Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

Chương 68: Chương 68: Thỏ, sói và hồ Ly (5)




Cứ như vậy Lê Cửu ở Kỳ Minh Sơn.

Y vốn vô cùng sợ hãi Kỳ Minh Sơn, huống chi đêm đầu tiên đã nhìn thấy yêu quái đáng sợ như vậy, căn bản không dám ở một mình trong phòng. Vân Như Hứa không có khả năng đáp ứng Lê Cửu và Vân Nặc ở chung nên tự chủ trương cho con hồ ly ngu xuẩn đó vào phòng mình ở.

...Lại không ngờ mức độ hồ ly nhỏ sợ hắn chỉ thấp hơn sợ yêu quái một chút thôi.

Chút điểm nhỏ đó là y thấy Vân Như Hứa sẽ không cắn y, cũng sẽ không muốn ăn y.

Mục đích Lê Cửu tới Kỳ Minh Sơn là tìm kiếm phụ mẫu nhưng y không dám đi một mình trong rừng núi xa lạ, y chỉ có thể thỉnh cầu Vân Nặc đi cùng y.

Vân Nặc vui vẻ đồng ý.

Có phụ thân và ca ca một lòng bảo hộ nên từ nhỏ tới lớn Vân Nặc không có nhiều bằng hữu, phần lớn bằng hữu bé biết là Vân Như Hứa giới thiệu cho bé. Vì vậy hiện tại quen được người bằng hữu như Lê Cửu, thực ra Vân Nặc rất vui.

Hai thiếu niên mỗi ngày đều tìm kiếm trên núi một lượt nhưng vẫn luôn không có thu hoạch.

Lúc Lê Cửu tách khỏi phụ mẫu thì chỉ mới ra đời không bao lâu, căn bản không nhớ rõ phụ mẫu ở đâu, Vân Nặc cũng chưa từng thấy hồng hồ trong Kỳ Minh Sơn. Hai người không mục đích tìm bảy tám ngày vẫn không tìm được một con hồng hồ nào.

“Cửu Cửu ngươi đừng lo lắng, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được.” Thấy Lê Cửu ủ rũ, Vân Nặc an ủi.

Sắc trời đã tối, hai người đang trên đường về nhà, hôm nay cũng không thu hoạch được gì.

Lê Cữu rủ mắt thấp giọng nói: “Ta biết...”

“Cửu Cửu....”

“Ta đoán được sẽ như thế này.” Mắt Lê Cửu dâng lên hơi nước: “Đều đã qua hơn chục năm, bọn họ là hồ ly bình thường có lẽ đã sớm không còn ở đây, hoặc là đã sớm... bị những động vật khác ăn. Ta, ta đều biết...”

“Đừng buồn nha.” Vân Nặc dừng bước kéo vai Lê Cửu, ôn nhu an ủi: “Kỳ Minh Sơn lớn như vậy, chúng ta chỉ mới tìm mấy nơi nên tìm không được cũng là bình thường.”

Bé sờ sờ tóc Lê Cửu thấp giọng nói: “Ngươi đã đợi lâu như vậy còn sợ thêm mấy ngày sao? Ta cùng ngươi tìm, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được.”

“Ô...” Lê Cửu nhào tới ôm chặt Vân Nặc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống: “Nặc Nặc ngươi thật tốt, cảm ơn ngươi.”

Vân Nặc vỗ vỗ cơ thể đang run rẩy của thiếu niên, không nói gì.

Vân Như Hứa thấy đệ đệ hồi lâu chưa về nên ra ngoài tìm kiếm vừa vặn gặp phải một màn này: “...”

Vân Như Hứa nghiến răng, trong lòng lại ghi con hồ ly ngu xuẩn này thêm một tội.

Hôm nay Vân Như Hứa nhận được thư hồi âm của hai vị cha.

Từ ngày hôm đó Lê Cửu nói khi còn nhỏ từng bị yêu quái thỏ xám cắn, hắn vô cùng lưu tâm. Vân

Như Hứa không nhớ một chút nào chỉ có thể nhờ cha giúp.

Nhưng hai vị cha kia trước khi rời nhà từng dặn qua nơi họ muốn đi không thể dùng kính thủy quang liên lạc, nếu có chuyện quan trọng chỉ có thể truyền tin thông qua linh thú. Nghe đâu con linh thú kia là Tiên Quân Côn Luân - sư tôn Bạch Đồ để lại. (Hạ: Chắc đi tới thế giới thực)

- -------Hạ: Lỡ lấy rồi tui có cản có kêu xóa cũng không được, muốn lấy thì lấy nhưng làm ơn nhớ ghi đúng nguồn giùm cái--------------

Còn vì sao Tiên Quân Côn Luân quy tiên đã lâu còn để lại một con linh thú truyền tin ở Kỳ Minh Sơn, hai cha cũng không nói.

Nói chung Vân Như Hứa càng nghĩ càng để ý, viết phong thư, phí lớn sức lực khẩn cấp gửi nó cho linh thú truyền tin.

Qua bảy tám ngày rốt cuộc linh thú mang theo hồi âm trở về Kỳ Minh Sơn.

Trong thư, Vân Dã vung bút, chữ viết cẩu thả hiển nhiên viết rất vội vàng: “Dựa theo hồi ức của cha con, con thật sự từng cắn một con hồ ly màu đỏ, còn muốn ăn nó. Sau đó kêu con thả nó đi. Đáng tiếc khi đó ta không ở đó, không thì chắc chắn....(câu này còn chưa viết xong đã bị hai ba nét gạch bỏ)

Nói chung chính là như vậy, không có việc gì thì đừng dùng linh thú truyền tin hỏi loại vấn đề này, làm chậm trễ sự tình.

- ---a cha.”

Vân Như Hứa: “...”

Hắn tuyệt đối không biết muốn biết mình làm chậm trễ chuyện gì, tuyệt không muốn.

Nhưng dù thế nào nếu cha đã nhớ là có chuyện như vậy, vậy chắc chắn không sai được.

Vân Như Hứa thì không sao nhưng nghĩ tới con hồ ly ngu xuẩn đó bị mình dọa sợ tới có bóng ma trong lòng, trong lòng hắn mơ hồ có chút áy náy. Vì vậy sau khi nhận được thư, hắn trái lo phải nghĩ muốn bồi thường cho con hồ ly ngu xuẩn kia, xuống núi mua vịt nướng, chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, tất cả đều là thứ hồ ly ngu xuẩn thích ăn.

Sau đó hắn đi ra cửa tìm hai người liền thấy được một màn này.

Vân Như Hứa nghiến răng nghiến lợi, chút áy náy trong lòng lập tức biến mất.

Hồ yêu nhỏ này quả thực có mưu đồ bất chính với Mao Đoàn nhà hắn!

Vân Như Hứa khụ khụ hai tiếng đi lên phía trước.

Nghe thấy thanh âm của hắn Lê Cửu lập tức ngừng khóc, buông Vân Nặc ra, quay lưng qua loa lau mặt.

Vân Như Hứa cũng không nhìn y, tức giận nói với Vân Nặc: “Không phải đã nói với đệ có ra ngoài chơi thì phải về sớm sao, trời cũng sắp tối.”

Lê Cửu không muốn nói chuyện này cho quá nhiều người vì vậy Vân Nặc giúp y giấu Vân Như Hứa, chỉ nói với hắn họ đi chơi trong núi, hơn nữa còn không cho Vân Như Hứa đi theo.

Đương nhiên chuyện hai người bọn họ ở sau lưng mình đi ra ngoài chơi khiến Vân Như Hứa rất bất mãn.

Không đợi Vân Nặc trả lời, Lê Cửu vội nói: “Là, là ta kêu Nặc Nặc chơi với ta thêm chút nữa, ngươi đừng mắng hắn...”

“Ta nói chuyện với ngươi sao?” Vân Như Hứa liếc y, kéo tay Vân Nặc đi về: “Đi, về nhà, cơm tối đều chuẩn bị xong rồi nếu không ăn sẽ nguội mất.”

“Ca...” Vân Nặc há miệng đang định nói gì lại bị một ánh mắt của Vân Như Hứa dọa sợ.

Từ trước đến nay Vân Nặc luôn nghe lời, không nói thêm gì nữa chỉ cúi đầu ngoan ngoãn bị đối phương dắt đi.

Lê Cửu đi theo sau lưng hai người, ánh mắt dần ảm đảm.

Về đến nhà, Lê Cửu không ăn cơm chỉ nói bản thân hơi mệt liền trực tiếp về phòng. Vân Như Hứa vốn đang tức giận nên thấy y đi cũng không cản, quay đầu tức giận kéo Vân Nặc vào nhà chính.

Hai huynh đệ vào nhà, Vân Nặc nghi hoặc hỏi: “Cha bọn họ sắp trở về?”

Vân Như Hứa chỉ lo tức giận Lê Cửu, nhất thời không phản ứng kịp nói: “Không có, hôm nay họ gửi thư cho ta đoán chừng phải chơi gần nửa tháng nữa.”

“Kia...”

Vân Nặc nhìn một bàn lớn đồ ăn, nghi hoặc nghiêng đầu.

Thực ra thói quen ăn uống của cả nhà bọn họ rất khác nhau.

Vân Nặc cùng Bạch Đồ ăn chay, đôi khi còn thích đồ ngọt, còn Vân Như Hứa và Vân Dã hoàn toàn là động vật ăn thịt, có thể nói là không thịt không vui. Chỉ là cả nhà không thích ăn tôm cá.

Nhưng hom nay đồ ăn trên bàn nhiều nhất chính là tôm cá tươi, chỉ là có thôi đã có hai ba món.

Hình như...Lê Cửu thích ăn cá.

Vân Nặc nghĩ nghĩ nghêng đầu nhìn Vân Như Hứa: “Không thì... đệ đi gọi Cửu Cửu?”

“Không được gọi, gọi hắn làm gì.” Vân Như Hứa lạnh lùng nói: “Hắn không ăn thì kệ đi, có bản lĩnh sau này đừng ăn đồ ăn nhà ta.”

Vân Nặc mím môi lặng lẽ nuốt xuống câu nói 'vậy vì sao ca không những nhớ kỹ hắn thích ăn gì còn mua cho hắn nhiều món hắn thích ăn vậy.'

Cơm tối kết thúc trong bầu không khí cổ quái. Sau khi ăn xong Vân Nặc một mình ở trong phòng ôn tập công khóa, Vân Như Hứa nằm trên ghế dài trong đình viện hóp mắt nhìn phòng mình.

Đèn trong phòng vẫn sáng, từ khi Lê Cửu về phòng đến giờ vẫn chưa từng ra ngoài, không biết làm gì ở trong phòng.

Không ăn cơm cũng không thấy người, người này ngứa da đúng không.

Vân Như Hứa vừa nghĩ tới đối phương liền tức giận, hắn nghĩ nghĩ đứng dậy đi vào phòng bếp.

Một lát sau Vân Như Hứa gõ cửa phòng Vân Nặc.

Vân Nặc mở cửa thì thấy ca ca nhà mình đen mặt đứng trước cửa phòng, trong tay còn bưng thực hạp.

Vân Như Hứa bỏ đồ trong tay vào tay Vân Nặc, cứng đờ nói: “Đệ đưa cho con hồ ly ngu xuẩn đi, đừng có mà chết đói ở trong nhà ta, phiền phức.”

Vân Nặc: “...”

Vân Nặc hỏi: “Ca, sao ca không tự đi?”

Vân Như Hứa hùng hồn: “Dựa vào cái gì ta phải chăm sóc hắn, không phải hắn là bằng hữu của ngươi sao?”

Vân Nặc: “..”

“Nói chung ngươi đi đưa đồ cho hắn, ta ra ngoài đi dạo chút, ta sẽ về sớm.”

Vân Như Hứa nói xong quay đầu rời khỏi đình viện.

Vân Nặc không còn cách nào chỉ đành ngoan ngoãn đi đưa cơm cho Lê Cửu.

Bé gõ cửa phòng ngủ, sau một lúc lâu thanh âm yếu ớt của Lê Cửu mới vang lên: “Vào đi...”

Vân Nặc đẩy cửa vào phòng, Lê Cửu co rúc trên giường chột dạ nhìn cửa. Thấy người vào không phải Vân Như Hứa mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng có sức sống hơn.

Vân Nặc đặt thực hạp lên bàn nói: “Tối ngươi chưa ăn gì nhất định sẽ đói, qua đây ăn chút đi.”

“Oa, Nặc Nặc ngươi thật tốt.” Lê Cửu vội vàng đi lên nói: “Ta thực sự rất đói a, đói tới đuôi cũng muốn lộ ra rồi.”

Vân Nặc bưng đồ ăn từ trong thực hạp ra, chính là mấy món tôm cá tươi Vân Như Hứa chuẩn bị lúc chiều.

Huynh đệ hai người đều không thích ăn tôm cá, mấy món này chưa từng động qua, sau khi Vân Như Hứa dùng pháp thuật hâm nóng, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Ngón tay Lê Cửu động, cảm động nói: “Đều là món ta thích ăn, Nặc Nặc ngươi đối với ta thật tốt.”

“Không phải ta...” Vân Nặc lắc đầu muốn giải thích nhưng Lê Cửu đã vùi đầu gặm lấy gặm để, không để ý gì nữa.

Vân Nặc ngồi xuống bên cạnh y, chốc lát hỏi y: “Rõ ràng đói bụng sao lại không ra ăn gì?”

Lê Cửu nghẹn chút, ực mạnh nuốt một ngụm nước lớn mới ủy khuất nói: “Ta cảm thấy A Hứa ca ca không thích ta....”

“Ca ca không có không thích ngươi.” Vân Nặc nói: “Cơm nước tối nay đều là ca ca chuẩn bị, cũng là ca ca kêu ta đưa đồ ăn cho ngươi. Tuy ca ca khó gần nhưng ca ca là một người rất tốt.”

Lê Cửu kinh ngạc: “Là hắn chuẩn bị...”

Vân Nặc: “Đúng nha, ca ca nhớ kỹ ngươi thích ăn gì sao có thể không thích ngươi?”

“Nhưng...hắn rất dữ với ta.”

Lê Cửu mím môi, thấp giọng nói: “A Hứa ca ca là người tốt, nhất định là ta có chỗ không tốt làm hắn tức giận.”

“Cửu Cửu...”

Lê Cửu lại nói: “Ta mới cẩn thận nghĩ lại ta đích xác không nên luôn ở nhà ngươi. Ngươi giúp ta nói với ca ca ta chỉ ở ba ngày nữa thôi có được không, nếu ba ngày sau ta vẫn không tìm được người nhà ta chắc chắn sẽ rời đi.”

Vân Nặc chần chờ rồi gật đầu: “Được.”

Trời đã khuya Vân Như Hứa vẫn chưa trở về.

Bên dòng suối, hắn đang ngồi trên nhánh cây nghe một con chim vàng anh líu ríu nói gì đó với hắn.

Vân Nhu Hứa nói: “Hắn đang tìm người nhà, ngươi chắc chắn?”

Chim vàng anh gật đầu lượn quanh Vân Như Hứa hai vòng, líu ríu liên tục.

“Hồng hồ...” Vân Như Hứa nheo mắt suy tư nói: “Trên Kỳ Minh Sơn có tộc hồng hồ sao?”

Chim vàng anh không biết lắc lắc đầu, cúi đầu kêu hai tiếng.

Vân Như Hứa nói: “Đi tra xem, động tác nhanh lên, có tin tức gì phải nói cho ta biết.”

Chim vàng anh đáp rồi bay xa.

Vân Như Hứa nhìn thân ảnh bay xa của chim vàng anh, thấp giọng nói: “Có chuyện cũng không biết nói sớm, rốt cuộc vẫn là ai quen thuộc Kỳ Minh Sơn hơn hả, đồ ngu ngốc...”

Khi Vân Như Hứa về nhà đèn phòng ngủ của mình đã tắt. Hắn không tiếng động đẩy cửa vào phòng, mới đi tới bên giường thì đối mặt với đôi mắt sáng ngời.

Vân Như Hứa: “...Sao ngươi còn chưa ngủ.”

Lê Cửu chớp mắt, thấp giọng nói: “Một mình ta ngủ không được nha.”

Vân Như Hứa trầm mặc rồi nằm lên giường: “Hiện tại không một mình, mau ngủ đi.”

Trong phòng lập tức yên lặng, một hồi sau một bàn tay lén nắm lấy ống tay áo của Vân Như Hứa.

Lê Cửu thật sự không có cảm giác an toàn, từ sau khi ngủ cùng Vân Như Hứa, mỗi đêm y đều phải nắm ống tay áo hắn mới ngủ được. Lúc đầu Vân Như Hứa còn đẩy tay y ra nhưng chờ hắn ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại đối phương đã nắm tiếp.

Thường xuyên qua lại hắn cũng chỉ có thể mặc y.

Vân Như Hứa không đẩy tay y ra, có người quen bên cạnh Lê Cửu nhanh chóng an tĩnh lại.

Không biết đã qua bao lâu thanh âm Lê Cửu thấp thấp truyền tới: “A Hứa ca ca, ngươi đang ngủ sao?”

Vân Như hứa cố ý không mở mắt giả vờ ngủ say.

“Đang ngủ sao?” Thanh âm Lê Cửu càng gần hơn tựa hồ đã dán sát tai Vân Như Hứa.

Vân Như Hứa nhẫn nhịn không mở mắt, chỉ nghe Lê Cửu thì thầm hỏi bên tai hắn: “Có phải ta rất đáng ghét không nên ngươi mới luôn không thích ta.”

Lê Cửu vùi đầu cạnh Vân Như Hứa, hồi lâu mới ủy khuất thì thầm: “Nếu ta làm sai chỗ nào ta sửa lại có được không? Ngươi đừng không thích ta nha...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.