Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 98: Chương 98: Cho trẫm một danh phận (2)




Tim Văn Thanh Từ đập thình thịch, giờ khắc này bị người bên cạnh làm cho loạn nhịp.

Y vô thức nâng tay phải lên, nắm chặt quần áo bên hông Tạ Bất Phùng. Dừng lại mấy hơi, Văn Thanh Từ chậm rãi nhắm mắt lại. Lông mi dài như quạt nhẹ nhàng rung động theo hơi thở của y.

Có lẽ là hôm nay mưa quá lớn tạo thành một tấm lưới trói chặt Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng lại với nhau, để thế giới của họ chỉ còn hai người.

Văn Thanh Từ nhớ lại ngày họ gặp nhau lần đầu vào năm Thiên Sơ thứ 26, y đã mất tất cả ký ức trong quá khứ. Thế giới này đối với y hoàn toàn trống rỗng, Tạ Bất Phùng là người đầu tiên xông vào thế giới của y.

Từ đó vui buồn của Văn Thanh Từ dường như luôn bị hắn lay động, luôn liên quan đến hắn.

Cùng với tiếng mưa rơi tí tách, Văn Thanh Từ bỗng nhiên nhận ra...... dường như mình đã quen với thế giới có Tạ Bất Phùng, thậm chí đã quen với thế giới chỉ có hai người bọn họ.

“Được......”

Giọng của Văn Thanh Từ kèm theo tiếng mưa rơi vào bên tai Tạ Bất Phùng, trở nên mờ nhạt mà xa xôi. Một nụ cười chợt xuất hiện trên môi y, Văn Thanh Từ nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ muốn thế nào?”

Cơ thể Tạ Bất Phùng lập tức cứng đờ, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như không thể tin được vừa rồi mình thật sự nghe được Văn Thanh Từ nói chuyện, hay là tiếng mưa rơi bên tai quá lớn nên sinh ra ảo giác?

Trên đầu Tạ Bất Phùng còn đội miện quan, vàng lạnh như băng theo động tác của hắn cọ vào cổ Văn Thanh Từ, mang theo một cảm giác ớn lạnh.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy Tạ Bất Phùng mở miệng, Văn Thanh Từ không kìm được từ từ nghiêng người, lui chiếc cần cổ ra khỏi mũ miện, tiếp theo nhẹ giọng hỏi hắn:

“Bệ hạ, sao không nói nữa?”

Giọng nói của y cuối cùng cũng đánh thức Tạ Bất Phùng, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên ôm chặt eo Văn Thanh Từ vào lòng.

Tay hắn đang run rẩy.

Tạ Bất Phùng không nói gì, khi ngước mắt lên, trong mắt chỉ có bóng tối. Văn Thanh Từ cảm thấy nguy hiểm nên bất giác muốn lui về phía sau. Nhưng cánh cửa chạm khắc phía sau đã chặn mọi cử động của y lại.

Cánh cửa gỗ rung chuyển nặng nề phát ra tiếng “Két”. Văn Thanh Từ còn chưa nói xong, những chữ phía sau đều bị nụ hôn nhấn chìm.

“Bệ hạ......”

Tạ Bất Phùng nặng nề hôn lên môi Văn Thanh Từ, môi lưỡi chạm nhau trong khoảnh khắc cướp đi hô hấp.

Nụ hôn này có thể xưng là hung ác, Tạ Bất Phùng cắn cắn cánh môi Văn Thanh Từ, truy đuổi đầu lưỡi không ngừng tránh né của y, liếm vòm miệng của y gây ra cảm giác ngứa ran.

Cơ thể Văn Thanh Từ lập tức mất hết sức lực, như là có dòng điện nhỏ yếu, theo chỗ giao triền chảy về phía tứ chi bách hài.

Nhận được lời hứa của Văn Thanh Từ, dung nham sôi sục trong lòng Tạ Bất Phùng không biết bao lâu, cuối cùng cũng mất khống chế dâng trào vào giờ phút này.

Đầu óc Văn Thanh Từ chỉ còn trống rỗng, y thậm chí không biết khi nào nụ hôn này dừng lại.

Tiếng mưa rơi tí tách biến mất không thấy, bên tai Văn Thanh Từ chỉ còn lại tiếng thở dốc của chính mình. Đọc‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.