhiên cậu ngủ quên, cuối cùng bị tiếng máy truyền tin đánh thức.

Edgar biến đâu mất, hẳn đi công tác rồi, có người liên lạc tới... Thư Thư cầm máy truyền tin, không thèm nhếch mắt: “Thầy Jones, tôi còn muốn ngủ thêm tí nữa...”

“Thư Thư...” Trong máy truyền tin vang lên giọng nói nghẹn ngào nho nhỏ, không phải của Jones.

“Cynthia?” Thư Thư kêu lên, còn ai vào đây.

“Thư Thư...” Lần này trực tiếp khóc rống.

“Cậu làm sao vậy?” Nghe thấy thế Thư Thư liền hỏi, tới thủ đô tinh rồi người cậu quen biết không nhiều, Cynthia kể ra chính là người bạn duy nhất.

“Thư Thư, phụ thân ép tôi lấy chồng, thú nhân kia...” Cynthia khóc tới độ không nói nên lời.

“Đến cùng là có chuyện gì? Cậu nói rõ tôi nghe đi.” Thư Thư hỏi.

Cynthia nghe xong, cuối cùng cũng tạm tỉnh táo lại, đứt quãng kể lại đầu đuôi sự tình, hóa ra, phụ thân Cynthia muốn gả y cho một thú nhân ở tinh cầu xa xôi khác.

Tinh cầu kia tuy xa xôi nhưng có khoáng sản khan hiếm, mà tất cả lại trong tay người kia, bởi vậy hắn rất giàu có, kế phụ Cynthia thấy vậy, lập tức đem Cynthia gả cho hắn, nhưng cậu ấy không muốn, bởi tuổi người kia cao lắm rồi.

“Chờ đó, tôi tới tìm cậu.” Thư Thư nói.

“Thư Thư, đợi đã, cậu không cần tự mình tới đây đâu, tìm giúp tôi một luật sư là được, tôi...” Tiếng Cynthia nói chuyện xen tiếng nấc nghẹn ngào, cẩn thận từng tí một, rất sợ phiền tới Thư Thư, cuối cùng lại nói: “Thư Thư, cảm ơn cậu.”

Máy truyền tin treo rồi, Thư Thư nhìn nó, trầm tư một chút, cuối cùng leo lên phi hành khí tới gặp Ian.

Trước giờ cậu nhá gan, nhiều chuyện không biết gì, có tới gặp Cynthia cũng chẳng ích chi, hay là đi hỏi Ian cho chắc.

Lúc Thư Thư tới nơi thì Ian và Jonathan đang nói chuyện.

Jonathan lớn lên trong hoàng cung, lần này về thủ đô tinh, dứt khoát vào ở đây, mỗi ngày không tham gia tiệc rượu thì chính là tụ họp với bạn bè và Ian, ngày qua ngày vô cùng nhàn hạ, lần này thấy Thư Thư tới, mới cười nói: “Thư Thư, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Thư Thư chào lại, sau đó lo lắng nhìn về phía Ian: “Mẫu phụ, con có chuyện cần người giúp!”

“Chuyện gì vậy?” Ian hỏi.

Thư Thư nhanh chóng thuật lại câu chuyện của Cynthia, sau đó lom lom nhìn Ian: “Ian thúc thúc, người có thể giúp cậu ấy một chút không?”

“Đương nhiên có thể.” Ian không chút nghĩ ngợi đồng ý, bởi Edgar không còn thú châu, y vẫn rất lấy làm hổ then với Thư Thư, bây giờ cậu có việc nhờ đương nhiên sẽ đồng ý.

“Cynthia? Nhà tứ tước Mouton kia sao?” Jonathan đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy!” Thư Thư gật đầu, kế phụ của Cynthia đúng là họ Mouton.

“Ta có biết một chút về gia cảnh nhà hắn, Mouton vốn đã nợ nần chồng chất, cưới á thú nhân có hài tử kia xong thì đột nhiên lại có tiền, thật chẳng ra gì.” Lúc nhắc tới Mouton, sắc mặt Jonathan rất khó coi.

Ian cũng bị kinh sợ: “Còn có chuyện đó?” Y vẫn cho là Mouton vì yêu mẫu phụ Cynthia nên mới cưới người ta, lẽ nào còn dính líu tới tài sản?

“Chính là thế đó.” Jonathan nói: “Mouton kia thật tệ bạc, phải dạy cho hắn một bài học mới được! Thư Thư, cậu mang đội hộ vệ đi cùng đi, ta có mang theo một luật sư chuyên nghiệp về thủ đô tinh, đưa tư liệu cho hắn, hắn sẽ cùng đi với cậu.”

“Được.” Thư Thư nghe vậy, gật đầu ngay tắp lự.

Một bên khác, Cynthia cúp máy truyền tin xong, liền đem máy truyền tin cũ kỹ trên tay đóng lại, nhét vào khe tường trên vách.

Khi vừa làm xong những viêc này, bên ngoài truyền tới âm thanh hỗn độn: “Người đâu? Sao lại không thấy ai?”

“Nó ở đây.”

“Trốn trong nhà kho.”

“Coi cửa sổ cẩn thận đừng để nó trốn mất!”

Dứt lời, cửa nhà kho bị đẩy ra, kế phụ Cynthia và thê tử của hắn, cả hai đứa con thú nhân của bọn chúng cũng từ ngoài tiến vào, phía sau còn có hai người máy theo cùng.

“Cynthia, con chạy tới nhà kho làm gì thế?” Kế phụ Cynthia nhìn y co lại trong góc, vẻ mặt “hiền lành” hỏi.

“Con...” Cynthia muốn nói gì đó, nhưng lại quá sợ hãi không biết nói gì cho phải.

“Con sắp kết hôn rồi, an phận trong phòng chờ gả đi thôi, những chuyện khác không cần phải lo lắng.” Mouton dỗ ngọt.

“Con không muốn.” Cynthia thấy bộ dáng kia của hắn, theo bản năng run lên.

“Việc kết hôn đã định, nhất quyết phải gả cho hắn.” Mouton cau mày, nói với người máy phía sau: “Đem nó về phòng!”

Hai người máy nhanh chóng tóm được Cynthia, y muốn giãy dụa, nhưng một á thú nhân nào giãy khỏi được? Cơ hồ y đã không còn chống đỡ nổi nữa, cứ thế bị lôi về phòng.

Gian phòng của Cynthia rất lớn, đồ vật bên trong cũng nhiều, nhưng ở đây không có lấy một sản phẩm công nghệ cao, thậm chí còn cài máy gây nhiễu sóng, chỉ cần ở trong căn phòng này thì không có cách nào liên hệ với bên ngoài được.

Lúc trước là ăn may mới trốn được tới nhà kho giấu máy truyền tin của mẫu phụ để gọi cho Thư Thư, giờ muốn có cơ hội e là không được nữa rồi.

Thư Thư sẽ cứu y chứ? Hiện tại Thư Thư là hi vọng duy nhất... Ôm đầu gối Cynthia khó òa lên.

Kỳ thực y rất muốn gả đi, dù sao gả đi rồi, có thể rời khỏi căn nhà này... Nhưng người lần này thực sự không thể được.

Kia là một tên giàu xổi từ tinh cầu xa xôi tới, nắm giữ vài hầm mỏ, trước đây từng kết hôn, từng có hài tử, đáng tuổi cha chú y, gả cho một thú nhân như thế, sau này không thể có đứa con cho riêng mình rồi!

Nếu là trước kia, y chưa biết chừng sẽ đồng ý, nhưng Thư Thư đã nói phải dựa vào chính mình, y không muốn cam chịu như vậy nữa.

Y không muốn phải gả cho người kia, y muốn được lấy người mình yêu, muốn sinh con đẻ cái...

Lau lau gương mặt đẫm nước mắt, Cynthia co lại một góc chờ đợi.

Cùng lúc đó, tứ tước Mouton lại đang chơi đùa với người máy bị Cynthia lừa gạt.

Hắn tàn nhẫn đá cho người máy kia mấy nhát, sắc mặt vô cùng khó coi: “Người máy này rốt cuộc bị gì vậy? Ngay cả một á thú nhân mà còn không trông chừng được!”

“Hẳn là chương trình bị lỗi.” Nhi tử hắn nói.

“Vừa nãy Cynthia chạy ra khỏi phòng, chưa liên hệ với ai chứ? Đúng là xui xẻo mà, người máy hư thì thôi, hệ thống báo động cũng có vấn đề là thế nào?” Theo lý nếu Cynthia bỏ trốn, bọn họ sẽ biết ngay lập tức, nhưng chẳng hiểu sao mãi lâu sau mới phát hiện ra, may mà bố trí nhiều chốt giới hạn truy cập, Cynthia không chạy thoát, cũng không dùng các thiết bị điện được, cho nên cuối cùng chỉ biết trốn vào nhà kho.

“Phụ thân, đã kiểm tra hệ thống trí tuệ nhân tạo, không có tín hiệu phát ra ngoài.” Thú nhân trẻ tuổi nói.

Mouton thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, phái thêm nhiều người máy đi trông chừng, đừng để nó chạy mất.”

“Phụ thân, như vậy thực sự không sao chứ? Nếu để Thái tử phi biết được...” Thú nhân trẻ tuổi đột nhiên hỏi, có hơi lo lắng. Cynthia kia quen biết Thái tử phi, nếu để lọt ra ngoài đến tai cậu...

“Làm sao biết được, kết hôn xong còn chưa liên lạc Cynthia lần nào, căn bản không thể đâu, chờ gả nó đến tinh cầu xa tít tắp kia rồi, càng không có cơ hội tiếp xúc, sẽ mau chóng quên Cynthia thôi.” Mouton nói, đồng thời tức giận bất bình nhíu mày: “Thái tử phi này, thực sự đúng là phiền phức!”

Lúc trước cưới mẫu phụ Cynthia, một là vì thích mỹ mạo của y, mặt khác lại bởi trong tay y có một số tiền lớn.

Phụ thân Cynthia tuy không phải quý tộc nhưng lại rất có tiền, sau khi qua đời đột ngột thì đều để lại cho mẫu phụ Cynthia, mà vào đúng lúc ấy, gia tộc Mouton lại gặp phải khủng hoảng kinh tế.

Hắn cưới mẫu phụ Cynthia, sau đó vượt qua tai ương, thở phào nhẹ nhõm, lén lút vụng trộm với một á thú nhân khác, sinh được hai đứa con.

Mẫu phụ Cynthia là một người mềm yếu vô năng, vô cùng ỷ lại vào hắn, sau khi phụ thân Cynthia còn mắc bệnh trầm cảm... Đúng như dự đoán, ngay thời điểm hắn muốn ly hôn thì tuyệt vọng tự sát, chỉ để lại Cynthia bơ vơ trên cõi đời này.

Dưới sự nuôi dạy của mẫu phụ, Cynthia lớn lên quá nhát gan, hành vi cử chỉ đều dè dặt tới quái dị, cơ hồ không ai muốn đến gần y, hắn tỏ vẻ cưng chiều Cynthia, thậm chí đồng ý chi trả tốn kém cho y đi học lớp tân nương, coi như nể mặt món tiền phụ thân y để lại, không tổn hại đến y.

Kỳ thực hắn đâu định làm gì Cynthia đâu, nhưng y lại quen Thái tử phi.

Nếu Thư Thư kia lại mang Cynthia tới tiệc hoàng gia, Cynthia liệu còn tự ti như đó giờ? Có khi nào bất mãn trả thù cả nhà họ không? Hay đòi lại tài sản của y chẳng hạn?

Trước đây Cynthia không có năng lực trả thù bọn họ, nhưng có chỗ dựa là Thái tử phi rồi, cơ hội liền tới tay!

Mouton lo sợ bị trả thù mới gấp rút lén gả Cynthia tới tinh cầu xa xôi, đương nhiên, người kia nguyện ý chi ra một số tiền lớn, càng hợp ý hắn.

Chỉ là, không biết tại sao, người máy trông coi Cynthia lại bị trục trặc.

Đúng là xúi quẩy!

Tâm trạng hắn đang rất tệ, nhưng nghĩ tới số tiền lớn mà thú nhân sắp lấy Cynthia đồng ý trả, tâm tình lại tốt hơn.

Không ngờ bỗng dưng còi báo động lại vang lên, có người xông vào hoa viên nhà hắn?

Mouton đang định cho người máy ra ngoài xem tình hình thì nghe được giọng ai lanh lảnh: “Người bên trong nghe rõ, các người đã bị bao vậy!”

Hắn bị bao vậy? Cái quỷ gì vậy? Mouton mở camera, định xem xem có nên báo cảnh sát hay không.

Qua camera hắn thấy trước cửa nhà có không ít người, dẫn đầu là một á thú nhân, đột nhiên chân hắn muốn nhũn cả ra.

Thái tử phi đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.