Vân Như Hứa vô cùng không yên tâm.
Tiểu Mao Đoàn dính hắn từ nhỏ, trước kia gặp phải chuyện gì dù không nói cho hai cha cũng sẽ nói cho hắn biết.
Nhưng bé chưa từng đề cập vị bằng hữu này với hắn.
Tiểu Mao Đoàn không dối gạt hắn bất cứ chuyện gì có bí mật của mình, Vân Như Hứa đối với chuyện này như gặp kẻ thù.
Đệ đệ nhà mình hiếm khi kết giao bằng hữu ở bên ngoài nói chi là dẫn người xa lạ về nhà ngủ.
Rốt cuộc Lê Cửu là ai? Họ nhận thức thế nào? Quan hệ như thế nào?
Vân Như Hứa trằn trọc trên giường hồi lâu, nhìn chằm chằm xà ngang trên đầu, trong đầu đều là hồ yêu mê hoặc đệ đệ nhà mình, lừa sói con nhỏ không có chút đầu óc tới thần hồn điên đảo, ngu ngốc chạy theo người ta.
Như sư bá Tuấn Dịch bắt cóc bé năm đó.
Không được.
Tuyệt đối không được.
Vân Như Hứa ngồi dậy, trong phòng sáng lên, một con thỏ nhỏ màu xám nhảy xuống giường.
Thỏ xám nhỏ đã lớn cỡ thành niên, chỉ là đầu vẫn tròn cơ thể vẫn tròn, dáng vẻ không khác gì khi bé. Hai lỗ tai phủ lông trắng cụp sau đầu, nhìn qua chính là quả cầu lông màu xám.
Thỏ xám nhỏ không tiếng động đẩy cửa ra, nhảy tới phòng khách.Cửa phòng khách đóng chặt, thỏ xám nhỏ nhảy lên bệ cửa sổ, im lặng đẩy ra khe hở thò đầu vào nhìn.
Lê Cửu còn chưa ngủ.
Trong phòng đốt nên, thiếu niên hồng y ngồi dựa giường, không biết đang suy nghĩ gì.
Y rời Kỳ Minh Sơn hơn mười năm trước, những năm nay phiêu bạt bên ngoài, gặp được cơ duyên hóa thành người.
Mấy năm nay y vẫn luôn nghĩ cách trở về Kỳ Minh Sơn.
Nhưng phụ mẫu người nhà lạc ở nơi này, cho nên dù biết rõ nơi này có yêu quái y vẫn phải về. Nhưng tu vi y quá thấp căn bản không có cách nào vào kết giới Kỳ Minh Sơn được, cho tới hôm nay gặp được Vân Nặc.
Lúc Lê Cửu rời khỏi Kỳ Minh Sơn, y vẫn còn quá nhỏ nên không nhớ được nhiều chuyện. Chỉ nhớ rõ duy nhất hai chuyện, một là khi y chạy ra khỏi hang không cẩn thận rơi xuống núi, không tìm được đường về nhà, hai chính là gặp phải yêu quái muốn ăn tươi y.
Nhớ đến con yêu quái muốn ăn y, Lê Cửu sợ run lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Chắc là không có chuyện gì đâu, Nặc Nặc nói ở đây không có yêu quái...”
Lê Cửu thầm động viên bản thân, đứng dậy định thổi tắt nến.
Ánh nến đặt trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ, gió đêm chầm chậm thổi tới từ khe hở ngoài cửa sổ, thổi ánh nến nhảy nhảy. Lê Cửu đi tới bên cạnh bàn, đang định thổi tắt ánh nên, lúc giương mắt lại đối mặt với đôi mắt đen nhánh.
Một con thỏ nhỏ màu xám nằm bên cửa sổ, đôi mắt tròn vô hại chớp chớp, hoàn mỹ phù hợp với con yêu quái trong trí nhớ.
“A a a a.......”
Vân Nặc đang ôn bài trong phong nghe thấy tiếng gào, đang định đứng dậy ra ngoài thì ngoài cửa phòng đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập. Bé mở cửa phòng, một bóng đỏ thoáng qua, tiểu thiếu niên mặc hồng y nhanh chóng vút vào phòng, sợ hãi trốn phía sau bé.
“Nặc Nặc cứu ta!” Lê Cửu rơi nước mắt, nắm chặt tay Vân Nặc, toàn thân run rẩy.
Vân Nặc: “Sao vậy?”
“Ta thấy yêu quái!” Lê Cửu chưa hoàn hồn, tận lực giấu sau lưng Vân Nặc, yêu khí tiết ra ngoài, đôi tai đỏ lông xù của hồ ly nho ra. Lê Cửu bị dọa sợ tới khóc lên, nức nở nói: “Thật đáng sợ hu hu...”
“Nhà ta sao có thể có...” Vân Nặc còn chưa nói xong, khóe mắt nhìn thấy một con thỏ xám nhỏ ngồi chồm hổm trong sân, mờ mịt nghiêng đầu nhìn bé.
Vân Nặc: “...”
Vân Nặc trấn an vỗ vỗ tay Lê Cửu, thấp giọng nói: “Cửu Cửu ở đây chờ ta được không, ta đi ra ngoài nhìn.”
Tai Lê Cửu cụp xuống, rưng rưng nước mắt: “Đừng....”
“Không sao.” Vân Nặc nói: “Phòng của ta rất an toàn, ngươi ở đây chờ ta.”
Vân Nặc khép cửa đi ra ngoài.
Vân Nặc đứng trước mặt thỏ xám nhỏ, bất đắc dĩ nói: “Ca, sao ca lại dọa hắn?”Tai thỏ xám nhỏ run run, thân hình thoắt cái biến về hình người, vô tội nói: “Ca không có dọa hắn.”
“Nhưng...”
“Ca chỉ biến về nguyên hình ra ngoài đi dạo, tình cờ đi ngang qua cửa hắn!” Vân Như Hứa nói dối, lại khó tin mở to hai mắt: “Nguyên hình của ca đáng yêu như vậy nơi nào dọa người?”
Trong lòng Vân Như Hứa vô cùng bối rối.
Trước kia hắn rất thích biến thành nguyên hình xuống núi chơi, dù là tinh quái tiên linh trong núi, hay là bách tính dưới chân núi, mỗi khi thấy y đều vô cùng thích, hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon đút cho hắn. Chính vì như vậy nên Vân Như Hứa vô cùng am hiểu dùng ngoại hình bán manh, ngạo về nó.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người bị nguyên hình hắn dọa tới khóc.
Vân Như Hứa hoài nghi nhân sinh: “Hắn là một con hồ ly lại sợ con thỏ là ca, hắn có tiền đồ không vậy?”
Vân Nặc trầm mặc thấy Vân Như Hứa nói cũng có đạo lý.
Muốn nói tới ngoại hình dọa người, so với hình dạng thỏ con nhuyễn manh vô hại của Vân Như
Hứa, tuy Vân Nặc tính tình ôn hòa nhưng nguyên hình chính là sói trắng nhỏ oai phong lẫm liệt.
Nếu hai người họ đi chung với nhau thấy thế nào cũng là Vân Nặc đáng sợ hơn.
Vân Nặc suy tư hồi lâu thấp giọng khuyên: “Nói chung Cửu Cửu hơi nhát gan, ca vẫn là đừng biến về nguyên hình trước mặt hắn.”
Bé nói xong, trong phòng bé truyền tới thanh âm nức nở của Lê Cửu: “Nặc, Nặc Nặc, sao ngươi vẫn chưa trở lại, thật sự có yêu quái sao?”
Vân Nặc lắc đầu thở dài quay về phòng.
Vân Như Hứa nghĩ nghĩ cũng đi theo bé.
Lê Cửu ở trong phòng tận lực co rúc bản thân vào trong góc tường, hai tay ôm đầu gối, đuôi hồ ly nhô ra sợ hãi dán chặc người, run rẩy.
Vân Nặc ôn nhu nói: “ Đừng sợ, không có yêu quái, hẳn là ngươi nhìn lầm rồi.”
Lê Cửu ngẩng đầu, nước mắt rơi lã chã: “Ta không có nhìn lầm, thật sự có yêu quái, là một con thỏ rất đáng sợ....”
Vân Nặc: “...”
Vân Như Hứa: “...”
Vân Nặc lại ôn nhu an ủi Lê Cửu mới dừng khóc, theo bé về phòng ngủ của mình.
Vào phòng, Lê Cửu vẫn còn sợ hãi nhìn hai bên: “Thật, thật sự đã đi rồi sao?”
Vân Như Hứa thấy dáng vẻ này của y liền tức tới cắn răng: “Rốt cuộc thỏ đáng sợ chỗ nào hả?”
Sau khi Vân Như Hứa nói chuyện với y, Lê Cửu cũng rất sợ y.
Nghe hắn hỏi Lê Cửu sợ hãi run run, thấp giọng nói: “Thỏ rất đáng sợ a....”
Sợ họ không tin, Lê Cửu lại nói: “Hồi nhỏ lúc ta còn ở Kỳ Minh Sơn đã gặp phải một con thỏ thành tin, chính là màu xám tro. Nó bắt ta lại, còn muốn nướng ta ăn, thiếu chút nữa ta đã bị nó cắn chết...”
Thỏ thành tinh, màu xám, còn dám cắn hồ ly.
Vân Nặc quay qua nhìn Vân Như Hứa.
Vân Như Hứa không nhớ chút nào, vội vàng cãi lại: “Này, ngươi đừng oan uổng người khác, ta chưa bao giờ ăn.... Không phải, trên Kỳ Minh Sơn mới không có thỏ xám ăn hồ ly!”
Nhưng Lê Cửu chỉ lo khóc căn bản không có nghe rõ hắn đang nói gì.
Vân Nặc bất đắc dĩ lắc đầu: “Trời đã tối ngươi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì mai hãy nói.”
Lê Cửu sốt ruột kéo tay bé, nhỏ giọng khẩn cầu: “Nặc Nặc, ta vẫn còn sợ, tối nay ngươi có thể...có thể ngủ với ta không.”
Vân Như Hứa nheo mắt, cuối cùng cũng suy nghĩ rõ mọi chuyện.
Cái gì sợ thỏ, cái gì khi còn nhỏ bị thỏ cắn qua chính là vì hiện tại đi.
A, quả thực là đang đánh chủ ý lên Mao Đoàn nhà hắn.
Vân Nặc chần chờ trong chốc lát, lúc định đáp ứng Vân Như Hứa đột nhiên tiến lên, một tay nắm lấy cổ tay Lê Cửu.
Hắn nghiêng đầu cười với Lê Cửu, trong mắt lộ ra tà khí:“Hôm nay A Nặc mới vừa vội vã trở về rất mệt mỏi, để nó nghỉ ngơi, ta ngủ với ngươi.”
Trời đã khuya, Vân Như Hứa đi tới bên giường, hồ yêu nhỏ khóc tới đỏ mắt ngoan ngoãn nằm trên giường.
Hồ tộc hóa hình trời sinh quyến rũ hơn yêu tộc khác, hồ yêu nhỏ trước mắt vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở nhưng dáng vẻ không tệ. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú bởi vì mới khóc nên hơi phiếm hồng, lông mi cong hơi ẩm ướt khẽ run lên như cây quạt nhỏ, hơi phủ bóng trên gương mặt.
Mỏng manh lại xinh đẹp.
Vân Như Hứa gặp qua không ít người đẹp mắt nhưng trừ hai người cha và đệ đệ Tiểu Mao Đoàn của mình ra thì hồ yêu nhỏ này chính là người đẹp nhất hắn từng gặp.
Đẹp thuộc về xinh đẹp, đáng tiếc tâm thuật bất chính
Tâm thuật bất chính: không có ý tốt.
Vân Như Hứa sách một tiếng, ngẩng đầu tắt đèn trong phòng rồi nằm xuống.
Hắn mới vừa nằm xuống đã có bàn tay bắt lấy ống tay áo của mình.
Vân Như Hứa không chút nghĩ ngợi muốn đẩy y ra nhưng hắn mới vừa chạm tới đối phương lại
cảm thấy bàn tay kia lạnh như băng, run rẩy khó nhận ra.
Vân Như Hứa nhíu mày.
Thực sự không giống như đang giả vờ.
Động tác vốn muốn đẩy ra ngừng lại, Vân Như Hứa vỗ vỗ lưng y hỏi: “Thật sự sợ như vậy?”
Lê Cửu co rúc vào bên cạnh Vân Như Hứa, khẽ gật đầu: “...Sợ.”
Vân Như Hứa cười xấu xa, ý xấu nói: “Vậy nếu ta nói với ngươi, ta chính là yêu quái muốn ăn ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
Lê Cửu ngây ngẩn cả người.
“Không gạt ngươi, ta chính là yêu quái thỏ ngươi thấy. Hơn nữa...”
Hắn lại gần Lê Cửu hơn, lộ ra hai chiếc răng nhọn: “...Ta thích nhất là ăn hồ ly.”
Lê Cửu bị dọa sợ tới hô to, lùi về phía sau, đầu đập mạnh lên tường phát ra tiếng vang to.
Vân Như Hứa vội vàng kéo y lại: “Này, cẩn thận!”
“Ô...” Lê Cửu đau tới nước mắt tuôn rơi, hai lỗ tai hồ ly không thu về được vô lực cụp xuống, tay chân liều mạng giãy dụa muốn tránh khỏi tay Vân Như Hứa: “Đừng, đừng ăn ta, ta ăn không
ngon, đừng ăn ta...”
Vân Như Hứa không chịu nỗi, một tay đè thiếu niên lên giường: “Được rồi ta lừa ngươi, ta không phải là yêu ngươi nhìn không ra sao?”
Lê Cửu thật sự nhìn không ra.
Y có thể hóa hình đều là cơ duyên xảo hợp, chưa từng nghiêm túc tu hành qua lại không biết bất kỳ pháp thuật gì. Y có thể nhìn ra huynh đệ Vân Nặc và Vân Như Hứa không phải người thường nhưng hoàn toàn nhìn không ra đến tột cùng họ là gì.
Lê Cửu sợ hãi hỏi: “Ngươi thật sự không phải yêu quái thỏ?”
Vân Như Hứa hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn nói: “Thật sự, ngươi yên tâm.”
Lê Cửu 'nga' một tiếng mới chú ý tới khoảng cách giữa hai người quá gần. Đôi mắt đen nhánh gần ngay trước mắt, mặt y lập tức nóng lên, y quay đầu không dám nhìn người đang đè trên người mình: “Ngươi có thể...buông ta ra trươc skhoong.”
Vân Như Hứa buông y ra.
Đêm nay Lê Cửu bị dọa quá nhiều lần, lòng còn sợ hãi. Lưng y kề sát mặt tường lạnh băng không dám chợp mắt lại không dám lại gần người kế bên.
Có lẽ bề ngoài thiếu niên có tính mê hoặc, trong lòng Vân Như Hứa mềm nhũn, thậm chí sinh ra cảm giác áy náy.
Ánh mắt hắn nhu hòa hơn nói: “Được rồi, ngủ đi, ngươi như vậy không lạnh sao? Không có gì đáng sợ, ngươi nghĩ đây là đâu, yêu quái nào dám tới đây.”
“Nhưng ta thật sự đã thấy...”
“Ngươi có ngủ không?” Vân Như Hứa một tay kéo y tới, kéo chăn đắp lên người: “Nhắm mắt, nói nữa có tin ta đuổi ngươi ra ngoài không.”
Nửa gương mặt Lê Cửu vùi ở trong chăn, ngoan ngoãn gật đầu không dám nói gì.
Hẳn là đã khóc mệt, sau khi Lê Cửu an tĩnh rất nhanh đã ngủ say. Vân Như Hứa nghiêng đầu nhìn gương mặt lúc ngủ của thiếu niên, bản thân rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ khi hắn còn nhỏ...thực sự từng cắn một con hồ ly?