Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 96: Chương 96: Trẫm muốn được voi đòi tiên




Giọng nói của Văn Thanh Từ bị gió đêm thổi tan.

Cùng với tiếng chuông linh điểu rung động lanh lảnh dưới mái hiên, từng tiếng rơi vào trong lòng Tạ Bất Phùng.

...... Thanh Từ nguyện ý ở lại nơi này hay sao? Tạ Bất Phùng đã quen bị vứt bỏ, nhưng mà ngay lúc hắn không ôm hy vọng, Văn Thanh Từ lại...nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Lúc này, lớp băng mỏng che phủ đôi mắt hổ phách đột nhiên vỡ tan, trái tim vốn đã tê dại lại bắt đầu đập. Mất đi sự bình tĩnh và tự chủ thường thấy, giờ phút này trong mắt Tạ Bất Phùng lại lộ ra sự mê mang.

Hắn đứng tại chỗ giống như một đứa trẻ không biết phải làm sao, thậm chí quên tiếp tục giam cầm Văn Thanh Từ trong lòng.

Lại một trận gió đêm thổi tới, Văn Thanh Từ không khỏi ho nhẹ hai tiếng, y vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Bất phùng, dịu dàng nói: “Bệ hạ, đi thôi.”

Dứt lời, không đợi Tạ Bất Phùng kịp phản ứng, Văn Thanh Từ chậm rãi xoay người cầm lên chiếc đèn lồng đặt dưới mái hiên, khom lưng châm lửa rồi đi về phía hậu viện.

Ngọn đèn mờ mịt dấy lên bên dưới giống như một ngôi sao rơi vào tay y. Thấy Tạ Bất Phùng còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Văn Thanh Từ rốt cục không kìm được nở nụ cười, xoay người nhẹ nhàng hỏi Tạ Bất Phùng: “Bệ hạ, còn không đi sao?”

Văn Thanh Từ đã tới cửa viện, khoảnh khắc sắp bước ra ngoài, cuối cùng cũng có tiếng bước chân ở sau lưng y.

Tạ Bất Phùng bước nhanh theo sau, nắm lấy bàn tay trái đang buông thõng bên cạnh của Văn Thanh Từ, bước ra khỏi cửa.

Động tác của hắn cẩn thận từng li từng tí, thậm chí không dám dùng sức, e sợ kinh động tới người bên cạnh.

Ngón tay Văn Thanh Từ khẽ run lên, nhưng mà lúc này đây, y không buông tay ra mà chậm rãi nắm chặt lại tay Tạ Bất Phùng.

Đèn đuốc thắp sáng đường cung dài của thái y thự, chiếu sáng gương mặt Tạ Bất Phùng và đường cong khoé môi đã lâu không hạ xuống của hắn.

……

Từ khi Văn Thanh Từ “ chết”, Tạ Bất Phùng đã chuyển trung tâm chính trị của cung Thái Thù sang Thái y thự nho nhỏ. Thái y thự ban đầu thì bị ép chuyển sang chỗ khác.

Diện tích của Thái y thự mới tuy lớn, nhưng không tiện lợi bằng cái cũ.

Ngày hôm sau sau khi Văn Thanh Từ xác định ở lại cung Thái Thù, Tạ Bất Phùng luôn luôn cố chấp ý kiến của mình, tùy ý làm bậy đã nghe lời y. Chuyển hết tấu chương và các loại đồ vật ra khỏi tiền viện Thái y thự, trả lại nơi này cho các thái y.

Yên lặng gần hai năm, tòa viện này cuối cùng cũng náo nhiệt trở lại. Các cung nữ thái giám ra ra vào vào, chuyển đồ đạc về chỗ cũ, sắp xếp chỉnh tề.

Bọn họ đã không còn giống như lúc trước, trong lòng run sợ, không dám nói bất cứ điều gì như trước nữa. Tủ thuốc làm bằng gỗ nhãn tùng được lấp đầy.

Các thái y vừa trữ dược liệu vừa nhìn ra ngoài cửa. Trong mắt bọn họ vừa có hưng phấn khó có thể che giấu và một chút sợ hãi nhàn nhạt.

Văn Thanh Từ cũng tới.

Lúc này y đang đứng ở dưới tàng cây, nhỏ giọng nói chuyện với Vũ Quan Lâm

Không có mũ che chắn, khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia cuối cùng cũng lộ ra, làn da lâu ngày không thấy ánh sáng trở nên tái nhợt, làm nổi bật đồng tử sâu và nốt ruồi chu sa tươi đẹp.

Trên người y có chút uể oải và ốm yếu mang một loại khí chất mờ mịt, giống như một giây sau sẽ vũ hoá đăng tiên vậy…

Đêm qua chỉ có vài chục người ở đây, chuyện xảy ra vào buổi tối chẳng mấy chốc đã truyền khắp cung Thái Thù.

Cuối cùng Văn Thanh Từ không chết, hay là...... Chết mà sống lại?

Cẩn thận quan sát là có thể nhìn thấy, hôm nay dưới mắt rất nhiều người ở thái y thự đều thâm đen. Hiển nhiên bọn họ đã suy nghĩ vấn đề này cả đêm, đến nơi rồi cũng không đoán ra đáp án.

Nhất là tên thái y trẻ tuổi cả ngày tới đây đưa thuốc, tinh thần của gã như ở trên trời. Gã có nằm mơ cũng không ngờ được, đồng liêu tới từ Tùng Tu phủ lại là Văn Thanh Từ!

Chỉ lo liếc trộm Văn Thanh Từ, thái y trẻ tuổi mặc quan phục màu lam sáng không để ý, thiếu chút nữa bị vấp ngã ở ngưỡng cửa.

Tuy rằng miễn cưỡng duy trì cân bằng, nhưng đồ vật trong tay, vẫn theo động tác của gã nặng nề rơi xuống mặt đất.

Bịch - -

Lư hương làm bằng đồng lăn xuống theo bậc thang, lăn dạo qua vài vòng rồi cuối cùng dừng ở bên chân Văn Thanh Từ.

Y mặc bộ đồ màu xanh nhạt, dừng lại một chút rồi từ từ cúi xuống nhặt đồ lên.

Lúc này tên thái y kia rốt cục tỉnh táo lại, bước nhanh tới trước mặt Văn Thanh Từ.

“Ôi, xin lỗi Văn đại nhân.”

Văn Thanh Từ khẽ nở nụ cười, trả lại lư hương cho gã: “Sao lại khách sáo như vậy?”

Giọng nói dịu nhẹ lại trong trẻo kéo suy nghĩ của thái y trở về.

Gã sửng sốt, bỗng nhiên cọ tay vào vạt áo hai lần, sau đó rất trịnh trọng cầm lấy lư hương rồi hành lễ với Văn Thanh Từ: “Hạ quan Hoắc Nhất Khả, bái kiến Hàn Lâm đại nhân!”

Có thể đến làm việc tại Thái Y Thự thì nhất định phải có bản lĩnh và chấp nhất đối với y học.

Trước kia lúc không quen, gã sợ Văn Thanh Từ. Mà lúc này ở cùng Văn Thanh Từ một thời gian mà không biết thân phận của y, gã càng cảm thấy khâm phục và ngưỡng mộ.

Nói xong, Hoắc Nhất Khả dừng lại vài giây, hít sâu một hơi cúi đầu nói: “ Hi vọng…đại nhân đừng để ý những lời hạ quan nói trước kia. Đó toàn là nói đùa, thật sự, đều là nói đùa!”

Trên mặt gã tràn đầy hối hận, sau khi nói xong hận không thể dập đầu mấy cái với Văn Thanh Từ.

Gã không nhắc tới còn tốt, nhắc tới Văn Thanh Từ lại nhớ tới đủ loại tin đồn của mình và Tạ Bất Phùng…

Tỷ như mấy ngày nay Văn Thanh Từ mới nghe Hoắc Nhất Khả nói, sau khi mình “chết” Tạ Bất Phùng ở cùng thi thể của mình trong phòng ngủ, một đêm không ra.

Lúc đó Hoắc Nhất Khả miêu tả đúng là có hơi mập mờ.

Khi Văn Thanh Từ phản bác, gã còn cố ý bổ sung, đây là bí mật mà mọi người trong cungThái Thù đều biết.

Văn Thanh Từ đã quen che mũ che, lúc này đã không còn giữ được vẻ mặt không biến sắc như trước.

Mặt y đỏ bừng, đồng thời làm bộ như không thèm để ý nói sang chuyện khác: “Không sao, đừng khách sáo với ta, sau này có vấn đề gì thì vẫn có thể tới chỗ ta thương nghị với ta như trước.”

“Không không,“ Hoắc Nhất Khả lập tức lắc đầu, đồng thời kích động nói, “Chưa nói tới thương nghị, hẳn là đại nhân chỉ điểm chúng ta mới đúng!”

Hai người không cố ý hạ giọng, nghe được cuộc đối thoại này, mấy thái y cách đó không xa không khỏi tiến lại gần tranh nhau giới thiệu, hàn huyên với Văn Thanh Từ.

Nhất là những người từng tới Liên Hòa, lại nhân cơ hội kéo gần khoảng cách với Văn Thanh Từ.

——Bệnh dịch hạch ở Liên Hoà đã được giải quyết bằng cách mổ xẻ xác chết để tìm ra nguyên nhân.

Thông qua việc này, thân là người được lợi bọn họ cũng dần dần buông bỏ thành kiến.

Cuộc đối thoại giữa Thái hậu và Văn Thanh Từ hôm qua đã sớm truyền ra ngoài.

Bọn họ biết Văn Thanh Từ muốn ở lại Thái y thự, đương nhiên bọn họ cho rằng y định thu đồ đệ ở đây.

“...... Không biết Văn đại nhân có nguyện ý thu đồ đệ không?”

“Nếu lý thuyết y học của ngài không có người kế thừa chẳng phải rất đáng tiếc sao!”

Vũ Quan Lâm đứng ở bên cạnh cũng chậm rãi vuốt râu, cười hỏi Văn Thanh Từ: “Đúng vậy, Văn đại nhân đã quyết định lưu lại, vậy không bằng tìm đồ đệ, truyền thừa y lý của mình xuống.”

Nghe Vũ Quan Lâm nói vậy, mọi người lập tức gật đầu theo.

Văn Thanh Từ nở nụ cười, chậm rãi đưa mắt nhìn vào trong đám đông.

Trong Thái y thự có cấp bậc rõ ràng, những người có thể tới hôm nay đều là y sĩ chính thất phẩm trở lên.

Chín mươi phần trăm trong số họ lớn tuổi hơn Văn Thanh Từ. Bị đám người này dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn chằm chằm, Văn Thanh Từ cảm thấy hơi không quen…

Y quay qua bên cạnh, dừng một lát nói: “Ta cũng không có ý định thu đồ đệ.”

“Cái này......”

Không nhận đồ đệ sao?

Nụ cười trên những khuôn mặt xung quanh chợt cứng đờ, Ngay cả Vũ Quan Lâm cũng không khỏi nghi hoặc nhìn Văn Thanh Từ.

Trong thời đại này, y học cũng giống như tất cả các ngành nghề khác, đều do thầy trò tiến hành truyền thừa.

Sau khi bái sư, sư phụ sẽ tận tay dạy kinh nghiệm.

Đối với Văn Thanh Từ mà nói... Hệ thống này có hơi khép kín và yếu ớt. Ngược lại trong Thần Y cốc, có hình thức giảng bài tương tự như trường tư thục. Nếu muốn truyền bá y thuật ra ngoài, đây mới là phương pháp tốt nhất.

Văn Thanh Từ chậm rãi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Không dám giấu diếm, ta định mở trường dạy học ở Thái y thự.”

“ Mở trường! “Hoắc Nhất Khả không kìm được lặp lại lời của y, một giây sau liền ý thức được mình không nên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Văn Thanh Từ. Nhưng cũng may là y không để ý.

Lúc này, tất cả thái y xung quanh đều ngừng công việc, đồng loạt nhìn về phía Văn Thanh Từ. Sự phấn khích vốn có bỗng trở nên mãnh liệt.

“Đúng, “Văn Thanh Từ nhẹ nhàng gật đầu, y từ từ nói ra dự định của mình,“ Thầy trò tương truyền hiệu suất quá thấp, quy mô quá nhỏ, dễ bảo thủ. Chi bằng mở trường giảng bài, dạy từng môn tương ứng mới thành hệ thống.”

Ký ức một đời trước từng học ở trường y lại một lần nữa hiện lên trong đầu Văn Thanh Từ.

Chỉ qua thời gian vài câu nói, y đã phác hoạ xong hình ảnh trong đầu. Suy nghĩ của Văn Thanh Từ đúng là không phù hợp với truyền thống.

Nhưng mà trong khoảnh khắc đó lại đốt lên tình cảm mãnh liệt của mọi người.

Sau vài giây yên tĩnh, thái y thự hoàn toàn sôi trào:

“Được được!”

“Văn đại nhân định bắt đầu khi nào?”

“Trường tư thục đặt ở đây à?”

Nhiệt tình của các thái y tăng vọt, quả thực hận không thể giảng bài ngay hôm nay. Mà Văn Thanh Từ nghe được tiếng nói chuyện ríu rít bên tai, lúc này mới nhớ bản thân đã quy hoạch xong xuôi chuyện này, nhưng lại quên một chuyện quan trọng nhất – đó là báo cáo cho đương kim thánh thượng.

Thái y thự là hệ thống y tế cốt lõi của một quốc gia, hành động này của mình nói lớn thì chính là cải cách.

“...... Việc này, tạm thời còn chưa định, “Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Văn Thanh Từ vội vàng bổ sung,“ Đợi ta báo cáo với bệ hạ, mới có thể quyết định.”

“Không cần phải rắc rối như vậy đâu.”

“Không, không, chuyện này rất quan trọng. Bệ hạ phải biết chuyện này mới có thể tiếp tục.”

Văn Thanh Từ vô thức nói như vậy, sau đó mới nhận ra giọng nói vừa trả lời mình có vẻ quen quen…

Y ngơ ngác xoay người, tiếp theo thấy Tạ Bất Phùng vừa hạ triều, đang mặc một thân long bào màu đen đi vào tiểu viện, cười đứng ở phía sau mình.

Sau đó trước mặt đông đảo thái y, hắn công khai cởi chiếc áo choàng đen có hình rồng của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai Văn Thanh Từ.

“Sau này loại chuyện nhỏ này, ái khanh cũng không cần phải hỏi trẫm, “Tạ Bất Phùng vừa cẩn thận sửa sang lại cổ áo cho Văn Thanh Từ vừa nhẹ giọng nói,“ Sắp vào thu rồi, mặc nhiều quần áo, không bị cảm lạnh mới là chuyện quan trọng.”

Long Tiên Hương quen thuộc bao bọc lấy Văn Thanh Từ, hai má y lập tức đỏ bừng.

Thái y vây quanh lập tức quay đi, vừa tò mò vừa không dám liếc mắt nhìn nhiều một cái.

Chỉ có Vũ Quan Lâm tuổi tác đã cao, đi đứng không tiện nghe được, bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ, nắm giữ sinh tử của vô số người, thế nhưng dường như chơi xấu đè thấp giọng vào giờ phút này lặng lẽ nói với Văn Thanh Từ:

“Nếu đã quyết định mở trường, vậy ái khanh cần phải “dạy không phân biệt” mới được...... Một năm qua, trẫm xem qua y thư của ái khanh một lần, cũng có hứng thú với y thuật. Đến lúc đó trẫm cũng muốn tới lớp học y nghe ái khanh giảng bài. Ái khanh có thể không?”

Văn Thanh Từ trả lời cái gì, Vũ Quan Lâm cũng không nghe thấy.

Vị thái y già cả đời lăn lộn trong thái y thự chỉ có thể xác định - - đây đâu phải Tạ Bất Phùng nổi lên hứng thú với y thuật, rõ ràng hắn nổi lên hứng thú với người giảng y mới đúng!

Bằng không sao một năm nay không thấy hắn tìm mình đàm luận y đạo đây?

Ừm...... Cũng không biết có phải mình suy nghĩ nhiều hay không. Hai chữ “ái khanh” nghe có vẻ kỳ quái nhỉ?

Tuy rằng Tạ Bất Phùng còn có một chút dư độc chưa giải, nhưng thân là vua của một nước, xử lý chính vụ mới là chuyện quan trọng nhất.

Sau giờ ngọ ngày hôm đó, Tạ Bất Phùng rất không tình nguyện bị Văn Thanh Từ đuổi đi phê duyệt tấu chương.

Sau một phen cò kè mặc cả, Tạ Bất Phùng liền lấy lý do “Ngự thư phòng còn chưa tu chỉnh xong”, tiếp tục ở lại trong tiểu viện của Thái y thự chen chúc xử lý công vụ với Văn Thanh Từ.

Đồng thời, Vũ Quan Lâm cũng tới đây thương lượng chuyện mở trường cùng với Văn Thanh Từ.

Cửa sổ nhỏ bằng gỗ được chống lên bằng cột, Tạ Bất Phùng ngồi ở trước bàn phê duyệt tấu chương.

Cuối hè đầu thu trời cao mây nhạt, nhiệt độ không nóng không lạnh. Văn Thanh Từ dứt khoát gọi người đặt một cái bàn trong tiểu viện, cùng Vũ Quan Lâm ngồi ở hai bên bàn.

Trong không khí có mùi hoa quế nhàn nhạt. Trà nóng tạo ra những làn khói mịn nhảy múa trước mắt.

Thẳng đến khi giọng của thái giám từ ngoài viện truyền đến, Văn Thanh Từ mới rời lực chú ý của mình trong công việc.

“- - Hành Vương điện hạ đến, trưởng công chúa điện hạ đến.”

Nghe được hai cái xưng hô xa lạ này, Văn Thanh Từ dừng một chút mới nhận ra người thái giám nói là Tạ Quan Chỉ và Tạ Phu Doãn.

Y không khỏi đứng dậy, nhìn ra ngoài tiểu viện. Chưa thấy người đã nghe tiếng trước.

Một giây sau Văn Thanh Từ đã nghe được tiếng bước chân “lịch bịch” vang lên trên đường cung.

Không đợi Văn Thanh Từ và Vũ Quan Lâm hành lễ, Tạ Phu Doãn đã xách theo một cái giỏ nhỏ xuất hiện ở ngoài cửa viện.

Văn Thanh Từ nhìn thấy, trong giỏ kia không phải là cỏ khô cho thỏ ăn mà là mấy quả đào.

“Văn tiên sinh! Đây là Phu Doãn hái, ngài nếm thử xem…”

Bé chụm hai chân nhảy qua ngưỡng cửa, nhặt một quả đào trong giỏ đưa cho Văn Thanh Từ. Tiếp theo, nói như hiến bảo: “Đây là ta tự hái, Văn tiên sinh nếm thử xem, ăn ngon lắm!”

Tạ Phu Doãn dù sao vẫn là một đứa trẻ, bé mặc cung trang, không để ý lại thiếu chút nữa vấp phải hòn đá dưới mặt đất.

“Cẩn thận!”

May mà Văn Thanh Từ phản ứng nhanh chóng, y đã đứng dậy đi về phía trước hai bước, nhẹ nhàng ôm Tạ Phu Doãn vào trong lòng, đồng thời nhận lấy quả đào trong tay đối phương.

Trên quả đào còn có chút bọt nước, hiển nhiên là vừa mới rửa qua. Trọng điểm chú ý của trẻ con luôn không giống với người lớn. Chuyện Văn Thanh Từ trong vòng một ngày đã truyền khắp Ung Đô.

Tất cả mọi người đang tò mò Văn Thanh Từ “Chết rồi sống lại”, đến tột cùng là bởi vì bí thuật Thần Y Cốc hay là bởi vì bệ hạ ngày đó thật sự cầu được Thần Phật.

Nhưng Tạ Phu Doãn lại chỉ biết, Văn tiên sinh chơi đùa cùng mình đã trở lại. Bé không bị chuyện suýt ngã mà dọa sợ, ngược lại ôm cổ Văn Thanh Từ nở nụ cười.

“Tốt quá đi mất, tốt quá đi mất! “Trên mặt cô bé tràn ngập hạnh phúc, bé chớp đôi mắt màu hổ phách nói với Văn Thanh Từ,“ Văn tiên sinh, mau nếm thử đi!”

Cuối cùng lại ôm chặt Văn Thanh Từ, vui vẻ lặp lại: “Văn tiên sinh thật sự đã trở về rồi!”

Nhìn thấy dáng vẻ của cô bé, Văn Thanh Từ không kìm được nở nụ cười. Tiếp theo cũng nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Phu Doãn một cái rồi mới buông cô bé ra.

“Được rồi, cám ơn công chúa điện hạ. “Văn Thanh Từ vô cùng nghe lời cắn một miếng.

Một giây sau, nước ngọt nhè nhẹ tràn đầy khoang miệng.

Lúc này, Tạ Quan Chỉ đi theo phía sau cũng đi vào trong viện.

Đại điển sắc phong sắp tới, chuyện bận rộn rất nhiều. Cũng giống như lúc Tạ Bất Phùng kế vị, lễ phục sắc phong trên đại điển cũng do Thái hậu phụ trách chuẩn bị.

Tạ Quan Chỉ vào triều xong là tới cung Huệ Tâm thương lượng với Thái hậu chuyện này.

Lúc kết thúc, thái hậu hỏi hắn lát nữa có sắp xếp gì không. Hắn thuận miệng đáp một câu “Đi gặp Văn đại nhân”, Tạ Phu Doãn như con sâu bọ đi theo.

Không giống với Tạ Phu Doãn chỉ lo phấn khích, Tạ Quan Chỉ vừa mới đứng ở ngoài viện hốc mắt đã đỏ lên.

Hắn khịt mũi bước tới.

Không thể không nói, việc bị giam lỏng ở hoàng tự đã khiến Tạ Quan Chỉ trưởng thành hơn rất nhiều.

Lúc còn thiếu niên, hắn nhất định sẽ đùa giỡn, hỏi nếu Văn Thanh Từ chưa chết thì vì sao lại muốn trốn tránh đám người Ung Đô, đầu đội mũ không nhận mọi người.

Nhưng hiện tại, mặc dù hắn vẫn không biết Văn Thanh Từ “Cải tử hồi sinh” như thế nào, nhưng mơ hồ hiểu được vì sao đối phương đội mũ che mặt.

Thân phận “Dược nhân” của Văn Thanh Từ đã sớm truyền khắp Ung Đô, nếu y bại lộ thân phận ở lại đây thì thật sự quá mức nguy hiểm.

Bởi vậy sau khi đến gần, câu Tạ Quan Chỉ nói đầu tiên chính là: “Một năm qua bệ hạ xử lý không ít người. Hiện tại tất cả mọi người Ung Đô đều biết thân phận của ngươi, còn có thủ đoạn của bệ hạ, về sau tuyệt đối không ai dám mơ ước máu của ngươi nữa.”

Văn Thanh Từ trước khi chết trốn, cũng không biết Tạ Bất Phùng có thể đọc ác niệm trong lòng người nên đã từng lo lắng như vậy.

Thậm chí đây cũng là một trong những nguyên nhân y không thể không rời khỏi cung Thái Thù. Nhưng khi khôi phục trí nhớ, Văn Thanh Từ biết tất cả những chuyện này lại chẳng hề sợ hãi.

Nói xong những lời này, Tạ Quan Chỉ rốt cục vẫn không kìm được hít hít mũi nói: “Cho nên... Cho nên ngươi có thể yên tâm ở lại chỗ này...”

Văn Thanh Từ dừng một chút, chậm rãi cười nói: “Được.”

Dứt lời, Tạ Quan Chỉ vẫn cố gắng giả bộ thâm trầm tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Văn Thanh Từ, tiếp theo giang cánh tay, muốn ôm Văn Thanh Từ giống như Tạ Phu Doãn.

Ở Vệ Triều, đều là đàn ông, ôm nhau sau bao ngày xa cách là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà không đợi Tạ Quan Chỉ chạm vào Văn Thanh Từ, đã có một tay khác nặng nề khoác lên vai hắn.

Tiếp theo hơi dùng sức đẩy hắn ra.

“...... Bệ hạ?!”

Tạ Quan Chỉ sửng sốt một lát, lúc này hắn mới phát hiện thì ra Tạ Bất Phùng cũng ở đây.

Tạ Bất Phùng híp mắt, trầm giọng nói: “Thân là Hành Vương, tùy ý như vậy không được quy củ lắm đâu.”

“Hả? Nhưng mà......”

Tạ Quan Chỉ đang muốn nói, nhưng thân là trưởng công chúa Tạ Phu Doãn không phải càng không có quy củ sao?

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị ánh mắt của Tạ Bất Phùng cắt đứt.

Sau đó hắn mới nhận ra, thế mà Tạ Bất Phùng cũng có một ngày nói người khác không có quy củ hay sao?

Đây là đạo lý gì?

Tạ Phu Doãn còn nhỏ tuổi không ý thức được không khí quỷ dị lúc này.

Bé thấy Tạ Bất Phùng không biết xuất hiện từ đâu, vội vàng vui vẻ nói: “Ca ca cũng nếm thử đi, đây là đào muội tự hái, ngọt lắm!”

Đồng thời lấy một quả đào trong giỏ giơ lên thật cao.

“Được. “Tạ Bất Phùng gật đầu đáp.

Nhưng mà hắn không lấy quả đào trong tay bé như Tạ Phu Doãn nghĩ, mà cầm cổ tay Văn Thanh Từ, nâng tay y lên bên môi, cũng mượn động tác này nhẹ nhàng cắn một cái.

Động tác của Tạ Bất Phùng cực kỳ tự nhiên, ngay cả Tạ Phu Doãn cũng cảm thấy mất tự nhiên: “A?”

Văn Thanh Từ: “!!!”

Lúc này, Vũ Quan Lâm bên cạnh vẫn luôn thu nhỏ lại cảm giác tồn tại rốt cục hắng giọng, cười hỏi Tạ Phu Doãn: “Không biết công chúa điện hạ, có nguyện ý cho lão thần một quả không?”

“Được được! “Tạ Phu Doãn lập tức phản ứng lại.

Bé lấy một quả đào trong giỏ đưa cho Vũ Quan Lâm.

Tạ Quan Chỉ thì từ đầu đến cuối đứng tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn qua nhìn lại Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng.

Đồng thời yên lặng nhớ lại những tin đồn trước kia hắn từng nghe qua nhưng không tin...

*

Ngự thư phòng chỉ là tục xưng nơi làm việc của hoàng đế. Trên thực tế nơi đó cũng không chỉ có một gian phòng mà là một tòa cung điện.

Ngoại trừ xử lý chính vụ ra, nơi đó cũng là nơi ở hàng ngày của Hoàng đế. Vào đêm, Tạ Bất Phùng lại dùng lý do “Tu sửa còn chưa kết thúc” để ở lại.

Văn Thanh Từ đã sớm quen làm bạn cùng phòng với Tạ Bất Phùng nên không có suy nghĩ nhiều.

Thẳng đến ban đêm......

Cửa phòng ngủ bị người nhẹ nhàng đẩy ra.

Theo sau một tiếng “cạch” nhẹ nhàng, Văn Thanh Từ đang ngủ say không khỏi cau mày.

Tạ Bất Phùng vừa mới tắm xong mang theo một thân hơi nước đi vào trong phòng.

Hắn cũng không ngủ ở bên ngoài giường như trước kia. Mà là dừng lại vài giây vòng qua bình phong, đi về phía sau nó, tiếp theo chậm rãi ngồi ở bên giường Văn Thanh Từ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Văn Thanh Từ mơ mơ màng màng mở mắt.

“...... Bệ hạ?”

Mượn ánh sao nhàn nhạt nhìn thấy người bên cạnh là ai, Văn Thanh Từ vừa muốn cố gắng chống đỡ đứng dậy, vừa không kìm được hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tạ Bất Phùng đứng sau lưng, không thấy rõ biểu cảm, Văn Thanh Từ lúc nãy đang ngủ say nên giọng hơi rầu rĩ.

Ánh mắt của y có chút mê mang và buồn ngủ, hoàn toàn là dáng vẻ không đề phòng.

Mái tóc dài trượt xuống cổ y, vòng qua bả vai, buông xuống ngực.

Tạ Bất Phùng không trả lời câu hỏi của Văn Thanh Từ, mà đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau lưng Văn Thanh Từ.

Động tác của hắn vô cùng dịu dàng.

Nhưng Văn Thanh Từ vẫn xuyên qua màn đêm đọc ra sự nguy hiểm của Tạ Bất Phùng.

Y hoàn toàn tỉnh táo lại, lúc này mình đang gối vào lòng Tạ Bất Phùng.

Cách trung y, Văn Thanh Từ chẳng những có thể ngửi được mùi long tiên trên người Tạ Bất Phùng, thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể và hình dáng cơ bắp của hắn.

“Không cần phải đứng dậy. “Tạ Bất Phùng ôm Văn Thanh Từ vào lòng. Tiếp theo vô cùng càn rỡ hạ một nụ hôn nơi khoé môi y.

Trong giọng nói của Tạ Bất Phùng mang theo vài phần ý cười: “Làm sao bây giờ, ái khanh.”

...... Cái gì làm sao bây giờ?

Ngay sau đó, cảnh sắc trước mắt Văn Thanh Từ bỗng nhiên biến đổi, chờ y kịp phản ứng thì đã bị Tạ Bất Phùng ôm eo, nằm ở bên trong giường.

Ánh sao bị Tạ Bất Phùng chặn lại sau lưng. Thứ duy nhất còn lại xung quanh hai người là hơi thở của nhau.

Tạ Bất Phùng như là đọc được nghi hoặc trong lòng Văn Thanh Từ, hắn thì thầm vào tai người bên cạnh nói: “Trẫm muốn được voi đòi tiên, muốn cùng giường chung gối với ái khanh làm sao bây giờ?”

Hắn ôm Văn Thanh Từ vào lòng, quấn lấy đối phương như mãng xà.

Lúc này Tạ Bất Phùng không cam lòng......

Không cam lòng ngủ ở bên kia bình phong như thường ngày.

Trong bóng tối, hô hấp, nhịp tim, cùng với tất cả biến hóa khác đều bị phóng đại vô hạn.

Tạ Bất Phùng nhìn chăm chú vào người trong lòng, ánh sao nhàn nhạt rơi vào người Văn Thanh Từ. Da của y trắng đến trong suốt. Một chút chu sa làm như đang mời người ta tới hôn.

Hơi thở của Văn Thanh Từ cũng rối loạn theo, y vô thức muốn đẩy đối phương ra, nhưng cuối cùng lại nắm chặt áo trước ngực Tạ Bất Phùng, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại từng chút một.

Tim Văn Thanh Từ sắp đập vỡ lồng ngực, y từ từ di chuyển cơ thể, nhường ra nửa giường. Làm như thật sự muốn chung chăn với Tạ Bất Phùng.

Ngón tay Tạ Bất Phùng không khỏi dừng lại. Dưới ánh sao gương mặt Văn Thanh Từ đỏ lên nhưng lông mi run rẩy như cánh bướm, lại tiết lộ sự căng thẳng của chủ nhân.

Văn Thanh Từ không có khả năng không hiểu từ “cùng giường chung gối” này, y đang giả ngu với mình. Nhưng Tạ Bất Phùng chẳng hề không vui, ngược lại trong mắt hắn tràn ngập ý cười.

Hắn mượn sự dung túng của Văn Thanh Từ, buông màn giường xuống, vây Văn Thanh Từ ở trong thế giới nho nhỏ của mình.

Ngón tay Tạ Bất Phùng vẫn không an phận, chậm rãi trượt từ trên lưng người trong ngực xuống eo.

Bóng dáng màu nhạt bất giác run rẩy, Tạ Bất Phùng tựa hồ là đang hành động, nói cho Văn Thanh Từ cái gì gọi là “Được voi đòi tiên“.

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Thanh Từ: Giả ngu

Tạ Bất Phùng: Tự phụ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.