Hướng Dẫn Tỏ Tình Cho Sinh Viên Khoa Kỹ Thuật

Chương 6: Chương 6: Chào giáo sư




Editor: Ry

Sau việc【Phù Dung Hoa】khí thế bừng bừng like hơn 800 bài đăng, nhiều đêm liên tiếp Cố Tân Di mơ cùng một giấc mơ. Trong mơ, cô là tổng tài bá đạo, đứng trước một bụi hoa, nhéo phù dung, sau đó mỉm cười tà mị, “Bông hoa nhỏ, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”

Phù dung e thẹn gật đầu, những cánh hoa nhao nhao rơi xuống, đang lúc gió lớn gào thét, Cố Tân Di chợt tỉnh giấc.

Đồng Như Nam nhấn vào cổ con gà đang kêu thảm thiết, cười nhẹ với cô.

Cố Tân Di vừa yêu vừa hận chú gà kêu thảm thiết này, cô trèo xuống giường, hung hăng mà XX con gà kia một cách thê thảm, sau đó mới bắt đầu đi rửa mặt.

Mấy ngày trước, đơn xin tham quan Phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện của anh Béo đã được thông qua. Tòa nhà bí ẩn với quả cầu kim loại từ lâu đã khiến nhóm người mới tò mò không thôi. Thuật ngữ nghiên cứu khoa học đối với bọn họ mà nói, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Bước ra khỏi gông cùm xiềng xích thời cấp ba, thế giới như được đặt dưới lăng kính tam giác, thể hiện ánh sáng từ nhiều góc độ khác nhau, nhưng khi hội tụ vào một chỗ, lại trở nên đầy rực rỡ và kỳ diệu.

Đây là lần thứ ba bọn họ bước chân đến cổng Quốc Quang [1], anh Béo cười trêu chọc: “Đại Vũ [2] trị thủy đi qua cửa nhà ba lần mà không vào, ngược lại các em thật có phúc“.

[1] Quốc Quang: viết tắt Phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện

[2] Đại Vũ: Hạ Tử Thành (chữ Hán: 夏紫城; 2298 TCN – 2198 TCN), thường được gọi Tử Thành (紫城) hay Hạ Đại Vũ, là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình.

Những câu chuyện cổ nói rằng Thành đã hy sinh rất nhiều để kiểm soát lũ lụt. Ông được giao nhiệm vụ chống lũ. Trong suốt 5 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà của mình ba lần nhưng đều không bước vào trong. Gia đình thúc giục Thành trở về nhà thành thân nhưng ông nói từ chối vì lũ lụt vẫn xảy ra. Thành đều từ chối đi về nhà, nói rằng vì lũ lụt đã khiến vô số người vô gia cư, ông chưa thể nghỉ ngơi được.

Người hướng dẫn mang thẻ công tác đứng trước cổng sắt đợi từ lâu, thấy anh Béo dẫn đoàn đến, ôm chầm lấy anh ấy nghênh đón.

“Đây là người anh em của anh, các em cứ gọi cậu ta là Nhị Béo. Hôm nay, cậu ta sẽ dẫn các em tham quan, không hiểu gì cứ hỏi, đừng khách sáo. Nếu cậu ta mà ăn hiếp các em, nói cho anh biết, anh sẽ quay lại trả thù cho mọi người.” Anh Béo quen thuộc mà vỗ vỗ vai người hướng dẫn.

Cố Tân Di theo mọi người cùng nhau chào hỏi Nhị Béo.

Có thể là do Nhị Béo làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm quanh năm, cho nên trắng trẻo, mập mạp, anh ta mặc áo sơ mi đen, cười rộ lên trông như phật Di Lặc.

Sau một hồi giới thiệu đơn giản, Nhị Béo dẫn đoàn người bước vào, còn anh Béo vui vẻ đến khu dạy học ngồi điều hòa chờ đợi.

Bên ngoài tòa nhà của Phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện trống trải, yên tĩnh, bốn phía được bao quanh bởi thảm thực vật, thỉnh thoảng điểm xuyết thêm hoa cỏ.

Còn chưa tới giờ hẹn chính thức để tham quan, Nhị Béo nói hiện tại có thể đi dạo ở đây một lúc, các nam sinh liền như ong vỡ tổ mà vọt tới bãi đậu xe phía trước——

“Chết tiệt, giàu thực sự, Bentley đó nha.”

“Trong cuộc đời tôi, có lẽ đây là lần duy nhất được tiếp xúc gần như vậy a.”

......

Đại khái, các nam sinh luôn không thể thoát khỏi sự thích thú đối với xe hơi. Tiếng cảm thán truyền đến hết đợt này đến đợt khác làm cho Cố Tân Di và Giả Giai không khỏi chú ý, Cố Tân Di cũng tò mò nhìn theo.

Là một chiếc xe màu trắng, trên thân xe có đôi cánh nhỏ màu bạc.

Cô có chút không xác định, bèn cúi người cẩn thận đánh giá một phen.

“Em cũng rất đẹp.” Trong đầu Cố Tân Di đột nhiên vang lên câu nói này, người đàn ông nói xong liền đạp chân ga, rời đi.

“Chính là cái cảm giác kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, ai da, ngồi lên đây một chút, chính là hôn môi.” Có nam sinh thổn thức, “Coi như chúng ta đến đây để tiếp xúc thân mật đi.” Mặc dù bọn họ cực kỳ hâm mộ, nhưng chỉ vây quanh nhìn xem, không có ý định chụp ảnh.

Những người còn lại đều sôi nổi tán đồng. Người vừa nói kia chính là lớp trưởng tạm thời—Phàn Dương Sơ, gò má cao, khuôn mặt chữ điền, biệt hiệu “Pháo thúc”, tính cách hoạt bát, chung quy chính là có sự yêu thích đối với các loại xe. Trong đầu cậu ta chứa toàn những suy nghĩ thần kỳ đến kinh ngạc, mấy ngày nay, các nam sinh đều mơ mơ hồ hồ bị cậu ta cầm đầu.

Cho nên, so sánh như vậy, coi như là có cơ sở?

Nếu vậy, chẳng phải là mỗi ngày cậu ta cùng xe lăn giường sao?

Cố Tân Di không thể khống chế mà liên tưởng đến những việc nguyên thủy nhất, cũng may thời gian đã tới, Nhị Béo gọi bọn họ đi vào trong, đánh gãy mạch suy nghĩ của Cố Tân Di.

Bên trong Quốc Quang được chia thành tám khu ABCDEFGH, với cấu trúc vòng tròn từ bắc đến nam, ở giữa nối liền với nhau bởi một hành lang trống. ABCD là khu làm việc, tính bảo mật thấp, còn EFGH là khu thí nghiệm. Bản thân Nhị Béo ngượng ngùng cười nói, anh ta cũng không đi qua quá nhiều lần, thỉnh thoảng chỉ theo người hướng dẫn đến hỗ trợ.

Khi Nhị Béo dẫn bọn họ đi qua, thì thấy một nhóm người mặc áo blouse trắng, đeo thẻ công tác vững vàng lướt qua, kéo theo một cơn gió nhẹ.

Dựa theo bảng hướng dẫn của tuần lễ Khoa học – Kỹ thuật, bọn họ đi đến khu thí nghiệm.

Bên trong nhiệt độ vừa phải, đi qua một số khu vực, ống dẫn đều kết băng, Giả Giai khen ngợi điều hòa trung tâm ở đây.

Nhị Béo nghe vậy thì nghiêm túc lắc đầu: “Thiết bị thí nghiệm cần được bảo quản, chính là dùng nitơ lỏng để làm lạnh.”

Mọi người dừng bước, sau đó yên lặng vòng trở về, vỗ vỗ mấy mảng băng bám trên ống dẫn.

Mẹ nó, cảm giác bức bách thoáng cái đã tăng lên có được không!!!

Khu vực thí nghiệm chỉ có ba tầng, tiến vào trong, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, Nhị Béo giải thích là vì để giữ gìn máy móc thiết bị, anh ta lấy một xấp bao đựng giày ra khỏi tủ, đưa cho đoàn người thay.

Điều này làm cho Cố Tân Di bắt đầu cảm nhận được sự nghiêm túc và cẩn thận của Quốc Quang.

Trên bảng hiển thị rất nhiều thành tích nghiên cứu khoa học, được trình bày dưới dạng tranh ảnh, văn bản, Nhị Béo không nói nhiều mà lẳng lặng dẫn bọn họ đi xem.

Anh ta cũng không cần phải nói tới, ở nơi này, cho dù chỉ là công trình nghiên cứu khoa học đơn giản nhất, cũng đều ẩn dấu trong đó rất nhiều tri thức.

Đi lên tầng ba, là nơi bày biện những dụng cụ và thiết bị quan trọng, bức màn bị kéo ra, bọn họ chỉ có thể cách tấm kính nhìn vào trong.

Những thiết bị khổng lồ hoặc tinh vi đều được trưng bày trong đó, các đường dây điện đủ màu sắc đan xen vào nhau.

Kính hiển vi cỡ lớn khiến Cố Tân Di nhìn đến hoảng hốt, Giả Giai đột nhiên kéo cô sang bên kia.

Là một căn phòng chứa đầy các loại máy chủ cỡ lớn, các máy chủ được bố trí chặt chẽ, ánh sáng màu lam, màu cam từ thiết bị phát ra.

Giả Giai chỉ vào một góc, Cố Tân Di nhìn theo.

Cố Tân Di trầm ngâm.

Là anh.

Tần Trạm cùng một vị giáo sư già đứng bên cạnh máy chủ, anh đang nghiêng người lắng nghe, ngón tay thon dài day day huyệt thái dương, một lần rồi lại một lần, rất có tiết tấu. Anh mặc chiếc áo blouse trắng, đứng bên cạnh tiếp lời, giao diện máy chủ tỏa ra ánh sáng màu lam lạnh lẽo khiến khuôn mặt anh phảng phất như phủ một tầng băng sương.

Trẻ tuổi mà không hề tư nghị [3].

[3] Không hề tư nghị (bất khả tư nghị):có thể hiểu là những hiện tượng siêu hình, những kinh nghiệm cá nhân không thể dùng ngôn ngữ thông thường để diễn tả được

Giáo sư nói rất nhiều, Tần Trạm vẫn luôn im lặng, sau một lúc mới đáp ngắn gọn.

Vị giáo sư già trước tiên nhíu mày, sau đó thì gật đầu, cùng Tần Trạm đi ra ngoài.

Nhị Béo kéo bọn họ đứng tại chỗ, cất tiếng gọi “Chào giáo sư“. Cố Tân Di cũng cúi đầu lễ phép thưa, tựa hồ có ánh mắt dừng trên người cô, cô nghe thấy một tiếng “Ừ“.

Giọng mũi nhẹ nhàng phát ra, trầm thấp lại mang một chút vui vẻ.

Áo blouse trắng cọ qua đầu ngón tay của cô.

Cố Tân Di nhìn lên, nhưng chỉ thấy bóng dáng cao gầy của Tần Trạm biến mất ở chỗ rẽ.

(Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại: https://trouvaillemnhdatbinhyen.wordpress.com)

Một màn vừa rồi khiến mọi người cảm thấy quá thâm trầm, thật lâu sau, các nam sinh mới dám vây quanh ở bên người Nhị Béo dò hỏi.

“Người vừa đi qua chúng ta chính là trưởng nhóm nghiên cứu Khoa học Công nghệ Laser, giáo sư Lục, trong giới quang điện nước ta. Đứng số này.” Nhị Béo giơ ngón tay cái lên, tạm dừng một hồi, ngữ khí rõ ràng có chút kích động, “Vị đứng bên cạnh là Tần Trạm, Tần giáo sư. “

“Anh ấy năm nay 25 tuổi, người Trung Quốc, nghiêm khắc và kỉ luật. Lúc trước anh ấy giảng dạy ở MIT, lần này thông qua hạng mục hợp tác được Phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện mời đến đây để trao đổi và hướng dẫn kỹ thuật. Trong tay anh ấy có biết bao nhiêu là thành tựu nghiên cứu khoa học, bài luận văn cũng được đăng trên trang bìa tạp chí《SCIENCE》. Trong nước đã nhiều lần đưa ra lời mời, muốn anh ấy trở về, nhưng anh ấy chưa bao giờ đáp ứng. Nghe nói hạng mục hợp tác lần này do anh ấy chủ động ​​đề xuất, bên trên rất coi trọng. Quốc Quang bên này cũng đang nghĩ cách giữ anh ấy ở lại. “

Đây là lần đầu tiên Cố Tân Di nghe thấy tên anh.

Tần Trạm.

Hàng loạt các vầng hào quang hội tụ cùng một chỗ, hai chữ tưởng như đơn giản dần trở nên dày nặng.

Trạm, thanh tĩnh mà thâm trầm.

Cố Tân Di nghĩ đến cách nói chuyện trẻ con và sự gợi cảm khi anh day day huyệt thái dương, cảm thấy cái tên này thực sự rất xứng với anh.

“Vậy anh ấy tốt nghiệp đại học lúc bao nhiêu tuổi?” Một nam sinh bấm ngón tay tính toán, thật sự cảm thấy chấn động.

Cố Tân Di cũng chăm chú lắng nghe Nhị Béo trả lời.

Lúc này Nhị Béo không có lập tức trả lời, thay vào đó anh ta lắc đầu: “Cái này thì anh đây không rõ lắm, nhưng nghe nói anh ấy được tán dương là 'Pauli thế kỷ XXI'. Anh đoán hẳn là có liên quan đến cuộc đời anh ấy.”

Nhà vật lý nổi tiếng Pauli, tại thời kỳ mà thiên tài xuất hiện lớp lớp, xưng hùng xưng bá trong thời đại huy hoàng nhất trong lịch sử vật lý học, Pauli là một trong những ngôi sao tỏa sáng nhất.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Pauli trực tiếp xin làm nghiên cứu sinh cho Sommerfeld [4], vận dụng một lượng lớn kiến ​​thức tích lũy được trong thời gian 4 năm vào luận án tốt nghiệp, bởi vì tài hoa hơn người mà ông đã đạt được học vị tiến sĩ.

[4] Arnold Johannes Wilhelm Sommerfeld (người hướng dẫn luận án tiến sĩ cho Pauli) là nhà vật lý lý thuyết người Đức có đóng góp tiên phong trong ngành vật lý nguyên tử và vật lý lượng tử, là người đã đào tạo rất nhiều nhà khoa học cho thời đại mới của ngành vật lý lý thuyết. Ông là người đưa ra hằng số α (hằng số cấu trúc tinh tế) cho vật lý lượng tử.

Pauli đủ trẻ, nhưng cũng đủ chói mắt.

Mọi người gật đầu, vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.

Người đàn ông tên là Tần Trạm này không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng cũng đủ khiến bọn họ phải ngước nhìn.

Như là thiên tài kiểu mẫu trong sách giáo khoa hiện ra trước mắt, nói không chừng còn viết lên truyền kỳ sáng giá hơn nữa.

Chuyến tham quan sau đó, mọi người đều không còn hứng thú, Nhị Béo đành đưa đoàn người trở về.

Buổi tham quan tuần lễ khoa học – kỹ thuật mà anh Béo lấy danh nghĩa lớp học hẹn trước, lại được Nhị Béo cho đi cửa sau, nhưng đơn đăng ký còn chưa ghi, mọi người trong lớp dừng lại ở đại sảnh khu làm việc điền mẫu đơn.

Hai nữ sinh đương nhiên được chiếu cố đầu tiên, Cố Tân Di viết xong bèn nhìn quanh đại sảnh.

Bảng thông báo nằm bên phải vách tường đang được thay đổi, cô bước chân qua xem.

Nhóm công nhân di chuyển rất cẩn thận, không có tấm kính trong suốt ngăn cách, cô thoáng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Anh mặc một bộ tây trang, so với lần đầu tiên gặp có chút bất đồng chính là, áo sơ mi được cài cúc cẩn thận, cà vạt màu lam làm cho anh thoạt nhìn rất có tinh thần, bừng bừng phấn chấn. Ngũ quan tạc tượng như núi xa gần ảnh, trong đám người hay là ở giữa nhóm giáo sư thì ánh mắt anh vẫn toát lên vẻ trong suốt, lạnh lùng.

Ảnh thẻ luôn là một thử thách với mỗi người, nhưng anh vẫn như cũ, đẹp trai tuấn tú tựa như bước ra từ bức tranh sơn thủy.

Cố Tân Di do dự một lúc, sau đó để sát điện thoại lại gần chụp một bức.

Chỉ chụp ảnh của anh.

“Cố Tân Di——” Nhị Béo gọi cô.

Cố Tân Di có tật giật mình khiếp đảm, vội vàng cất điện thoại vào túi, sau đó từng bước nhỏ chạy tới.

“Vừa rồi em có làm rơi đồ ở khu thí nghiệm không? Có người nhặt được.” Nhị Béo lắc lắc di động “Giáo sư Lục vừa gọi điện bảo em lên tầng 4 lấy, đây, thang máy này, lên lầu rẽ trái, gần ban công bên kia. “

Nhị Béo cười sảng khoái: “Nhờ phúc của em, mà lần đầu tiên anh nhận được cuộc gọi của giáo sư Lục, không được, anh phải nhanh chóng lưu số giáo sư.”

Cố Tân Di nghi hoặc.

Cô đánh rơi vật gì sao?

Tại sao cô không biết!!!

Không đợi cô kịp phản ứng, Nhị Béo đã phát huy tinh thần hăng hái giúp đỡ, đẩy cô vào thang máy, nhấn số tầng.

“Đi nhanh, thời gian của giáo sư Lục rất quý giá, anh đợi em ở đây. Khi quay lại nhớ nói cho anh đây biết phòng làm việc của giáo sư Lục trông như thế nào a.”

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Cố Tân Di chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hoa của Nhị Béo, hai bàn tay mập mạp của anh ta không ngừng vẫy vẫy.

Ha ha, gặp lại sau...

Cố Tân Di nhìn chằm chằm vào số tầng nhấp nháy một hồi.

“Đinh——” Đã tới tầng bốn.

Cô nhớ lại mô tả của Nhị Béo, hướng phía bên trái ban công đi đến.

Nơi này ánh sáng tươi đẹp, cây xanh được bố trí dọc theo lan can, lại bị vây bởi lỗ thông gió, gió lạnh thổi phất phơ.

Cố Tân Di nhìn quanh bốn phía, có hai căn phòng, cánh cửa đối diện nhau, một phòng không có bảng hiệu, phòng còn lại treo bảng “Phòng nghiên cứu Khoa học và Công nghệ Laser“.

Truyền thuyết trong giới quang điện a.

Cố Tân Di vỗ ngực, có loại cảm giác khẩn trương như khi gặp mặt chủ nhiệm vậy.

Hà hơi vào lòng bàn tay, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

Không bao lâu, “Răng rắc–” cánh cửa mở ra.

Cố Tân Di cúi đầu, sửa sang lại làn váy của mình, ngoan ngoãn đẩy cửa vào.

Bỗng chốc.

Không mở được?

Một lần nữa?

Vẫn không mở được.

Cố Tân Di dùng hết sức lực bú sữa mẹ của mình, nghẹn đỏ mặt đẩy cửa, nhưng vẫn như cũ mà bất lực lui về.

Không khoa học chút nào a, rõ ràng cô nghe thấy tiếng mở cửa mà.

Giáo sư, cánh cửa này có độc, ngài có thể mở lại được không?

Ghé vào cửa cào tâm cào phổi mà do dự hồi lâu, Cố Tân Di vẻ mặt chua xót, rụt rè nói: “Giáo sư...”

Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc: “Ừ -”

Âm cuối giương lên, trầm thấp lại mang một chút vui sướng.

【Nhật ký tỏ tình】:

Khảo sát về độ hảo cảm của phái nữ cho thấy, mị lực của nam giới khi tập trung làm việc: + 30%.

Rất thành công, cô ấy đã bị tôi hấp dẫn.

Chỉ là có nhiều người chờ, thật cản trở.

Đúng rồi, cô ấy còn gọi tôi hai tiếng “Giáo sư“.

Ừm.

Thật dễ nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.