Edit: Mưa
———
Đám người Tạ Vãn Tinh vất vả đi lên lầu 5 thì phát hiện Viên Hi Nhi và Tiêu Gia đã chờ sẵn ở đó.
Bốn người hơi bất ngờ, bọn họ tưởng rằng bản thân đã đi nhanh lắm rồi.
Tiêu Gia đợi hơn nửa tiếng, chán đến mức phải ngồi ca hát nghêu ngao cho đỡ buồn. Vừa thấy bọn họ, cô lập tức vui sướng vẫy tay như thấy người thân vậy: “Mọi người tới rồi!”
Tạ Vãn Tinh đang định chào hỏi với cô nhưng ánh mắt lại bị vật thể hình người giống như cá khô trên sàn nhà hấp dẫn...
Nếu anh không nhìn nhầm thì đó cũng là một NPC quỷ xui xẻo thì phải...
Tạ Vãn Tinh: “...”
Anh chỉ chỉ NPC quỷ trên sàn nhà, bình tĩnh hỏi: “Tác phẩm của ai đây?”
Viên Hi Nhi thong thả giơ tay: “Của em. Lúc tìm đạo cụ có tìm được một sợi dây thừng nên tiện tay trói lại luôn.”
Phó Văn Thiện tán thưởng nhìn cô.
Sau mấy tiếng đồng hồ vừa qua, Tiêu Gia đã hoàn toàn trở thành fan của Viên Hi Nhi rồi. Cô hưng phấn kể lại cho Tạ Vãn Tinh và Chu Anh: “Ôi mọi người không biết Viên Hi Nhi giỏi bao nhiêu đâu. Trời ạ, tay không phá tường luôn! Đã vậy còn không sợ ma chút nào, thấy ma là đuổi theo. Sau đó NPC quỷ phải quay lại xin chị ấy đừng đuổi theo nữa! Ha ha ha ha!”
Tổ đạo diễn: “... Xin cô câm miệng đi! Nhân viên của chúng tôi cũng biết xấu hổ vậy?!”
Tạ Vãn Tinh và Chu Anh lặng lẽ nhìn Viên Hi Nhi. Viên Hi Nhi là kiểu người đẹp lạnh lùng điển hình, xuất thân người mẫu, tỷ lệ cơ thể tuyệt vời. Vừa cao gầy vừa xinh đẹp, nhìn sao cũng là mẫu người sẽ khơi dậy cảm xúc thương hoa tiếc ngọc của đàn ông.
Kết quả cô nàng này lại mạnh mẽ đến mức có thể tay không phá tường?!
Nhớ lại dáng vẻ hèn nhát của bản thân, ánh mắt hai người lập tức trở nên phức tạp.
...
Viên Hi Nhi bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt tán thưởng của mọi người. Cô đưa đạo cụ mình tìm được ra: “Em tìm được hai cái này ở lầu 4 và lầu 5. Lần lượt là một cái trống hoa nhỏ và một cây trâm cài tóc. Mọi người thì sao? Tìm đủ đạo cụ hết chưa?”
Tạ Vãn Tinh gật đầu: “Tìm đủ rồi. Bốn đạo cụ của bọn anh đều có thông tin phía sau. Cho nên bọn anh đã xâu chuỗi sơ lược câu chuyện xảy ra ở trường học này hơn 20 năm trước rồi.”
Anh đang giữ cả 4 đạo cụ này. Ngay khi anh định lấy ra thì lầu 5 vốn tối tăm bỗng sáng lên. Từng bóng đèn sáng lên theo thứ tự, chiếu sáng bừng cả toàn bộ hành lang của lầu 5 này.
Mọi người đã quen nhìn trong bóng tối, đột nhiên phải tiếp xúc với ánh sáng nên tất cả đều nheo mắt lại theo phản xạ.
Mà trong mấy giây ngắn ngủi đó, cánh cửa phía sau phòng họp cũng chậm rãi mở ra.
Tạ Vãn Tinh híp mắt, mặc dù anh hơi hoảng sợ khi cánh cửa đột nhiên mở ra, nhưng vẫn chỉ cho rằng đằng sau không có ai hoặc là MC Hàn Cửu Cửu mà thôi.
Nhưng khi tập trung nhìn vào thì mới thấy, đằng sau cánh cửa là một bóng người mặc trường bào màu xanh dương, mặt mày tuấn tú, làn da trắng bệch, cứ vậy lẳng lặng nhìn bọn họ chăm chú.
“Đù má!!” Chu Anh buột miệng chửi thề một tiếng.
Bởi vì người đứng sau cánh cửa chính là người đàn ông mặc trường bào màu xanh dương từng hù doạ bọn họ ở trước cửa phòng mỹ thuật kia.
Tiêu Gia cũng kêu lên: “Bọn em đã từng gặp người này ở lầu 4 rồi.”
Người đàn ông áo xanh không có biểu cảm gì. Anh ta đứng sau cánh cửa, bộ quần áo kiểu xưa trên người không hề phù hợp với ngôi trường hiện đại này. Nhưng cái khí chất nửa người nửa quỷ của anh ta lại phù hợp với ngôi trường ma này thật.
“Sáu nhà thông linh, tôi chờ mọi người đã lâu.” Giọng nói của người đàn ông áo xanh có hơi khàn, anh ta nhìn thoáng qua từng người rồi hơi nghiêng người tránh sang một bên.
“Các vị đã mang đồ tôi muốn đến rồi nên tôi cho phép các vị đi vào đấy.”
Sáu khách mời nhìn nhau, Chu Anh nhỏ giọng thì thầm với Ngô Nhiên: “Cậu nói xem anh ta là nhân viên đóng giả thật hả? Trông anh ta đẹp trai như vậy, có thể nào cũng là diễn viên không?”
Ngô Nhiên vỗ vỗ đầu cậu ta: “Cậu quan tâm nhiều thế làm gì? Sắp 4 giờ sáng rồi, làm nhiệm vụ xong đi ra ngoài mới là chuyện quan trọng nhất.”
...
Sáu khách mời đi vào. So với trường học u ám bên ngoài thì phòng họp này đúng là sáng ngời sạch sẽ. Bên cạnh sô pha là chiếc bàn dài dùng để họp, vừa nhìn đã thấy có thể ngồi đủ 6 người.
Nhưng không một ai ngồi xuống bàn họp bên kia. Tất cả mọi người đều ngồi xuống sô pha thoải mái, dính thành một chùm. Chỉ để lại người đàn ông áo xanh kia lẻ loi ngồi ở đầu bàn họp, trông giống như đang bị tập thể xa lánh vậy.
Tạ Vãn Tinh bị đẩy dựa sát vào Phó Văn Thiện, nửa người anh gần như đè hết lên người hắn. Nếu là hôm qua thì anh đã sớm ghét bỏ rồi cách xa hắn, nhưng sau khi bị hù doạ suốt một đường thì anh trở nên cực kỳ bình tĩnh, thậm chí thấy quen luôn rồi.
Phó Văn Thiện cúi đầu, hơi nhướng mày nhìn thoáng qua Tạ Vãn Tinh sắp ngồi lên người hắn luôn rồi. Dù vậy nhưng hắn chỉ im lặng không nói gì cả.
Người đàn ông áo xanh: “...”
Nhóm người này bị sao vậy?
Nhưng anh ta vẫn chuyên nghiệp bày ra vẻ mặt lạnh lùng cao quý, nói lời thoại của mình: “Tôi hẳn là nên cảm ơn cái nhà thông linh đã đến đây. Tôi bị nhốt trong ngôi trường này lâu lắm rồi, nếu không có mọi người thì có lẽ đến giờ tôi vẫn không thể tỉnh lại.”
Tạ Vãn Tinh nhớ lại chiếc quan tài rỗng tuếch trong phòng mỹ thuật kia, xem ra đó là chỗ đã nhốt người đàn ông này.
Anh nhịn không được liếc nhìn dưới gầm bàn lần nữa, xác nhận người đàn ông này có chân thật.
“Tôi biết nhiệm vụ của mọi người siêu độ cho những linh hồn trong ngôi trường này. Nhưng thật đáng tiếc! Chỉ cần có tôi ở đây thì những oán linh trong ngôi trường này sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh!” Người đàn ông áo xanh nở nụ cười u ám lạnh lùng. Rõ ràng đang ngồi dưới ánh đèn sáng ngời nhưng trông anh ta giống như lệ quỷ vậy.
Sáu khách mời nghe nhân vật phản diện này nói xong thì im lặng một lát. Sau đó cứ thế tự nhiên thảo luận trước mặt boss chả sợ gì.
Phó Văn Thiện nói: “Dựa theo ý anh ta thì chỉ cần chúng ta đánh anh ta ngất xỉu là nhiệm vụ này sẽ kết thúc nhỉ?”
Ngô Nhiên trầm ngâm gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
Chu Anh: “Hả? Là vậy hả? Đơn giản vậy à?”
Tiêu Gia hỏi: “Em cảm thấy tổ chương trình không chủ trương bạo lực đâu... Nhưng bọn họ có thể yêu cầu chúng ta trói người đàn ông này ra rồi tính là tìm được thủ phạm không nhỉ?”
Mọi người lập tức lộ vẻ mặt chợt hiểu ra, nghe cũng có lý đó!
Vừa không làm ai bị thương vừa có thể giải quyết vấn đề.
Sáu đôi mắt sáng rỡ chiếu vào người đàn ông áo xanh bên kia...
Gậy bóng chày trong tay Phó Văn Thiện và Ngô Nhiên cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Hiện tại bọn họ đang là 6 chọi 1, không sợ đánh không lại.
Người đàn ông áo xanh không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa. Trong sự nghiệp diễn xuất của mình, anh ta chưa bao giờ gặp phải thử thách lớn như này đâu!
Rốt cuộc là ai mời đám khách mời khốn nạn này đến vậy hả?!!!
“Mọi người đợi đã!” Thấy 6 người chuẩn bị lại đây trói anh ta thật, người đàn ông áo xanh không nhịn được nữa vội ngăn lại.
Anh ta cũng giả ngầu nữa, chỉ vội thông báo nhiệm vụ của mình: “Để tôi giải thoát cho những oán linh ở trường học này cũng không phải không thể. Nhưng phải hoàn thành tâm nguyện của tôi mới được!”
Thấy dáng vẻ chưa chịu từ bỏ của mấy người này, anh ta vội bổ sung một câu: “Nếu không thể hoàn thành tâm nguyện của tôi thì mọi người có trói tôi lại cũng vô dụng.”
Sáu người lập tức lộ ra vẻ thất vọng, tất cả lần nữa quay lại nằm dài trên sô pha, thúc giục anh ta: “Vậy anh nói nhanh đi!”
Người đàn ông áo xanh tức xanh mặt, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Trả lời câu hỏi của tôi trước. Mọi người đoán được thân phận của tôi không? Đây là câu đầu tiên.”
Câu này quá đơn giản, Tạ Vãn Tinh lười trả lời.
Thấy Chu Anh nhanh chóng giơ tay như học sinh tiểu học, anh cũng không giành với cậu ta, để cậu ta đáp.
Kết quả một giây sau, anh nghe thấy Chu Anh nói: “Anh là thần bảo vệ trường học này đúng không?”
Một phút tĩnh lặng...
Bởi vì Tiêu Gia và Viên Hi Nhi chỉ có hai đạo cụ nên tạm thời vẫn chưa biết chân tướng sự việc. Ba người còn lại đã xâu chuỗi được chuyện xưa nhờ vào 4 đạo cụ đó.
Tạ Vãn Tinh nhìn Ngô Nhiên bằng ánh mắt thông cảm. Dẫn theo thằng nhóc ngốc này đi cả một đường, cậu vất vả lắm nhỉ?
Ngô Nhiên xua tay, tỏ vẻ chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.
“Anh là người yêu của Lạc Tiểu Hạnh đúng không? Cô ấy có viết trong nhật ký rằng mình gặp được một chàng trai không phải con người. Cô ấy rất thích người đó, nhận được vòng tay hoa hạnh người đó tặng cô ấy rất vui.” Tạ Vãn Tinh nói.
Chu Anh ngơ ngác: “Gì? Là vậy hả anh?”
Phản ứng của người đàn ông áo xanh đã chứng minh đây là câu trả lời chính xác.
Cái tên Lạc Tiểu Hạnh vừa được thốt ra thì trên mặt người đàn ông áo xanh đã xuất hiện sự đau thương. Tựa như anh ta thật sự hoà nhập vào câu chuyện, trở thành chàng trai đã gặp Lạc Tiểu Hạnh ở ngôi trường này vào 20 năm trước.
“Vậy mọi người có đoán được bốn nữ sinh và một giáo viên nam năm đó chết như thế nào không?” Người đàn ông áo xanh hỏi tiếp. Anh ta nở nụ cười kỳ lạ, nhìn bọn họ với ánh mắt sâu thẳm.
Vẫn là Tạ Vãn Tinh trả lời như cũ.
Mặc dù anh đã đoán được đại khái câu chuyện nhưng vẫn không dám xác định chắc chắn, cho nên đành nói thử: “Là anh giết đúng không? Bởi vì bốn nữ sinh kia bạo lực học đường Lạc Tiểu Hạnh, gián tiếp gây ra cái chết của Lạc Tiểu Hạnh. Còn giáo viên kia là vì lúc Lạc Tiểu Hạnh xin giúp đỡ thì gã ta khoanh tay đứng nhìn, cho nên anh cũng trừng phạt gã ta.”
Người đàn ông áo xanh gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng đúng nhưng cũng không đúng. Đúng là tôi giết bọn họ, nhưng không phải vì bọn họ bắt nạt Tiểu Hạnh, mà là vì bọn họ đẩy Tiểu Hạnh từ trên lầu 5 xuống, sau đó còn nói dối là em ấy tự sát.”
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi, thầm nghĩ trong lòng tổ chương trình viết kịch bản gì đây? Vậy mà còn liên quan tới án giết người nữa.
“Bốn cô gái đó mới là hung thủ giết người..” Người đàn ông áo xanh nở nụ cười lạnh lẽo.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của sáu khách mời, người đàn ông áo xanh thở dài: “Câu chuyện 20 năm trước ngoại trừ tôi và Tiểu Hạnh thì không còn ai biết nữa. Hôm nay nếu mọi người đã xông vào nơi này thì tôi sẽ kể cho mọi người biết.”
Phó Văn Thiện nhìn lướt ra ngoài cửa sổ. Mặc dù trời vẫn tối mù nhưng không bao lâu nữa sẽ bắt đầu hửng sáng thôi. Hắn nghiêm túc nói: “Không nói cũng không sao đâu. Anh nói thẳng yêu cầu đi, bọn tôi gấp lắm.”
Người đàn ông áo xanh: “... Cậu câm miệng đi! Cậu phải nghe, không nghe chơi chết cậu!”
...
Dưới sự kiên trì của người đàn ông áo xanh, bọn họ nghe được câu chuyện xưa hoàn chỉnh về 20 năm trước.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một cô gái có thể thông linh cô đơn, từ nhỏ là cô nhi, không có bạn bè, tưởng nhầm Thần núi là cô hồn dã quỷ nên bắt lấy anh ta tâm sự câu chuyện của mình.
Lúc đầu Thần núi vốn không định để ý tới cô gái này. Nhưng có lẽ vì buồn chán, vì động lòng trắc ẩn nên anh ta cứ ở bên cạnh cô gái này hết lần này tới lần khác. Mãi đến khi trái tim vang lên nhịp đập rằng anh ta đã yêu cô gái rồi.
Anh ta tặng cô chiếc vòng tay hoa hạnh có khắc tên cô. Tặng cô hoa đào mùa xuân, tặng cô trâm cài tóc và trống hoa nhỏ. Tặng hết tất cả những thứ mà anh ta nghĩ có thể khiến cô gái vui lòng.
Nếu cuối cùng cô gái không chết thì đây cũng chỉ là một câu chuyện tình yêu sâu nặng quyến luyến mà thôi.
Nhưng ở nơi Thần núi không biết, cô gái này vẫn luôn bị bạo lực học đường. Cô bị bốn nữ sinh cùng hoạt động trong câu lạc bộ thanh nhạc bắt nạt, nhục mạ, chịu đủ thứ tra tấn về mặt tinh thần.
Cô vẫn luôn nhẫn nhịn bởi vì bất kể cô xin giúp đỡ thế nào thì dù là giáo viên hay bạn học vẫn không có một ai chịu giúp cô cả.
Cô cho rằng Thần núi là một quỷ hồn bình thường, không thể giúp được mình nên cô vẫn luôn không xin anh ta giúp đỡ.
Cô chỉ nghĩ, đợi đến tốt nghiệp là được rồi.
Tốt nghiệp rồi thì cô sẽ thoát khỏi nơi này.
Nhưng vào đêm trước lễ tốt nghiệp, cô bị người ta đẩy từ trên lầu 5 xuống. Chết vào ngày cuối mùa xuân trước khi mùa hè kịp tới.
“Sau khi em ấy chết, tôi mới biết được tất cả mọi chuyện. Tôi từng tự hỏi không biết bao nhiêu lần, vì sao tôi lại không phát hiện vết thương trên người em ấy căn bản không phải bất cẩn va đập?” Người đàn ông áo xanh rơi một giọt nước mắt, giống như đã về lại năm đó, lần đầu tiên anh ta gặp được Lạc Tiểu Hạnh dưới tàng cây trong trường học. Cô gái mặc chiếc váy màu xanh trắng, ánh mắt trong sáng linh động.
“Sau khi tôi biết được chân tướng thì lập tức giết chết đám người tham gia vào chuyện này, bao gồm cả gã giáo viên chỉ khoanh tay đứng nhìn kia. Mà tôi cũng từ Thần núi sa đoạ thành ma. Tôi biết ngôi trường này thành ngôi trường ma, nhưng chính tôi cũng bị nhốt tại nơi này, vẫn luôn không được giải thoát.”
Mặc dù Tạ Vãn Tinh không có nhập diễn, nhưng giọng điệu người đàn ông áo xanh thật sự chứa đầy đau đớn, khiến anh nghe xong cũng không đành lòng.
Thật sự giống như 20 năm trước, tại ngôi trường ma này có một cô gái tên Lạc Tiểu Hạnh chết vào ngày cuối xuân.
Chu Anh và Tiêu Gia bắt đầu sụt sùi, dáng vẻ cực kỳ dễ bị lừa.
Người đàn ông áo xanh tạm dừng trong chốc lát tựa như đang nhớ về người yêu của mình. Nhưng rất nhanh, anh ta lại nhìn về sáu khách mời trước mặt, nói: “Các nhà thông linh, tôi mong mọi người tìm giúp tôi một thứ. Nếu mọi người tìm được thứ này giúp tôi thì tôi sẽ rời khỏi đây, để ngôi trường ma này tan thành mây khói ngay lập tức.”
“Thứ gì?”
“Tiểu Hạnh có để lại cho tôi một bức thư cuối cùng. Em ấy giấu ở trong trường học, nói là nếu tôi tìm được thì sẽ biết được nguyện vọng của em ấy.”
Người đàn ông áo xanh thẫn thờ: “Nhưng tôi đã tìm khắp trường rồi, chỉ biết rm ấy giấu bức thư trong phòng họp này thôi.”
Đây là nhiệm vụ cuối cùng của tổ chương trình.
Người đàn ông nói xong những lời này thì chậm rãi đi tới, giơ tay ra dưới ánh nhìn cảnh giác của bọn họ: “Nào, đưa hết những món đồ của Tiểu Hạnh cho tôi đi. Chỉ cần mọi người tìm giúp tôi bức thư cuối cùng xong thì tôi sẽ rời đi ngay.”
Lúc anh ta đang nói chuyện thì không biết sương trắng từ đâu bắt đầu tràn vào phòng họp, ngăn trở tầm mắt của mọi người.
Đợi sau khi sương trắng tan đi thì 6 đạo cụ bọn họ tìm được đã biến mất, mà người đàn ông áo xanh kia cũng chẳng thấy đâu.
Trong phòng họp chỉ còn lại 6 người bọn họ. Ánh đèn lần nữa bị tắt đi, chỉ còn là ánh trắng mờ ảo bên ngoài cửa sổ mà thôi.
———
Mém tí tưởng nhầm tui đang edit vô hạn lưu hay kinh dị gì luôn rồi đó chời