Tiểu Mao Đoàn bái Tuân Dịch làm sư phụ.
Nhưng vì Vân Dã quá bảo vệ con cái, mấy năm mới đi Vô Nhai Cốc, mỗi khi Vân Dã rãnh rỗi sẽ kéo Bạch Đồ và Tiểu Hôi Cầu chạy tới Vô Nhai Cốc, hoặc là mượn cớ đem Tiểu Mao Đoàn về ở thêm mấy tháng.
Thành quả tu hành gì đó đương nhiên không có.
Chỉ là Tiểu Mao Đoàn là Tiên Thân, tuổi thọ dài, giờ tuổi còn nhỏ, không vội tu hành.
Tuân Dịch gấp gáp đem người tới Vô Nhai Cốc, một là muốn điều dưỡng cơ thể cho bé, thứ hai cũng là vì muốn thỏa mãn tâm nguyện dưỡng đồ đệ cua rminhf.
Thực ra Tuân Dịch rất thích hài tử, y cũng thích động vật nhỏ, không thì trước đó cũng sẽ không nhặt Bạch Đồ đang bị thương về làm sư đệ.
Hôm nay được một tiểu đồ đệ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, y chỉ hận không thể phủng trong lòng bàn tay. Mệt y trước đó còn oán Bạch Đồ cưng chìu đồ đệ quá mức, nay chỉ sợ y so với Bạch Đồ năm đó chỉ hơn chứ không kém.
Đảo mắt mười năm đi qua, Tiểu Mao Đoàn đi cũng đi không vững mới bước chân tới Vô Nhai Cốc dần trưởng thành thành tiểu thiếu niên xinh đẹp tuấn tú.
“Tiểu Mao Đoàn, con mang đủ đồ chưa, có quên gì không. Nhớ mỗi ngày ôn tập y lý, luyện kiếm thuật nửa canh giờ, không được bỏ công khóa.”
Mỗi năm khi sắp tới sinh nhật, Tiểu Mao Đoàn sẽ về nhà ở hai tháng. Trước khi đi Tuân Dịch lải nhải cằn nhằn, dặn dò liên tục.
Thiếu niên ngẩng đầu bất đắc dĩ nói: “Sư tôn, sao người lại gọi con như vậy....”
Giọng nói mang theo âm thanh trong trẻo riêng biệt của thiếu niên, ôn hòa nhã nhặn, vô cùng êm tai.
Tiểu Mao Đoàn là nhũ danh, sau khi lớn lên lại không thể kêu nữa.
Hơn nữa sau khi Tiểu Mao Đoàn tới tuổi nhất định cảm giác nhũ danh của mình thật sự ấu trĩ, mạnh mẽ yêu cầu trưởng bối gọi tên thường, Vân Nặc.
“Rồi, không gọi nữa.” Tuân Dịch ở trước mặt đồ đệ một chút tức giận cũng không có, sảng khoái sửa lại: “A Nặc, con đừng quên đưa đồ của ta cho cha con. A cha con rất thích tiên nhưỡng, cha con đã thúc giục ta mấy lần, nếu lần này không mang về cho hắn, hắn sẽ giận ta. Mệt a cha con vẫn luôn ghét ta cướp con đi, lại không chút khách khí uống rượu ta cất.”
Vân Dã và Tuân Dịch bất hòa nhiều năm, thù mới hận cũ dồn chung một chỗ, mỗi lần tới gần liền cãi nhau.
Mấy năm nay dưới sự khuyên can của Bạch Đồ và Vân Nặc, quan hệ cũng hòa hoãn được mấy phần.
Vân Nặc đáp: “Vâng, sư tôn.”
“Đúng rồi, còn có...”
Không đợi y nói xong Bùi Nhiễm đã cắt ngang: “A Nặc, canh giờ không còn sớm, từ đây về Kỳ
Minh Sơn mất vài canh giờ, con nên khởi hành sớm.”
Vân Nặc bỏ hành lý vào trong túi trữ linh, gật đầu: “Vậy con xuất phát đây.”
Tuân Dịch lắc đầu: “Từ đây về đó quá xa, không thì chuẩn bị xe, con có thể nghỉ ngơi trên xe một lát.”
“Không cần đâu sư tôn.” Mắt Vân Nặc cong cong lại cười: “Tự con ngự không trở về là được rồi.”
Vân Nặc càng lớn càng giống Bạch Đồ, cứ như từ một khuôn đi ra, chỉ là tính tình nội liễm, hiểu chuyện nhu thuận hơn Bạch Đồ lúc thiếu niên rất nhiều.
Vân Nặc thu thập xong rồi ra cửa, Tuân Dịch còn đang dặn dò ở phía sau: “Đừng dừng ở trên đường qua lâu, phải mau về nhà!”
Y vừa dứt lời, một cánh tay từ phía sau ôm thật chặc y: “Tiểu Mao Đoàn lớn như vậy, lại hiểu chuyện, chủ nhân không thấy mình quan tâm hơi thái quá?”
Tuân Dịch giãy dụa lại không thoát ra được: “Bùi Nhiễm, buông ra.”
“Không buông.” Bùi Nhiễm chôn đầu ngay cổ Tuân Dịch, thì thầm: “Nếu chủ nhân thích hài tử như vậy vậy chúng ta cũng có thể....”
Lời còn lại vô cùng nhỏ, nhẹ nhàng bay tới tai Tuân Dịch, lỗ tai người sau lập tức đỏ bừng.
Tuân Dịch thở hổn hển: “Cút, bổn tôn không có khả năng đó, có bản lĩnh ngươi sinh đi!”
Bên kia, Vân Nặc ngự không rời khỏi Vô Nhai Cốc, chưa tới nửa ngày đã tới chân núi Kỳ Minh Sơn.
Tu vi của bé hiện tại không cao, ngự không nửa ngày không khỏi mệt mỏi. (bé cho đỡ lộn, dù sao giờ cũng có bé là nhỏ nhất)
Vân Nặc không vội vàng lên núi, chậm rãi đi vào trấn nhỏ dưới chân núi. Mấy năm nay thị trấn dưới chân núi Kỳ Minh ngày càng phát triển phồn vinh, cửa hàng san sát nhau, đông đảo thương
khách.
Vân Nặc mua hai con vịt quay và mấy khối bánh hoa quế tại tửu lâu lớn nhất trấn.
....Vịt quay là món Vân Dã và Tiểu Hôi Cầu thích ăn, bánh hoa quế là món bé và Bạch Đồ thích ăn.
Mua xong Vân Nặc vừa định đi ra tửu lâu lại nghe thấy có người đang nói chuyện lớn tiếng.
“Nghe nói trên Kỳ Minh Sơn có tiên nhân cư trú, vận khí tốt còn có thể gặp phải đấy.”
“Đúng vậy, cha ta năm ấy té gãy chân trên núi, chính là được một vị tiên nhân bạch y cứu. Không chỉ đưa cha ta về tới nhà, còn trị chân, từ lúc đó tới nay cơ thể cha ta vô cùng tốt, mỗi ngày ra đồng làm đồng áng!”
“Thật sự có chuyện tốt như vậy, không bằng chúng ta cũng đi thử vận khí xem?”
Vân Nặc mím môi lộ ra nụ cười vui vẻ nhàn nhạt.
Nhưng vào lúc này lại vang lên âm thanh trong trẻo của thiếu niên: “Tiên nhân gì chứ, đừng có nói hươu nói vượn, rõ ràng trên đó có yêu quái ăn thịt người!”
Vân Nặc hơi nhíu mày nhìn qua người nọ.
Đó là thiếu niên thanh tủ xấp xỉ bé, một thân hồng y, ấn đường còn có ấn ký màu đỏ nhạt, đôi mắt linh động sáng rực lộ vẻ cơ linh.
Thiếu niên giống như gặp phải kẻ thù, nghiêm túc nói: “Các ngươi chớ tin hắn, trên núi thật sự có yêu quái, rất đáng sợ, nghìn vạn lần đừng đi.”
Vân Nặc: “...”
Thiếu niên hồng y cơm nước no nê, xoa xoa cái bụng tròn đi ra ngoài trấn, mới vừa đi không bao xa thì dừng chân.
“Là ai?”
Y cảnh giác quay đầu, thân ảnh trắng thuận từ chỗ tối đi ra.
Chính là Vân Nặc.
Thiếu niên nghiêng đầu hỏi: “Ngươi là ai a?”
Vân Nặc hỏi: “Ngươi là ai?”
Thiếu niên nhướng mày: “Rõ ràng là ngươi theo dõi ta sao lại biến thành ngươi hỏi ta? Ngươi đi theo ta làm gì?”
“Ta mới vừa nghe ngươi nói chuyện ở tửu lâu.” Vân Nặc đi lên: “Ngươi gạt người, trên Kỳ Minh Sơn căn bản không có yêu quái.”
Thiếu niên: “Ta không có lừa gạt, khi còn nhỏ thiếu chút nữa ta đã bị yêu quái trên núi ăn!”
Vân Nặc không tin: “Ngươi chính là đang gạt người, từ sống ở đây từ nhỏ, trên núi chỉ có tinh quái và tiên linh, không có yêu quái ăn thịt người.”
Thiếu niên chớp mắt, hỏi: “Ngươi sống ở đây từ nhỏ? Ngươi biết cách tiến vào kết giới Kỳ Minh Sơn?”
Vân Nặc cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
Thiếu niên đảo mắt, lại nói: “Mới vừa rồi không phải ngươi nói trên núi không có yêu quái sao?
Nếu thật sự không có yêu quái, ngươi có dám dẫn ta vào xem không?”
Vân Nặc chần chờ trong chốc lát liền lắc đầu: “ Cha không cho ta mang người lạ vào, hơn nữa...ngươi là yêu.”
Thiếu niên kinh ngạc: “Ngươi có thể nhìn ra chân thân của ta?”
Vân Nặc gật đầu.
Thiếu niên suy tư trong chốc lát đành phải nói thật: “Thực ra khi ta còn nhỏ ta từng ở bên trong nhưng sau này ta rời đi, không cách nào đi vào trong được nữa. Ta và người nhà tách ra trên Kỳ Minh Sơn, ta vẫn luôn muốn vào tìm họ. Như vậy đi, chúng ta kết giao bằng hữu, ngươi dẫn ta vào trong có được không?”
Đôi mắt Vân Nặc khẽ động: “Ngươi và người nhà tách ra?”
“Đúng vậy.” Thiếu niên cụp mắt, dáng vẻ vô cùng khổ sở: “Đã lâu rồi ta chưa được gặp họ.”
Vân Nặc đi lên vỗ vỗ vai y, thanh âm mềm mại nói: “Đừng buồn, ta dẫn ngươi vào trong. Ta tên là Vân Nặc, ngươi tên là gì?”
“Lê Cửu.”
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vẩy lên giữa núi, bóng cây lốm đốm trên mặt đất. Vân Nặc dẫn Lê Cửu đi trên con đường nhỏ trong rừng, người sau toàn thân căng thẳng, sắc mặt khẩn trương.
Vân Nặc chú ý phản ứng này của y, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi rất sợ?”
“Ừ, đúng vậy.” Lê Cửu khẩn trương mím môi, lầm bầm: “Không biết yêu quái kia còn ở đó không, nếu không phải là vì ta muốn tìm người nhà, ta mới không tới đây...”
Vân Nặc hỏi: “ Ngươi thật sự gặp yêu quái ăn thịt người ở đây?”
Lê Cửu: “Đương nhiên, ta chưa bao giờ gạt ai.”
Vân Nặc buồn bực: “Nhưng nơi này không có yêu quái a...”
Tiếng nước lờ mờ truyền tới, phía trước cách hai người không xa có dòng suối nhỏ. Dọc theo suối nước đi tới có một gốc cây đa khổng lồ sừng sững bênn dòng suối.
Thiếu niên hắc y nằm trên nhánh cây, một chân cong lên, một chân buông xuống, vạt áo rũ xuống theo. truyện đam mỹ
Trong miệng hắn ngậm một cọng cỏ, ngủ dưới ánh mặt trời ấm áp.
Đột nhiên hắn mở mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn về chỗ cách đó không xa, trong con ngươi lộ ra vẻ vui mừng.
Vui mừng trong mắt thiếu niên rút đi vài phần khi rơi lên người thiếu niên hồng y, ấn đường hơi nhíu. Hắn thu lại vẻ khác thường trong mắt, xoay người xuống cây, rơi xuống trước mặt Vân Nặc và Lê Cửu.
“Tiểu Mao Đoàn đã về rồi.” Thiếu niên hắc y giang hai tay, muốn ôm Vân Nặc một cái đầy cõi lòng.
Vân Nặc hơi né về phía sau nhưng thiếu niên trước mặt cao hơn bé nửa cao đầu dễ dàng kéo bé vào lòng. Vân Nặc không tránh thoát chỉ đành cúi đầu gọi: “Ca,;
Thiếu niên hắc y đương nhiên chính là Tiểu Hôi Cầu.
Chỉ là giờ phải gọi hắn là Vân Như Hứa.
Vân Như Hứa xoa xoa mái tóc Vân Nặc, hỏi: “Mao Đoàn nhi, lần này đệ trở về sau không nói trước, sớm biết ca đã đón đệ.”
“Muốn cho mọi người kinh hỉ.” Thấy người nhà đã lâu không gặp, tâm tình Vân Nặc lập tức tốt hơn, hỏi: “Cha và a cha có ở đây không?”
Vân Như Hứa nói: “Cha bọn họ ra ngoài dạo chơi, hẳn qua hai ngày nữa mới có thể về. Không sao, họ trở về thấy đệ chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Vân Như Hứa muốn dẫn Vân Nặc đi, Vân Nặc giữ chặc hắn, thấp giọng nói: “Ca, đây là bằng hữu của đệ.”
Mắt Vân Như Hứa hơi trầm xuống, chỉ là nhanh chóng thu liễm, thờ ơ quay qua nhìn: “Mao Đoàn Nhi kết bạn mới?”
Lê Cửu bị ánh mắt hắn đảo qua, không hiểu sao mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: “Ca...ca ca hảo, ta tên Lê Cửu.”
“Ừ.” Vân Như Hứa nhàn nhạt đáp, không nói thêm gì quay qua nói với Vân Nặc: “Nếu là bằng hữu của đệ vậy thì cùng đi đi. Đi, ca trước dẫn đệ về nhà.”
Ba thiếu niên rất nhanh đã đi tới đình viện.
Có hai nhi tử, Vân Dã tu sửa đình viện lần nữa, lớn hơn trước kia không ít. Vân Như Hứa và Vân Nặc không chỉ có gian phòng riêng mà còn có thêm mấy gian phòng khách, đề phòng bất cứ lúc nào.
Vân Nặc đã lâu chưa về nên về phòng ngủ sửa sang, chừa Lê Cửu ngồi co quắp trong đình viện.
Vân Như Hứa tùy ý tựa ở cửa phòng Vân Nặc, nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện với bé, nhu hòa giữa chân mày không khó phát hiện.
Khác với tuấn tú nhu hòa của Vân Nặc, Vân Như Hứa hoàn toàn kế thừa ưu thế của Vân Dã và Bạch Đồ, dáng vẻ anh tuấn lại mang theo vài phần tính công kích. Tuy vẫn còn là thiếu niên nhưng ngũ quan tinh xảo đường cong sâu sắc, có thể nhìn thấy dáng vẻ hại nước hại dân sau này.
Thân hình cao lớn cân xứng, hắc y bó sát hiện ra vòng eo thon, đôi chân thon dài thẳng tắp, toàn thân không thấy chút khuyết điểm.
Thật, thật là đẹp a....
Lê Cửu ngồi trên ghế trong đình viện nhìn thiếu niên hắc y cách đó không xa.
Chú ý ánh mắt Lê Cửu, Vân Như Hứa hơi nhướng mày đi tới chỗ y.
Mặt Lê Cửu đỏ hơn.
Vân Như Hứa dừng trước mặt Lê Cửu, ánh mắt quan sát y từ trên xuống: “Lê Cửu, đúng không?”
Lê Cửu gần như không dám nhìn hắn: “Đúng, đúng vậy.”
Phản ứng này của y làm Vân Như Hứa hứng thú, hắn cúi người nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi nhận thức thế nào?”
“Ca ca, ta, chúng ta...”
“Ai là ca ca của ngươi.” Vân Như Hứa cắt ngang, tiếp tục nói: “Mấy năm nay A Nặc đều tu hành ở
Vô Nhai Cốc, có sư bá của ta nhìn căn bản không thể tiếp xúc với người ngoài được. Nó từ lúc nào quen ngươi, sao ta không biết?”
Lê Cửu ngẩn ra, chút rung động trong tim lập tức phai nhạt.
Vân Như Hứa khoanh tay trước người, giữa chân mày toát ra vẻ âm lệ, bá đạo nói: “Tiểu hồ yêu, A Nặc đơn thuần dễ gạt, nhưng ta không phải...”
“...Ngươi cách xa nó ra.”
Tiên nhưỡng: rượu cất
Công khóa: bài tập
Y lý: Lý thuyết