Lúc Bạch Đồ mở mắt ra đã lập tức nhận thấy bất thường. Y tốn hồn lâu mới nhận ra được hiện tại bản thân đang ở Lạc Hà Phong.
Thiên Diễn Tông, Lạc Hà Phong.
Y rõ ràng nhớ rõ đêm qua y còn cùng Vân Dã ở trên Kỳ Minh Sơn.
Vân Dã tìm được biện pháp dưỡng thai mới, mỗi đêm trước khi ngủ sẽ đọc hai trang Kinh Thi hoặc từ phú. Những thứ này Bạch Đồ sớm đọc qua cả trăm lần nghe chán, nên đêm qua y mới lén đổi những cuốn sách đó thành thoại bản phong nguyệt lưu hành ở dân gian, còn buộc Vân Dã diễn một đoạn cho y.
Nhưng sao y lại tỉnh dậy ở đây?
Phản ứng đầu tiên của Bạch Đồ là chính ma lại xảy ra chuyện, nhưng rất nhanh y đã phủ nhận suy đoán của mình. Dù chính ma lại tranh đấu, đưa y đến Thiên Diễn Tông cũng không có chút tác dụng. Chưa nói tới trên đời này còn không có xuất hiện cao nhân có thể mang y đi mà y và Vân Dã lại không phát hiện.
Bạch Đồ ngồi dậy vô thức sờ sờ bụng mình lại ngẩn người.
Phần bụng vốn to cỡ bốn năm tháng nay lại bằng phẳng.
Bạch Đồ mơ hồ có suy đoán.
Y không chậm trễ nữa, đẩy cửa ra ngoài.
Bày trí trên Lạc Hà Phong vẫn giống trong trí nhớ y rồi lại mơ hồ có phần khác. Bạch Đồ dạo một vòng trên Lạc Hà Phong, rất nhanh đã phát hiện nguồn gốc làm y cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đây chính là Lạc Hà Phong y từng ở nhưng không phải của đời này.
Đây là Lạc Hà Phong y sống một mình ở kiếp trước.
Y trở về kiếp trước?
Bạch Đồ rũ mắt suy nghĩ bước nhanh rời khỏi Lạc Hà Phong.
Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, đệ tử Thiên diễn Tông hẳn là đang học tập hoặc ở chỗ luyện kiếm. Bạch Đồ ẩn giấu hơi thở đi tới chỗ đệ tử học, lại không gặp được người muốn gặp. Y nhíu nhíu mày hơi cảm nhận chút rồi đi về một hướng khác.
Sơn môn Thiên Diễn tông có hàng vạn bậc thang đá. Hiện tại đang là mùa đông nên lá rụng và tuyết phủ đầy trên bậc thang.
Bạch Đồ gặp được Vân Dã ở chỗ này.
Vân Dã đang quét dọn thang đá.
Hắn lúc này mới cỡ mười sáu mười bảy tuổi, thân hình thon dài cao ngất, ngũ quan sâu sắc vẫn còn mấy phần ngây ngô, nhưng cũng có thể nhìn ra dung mạo sau này sẽ tuấn lãng. Chỉ là ở đuôi lông mày và hai gò má đều có vết thương.
Bạch Đồ nhăn mày.
Việc quét dọn đều do ngoại môn đệ tử phụ trách, dù có thế nào cũng không tới lượt Vân Dã làm, còn vết thương trên mặt hắn...
Bạch Đồ đang định đi tới thì chợt nghe thấy có tiếng người đến.
“Thì ra Vân sư đệ ở đây.” Mấy người tới đều mặc phục sức đệ tử Thiên Diễn Tông, tuổi tác không kém Vân Dã nhiều.
Vân Dã cũng không ngẩng đầu, không để ý.
Một đệ tử tiến lên trước mặt Vân Dã, một cước đá tung đống tuyết và lá rụng Vân Dã mới quét. Lá rụng và tuyết bay đầy đất, đệ tử kia nói: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”
Vân Dã giương mắt nhìn đối phương: “Ngươi muốn làm gì?”
“Còn hỏi ta muốn làm gì?” Đệ tử kia cười trào phúng: “Lúc ngươi đả thương Tống sư huynh không phải đắc ý lắm sao? Sao, bị trưởng lão thụ nghiệp dạy dỗ thông suốt rồi, không dám lỗ mãng?”
Đệ tử kia nói xong vươn tay muốn đẩy hắn.
Vân Dã nhạy bén nghiêng người tránh đi, đệ tử kia không đứng vững suýt đã lăn xuống thang đá, nhờ người ở hai bên đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững.
“Tên hỗn đản này....”
Đệ tử kia vô cùng tức giận vô thức gọi kiếm ra đâm về phía Vân Dã. Nhưng vào lúc này phía sau đám người đột nhiên vang lên thanh âm.
“Các ngươi đang làm gì?” Bạch Đồ từ chỗ tối đi ra, lạnh nhạt hỏi.
Mọi người cả kinh, vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Gặp qua Tiên Quân Chiêu Hoa?”
Vân Dã ở phía sau cùng kinh ngạc, gò má lập tức đỏ lên. Hắn mất tự nhiên dời tầm mắt, không dám đối diện với Bạch Đồ, chậm trễ quỳ xuống: “Gặp qua...”
Bạch Đồ dẫn trước nói: “Tất cả đứng lên.”
Vân Dã chần chờ trong chốc lát mất tự nhiên đứng lên.
Bạch Đồ hỏi lại: “Các ngươi đang làm gì?”
Đệ tử tìm Vân Dã phiền toái dẫn đầu nói: “Hồi Tiên Tôn, tiểu tử này đả thương Tống sư huynh nên bị trưởng lão thụ nghiệp phạt tới đây quét sạch tuyết động. Trưởng lão thụ nghiệp kêu chúng con tới đốc xúc hắn làm việc.”
Bạch Đồ nhớ tới Vân Dã ở kiếp trước đúng là bái nhập môn hạ trưởng lão thụ nghiệp.
Tâm tư người nọ rất nặng, từ khi Vân Dã nhận được Thái Sơ liền vẫn luôn ghét hắn, thường mượn đủ loại lý do làm khó hắn
Trong lòng Bạch Đồ đột nhiên dâng lên cơn tức, lạnh lùng nói: “Sao ta lại mới thấy ngươi xuất kiếm với hắn?”
“Tiên Tôn, đệ tử không...”
Bạch Đồ nói: “Thiên Diễn Tông cấm tư đấu, còn có các ngươi, thấy hắn phạm môn quy cũng không ngăn lại. Phạt các ngươi ra ngoài sơn môn quỳ ba ngày, mau đi tới Giới Luật Các nhận phạt.”
Đám đệ tử đó lập tức biến sắc: “Tiên Tôn thứ tội, đệ tử biết sai rồi!”
Bạch Đồ không chút lưu tình: “Sao còn không mau đi, muốn ta áp các ngươi tới Giới Luật Các đúng không?”
“Vâng” Mấy người kia chỉ đành nhận mệnh, nhanh chóng rời đi.
Lúc này Bạch Đồ mới nhìn Vân Dã.
Tuyết vẫn còn đang rơi, không biết đối phương ở trong tuyết bao lâu, trên đầu đầy tuyết, môi cũng hơi tím tái.
Bạch Đồ nhẹ giọng hỏi: “Con có lạnh không?”
“Tiên Tôn, con...” Vân Dã chưa nói xong, Bạch Đồ giơ tay, một kiện áo lông bạch hồ hiện ra.
Bạch Đồ đi lên phía trước khoác trên người Vân Dã.
Vân Dã hoảng hốt né tránh lại bị Bạch Đồ nói: “Không được nhúc nhích.”
Vân Dã lập tức không động nữa, tùy ý Bạch Đồ cột áo khoác cho hắn.
Chiều cao hiện tại của Vân Dã gần bằng Bạch Đồ, lần đầu tiên gương mặt mình nhớ thương lại cách gần như vậy làm tim hắn đập vô cùng nhanh. Vân Dã ngơ ngác nhìn đôi mắt màu nhạt như ngọc lưu ly lại mang theo ôn nhu ấm áp trước nay chưa từng có.
Bạch Đồ giương mắt thấy đối phương ngốc ngốc nhìn mình liền cong môi: “Đẹp không?”
Vân Dã chưa thấy qua y cười như vậy, ngây người trả lời: “Đẹp...”
Hắn nói xong lập tức hoàn hồn. Vân Dã hoảng hốt quỳ xuống đất, hồng từ cổ tới tai: “Tiên Tôn thứ tội, đệ tử không có ý mạo phạm.”
Bạch Đồ đau lòng.
Quả nhiên vẫn là Vân Tiểu Dã năm đó đáng yêu, khen y một cậu cũng sợ đến thẹn thùng, không như giờ...
Sói con trưởng thành sói xám lớn, chỉ biết bắt nạt người khác.
Bạch Đồ nhớ tới, ý cười trong mắt càng đậm.
Y tiến lên phía trước kéo đối phương đứng lên, vỗ vỗ tuyết trên người hắn xuống: “Khẩn trương cái gì, ta cũng không trách con.”
Vân Dã mím môi không dám nói gì.
Tầm mắt Bạch Đồ rơi xuống vết thương trên mặt Vân Dã, ánh mắt hơi tối: “Đây là...thế nào?”
Y vô thức muốn chạm lại bị Vân Dã né tránh.
Vân Dã mất tự nhiên nói: “Con đả thương Tống sư huynh, sư tôn....”
Bạch Đồ bất mãn cắt ngang: “Hắn đánh con?”
Vân Dã trầm mặc, không trả lời trực tiếp mà giải thích: “Đệ tử không cố ý tư đấu, là Tống sư huynh muốn luận bàn với đệ tử nhưng đệ tử khống chế Thái Sơ không tốt....”
“Được rồi.” Bạch Đồ không muốn nghe nữa, y nghĩ nghĩ nói: “Con đi với ta.”
Vân Dã lại không động.
Bạch Đồ quay đầu nhìn hắn: “Sao?”
Mắt Vân Dã né tránh, thấp giọng nói: “Sư tôn phạt con quét sạch thang đá, hôm nay chưa quét xong con không thể đi.”
Bạch Đồ không vui nhíu mi.
Mặc dù biết đây là giấc mơ kiếp trước nhưng nghe Vân Dã kêu người khác là sư tôn, y vẫn vô cùng bất mãn.
Bạch Đồ không nói gì nữa, đột nhiên gió mát lướt qua cuốn hết lá rụng tuyết đọng trên thang đá, trong chớp mắt mấy vạn bậc thang sạch sẽ như lúc đầu.
Bạch Đồ hỏi: “Lần này có thể?”
Vân Dã: “...”
Bạch Đồ trực tiếp mang Vân Dã về Lạc Hà Phong.
Y quen thuộc kéo Vân Dã vào phòng, đặt người ngồi bên bàn, lấy thuốc trị thương bôi cho hắn.
Vân Dã cứng ngắc, sống lưng thẳng tắp, một cử động cũng không dám.
Bạch Đồ thích nhất là dáng vẻ đáng yêu này của hắn, cố ý chậm lại lại tốc độ bôi thuốc. Y dính chút thuốc lên đầu ngón tay, dịu dàng di chuyển trên mặt Vân Dã, còn thường thổi khí vào vết thương: “Còn đau không?”
Vân Dã ngồi ngay ngắn: “ Không, không đau!”
Bạch Đồ không nhịn được cười ra tiếng.
Nghĩ tới hình tượng Tiên Tôn của mình, Bạch Đồ khụ một tiếng nghiêm trang nói: “Thuốc trị thương này vô cùng tốt, mai vết thương của con sẽ tốt hơn.”
Vân Dã vội vã đứng lên: “Đa tạ Tiên Tôn, vậy con....”
Bạch Đồ giáo huấn: “Con gì con, ngồi xuống.”
Vân Dã chỉ có thể ngồi lại.
Ánh mắt Bạch Đồ dịu dàng hơn, hỏi: “Con khẩn trương như vậy làm gì, không muốn ở cùng một chỗ với ta?”
Vân Dã: “Muốn... Đương nhiên muốn, đệ tử đối với Tiên Tôn, với Tiên Tôn....”
Vân Dã hiếm khi như vậy trước mặt Bạch Đồ, đương nhiên Bạch Đồ hiểu rõ vì sao. Tim y nhói lên, vỗ nhẹ lên lưng Vân Dã, dịu dàng nói: “Con muốn nói gì, ta đang nghe.”
“Con...con...” Vân Dã ấp a ấp úng hồi lâu vẫn chưa nói được lời muốn nói.
Bạch Đồ thở dài không buộc hắn nữa, ôn nhu nsoi: “Được rồi, nếu thực sự nói không được thì hôm khác nói cũng được. Còn giờ con muốn làm gì thì cứ việc nói ra, hôm nay ta đều sẽ đáp ứng hết.”
Nghe y nói không biết Vân Dã nghĩ gì mặt đỏ hơn.
Bạch Đồ ở với hắn lâu như vậy, vừa thấy dáng vẻ này của hắn lập tức đoán được hắn đang nghĩ gì. Bạch Đồ nhướng mày, đau lòng trong tim lập tức tan đi.
Thầm nghĩ, quả thực bản tính khó dời, đầy đầu đều là thứ gì đó vô cùng ô uế.
Khác biệt duy nhất là lúc sói nhỏ đã lớn nghĩ tới những thứ này một chút cũng không đỏ mặt, còn có thể mặt không biến sắc nói ra.
Lúc Bạch Đồ nói y vốn cũng không có ý tứ đó, nhưng y cũng không chống cự.
Rốt cuộc cũng là trong mộng, nếu đối phương thật sự có tâm tư nhứ thế, thỏa mãn hắn cũng không phải không được.
Bạch Đồ ngồi bên cạnh Vân Dã, kiên nhẫn chờ hắn nói.
Vân Dã cẩn thận nhìn y, chần chờ hỏi: “Gì cũng có thể sao?”
Tai Bạch Đồ đỏ lên nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên.”
Một hồi sau, Bạch Đồ và Vân Dã xuất hiện trước thị trấn nhỏ dưới chân núi Thiên Diễn Tông.
Thị trấn giăng đèn kết hoa, nhìn người đến người đi trước mắt lại nhìn đèn trong tay Vân Dã, mắt Bạch Đồ giật giật: “Đây là chuyện con muốn làm với ta?”
Vân Dã gật đầu, đôi mắt sáng rực dưới ánh đèn.
Bạch Đồ: “..”
Thực sự là đã đánh giá cao hắn.
- ----------------------
Thụ nghiệp: giáo viên
Kinh Thi: thơ caThoại bản phong nguyệt: tiểu thuyết