Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 97: Chương 97: Cho trẫm một danh phận (1)




Thế giới dưới tấm rèm giường thật tối tăm, tấm chăn mỏng đầu thu che phủ cơ thể họ. Ngón tay thon dài có lực, cùng môi lưỡi công thành đoạt đất gây ta từng cơn run rẩy.

“Bệ hạ, đừng......”

Thẳng đến khi đôi mắt màu mực bị hơi nước làm ướt, mùi đắng tràn đầy màn giường. Tay trái yếu ớt của Văn Thanh Từ nắm chặt đệm giường mới buông ra.

Tạ Bất Phùng rốt cục dừng động tác, đè lên người bên cạnh, ôm vào trong lòng.

*

Cung Cẩm Nghi làm “Ngự thư phòng”, cuối cùng cũng tu sửa xong, thái y thự cũng chuyển về vào lúc này. Trước cửa viện có viết ba chữ to “Dược sinh trần” trên tấm biển gỗ từ từ treo trở về.

Mọi thứ đã trở lại bình thường, thậm chí còn náo nhiệt hơn trước kia.

Vài gian phòng trước tiền viện Thái y thự dùng để chứa dược liệu, bày một cái bàn, lắc mình một cái trở thành trường dạy học y.

Các bàn không quay về cùng một hướng như thông lệ mà được đặt đối diện nhau.

Tiết trời cuối hè nên không khí có hơi lạnh lẽo, tiếng mưa rơi tí tách bên tai, ngoài cửa sổ là một màu xanh đậm không tan.

“...... Thật sự là làm phiền Văn đại nhân, “Y sĩ trẻ tuổi đứng ở bên cạnh Văn Thanh Từ, vẻ mặt ngượng ngùng nói,“ Ngày thường ngàu bận rộn như vậy, kết quả ngay cả chút chuyện nhỏ này ta cũng làm không tốt, còn tới làm phiền ngài. “ Gã nói xong thì càng áy náy.

Văn Thanh Từ nở nụ cười, chậm rãi lắc đầu nói: “Không sao, vẽ bản đồ vốn không phải một sớm một chiều là có thể xong.”

“Vâng vâng... “Y sĩ vội vàng gật đầu.

Mùa thu năm ngoái gã mới tới Thái y thự, trước đó cũng chưa từng gặp Văn Thanh Từ, chỉ mơ hồ nghe nói qua tin đồn có liên quan đến y.

Lúc lĩnh mệnh sao chép Hạnh Lâm Giải Ách, gã còn e ngại Văn Thanh Từ. Thế nhưng mấy ngày ở chung, gã dần dần phát hiện, Văn Thanh Từ chẳng những không kinh khủng như trong lời đồn mà tướng mạo, tính cách và tính tình đều thuộc hành đỉnh cao.

Chẳng trách bệ hạ lại thích!

Nghĩ tới đây, gã không tự chủ được quay sang len lén liếc Văn Thanh Từ một cái. Văn Thanh Từ đang cầm chiếc bút lông sói mảnh khảnh, vẽ từng nét một theo nét vẽ trong Hạnh Lâm Giải Ách.

Động tác của y không nhanh không chậm, đồ án vẽ ra tinh tế sống động như thật.

Nhìn thấy hình vẽ dưới tay y, y sĩ cũng ngừng thở, không dám nói nữa.

Trường dạy y đã tu chỉnh xong, qua mấy ngày nữa Văn Thanh Từ sẽ bắt đầu giảng bài.

Mà trước đó, phải sao chép mấy chương đầu của Hạnh Lâm Giải Ách. Mấy y sĩ bận rộn hai ba ngày chép xong phần văn tự, nhưng những trang vẽ kẹp ở trong đó không phải là thứ có thể tùy tiện vẽ theo được.

Không có cách nào, đám người rối rắm một phen đành phải đến xin giúp đỡ Văn Thanh Từ. Mà y cũng tranh thủ thời gian vẽ vài bức trong mớ công việc bộn nề.

Mọi người trong phòng ngừng thở, nhất thời bên tai an tĩnh vô cùng. Thẳng đến trong viện vang lên tiếng nói chuyện mơ hồ, lúc này mới có người hoàn hồn nhìn ra ngoài.

Tạ Bất Phùng còn chưa kịp thay long bào đã tới Thái y thự.

Mặc dù đây là chuyện thường ngày ở cung Thái Thù, nhưng y sĩ vẫn bị giật mình. Bọn họ cuống quít đứng thẳng người muốn tiến lên hành lễ, nhưng Tạ Bất Phùng lại chậm rãi phất tay đi thẳng vào.

Đế vương trẻ tuổi một thân áo đen đứng trước bàn, cụp mắt nhìn xuống trang giấy cùng với mọi người.

Các y sĩ vừa rồi vây quanh Văn Thanh Từ lập tức đứng thẳng người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Nhưng mà Văn Thanh Từ ngồi ở sau bàn vẫn không có ngẩng đầu, dường như không nhận ra trong điện lại có thêm một người.

Sao Văn tiên sinh vẫn chưa chú ý tới bệ hạ vậy chứ? Các thái y bên cạnh không khỏi sốt ruột thay Tạ Bất Phùng.

Chẳng lẽ là vẽ tới mê mẩn rồi sao?

Qua thời gian gần nửa chén trà, Văn Thanh Từ vẽ phong tranh giải phẫu lá phổi, tay phải cuối cùng cũng dừng lại, từ từ thả bút xuống.

Chẳng biết từ lúc nào mà thân hình cao lớn của Hoàng đế bệ hạ cố ý che khuất ánh nắng bên ngoài cung điện, in bóng lên tờ giấy.

...... Hành vi của Tạ Bất Không không hiểu sao lại có vài phần trẻ con.

“Bệ hạ, ngài đã đến rồi.”

Văn Thanh Từ ngẩng đầu nhìn Tạ Bất Phùng, đồng thời cười nhẹ nhàng rồi chớp mắt nhìn đối phương.

Tim Tạ Bất Phùng nhảy lên, không khỏi quay đi cố giả lãnh đạm nói: “Ái khanh đúng là nghiêm túc, ngay cả việc nhỏ như sao chép sách cũng đích thân làm.’

Giọng nói của hắn chợt nghe thì không khác gì bình thường, nhưng mọi người trong phòng lại đều đọc ra sự ghen tuông trong đó.

...... Tạ Bất Phùng đang oán giận Văn Thanh Từ không để ý đến mình trước. Văn Thanh Từ tốt xấu gì cũng có chút nội lực, đương nhiên y đã để ý tới Tạ Bất Phùng từ lâu.

Nhưng khi vẽ bản đồ giải phẫu không thể thất thần, bởi vậy cho đến khi đặt bút xuống, y mới ngẩng đầu nhìn đối phương.

Văn Thanh Từ vô cùng phối hợp nói: “Là sơ suất của ta.”

“Thôi, “Tạ Bất Phùng tầm mắt, nhìn về phía cánh cửa đang mở đối diện,“ Nghe nói trường y thục đã sửa xong, ái khanh dẫn trẫm đi thăm đi.”

Tạ Bất Phùng lớn lên ở Hoàng lăng, thiếu niên khoác lên trang phục của người lớn có sự trưởng thành không phù hợp với tuổi tác.

Hiện tại trở thành hoàng đế, còn giả vờ trẻ con trước mặt Văn Thanh Từ.

Nghe vậy, thái y vây quanh bàn lập tức tản ra, ngầm dọn đường cho Văn Thanh Từ đi ra ngoài, đồng thời không khỏi lén lút trao đổi ánh mắt vừa hưng phấn lại vừa căng thẳng.

Bọn họ không nhìn thấy, sau khi Văn Thanh Từ đi ra khỏi bàn, Tạ Bất Phùng liền cố ý chậm lại bước chân.

Đợi đến khi hai người sóng vai, bệ hạ của bọn họ mượn ống tay áo rộng thùng thình che chắn, nắm chặt tay Thái y đại nhân trong lòng bàn tay.

Đồng thời hắn không khỏi dùng sức, nhéo nhẹ như trừng phạt.

……

Cơn mưa mùa thu vẫn chưa ngừng, mùi đất thoang thoảng theo hơi nước lan ra bốn phía.

Tạ Bất Phùng cầm ô dẫn theo Văn Thanh Từ đi qua tiểu viện, đến phòng đối diện.

Trường y tuy lớn nhưng bên trong cũng không có bao nhiêu thứ. Trong phòng có vài chiếc bàn, một trong số đó có sơ đồ giải phẫu vẽ tay trên đó. Ngoài ra, phía sau còn có một số tranh minh họa về thảo dược. Mực trên tập tranh còn hơi ẩm ướt, rõ ràng là vừa mới vẽ xong không lâu.

“... Đây cũng là do ái khanh vẽ à? “Tạ Bất Phùng chậm rãi cầm bản đồ lên.

Bức tranh trong tay hắn tả rất thực mà vô cùng khéo léo, giống tác phẩm nghệ thuật hơn là tranh minh họa.

Ngoài miệng Tạ Bất Phùng khách khí gọi “ái khanh”, nhưng vẫn không chịu buông tay phải Văn Thanh Từ ra.

“Vâng, bệ hạ. “Văn Thanh Từ nhìn theo ánh mắt đối phương, má y hơi đỏ lên vì hành động của Tạ Bất Phùng.

“Tranh của ái khanh cũng là học từ Thần Y Cốc sao? “Tạ Bất Phùng không kìm được muốn biết thêm nhiều chuyện liên quan đến Văn Thanh Từ.

Nhưng người bên cạnh hắn không trả lời câu hỏi này ngay mà dừng lại mấy hơi.

Trong yên tĩnh, tiếng mưa rơi càng lúc càng rõ ràng. Chúng rơi xuống đất lộp bộp, ngã tan xương nát thịt.

Cảm giác ớn lạnh tràn ra từ màn mưa thấm vào trong xương tủy Văn Thanh Từ.

“Không phải, “ Giọng Văn Thanh Từ vẫn dịu dàng như ngày xưa, nhưng trong sự dịu dàng đó lại mang theo chút đau thương và hoài niệm nhàn nhạt, như là rơi vào trong hồi ức,“...... Là lúc nhỏ, phụ thân dạy.”

Người nhà và Sơn Du Giản là một vết sẹo trong lòng Văn Thanh Từ, y chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ chủ động nhắc tới chuyện này.

Có lẽ cơn mưa thu hôm nay đã khơi dậy những suy nghĩ xưa cũ, có lẽ là lòng bàn tay người bên cạnh quá ấm áp.

Văn Thanh Từ không khỏi buông bỏ bản thân, rơi vào ký ức đẹp đẽ đến mức có thể đốt cháy y lúc này.

“...... Sơn Du Giản dựa lưng vào núi Nhĩ Nghiễn, hầu hết mọi người kiếm sống bằng nghề trồng dược liệu, nhưng gia đình ta thì hơi khác một chút.”

Tạ Bất Phùng chậm rãi nắm chặt tay Văn Thanh Từ, trong mưa thu, bóng dáng màu xanh nhạt có vẻ vô cùng đơn bạc.

Văn Thanh Từ mỉm cười nhớ lại: “Chúng ta chuyển từ nơi khác đến Sơn Du Giản, trong nhà không có nhiều ruộng đất nên hầu hết thời gian đều phải lên núi hái thảo dược. Từ khi còn rất nhỏ, ta đã đi dạo trong núi Nhĩ Nghiễn cùng với cha. Cha dẫn ta đi tìm thảo dược, rồi dạy ta vẽ chúng vào sách. Đợi sau khi làm xong tất cả những thứ này mới hái chúng xuống.”

Y có chút gian nan giơ tay trái lên, lướt qua bức tranh từng chút từng chút một. Động tác vô cùng dịu dàng.

Mặc dù Tùng Tu phủ giàu có và đông đúc, nhưng nhà Văn Thanh Từ lại không giàu có. Mỗi một lần lên núi, phụ thân đều không vội thu thập thảo dược mà tập trung phần lớn sức lực vào việc dạy y nhận biết các loại thảo mộc.

Trước khi trận thủy dịch kia đến, Văn Thanh Từ chưa bao giờ cảm nhận được sự tàn khốc của thế gian.

Trong Sơn Du Giản mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, giống như chốn đào nguyên trong sách......

Cuối cùng, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng thở dài một hơi, y tiếc nuối nói: “Đáng tiếc khi đó ta còn quá nhỏ, không thể lập bia. Hiện tại muốn tế bái, cũng không biết nên đi nơi nào.”

Trong đôi mắt đen như mực kia có chút đau thương nhàn nhạt.

Tất cả cảm xúc của Tạ Bất Phùng cơ hồ đều bắt nguồn từ Văn Thanh Từ, từ nhỏ hắn đã sinh sống ở hoàng lăng, nhận thức về tình thân vô cùng chậm chạp.

Nhưng hắn lại có thể mượn ánh mắt của Văn Thanh Từ, đọc hiểu tất cả.

Tạ Bất Phùng ôm Văn Thanh Từ vào lòng, thì thầm bên tai y, “... Ta và ái khanh quay về khe núi, tìm phần mộ, tế bái bọn họ được không?”

Cái lạnh thấu xương do cơn mưa thu mang lại đã hoàn toàn tan biến ngay lập tức.

Văn Thanh Từ vội vàng lắc đầu đáp: “Không cần như thế, quá mức ồ ạt rồi.”

Mấy ngày nay Văn Thanh Từ biết được từ miệng người bên ngoài, năm ngoái Tạ Bất Phùng tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm được mộ địa của người nhà Tống Quân Nhiên, cũng tu sửa hết xung quanh

Y vô thức cho rằng, Tạ Bất Phùng cũng muốn phái người tới Sơn Du Giản.

Lúc đó thôn nhỏ, chỉ còn lại một người sống, nếu muốn tìm được phần mộ chỗ ở thì thật sự quá mức khó khăn.

“Không.”Tạ Bất Phùng vỗ nhẹ lưng Văn Thanh Từ, hắn lắc đầu nói,“ Chỉ có hai người trẫm và ái khanh thôi.”

...... Hai người.

Hơi thở của Văn Thanh Từ ngưng trệ, chỉ có hai người mình và Tạ Bất Phùng đi gặp cha mẹ sao?

Tạ Bất Phùng đã nói tới đây, dù phản ứng chậm chạp thế nào thì cũng nên hiểu ý của hắn.

“Trẫm muốn gặp bọn họ,“ nói tới đây, trong giọng Tạ Bất Phùng, lại mang theo vài phần cẩn thận và căng thẳng,“Cũng không phải là lấy thân phận hoàng đế.” Hắn ám chỉ mập mờ bên tai Văn Thanh Từ.

Trái tim Tạ Bất Phùng đập thình thịch. Hắn thân là cửu ngũ chí tôn, có được thân phận trân quý nhất trên đời. Nhưng trong mắt hắn, tất cả những thứ này đều kém hấp dẫn và chẳng quan trọng bằng một thân phận khác.

Hắn và Văn Thanh Từ chung giường, chung chăn chung gối, thậm chí chỉ kém một bước cuối cùng…

Nhưng đây không phải là điều duy nhất mà Tạ Bất Phùng mong muốn.

Quyền khuynh thiên hạ cửu ngũ chi tôn, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Văn Thanh Từ, thấp giọng nói bên tai y, “Cho nên ái khanh, dự định ngày nào cho trẫm một cái danh phận đây?”

Trong giọng nói của hắn mang theo giọng mũi nhàn nhạt, thoạt nhìn giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước.

Nói xong, Tạ Bất Phùng rốt cục buông vành tai Văn Thanh Từ ra, dùng đầu cọ vào cổ Văn Thanh Từ hai cái.

Nhịp tim của Văn Thanh Từ đột nhiên trở nên hỗn loạn vì hắn.

Mà trong lòng của y bỗng nhiên xuất hiện mấy chữ... Chọn ngày không bằng gặp ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.