Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

Chương 60: Chương 60: Phiên ngoại 2 : Một ngày du hành ở kiếp trước (hạ)




đèn lồng ở trên.

Dân gian đang ăn mừng Lễ Hội Đèn Lồng đêm rằm tháng giêng, nguyện vọng của Vân Dã là có thể cùng Bạch Đồ thả đèn lồng trên sông.

Tuy trong lòng Bạch Đồ bất đắc dĩ nhưng nếu ngốc đồ đệ đã muốn, y sẽ thỏa mãn yêu cầu của hắn.

Bên sông đông đúc, hai người chen lấn trong đám đông hồi lâu mà ngay cả bờ sông cũng không thể tới gần.

Lo lắng đèn lồng bị người chen hư, hai tay Vân Dã cẩn thận bưng đền lồng, nhìn qua hơi có chút đáng thương. Bạch Đồ lắc đầu thửo dài, đưa tay đặt lên hông hắn thì thầm bên tai Vân Dã: “Nắm chặt ta.”

Vân Dã vô thức phân ra một tay nắm cánh tay Bạch Đồ, Bạch Đồ phóng người lên mang theo Vân Dã lướt trên không trung.

Hai người rơi lên nóc nhà, Vân Dã không đứng vững nhào vào lòng Bạch Đồ.

Hắn ngẩng đầu, dung mạo lạnh lùng thanh tuyệt gần kề trước mắt mình, trong mắt là dịu dàng hắn chưa từng thấy, dưới ngọn đèn chiếu rọi vô cùng xinh đẹp khiến hắn không thể dời mắt.

“Lần thứ hai.” Bạch Đồ cười: “Con cứ nhìn ta như vậy ta sẽ nghĩ rằng con có ý với ta.”

Vân Dã hoàn hồn vội vàng lui về phía sau hai bước, tai đỏ bừng.

“Tiên, Tiên Tôn thứ tội!”

Bạch Đồ xoa xoa tóc hắn ôn nhu nói: “Được rồi, cũng không trách con.”

Mặt Vân Dã lập tức đỏ hơn.

Bạch Đồ không chọc hắn nữa, nói: “Con muốn thả đèn trên sông sao không viết tâm nguyện của mình lên? Con thả ra như vậy sao trời xanh biết được tâm nguyện của con?”

“Này...” Mắt Vân Dã giật giật, cẩn thận nhìn Bạch Đồ, đối diện với ánh mắt y liền chột dạ né tránh

: “Không, không cần, như vậy là tốt rồi....”

Bạch Đồ vươn tay ra với hắn, một cây bút đỏ xuất hiện trên lòng bàn tay: “Tâm thành tắc linh.”

Vân Dã nhận bút, Bạch Đồ xoay người: “Ta không nhìn, con viết đi.”

Vân Dã ngẩn ngơ nhìn bóng lưng y, chần chờ hồi lâu mới cúi đầu trịnh trọng viết xuống gì đó trên đèn lồng.

Bạch Đồ kiên nhẫn chờ, mãi đến khi Vân Dã kéo y phục y từ phía sau y mới quay đầu: “Viết xong?”

Vân Dã gật đầu.

Bạch Đồ không hỏi hắn viết gì, cũng không có tới gần nhìn. Ngón tay y vức nhấc, đèn lồng trong tay Vân Dã trôi nổi trên không trung nhờ linh lực, vững vằng rơi lên mặt nước.

Trên mặt nước có hàng vạn hàng nghìn đèn lồng chậm rãi trôi đi, chiếu sáng cả dòng sông.

Hai người sóng vai ngồi trên nóc nhà, giây lát Bạch Đồ ngoái đầu, quả nhiên đối diện với ánh mắt giật mình của đối phương.

Tim Bạch Đồ mềm nhũn, ôn nhu nói: “Sao trước đây ta không phát hiện con thích nhìn chằm chằm ta như vậy chứ?”

Vân Dã hoảng hốt cúi đầu: “Con...”

“Vẫn là nói chỉ là trước đây ta chưa bao giờ chú ý tới...” Bạch Đồ đặt tay lên mu bàn tay Vân Dã, chậm rãi nắm chặt, thanh âm nhẹ nhàng: “Nếu có thể làm lại ta nhất định sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất.”

“Tiên, Tiên Tôn...”

Không đợi Vân Dã nói gì, chợt Bạch Đồ nhớ tới chuyện gì đó: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu?”Vân Dã thấp giọng đáp: “Vâng.”

Tết Nguyên Tiêu... không phải là sinh nhật đối phương sao?

Chỉ thả đèn lồng sao được.

Bạch Đồ đứng lên vươn tay với hắn: “Đi thôi.”

Vân Dã không phản ứng kịp: “Đi?”

Bạch Đồ mỉm cười: “Nguyện vọng của con ta đã hoàn thành, hiện tại tới phiên ta.”

Hai người trở lại Lạc Hà Phong.

Bạch Đồ mang Vân Dã vào phòng, để hắn ngồi bên bàn: “Con ở đây chờ ta, không được chạy loạn.”

Nói xong xoay người nhanh chóng ra cửa.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Dã.

Vân Dã cúi đầu, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay trái của mình. Lúc Tiên Quân Chiêu Hoa dẫn hắn về, y vẫn luôn nắm tay này của hắn.

Người hắn vốn cho là không cách nào với tới nay ở trước mặt mình ôn nhu nói chuyện với mình, săn sóc tỉ mỉ.

Dù là giấc mơ tốt nhất trên đời này cũng sẽ không đẹp hơn bây giờ.

Vân Dã nhắm mắt thì thầm: “Tiên Tôn...”

Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng động lớn.

Vân Dã ngẩn ra, vội vàng chạy tới chỗ truyền tới thanh âm.

Hắn không quen thuộc Lạc Hà Phong nên chỉ có thể chạy theo phương hướng truyền tới thanh âm. Hắn theo đường mòn thanh u trong rừng trúc tới một gian trúc phòng sau Lạc Hà Phong.

Thanh u: Đẹp và tĩnh mịch

Khói đen cuồn cuộn bay ra từ trúc phòng.

“Tiên Tôn!” Vân Dã không chút nghĩ ngợi vọt vào lại thấy người đứng trong phòng xuất hiện sắc mặt lúng túng hiếm có.

Trước mặt Bạch Đồ là lò bếp, chỉ là đã bị lửa xông tới cháy đen, chảo sắt trên bếp đang bị minh hỏa đốt, khói đen chính là tới từ đó.

Vân Dã vội vàng kéo người ra ngoài.

“Người có sao không?” Vân Dã lo lắng hỏi. Chỉ là trên người Bạch Đồ vẫn như cũ, một thân bạch y không dính chút bụi đất.

Bạch Đồ cởi ngoại bào rộng lớn đi, vén ống tay áo màu trắng lộ ra cánh tay nhỏ trắng nõn, thân hình càng thêm cao gầy.

Vân Dã thấy rõ dáng vẻ này của y, chần chờ hỏi: “Người là muốn...nấu cơm sao?”

Bạch Đồ chột dạ cúi đầu, khẽ ứng tiếng, dáng vẻ như phạm sai lầm.

Khi y và Vân Dã mới vừa ở Kỳ Minh Sơn, y từng chủ động nói muốn xuống bếp vì Vân Dã và Tiểu Hôi Cầu, nhưng cuối cùng lại vì suýt nữa thiêu hủy nửa gian nhà mà chấm dứt.

Trải qua lần đó, Vân Dã sống chết không cho Bạch Đồ tới gần phòng bếp nửa bước.

Bạch Đồ cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to, lúc đó chẳng qua là y không khống chế tốt lực đốt lửa thôi, chỉ là ngoài ý muốn. Lại để cho y thử một lần, nhất định sẽ không như vậy nữa.

Đường đường là Tiên Quân Chiêu Hoa, sao có thể ngay cả nấu cơm cũng không làm được.

Vậy mà....

Bạch Đồ mím môi, thành khẩn nhận sai: “Xin lỗi.”

Vân Dã lắc đầu: “Tiên Tôn muốn làm gì để con giúp người là được rồi, người không cần tự mình làm đâu.”

Bạch Đồ: “Không được, ta muốn tự mình làm.”

Vân Dã nghi hoặc nhìn y, Bạch Đồ hơi xấu hổ, chần chờ hồi lâu mới nói thật: “Hôm nay là sinh nhật của con, ta muốn...muốn nấu mì cho con.”

Y nói tới đây, đôi mắt cụp xuống, uể oải nói: “Nhưng hình như ta làm hỏng rồi.”

Vân Dã đột nhiên bật cười.

Hắn lấy tay phủi đi chút bột mì dính trên mặt Bạch Đồ, ôn nhu an ủi: “Tiên Tôn không cần lo lắng, làm lại là được rồi, con dạy người?”

Hai người rất nhanh đã thu dọn xong hiện trường tan hoang Bạch Đồ để lại, Vân Dã bắt đầu dạy Bạch Đồ nấu mì.

Từ nhào bột đến nặn mì, nấu mì đến bỏ gia vị, Vân Dã dạy vô cùng tỉ mỉ, gần như là tay nắm tay dạy. Bạch Đồ quả thật không có chút thiên phú gì với với nấu nướng, cũng may có Vân Dã cố gắng giúp đỡ, sau khi bỏ không biết bao nguyên liệu rốt cuộc hoàn thành một chén mì trường thọ.

....Tốt xấu cũng làm được.

Bạch Đồ đặt chén mì trường thọ tới trước mặt Vân Dã, hào hứng thúc giục: “Mau nếm thử.”

“Vâng.” Vân Dã ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu ăn một miếng.

Vân Dã: “...”

Bạch Đồ hỏi: “Ăn ngon không?”

Vân Dã trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói: “Ăn ngon.”

Bạch Đồ nhìn ra chần chờ trên mặt hắn, cau mày: “Con gạt ta?”

“Không có, thực sự ăn rất ngon.” Ánh mắt Vân Dã dịu dàng nhìn Bạch Đồ, thanh âm vô cùng nhẹ: “Đây là món ăn ngon nhất con từng ăn, đa tạ Tiên Tôn.”Bạch Đồ không ăn dáng vẻ này của hắn: “Không được, con cho ta nếm thử.”

Y lập tức vươn tay muốn cướp chén mì, tu vi hiện tại của Vân Dã kém y rất nhiều nên căn bản không tránh thoát được. Bạch Đồ dễ dàng đoạt chén mì tới nếm thử một miếng.

Bạch Đồ: “...”

Mùi này thật đúng là...mời lời khó nói.

Bạch Đồ nhụt chí đặt chén xuống, thẹn thùng nói: “Xin lỗi, hình như vẫn thất bại.”

“Không sao.” Vân Dã nói: “Có thể ở bên Tiên Tôn lâu như vậy đã là lễ vật sinh nhật tốt nhất. Dù đây chỉ là một giấc mơ con cũng không hối tiếc.”

Hai người giằng co một đêm, không biết từ khi nào chân trời dần sáng lên, ánh mặt trời như ẩn như hiện trên đỉnh núi.

Bạch Đồ mơ hồ ý thức được gì đó vội la lên: “Con thu lời nói đó về đi.”

Vân Dã: “Cái gì...”Bạch Đồ đột nhiên đi lên kéo cổ áo Vân Dã, từ trên cao nhìn hắn, cười nói: “Thu câu nói đó lại, ta đổi lễ vật khác cho con.”

Không đợi Vân Dã trả lời, Bạch Đồ đã cúi đầu hôn nhẹ lên môi đối phương.

Cùng lúc đó mặt trời hoàn toàn dâng lên. Tia sáng chói mắt chiếu khắp núi, chiếu lên hai người đang ôm hôn.

Lúc Bạch Đồ mở mắt ra đã về tới Kỳ Minh Sơn.

....Quả nhiên chỉ là một giấc mơ.

Y chạm lên môi, môi hơi cong lên.

Tiếc là tỉnh sớm quá, không kịp nhìn Vân Tiểu Dã hơn mười tuổi khi bị hôn sẽ có dáng vẻ gì.

Không đợi Bạch Đồ hoàn hồn từ trong mơ, bên cạnh xuất hiện một cánh tay ôm y vào lòng. Hơi thở quen thuộc bao phủ, không chút khách khí chiếm tiện nghi y.

Bạch Đồ thở dốc sau nụ hôn dài, thấp giọng nói: “Được rồi, sáng sớm...”

Vân Dã hôn thêm hai cái trên môi y rồi mới buông y ra: “Vừa nãy sư tôn suy nghĩ gì vậy?”

Nghĩ tại sao không trêu chọc ngươi nhiều hơn ở trong mơ.

Bạch Đồ oán thầm trong lòng, nghiêm trang lắc đầu: “Không có gì.”

Vân Dã: “Hình như con có một giấc mơ.”

Nụ cười trên mặt Bạch Đồ cứng đờ: “...Mơ gì?”

Vân Dã kéo tay Bạch Đồ mười ngón tay nắm chặt nhau, thấp giọng nói: “Mơ thấy con trở lại kiếp trước, con còn gặp được sư tôn.”

“...Sư tôn trong mơ rất đáng yêu, dẫn con đi thả đèn lồng còn làm mì trường thọ cho con, kết quả là đốt phòng bếp.”

Bạch Đồ: “...”

Vân Dã nói: “Tiếc là trong mơ con không thể khống chế lời nói và hành động, nếu không con nhất định sẽ bắt nạt sư tôn.”

Nói tới đây mặt mày hắn cong cong, như có ý gì đó nói: “Chỉ là nghĩ kỹ lại sư tôn không có chút dáng vẻ Tiên Quân Chiêu Hoa kiếp trước, ngược lại....vô cùng giống hiện tại.”

Tim Bạch Đồ run lên: “...Ta muốn dậy.”

Y đang định ngồi dậy lại bị Vân Dã nắm cổ tay kéo vào lòng.

Vân Dã: “Sư tôn có thể nói cho con biết có chuyện gì xảy ra không?”

Mặt Bạch Đồ đỏ lên: “Sao, sao ta biết được, giấc mơ của con thì hỏi ta làm gì?”

“A, phải không?” Vân Dã kéo dài thanh âm. Hắn mới tỉnh lại nên trong thanh âm có phần khàn khàn buồn ngủ, câu dẫn muốn mệnh: “Vậy có phải sư tôn cũng không nhớ rõ ở trong mơ người đã đáp ứng sau khi tỉnh lại con muốn làm gì với người cũng được đúng không?”

Bạch Đồ trừng hắn: “Ta nói những lời đó khi nào?!”

Vân Dã mỉm cười nhìn y không nói gì.

Bạch Đồ vùi mặt vào gối.

....Quả nhiên vẫn là sói nhỏ ngây thơ không có tâm cơ năm đó đáng yêu.

Vân Dã lại gần bên tai Bạch Đồ, cố ý nói: “Sao lại đỏ mặt, lúc bắt nạt con trong giấc mơ cũng không thấy sư tôn như này.”

Bạch Đồ không nghe nỗi xoay người chăn môi đối phương lại.

Vân Dã đổi khách thành chủ đè Bạch Đồ xuống hôn thật sâu.

Không biết qua bao lâu Vân Dã mới buông Bạch Đồ ra.

Bạch Đồ tựa vào lòng Vân Dã, chợt nhớ tới gì đó: “Con viết gì trên đèn lồng vậy?”

Vân Dã cười cười, nói: “Tự mình nghĩ.”

“Ta biết được còn hỏi con làm gì?” Bạch Đồ hỏi tới cùng: “Con có nói không?”

“Không nói, tự mình nghĩ.”

“Con thật là...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.