Edit: Mưa
———
Đạo cụ đầu tiên mà Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện tìm được là một chiếc vòng mã não được khắc hình hoa hạnh. Chiếc vòng xinh đẹp nhã nhặn, nhưng có vẻ không phải đạo cụ tốt cho lắm.
Tạ Vãn Tinh nghi ngờ đây là chiếc vòng của nhân viên nữ nào đó góp vào cho đủ số lượng.
Chiếc vòng được tìm thấy trong một ngăn tủ ở cuối hành lang lầu 2. Lúc vừa mở ngăn tủ thì một con quỷ từ đâu bật ra gào thét hù doạ bọn họ.
Nhưng Phó Văn Thiện lại chơi khác người, hắn nhanh tay lấy chiếc hộp trong ngăn tủ ra, sau đó đè con quỷ trở ngược về rồi tiện tay khoá ngăn tủ luôn.
NPC quỷ ngơ ngác bị nhốt trong bóng tối, sau khi tỉnh táo lại thì tức giận đập cửa ngăn tủ bùm bụp, tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
Phó Văn Thiện bình tĩnh như thể không nghe thấy, ngồi im dưới đất nghiên cứu cách mở cái hộp này.
Tạ Vãn Tinh: “...”
Ăn hiếp nhân viên công tác vậy có được không đó?
Nhưng sau khi anh suy nghĩ 1 giây thì lập tức lựa chọn thông đồng làm bậy với Phó Văn Thiện, giả vờ lơ đi âm thanh đập cửa phía sau, ngồi xuống đất cùng nghiên cứu đạo cụ với hắn.
Phó Văn Thiện mở hộp ra, bên trong có một cái túi nhỏ bằng vải nhung màu xám và một tấm bưu thiếp.
Bên trong túi nhỏ chính là chiếc vòng tay mã não khắc hình hoa hạnh này.
Tạ Vãn Tinh lấy tấm bưu thiếp ra rồi rọi đèn pin lên nó. Chữ trên tấm bưu thiếp rất đẹp, anh nhỏ giọng đọc ra.
“Em đã nhận được vòng tay anh tặng rồi. Đẹp lắm, đúng là hình hoa hạnh mà em thích nhất! Dù sáng nay em thật sự không vui, nhưng đeo chiếc vòng anh tặng vào rồi thì người khác có mỉa mai em cũng không sao cả.”
Phó Văn Thiện nghe xong thì cau mày. Hắn vốn không có trái tim dịu dàng nhạy cảm gì, chỉ thấy câu chữ trên tấm bưu thiếp chua đến ê răng mà thôi.
Tạ Vãn Tinh lật ngược tấm bưu thiếp lại, mặt sau của tấm bưu thiếp có in hình một cô gái. Nhìn phong cảnh thì chắc là mùa hè, cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh dương, vòng eo nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, nụ cười dịu dàng e lệ.
Tổ chương trình không cho bọn họ chút gợi ý nào, lúc tuyên bố nhiệm vụ cũng chỉ bảo bọn họ giải thoát cho những vong hồn bị giam cầm ở đây. Bọn họ không tiết lộ bất cứ chi tiết nào liên quan đến sự việc 20 năm trước, chỉ nói trong quá trình thăm dò nhóm khách mời sẽ tự phát hiện ra thôi.
Hàn Cửu Cửu xấu xa đẩy gọng kính, lạnh lùng vô tình nói: “Và hiển nhiên, nếu đến cuối cùng mà các bạn cũng không xâu chuỗi được câu chuyện này lại thì cũng sẽ tính là nhiệm vụ thất bại.”
“Có thể nào đây là di vật duy nhất của học sinh nữ đã chết 20 năm trước không?” Tạ Vãn Tinh nhìn tấm bưu thiếp, suy ngẫm.
“Có lẽ cô ấy có một người yêu. Nếu đã có manh mối về người yêu xuất hiện thì chắc chắn về sau sẽ có ích đấy.”
Phó Văn Thiện ừ một tiếng cho có lệ, nghĩ thầm chắc chắn tổ chương trình lại bày đủ trò rồi. Loại người chủ trương dùng bạo lực giải quyết vấn đề như hắn thì cách duy nhất để giải thoát cho vong hồn chính là đập đến khi bọn họ chịu đi đầu thai mới thôi.
Bạn có thể nói lý lẽ với linh hồn à?
Không thể!
Tạ Vãn Tinh bỏ vòng tay và bưu thiếp vào trong túi rồi vỗ vai Phó Văn Thiện: “Đi lên lầu 3 thôi. Còn một đạo cụ trong phòng mỹ thuật nữa.”
Phó Văn Thiện không có ý kiến. Hắn đứng lên, tự nhiên giơ tay ra với Tạ Vãn Tinh: “Vậy đi thôi.”
Tạ Vãn Tinh bối rối không đến 3 giây rồi lập tức vươn tay nắm lấy tay hắn. Giữa hình tượng đẹp trai và bảo toàn mạng sống anh quyết định chọn cái sau.
Anh không còn dám tưởng tượng sau khi chương trình phát sóng thì hình tượng rắn rỏi của anh sẽ nát tan thành kiểu gì nữa.
...
Lúc hai người đi lên lầu 3 thì gặp được Chu Anh và Ngô Nhiên. Đạo cụ thứ hai của bọn họ cũng ở trong phòng mỹ thuật.
Khi 4 người chạm mặt nhau bên ngoài hành lang phòng mỹ thuật thì khi đó Ngô Nhiên đang bình tĩnh dùng một sợi dây kẽm cạy khoá cửa. Sự thành thạo của cậu ta khiến người khác nhịn không được mà nghi ngờ, không biết ngoại trừ việc làm nghệ sĩ thì cậu ta còn có nghề tay trái nào khác không nữa.
Chu Anh run rẩy ngồi xổm bên cạnh Ngô Nhiên, giống như một con chuột nhỏ đang cảnh giác, luôn chú ý tới động tĩnh xung quanh. Lúc phát hiện Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện đi tới, cậu ta lập tức chộp lấy chiếc ghế bên cạnh lên. Đợi đến khi thấy rõ người tới là ai thì mới thở phào một hơi thả chiếc ghế về chỗ cũ.
“Anh Tạ, anh Phó.” Chu Anh ngoan ngoãn chào hỏi hai người.
Toàn bộ quá trình đều liền mạch trôi chảy, vừa nhìn đã biết rất quen thuộc rồi.
Tạ Vãn Tinh cũng không muốn hỏi thăm bọn họ đã trải qua chuyện gì cho lắm.
“Trong đó cũng có đạo cụ của hai cậu à?” Tạ Vãn Tinh hỏi. Anh cúi đầu nhìn bản đồ của mình, đúng là trong phòng mỹ thuật được đánh hai dấu sao lận.
“Đúng vậy. Bọn em vừa lấy được một cái ở phía sau lầu 1.” Chu Anh đưa đạo cụ của mình cho Tạ Vãn Tinh xem. Đó là một bức ảnh cũ.
Bức ảnh đã cũ nát ố váng, trong ảnh là năm bạn học nữ ăn mặc giống nhau, đang cùng nhau luyện thanh nhạc.
Phó Văn Thiện đi qua trò chuyện với Ngô Nhiên.
Tạ Vãn Tinh đặt hai đạo cụ chung với nhau, sau đó phát hiện cô gái mặc váy màu xanh dương trên tấm bưu thiếp cũng là một trong 5 cô gái đang luyện thanh nhạc này.
Cô ấy đứng ở ngoài cùng bên trái, cách 4 người còn lại hơi xa. Tất cả mọi người đều đang cười, chỉ có duy nhất cô ấy không cười, giữa mày mơ hồ có chút tối tăm.
Nhưng bên ngoài cửa sổ phòng thanh nhạc là một hàng hoa đào đang nở rộ. Hoa đào màu hồng dịu dàng, cô gái ấy đứng bên cạnh hàng hoa đào nên cho dù không cười thì vẫn có một loại vẻ đẹp thiếu nữ trên khuôn mặt thanh tú kia.
“Khoan đã! 20 năm trước có 5 người chết, nhưng chỉ có 4 học sinh nữ, người cuối cùng là giáo viên nam mà.” Tạ Vãn Tinh xem lại ảnh chụp.
“Mà trong bức ảnh này có đến 5 cô gái, người dư ra là ai?”
Chu Anh nghe anh nói mà nổi cả da gà. Cậu ta đang định nói gì đó thì bên phía Ngô Nhiên đã vang lên một tiếng “cách.”
“Mở được cửa rồi.” Ngô Nhiên nói.
Chu Anh không thèm quan tâm bức ảnh nữa, vội chạy qua chỗ Ngô Nhiên. Cậu ta sợ quỷ thật nhưng cũng rất tò mò, vừa sợ vừa muốn nhìn thử phòng mỹ thuật một chút.
Ngô Nhiên ân cần tránh sàn một bên, mỉm cười để Chu Anh đi đến trước cửa.
Chu Anh chỉ nhìn thoáng qua từ khe cửa rồi lập tức đóng sầm lại, khóc không ra nước mắt nhìn Ngô Nhiên.
“Tổ chương trình điên rồi!!! Ai lại đặt quan tài trong phòng mỹ thuật như vậy chứ?!!” Chu Anh phát điên nói.
Tạ Vãn Tinh nghe cậu ta nói vậy thì cũng tò mò, đi qua hỏi Phó Văn Thiện: “Trong phòng có gì vậy?”
Phó Văn Thiện dựa vào tường, nở nụ cười lười biếng với anh: “Không thì anh tự nhìn thử đi.”
Tạ Vãn Tinh nghĩ, có lẽ vì ở đây có khá nhiều người nên anh cũng can đảm hơn một chút.
“Nhìn thì nhìn!”
Tạ Vãn Tinh đi tới trước cửa, mở ra một khe nhỏ rồi len lén nhìn vào bên trong.
Kết quả đối diện ngay với một đôi mắt đang nhìn thẳng vào anh!
Đối diện cánh cửa có một bức tượng thạch cao toàn thân. Ngay lúc cửa mở ra thì bức tượng thạch cao này cũng mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào vị khách quý sắp đi vào, nở nụ cười cứng ngắt.
Và trong phòng mỹ thuật đâu đâu cũng là những bức tượng thạch cao giống y như vậy. Căn bản không thể phân biệt được đâu là nhân viên đóng giả, đâu là tượng thạch cao thật.
Ở ngay giữa phòng mỹ thuật có một cái quan tài đen nhánh, bị trói chặt bằng những sợi dây xích to nặng. Vừa nhìn đã thấy là điềm xấu rồi.
Tạ Vãn Tinh đóng sầm cửa lại.
Chu Anh vỗ vỗ vai anh với biểu cảm thấu hiểu.
Cuối cùng người đi lấy đạo cụ hiển nhiên là Ngô Nhiên với Phó Văn Thiện.
Hai đạo cụ, một cái giấu trong quan tài, một cái giấu trên giá sách.
Chu Anh và Tạ Vãn Tinh hèn nhát ngồi xổm bên ngoài.
Chu Anh nói: “Em cá là trong quan tài có người đó!”
Tạ Vãn Tinh: “Trùng hợp quá, anh cũng nghĩ vậy.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy giọng nói của Phó Văn Thiện trong phòng mỹ thuật truyền ra: “Lạ thật, vậy mà trong quan tài không có ai. Tôi còn nghĩ rằng tổ chương trình sẽ đặt bẫy ở đây chứ.”
Tạ Vãn Tinh và Chu Anh nhìn nhau. Ngay khi hai người đang thắc mắc trong lòng thì bỗng nhiên cảm thấy có một bóng đen che phủ bọn họ.
Hai người nuốt nước bọt cùng lúc...
Trong dư quang tầm mắt của họ, một đôi chân bỗng xuất hiện. Đôi chân đó mang một đôi giày vải màu đen kỳ lạ, nhìn lên trên một chút chính là trường bào màu xanh dương.
Hai người run rẩy ngẩng đầu lên, sau đó thấy một người đàn ông mặc trường bào màu xanh dương, làn da rất trắng, môi rất đỏ, lông mày và tóc thì đen nhánh, mặt mày vô cảm đang nhìn bọn họ.
...
Phó Văn Thiện và Ngô Nhiên đã lấy được hai đạo cụ kia. Bọn họ đóng nắp quan tài lại, đang định đi ra ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng hét chói tai ở bên ngoài.
“Á a a a a a mẹ ơi cứu con a a a!” Đây là Chu Anh hét.
“Huhuhu anh đừng tới đây! Tránh ra! Tổ chương trình chó chết huhuhu!” Đây là Tạ Vãn Tinh hét. Phía sau đã lượt bỏ tầm 100 chữ chửi bới tổ chương trình.
Phó Văn Thiện mém chút đã bật cười ra tiếng, nhưng hắn vẫn vội vàng cùng Ngô Nhiên lao ra khỏi cửa.
Chỉ thấy Chu Anh và Tạ Vãn Tinh ôm nhau run bần bật rúc sát vào góc tường. Đối diện bọn họ là một người đàn ông đang mặc cổ trang, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao gầy, hờ hững nhìn xuống hai người họ.
Nhưng điều kỳ lạ chính là người này cũng không tấn công bọn họ như những NPC quỷ khác, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó mà thôi.
Thấy Phó Văn Thiện và Ngô Nhiên đi ra, hơn nữa trong tay một người còn cầm theo gậy bóng chày, dáng vẻ như đang rất nóng lòng muốn thử đánh nhau thì rõ ràng vẻ mặt của hồn ma suy sụp trong giây lát.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng không làm gì cả, chỉ yên lặng rời đi.
Bốn người nhìn theo người đàn ông mặc trường bào màu xanh dương đi lên cầu thang, dần dần biến mất ở chỗ ngoặt.
Chu Anh và Tạ Vãn Tinh vẫn còn đang ôm nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Anh sợ tới mức trắng bệch, chớp mắt hỏi Tạ Vãn Tinh: “Anh, anh ta là nhân viên công tác thật hả? Anh ta có phải là quỷ thật không vậy?!”
Tạ Vãn Tinh yếu ớt trả lời cậu ra: “Không đâu, anh ta có chân. Quỷ không có chân mà.”
Nói có sách mách có chứng, logic hoàn mỹ!
Chu Anh yên tâm thở phào một hơi.
...
Bọn họ cũng không vội đi lên mà ngồi xổm cùng nhau nghiên cứu đạo cụ thứ ba và thứ tư mới lấy ra từ trong phòng mỹ thuật.
Một cái là tờ báo của 20 năm trước.
Cái còn lại là một quyển nhật ký.
Trước khi nghiên cứu đạo cụ, Tạ Vãn Tinh khó hiểu hỏi Phó Văn Thiện: “Gậy bóng chày ở đâu ra vậy?”
“Tìm được trong phòng mỹ thuật, tiện tay lấy đi thôi.”
Tạ Vãn Tinh im lặng trong chốc lát, nhịn không được dặn dò hắn: “Bắt nạt nhân viên công tác sẽ bị khiếu nại đấy. Hai người đừng có đánh bậy biết chưa?”
Phó Văn Thiện cũng im lặng trong chốc lát mới bất đắc dĩ thở dài: “Biết rồi.”
Tạ Vãn Tinh nghe sao cũng thấy hắn không hề cam lòng.
Bốn người bật đèn pin cùng nhau nghiên cứu đạo cụ.
Trên tờ báo cũ là tin tức về một vụ án tự tử. Hơn 20 năm trước, tại trường cấp ba Bội Anh này có một nữ sinh tên Lạc Tiểu Hạnh nhảy lầu tự tử từ tầng 5. Năm đó cô gái này mới 17 tuổi, còn vài ngày nữa là sinh nhật 18 tuổi của cô, và cũng chỉ còn mấy ngày thôi là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi.
Trên báo có đăng ảnh Lạc Tiểu Hạnh lúc còn sống, chính là cô xinh đẹp mặc váy dài màu xanh dương trên tấm bưu thiếp kia.
Tờ báo nói rằng tinh thần của cô gái này không ổn định, đôi khi sẽ lầm bầm tự nói chuyện một mình. Lạc Tiểu Hạnh bị trầm cảm nặng, cuối cùng dẫn tới tự sát.
“Nữ sinh này thảm quá. Có phải cô ấy là nữ sinh đầu tiên chết trong vụ án 20 năm trước không ạ?” Chu Anh nhỏ giọng nói.
Vốn dĩ Tạ Vãn Tinh cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ anh cứ thấy sai sai chỗ nào đó.
Anh nhớ tới những dòng chữ ở mặt sau tấm bưu thiếp, và cả vòng tay hoa hạnh kia.
“Anh thấy không phải đâu.”
Sau đó anh mở xem quyển nhật ký còn lại. Vừa mở ra, chủ nhân quyển nhật ký này đã viết tên Lạc Tiểu Hạnh.
Quyển nhật ký đã bị xé rất nhiều trang, hơn nữa đa phần chữ viết cũng đã nhoè rồi. Nhưng dù chỉ còn lại vài trang thì vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng đau thương và rối loạn của chủ nó.
[Lại bị tạt nước rồi, đáng ghét quá. Mình chỉ có một bộ đồng phục này thôi, ngày mai phải làm sao đây?]
[Bị chặn trong góc tối rồi bị tát. Rõ ràng giáo viên đã nhìn thấy nhưng lại nói là bạn bè đùa giỡn thôi.]
...
Chỉ vài câu chữ ít ỏi đã tiết lộ hoàn cảnh của Lạc Tiểu Hạnh. Bị cô lập, bị bắt nạt, bị bạo lực học đường.
Nhưng không có nơi nào để cô xin giúp đỡ cả.
Sắc mặt của bốn nghệ sĩ đang bật đèn pin đọc nhật ký đều trở nên nặng nề.
Trong vài tờ cuối cùng của quyển nhật ký, phong cách bỗng thay đổi.
[Thời tiết hôm nay rất tốt, mình quen được một bạn nam kỳ lạ. Mình biết anh ấy không phải con người, nhưng vốn dĩ mình có thể nhìn thấy hồn ma nên ở bên cạnh anh ấy cũng chẳng có gì xấu cả.]
[Hôm nay là ngày 7 tháng 4, lần đầu tiên nhận mình nhận được quà, là anh ấy tặng cho mình. Lạ thật, anh ấy tìm đâu ra đồ của con người nhỉ? Anh ấy là ma mà? Nhưng mà là người cũng được, là ma cũng được, mình đều rất thích anh ấy.]
Chu Anh đọc đến đây thì kêu lên: “Cô gái này cũng là nhà thông linh nè! Cô ấy giống với chúng ta đó!”
Ba người còn lại im lặng nhìn cậu ta...
Thằng bé này diễn nhập tâm ghê! Tới tận lúc này vẫn không quên thân phận nhà thông linh của bọn họ.
Nhưng đó cũng là trang cuối cùng trong quyển nhật ký, tất cả nội dung phía sau đều biến mất, giống như bị thứ gì đó phá huỷ rồi.
Tạ Vãn Tinh khép nhật ký lại, suy tư gì đó. Mặc dù mới chỉ có 4 đạo cụ nhưng anh đã có thể xâu chuỗi sơ lược câu chuyện này rồi.
Anh nhìn Phó Văn Thiện nói: “Chắc cậu cũng đoán được đại khái câu chuyện là gì đúng không? Bạo lực học đường, nữ sinh nhảy lầu tự tử, vòng tay hoa hạnh, nam sinh không phải con người.”
Lúc đầu anh nghĩ đây là câu chuyện về 5 vong hồn chết oan, tổ chương trình sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ giúp những linh hồn này được an nghỉ. Nhưng bây giờ xem ra, đây có thể là câu chuyện về người yêu của một nạn nhân bị bạo lực học đường quay lại báo thù.
Phó Văn Thiện đặt gậy bóng chày xuống đất, hắn không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Ngô Nhiên lấy lại hai đạo cụ của bọn họ, nói: “Chúng ta đi lên lầu 5 tập hợp thôi. Không biết Tiêu Gia và Viên Hi Nhi đã đến chưa? Mà nhắc tới thì dọc đường đi tôi không có gặp bọn họ, hơn nữa cũng không hề nghe thấy âm thanh la hét của con gái.”
Chu Anh vốn đang định hỏi “Mọi người đã biết cái gì? Sao em không biết gì hết vậy?”, nhưng nghe Ngô Nhiên nói vậy, cậu ta lập tức hoảng sợ: “Đúng nhỉ? Đáng ra hai chị ấy phải bị doạ đến la hét vang trời chứ ta? Ngay cả đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như em và anh Tạ cũng sợ đến vậy, có khi nào hai chị ấy bị hù đến ngất xỉu rồi không?”
Tạ Vãn Tinh yên lặng che mặt, không dám nhận danh hiệu “Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất” kia. Anh có thể tưởng tượng được làn đạn sẽ bùng nổ thế nào khi đoạn này được phát sóng rồi.
...
Bốn người bắt đầu di chuyển lên phòng họp ở lầu 5.
Có lẽ vì số người tăng lên nên Tạ Vãn Tinh không còn sợ hãi như vậy nữa, dù trên đường vẫn gặp không ít ma quỷ rình rập.
Hai người Phó Văn Thiện và Ngô Nhiên giống y như hai cái bug biết đi. Thần chắn sát Thần, Phật chắn sát Phật.
Đám quỷ trong trường học đúng là xui xẻo khi gặp phải bọn họ.
Giữa đường có một con quỷ không kịp rút lui đã bị hai người họ bắt được. Sau khi trói lại xong, Phó Văn Thiện bình tĩnh đưa cho con quỷ mặt mày dữ tợn này xem đạo cụ mà bọn họ tìm được.
Hắn thong thả nói: “Anh bạn này, chắc là anh biết câu chuyện đằng sau những đạo cụ này đúng không? Chúng tôi cũng không phải người xấu, anh đưa manh mối câu chuyện cho chúng tôi rồi chúng tôi thả anh đi ngay.”
Con quỷ đang bị trói: “...”
Hai chúng ta rốt cuộc ai mới là ác quỷ vậy?!
Mẹ nó sao cậu còn giàu kinh nghiệm hơn cả tôi thế?!!
Ngô Nhiên đứng đằng sau Phó Văn Thiện, cậu ta không nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng rồi xoay cây gậy bóng chày trong tay
Con quỷ: “...”
Tôi muốn về nhà! Mẹ ơi, con không làm việc này nữa đâu huhu!
Tạ Vãn Tinh ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh Chu Anh. Anh cầm chiếc vòng tay hoa hạnh kia, không nghiên cứu ra được thông tin gì cả.
Nhưng anh tin, đợi bọn họ ra khỏi toà nhà này thì khiếu nại của nhân viên công tác sẽ bay tới như tuyết đầu mùa luôn cho xem.
...
Bên trong phòng ghi hình trung tâm của chương trình, tổ đạo diện cạn lời nhìn bốn người trên màn ảnh.
Tổng đạo diện mệt tâm vuốt mặt một cái: “Đây thật sự là tập khó khăn nhất mà tôi từng quay đấy.”
Cảnh tượng sợ đến mức tè ra quần đâu?
Ai cho mấy cậu bắt cóc NPC quỷ hả?!
Đúng là quá nực cười!
Hàn Cửu Cửu cũng ngồi xem cùng tổ đạo diễn. Anh ta vừa cầm nửa quả dưa chuột nhai rôm rốp, vừa điên cuồng nhớ lại xem mấy hôm nay anh ta có đắc tội mấy ông lớn này hay không?
Mấy nhân viên công tác khác cũng thì thầm với nhau.
Staff A: “Lần này phải tăng lương cho tổ nhân viên nhà ma thôi, khổ quá mà! Đây đúng là tàn phá tinh thần người ta!”
Staff B: “Lần sau nhớ phải điều tra xem khách mời có biết võ hay không đó. Quá đáng ghê! Lần này 6 người hết 3 người biết đánh đấm rồi. Ngay cả cô người mẫu kia cũng từng học Sanda! Cô ấy gầy như vậy mà sao lại đánh giỏi thế?!”
Staff C mới vừa đi ăn cơm, căn bản không biết chuyện nên tò mò thò qua hỏi: “Mọi người đang nói hai khách mời nữ kia hả? Hai cô ấy không bị hù đến mức kêu cha gọi mẹ chứ?”
Tiêu Gia và Viên Hi Nhi đều khá gầy yếu, vừa nhìn đã biết là mục tiêu nhóm ma quỷ thích hù doạ nhất.
“Có mới sợ! Ông tự xem đi!” Staff A tức giận nhích ra, để staff C kia tự xem.
“Cô người mẫu kia còn quá đáng hơn mấy người này nữa đấy!”
Staff C tập trung quan sát, chỉ thấy nhóm của Tiêu Gia và Viên Hi Nhi vậy mà là nhóm đến phòng họp trên lầu 5 đầu tiên.
Ở đối diện hai cô có một con quỷ bị trói không thể nhúc nhích, tuyệt vọng nhìn lên trần nhà như con cá khô. Mà ngay bên cạnh con quỷ là một ngăn tủ gỗ bị đập nát. Dựa vào độ tan nát trên cánh cửa thì không khó đoán nó đã phải trải qua chuyện gì.
Chỗ đó cũng là địa điểm giấu đạo cụ cuối cùng.
Viên Hi Nhi và Tiêu Gia không thèm quan tâm hoàn cảnh u ám xung quanh. Hai người tự tìm ghế dựa, cười nói rôm rả trao đổi kinh nghiệm chăm sóc da.
Hoàn toàn không thèm nể mặt tôn nghiêm của NPC quỷ chút nào!
Toàn thể nhân viên công tác: “...”
Sao khách mời tập này lại có đam mê trói quỷ quá vậy...
Có thể chừa chút mặt mũi cho người ta không trời?!
Phòng ghi hình trung tâm chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài cửa sổ, khiến mùa hè này tràn ngập bầu không khí hài hoà yên bình.
———
Tối qua định edit chương này mà sợ ma quá nên dẹp để sáng nay edit á Huhu thương thay cho 1 đứa sợ ma phải edit mấy chương này. Đoạn nào anh Tạ bị hù ma tui cũng giật mình nhìn ra sau hết trơn. Hội nhát gan xợ hãi quá
Mà nay đang edit chợt nhớ ra cụm từ “nhà ngoại cảm“. Bản raw của cụm từ “nhà thông linh” là “thông linh giả”, ý tựa như bà đồng bên mình nhỉ?
Không biết “nhà ngoại cảm” với “thông linh giả” có giống nhau không ta? Đọc trên wiki thì thấy khái niệm không giống nhau lắm.
Tui định đổi “nhà thông linh” thành “nhà ngoại cảm” vì nghe nó hay hơn. Nhưng mà thấy khái niệm không giống nhau lắm nên đang phân vân quá