Edit: Mưa
———
Hàn Cửu Cửu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, một phút nữa là 1 giờ sáng. Anh ta hờ hững nhắc nhở: “Tốt nhất các nhà thông linh phải ra ngoài trước khi mặt trời mọc nha! Ngôi trường ma này có một kết giới kỳ lạ, nếu không thể ra khỏi đó trước khi mặt trời mọc thì...”
Anh ta mỉm cười với 6 khách mời: “Các vị sẽ vĩnh viễn kẹt lại bên trong! Nói cách khác, nhiệm vụ sẽ thất bại. Nhà thông linh không thể siêu độ linh hồn đều sẽ bị biến thành oán quỷ.”
Đù má!
Tất cả khách mời đều đã cảm nhận được sự ác độ của tổ chương trình rồi.
Mẹ nó còn có hạn chế thời gian làm nhiệm vụ nữa!
“Đừng nhìn tôi như vậy. Chẳng lẽ chỉ có chút khó khăn như này mà nhà thông linh các vị không thể chấp nhận được sao?” Hàn Cửu Cửu vẫn tươi cười dịu dàng như cũ.
“Và để không làm ảnh hưởng đến sự phát huy của các nhà thông linh đây thì camera man sẽ không theo vào. Nói cách khác, trong trường học chỉ có các vị và những vong linh cần siêu độ mà thôi.”
Tạ Vãn Tinh trừng to mắt đến nỗi tròng mắt sắp rớt cả ra ngoài
Vốn dĩ anh vẫn nhịn không quay đầu chạy trốn là vì anh hy vọng staff sẽ theo vào, ít nhiều gì tâm lý cũng được an ủi một chút.
Nhưng bây giờ Hàn Cửu Cửu lại nói với anh rằng chỉ có 6 khách mời bọn họ đi vào mà thôi?!
“Không có camera man thì sao quay được nữa anh?” Mặt mày Tiêu Gia cũng trắng bệch.
Hàn Cửu Cửu thương hại nhìn bọn họ: “Đương nhiên bọn anh đã lắp camera trong trường học rồi, bảo đảm quay đủ từng lời nói từng hành động của các bạn nha! Yên tâm đi, nếu mọi người không thể ra ngoài trước hừng đông thì bọn anh sẽ nhớ kỹ di ngôn cuối cùng của mọi người mà.”
Tạ Vãn Tinh rất muốn đấm anh ta một cái.
Anh cũng nghe rõ tiếng khớp xương của Phó Văn Thiện vang lên răng rắc rồi.
Hàn Cửu Cửu vẫn hồn nhiên không thèm quan tâm ánh mắt sắc như đao xung quanh, chuyên nghiệp thét to: “Nào nào nào các bạn! Nhanh bỏ điện thoại di động lại đây đi. Ai mà cầm điện thoại đi vào trường ma chứ? Từng người tới nhận đèn pin mà tổ chương trình đã chuẩn bị này. Cảm ơn Kim Phẩm Milk đã tài trợ! Cảm ơn ba ba kim chủ!”
Đến cả lúc này mà vẫn không quên quảng cáo!
Quay xong về Tạ Vãn Tinh sẽ block Kim Phẩm Milk luôn, đời này không bao giờ uống nữa!
Anh bất đắc dĩ đưa điện thoại ra, nhận đèn pin về. Phó Văn Thiện đứng bên cạnh anh, đang test thử xem công năng của đèn pin có ổn hay không.
“Anh sợ à?” Phó Văn Thiện hờ hững hỏi.
Nhảm nhí! Cái kiểu chương trình chó chết này tham gia một lần thôi cũng đủ sợ chết khiếp rồi, đời này không bao giờ anh dây vào gameshow kiểu này nữa đâu!!
Tạ Vãn Tinh gào thét trong lòng.
Nhưng mặt mày anh vẫn rất bình tĩnh, giống như người mới vừa bị hình chiếu hù đến hét thảm không phải anh vậy.
Anh nhìn thoáng qua Phó Văn Thiện, mặt mày lạnh lùng đáng sợ: “Đã biết là giả rồi thì sợ gì nữa. Lúc tôi quay phim kinh dị thì cậu còn đang nghịch bùn đấy, thằng nhóc quỷ.”
Phó Văn Thiện nhỏ hơn anh 2 tuổi, chính xác là nhỏ hơn là 1 năm lẻ 7 tháng.
Mặc dù Phó Văn Thiện cao hơn anh, cường tráng hơn anh, nhưng Tạ Vãn Tinh vẫn muốn dùng khí thế đè ép đối phương.
Khí thế của anh cao hai mét tám nhá!
Sắc mặt Phó Văn Thiện trở nên kỳ lạ khi nghe được xưng hô cuối cùng của Tạ Vãn Tinh.
Hắn cúi đầu nhìn anh rồi nở nụ cười mỉa mai. Lần đầu tiên gọi Tạ Vãn Tinh là “anh”, nói: “Vậy nhờ anh gánh team nhé, anh Tạ.”
Phim kinh dị?
Ồ... diễn trong mơ đúng không?
Lần trước hắn đã điều tra tất cả phim điện ảnh và truyền hình kể từ khi Tạ Vãn Tinh ra mắt đến nay, không hề có một bộ phim kinh dị nào. Ngay cả cameo cũng không có.
Lừa ai chứ?
...
6 khách mời chia làm 3 nhóm đi vào ngôi trường ma. Bởi vì đạo cụ quy định của mỗi người nằm ở những nơi khác nhau nên các nhóm cũng đi bằng các con đường khác nhau vào trường.
Chỉ khi lấy được đạo cụ xong thì bọn họ mới có thể tập hợp ở phòng họp trên tầng cao nhất, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của tổ chương trình.
Tạ Vãn Tinh nhìn tuyến đường của mình. Anh phải lấy được 2 đạo cụ, một cái ở cuối hành lang lầu 2, một cái ở phòng mỹ thuật trên tầng 3.
Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện đi vào tử cửa chính. Anh đứng trước cánh cửa tối om, bên trong đen nhánh, gió lạnh thổi từng cơn, đúng là một nơi tuyệt vời để hóng mát giải nhiệt, lựa chọn tốt nhất cho phim kinh dị.
Chỗ này là đại sảnh trường học, bọn họ phải vòng qua đại sảnh thì mới tới cầu thang lên tầng 2.
Ở đây nhìn lướt một cái là thấy hết vì chẳng có gì cả. Nhưng khi gió lạnh thổi qua đại sảnh trống trải lại vang lên những tiếng tựa như tiếng thở dài.
Tạ Vãn Tinh chần chừ không đi vào.
Phó Văn Thiện đứng sau lưng anh lạnh lùng hỏi: “Anh Tạ, sao anh không đi vậy ạ?”
Thằng nhãi này!
Tạ Vãn Tinh cảm thấy mình cứng rồi...
Nắm đấm cứng!
Nhưng không đi vào cũng không được, nhiệm vụ này có hạn chế thời gian. Tạ Vãn Tinh hít sâu một hơi, tự cổ vũ chính mình, dù sao trước sau gì cũng chết.
Cái tổ chương trình này xấu xa thì xấu xa nhưng ratings nó cao a a a!
Mày định để cho người dân cả nước thấy dáng vẻ hèn nhét của mày à?!
Hoàn toàn không được!
Đầu có thể vỡ, máu có thể chảy nhưng người thì không thể ngã.
Cuối cùng Tạ Vãn Tinh cũng chậm chạp bước vào đại sảnh tối om.
Phó Văn Thiện đi theo phía sau anh. Hắn không hề sợ mấy thứ này nên đang thong dong rảnh rỗi thưởng thức outfit hôm nay của Tạ Vãn Tinh. Anh đang mặc một cái áo sơ mi màu đen và quần dài, vạt áo sơ mi được buộc lên nên có thể thấy được vòng eo thon gọn thấp thoáng. Quần của anh không phải kiểu quần bó sát, nhưng vì cặp mông căng tròn nên khiến người ta có cảm giác như anh đang mặc quần bó sát vậy. Nhìn xuống chút nữa chính là cẳng chân mảnh khảnh và mắt cá chân hoàn hảo...
Phó Văn Thiện im lặng dời mắt đi.
Không thể nhìn nữa...
Hắn vốn đã chẳng sợ hãi, càng nhìn thì đầu óc chỉ càng suy nghĩ đen tối hơn thôi.
...
Lúc Tạ Vãn Tinh đi mấy bước đầu tiên vẫn không có chuyện gì xảy ra hết.
Mặc dù đại sảnh hơi trống trải, cũng hơi tối tăm một chút, nhưng cũng không có gì đáng sợ xuất hiện cả.
Anh không khỏi thở phào một hơi, nghĩ thầm ít ra tổ chương trình vẫn còn chút tính người, không có thiết lập boss ở ngay tầng đầu tiên.
Anh mới vừa nghĩ như vậy xong thì bỗng cảm thấy hình như có nước gì đó chảy xuống cổ mình.
Chất lỏng lạnh lẽo dính trên cổ anh.
Hôm nay có mưa à?
Tạ Vãn Tinh vừa nghĩ vừa vô thức ngẩng đầu lên.
Sau đó anh thấy có một “người” đang bám trên trần nhà nhìn chằm chằm vào anh. “Người” này mặc váy dài màu trắng, khắp người đều là máu, đang mở to đôi mắt chảy máu nhìn anh.
Mà chất lỏng mới chảy xuống cổ anh cũng không phải là nước... mà là “máu“.
Máu chảy từ trên người cô ấy xuống.
“Người” kia vươn tay về phía Tạ Vãn Tinh giống như muốn ôm anh, nhưng cũng giống như muốn kéo anh cùng xuống địa ngục...
Đại sảnh chợt vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Tạ Vãn Tinh nhảy phốc ra ngoài y như thỏ con. Thậm chí anh còn không kịp nhìn lại lần thứ hai mà chỉ biết liều mạng chạy về phía trước, cũng quên sạch cái gì mà phong độ và thiết lập hình tượng rồi.
Anh hoảng loạn chạy đại mà không nhìn đường nên cứ hết bị đụng ở chỗ này lại va phải chỗ kia.
Phó Văn Thiện cũng nhìn thấy nhân viên giả quỷ trên trần nhà, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi gì thì Tạ Vãn Tinh đã chạy mất, nhanh đến mức cái bóng cũng không kịp thấy. Hiệu suất cao hơn lúc anh chơi leo núi rất nhiều.
Phó Văn Thiện lặng lẽ than thở. Nếu hôm qua Tạ Vãn Tinh có động lực như này thì khỏi lo không nhận được cơm chiều rồi.
Hắn không còn cách nào, chỉ có thể vội đuổi theo anh mà thôi.
Trong ngôi trường này giờ đầy rẫy cơ quan và nhân viên giả quỷ, thả Tạ Vãn Tinh chạy lung tung khắp nơi như vậy có an toàn hay không hắn không biết, nhưng hắn biết anh chắc chắn anh sẽ sợ đến phát điên.
Khi Phó Văn Thiện đuổi kịp anh cũng là lúc anh đã nhắm mắt chuẩn bị vọt vào hành lang. Hắn vừa nhìn thoáng qua đã thấy thứ được treo trên hành lang nên vội vã tóm anh lại ôm vào trong ngực, mặc kệ cho anh giãy giụa.
“Đừng ngẩng đầu, cũng đừng mở mắt. Là tôi, đồng đội của anh.” Phó Văn Thiện vừa đè chặt không cho anh giãy giụa, vừa dẫn anh tới một góc tối. Hắn xoay người vây Tạ Vãn Tinh trong góc, ngăn cản tầm nhìn của anh.
Lúc Phó Văn Thiện tóm lấy anh, phản ứng đầu tiên chính là anh bị “quỷ” bắt được rồi. Sợ đến mức không biết nên kêu mẹ hay kêu anh trai cứu mạng nữa.
Mãi đến khi Phó Văn Thiện ôm anh vào lòng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của con người thì anh mới tỉnh táo lại, nghe Phó Văn Thiện nói.
Anh chậm rãi làm quen hồi lâu, tự cổ vũ tâm lý cho chính mình một lát rồi mới từ từ mở mắt ra.
Trước mặt anh đúng là Phó Văn Thiện thật.
Cao to đẹp trai, hoàn toàn che anh ở góc hành lang, đang nhịn cười đánh giá anh.
Tạ Vãn Tinh nghe Phó Văn Thiện hỏi: “Này là “không sợ” mà anh nói đó à?”
Tạ Vãn Tinh không thốt nên lời, trái tim anh vẫn đang đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng đây. Trên hàng mi còn vương chút nước mắt ẩm ướt đáng xấu hổ.
Anh cay đắng trừng mắt nhìn Phó Văn Thiện, bất chấp tất cả nói: “Tôi sợ thì sao, không được à?!”
Phó Văn Thiện lại bị cái liếc mắt của Tạ Vãn Tinh làm cho ngứa ngáy.
Hành lang tối tăm không có một ngọn đèn, nhưng nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ đổ nát len lỏi vào nên hắn vẫn có thể thấy rõ được khuôn mặt của Tạ Vãn Tinh. Gương mặt anh trắng nõn, chỉ to bằng bàn tay hắn. Đôi mắt trắng đen rõ ràng có hơi ướt át. Hàng mi vừa dài vừa cong, đôi môi hồng nhạt bị anh cắn đến mức hằn lên dấu răng.
Tạ Vãn Tinh trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng không hề khiến người ta sợ hãi xíu nào nhưng đủ để lấy mạng hắn rồi.
Phó Văn Thiện im lặng một lát, sau đó ho khan một tiếng mới nói: “Cũng đâu có nói không được.”
Hắn nhìn Tạ Vãn Tinh chăm chú, vô cảm nói: “Với cái gan thỏ của anh mà cũng dám đến đây tham gia nhiệm vụ ngôi trường ma lần này à. Đây mới là tầng đầu tiên, nếu tầng nào anh cũng như vậy thì chỉ có thể bị khiêng ra ngoài thôi.”
Tạ Vãn Tinh mở miệng muốn phản bác, nhưng ấp a ấp úng hồi lâu đành ngậm miệng lại.
Phó Văn Thiện nói đúng.
Đúng là anh không phù hợp với loại chương trình này.
“Nếu tôi biết chương trình có nhiệm vụ này thì tôi tuyệt đối không bao giờ tham gia.” Tạ Vãn Tinh oán hận nói.
Phó Văn Thiện lại im lặng một lát.
Hai người họ đang đứng ở một góc nhỏ trong hành lang, thân hình cao to của Phó Văn Thiện gần như lấp đầy cả không gian chật hẹp này.
Phó Văn Thiện nhìn Tạ Vãn Tinh chằm chằm hồi lâu như đang suy nghĩ gì đó. Tạ Vãn Tinh bị hắn nhìn đến dựng tóc gáy, không biết hắn định làm gì.
Đợi mãi Phó Văn Thiện mới nói: “Hai ta giờ là người trên cùng một chiếc thuyền rồi, anh không hoàn thành nhiệm vụ thì tôi cũng phải chịu phạt theo. Thế nên bắt đầu từ bây giờ, anh phải nghe lời tôi, tôi dẫn anh qua màn này.”
Tạ Vãn Tinh nhướng mày, nghi ngờ nhìn Phó Văn Thiện.
Anh không tin Phó Văn Thiện không sợ chút nào.
Lần này tổ chương trình chịu chơi thật sự, đi vào đây rồi mới phát hiện đạo cụ và hoá trang đều rất chân thật. Nhìn qua đã biết là cải tạo từ ngay từ ngôi trường này.
Dáng vẻ như không hù cho bọn họ bò ra là không chịu được!
Phó Văn Thiện có thể nhìn thấu anh đang nghĩ gì, hắn thản nhiên cười một tiếng: “Có mấy thứ vậy thôi mà muốn làm tôi sợ à? Sợ ma cũng không có gì đáng xấu hổ, có người sợ cũng có người không sợ. Vừa lúc tôi là người không sợ kia thôi.”
Hắn đã từng thấy vài thứ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ rồi.
Không đợi Tạ Vãn Tinh nói thêm gì, Phó Văn Thiện đã nhìn lướt qua một lượt rồi dặn dò anh: “Anh đứng im đây đừng nhúc nhích. Trên hành lang có treo một thứ anh không muốn thấy, đợi lát nữa tôi dẫn anh đi qua. Trước tiên anh cứ đứng im ở đây tự che mắt lại đi.”
Tạ Vãn Tinh rối rắm trong chốc lát rồi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Hình như anh nghe thấy Phó Văn Thiện tháo bỏ thứ gì đó. Đợi đến khi Phó Văn Thiện bảo anh mở mắt thì thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là cây gậy gỗ trong tay hắn.
“Cậu lấy đâu ra đó?” Tạ Vãn Tinh ngơ ngác hỏi.
Phó Văn Thiện hờ hững đáp: “Tháo trong lớp học ra.”
Tạ Vãn Tinh ngậm miệng lại. Anh không muốn hỏi Phó Văn Thiện tháo kiểu gì cho lắm...
Phó Văn Thiện tháo gậy gỗ cũng không phải để cho mình, hắn nhét cây gậy gỗ vào tay anh: “Cầm đi, ít nhiều gì cũng cho anh chút cảm giác an toàn.”
Hắn nhìn thoáng qua hàng lang lần nữa rồi nói với Tạ Vãn Tinh: “Thật ra kịch bản của tổ chương trình chỉ có mấy kiểu đơn giản như cho mấy thứ đáng sợ rơi xuống từ trên trần nhà, mở ngăn tủ thì ma xuất hiện hù doạ. Hiện tại chúng ta phải đi lên lầu hai, trên đường đi đến chỗ cầu thang có một cái đang treo trên trần nhà.”
Trên trần nhà có một nữ quỷ mặt mày trắng bệch như giấy, khớp xương cứng ngắt đung đưa trong không khí, giống như đang chuẩn bị bắt lấy bất cứ người nào đi ngang qua đây.
Tạ Vãn Tinh run rẩy.
Anh nhìn cây gậy gỗ trong tay với ánh mắt phức tạp, lần đầu tiên hơi muốn cười sau khi đi vào ngôi trường ma này.
Nhưng rất nhanh anh không cười nổi nữa, bởi vì Phó Văn Thiện nắm tay anh. Đây là lần đầu tiên Phó Văn Thiện chủ động nắm tay anh.
Tạ Vãn Tinh ngơ ngác ngẩng đầu, dưới ánh trăng mờ ảo, anh thấy đôi mắt Phó Văn Thiện lạnh lùng như dã thú, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay anh lại rất ấm áp.
“Anh có thể nhắm mắt lại, tôi dẫn anh đi. Bất kể anh nghe được gì cũng nhớ đừng mở mắt.” Phó Văn Thiện nói.
...
Là một nhân viên làm việc ở nhà ma, Lương Hiểu Hiểu cảm thấy bản thân mình rất chuyên nghiệp.
Dù sao bị treo trên trần nhà mấy tiếng đồng hồ thật sự rất khó chịu. Cũng may tổ chương trình trả lương đủ cao.
Nể mặt tiền, cô nhịn!
Nếu phải nói đến chuyện vui vẻ trong chương trình này thì có lẽ chính là được nhìn thấy khách mời sợ đến mức tè ra quần nhỉ?
Cô không phải kẻ điên...
Cô chỉ là bị sự cô đơn và trống rỗng bức cho biến thái mà thôi.
Tối nay, cô vẫn cẩn thận sắm vai một nữ quỷ như cũ.
Từ xa, cô đã thấy được hai người đàn ông đang nắm tay đi về phía này. Lương Hiểu Hiểu nhận ra đây chính là Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện.
Kể ra thì Tạ Vãn Tinh chính là nghệ sĩ mà cô yêu thích nhất. Nhưng xin lỗi anh, là một cô gái lạnh lùng độc ác, em sẽ không nương tay với anh đâu.
Lương Hiểu Hiểu nở một nụ cười cứng đờ quái quỷ, chuẩn bị nhảy xuống hù doạ khi họ đi ngang qua đây theo kịch bản.
Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện Tạ Vãn Tinh đang nhắm chặt mắt, để mặc cho Phó Văn Thiện nắm tay anh kéo đi.
Hè lố?
Bạn ơi, bạn chơi vậy là không được nha! Mở mắt ra nhìn tôi này, nếu không tôi hù bạn kiểu gì giờ?!
Lương Hiểu Hiểu gào thét trong lòng.
Thôi không sao, vẫn còn một người mà.
Cô nhảy thẳng xuống đối diện với Phó Văn Thiện, lộ ra khuôn mặt dữ tợn nhất mà cô đã luyện tập n lần.
Nhưng ngay trước khi cô nhảy xuống, Phó Văn Thiện đã ngẩng đầu nhìn cô trước, đồng thời một tay ôm chặt Tạ Vãn Tinh vào lòng.
Lúc Lương Hiểu Hiểu nhảy xuống đối diện với Phó Văn Thiện, cô thấy rõ hắn đã cười. Nhưng nụ cười không lan đến đáy mắt, ngược lại trông có hơi giễu cợt.
Hắn không chỉ không sợ mà còn huýt sáo với gương mặt thất khiếu đổ máu của Lương Hiểu Hiểu, cực kỳ vênh váo.
“Hoá trang tốt lắm.” Phó Văn Thiện khen một câu rồi gật đầu với cô.
“Cô vất vả rồi.”
Sau đó dẫn Tạ Vãn Tinh đi luôn.
... Đi luôn?!
Mà Tạ Vãn Tinh từ đầu tới cuối không hề mở mắt một lần nào. Anh giống như một bé thỏ ngoan ngoãn để Phó Văn Thiện ôm trong tay dẫn đi vậy.
Lương Hiểu Hiểu: “???”
Cô ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hai người họ đã đi xa.
Không!!! Hai anh làm vậy tôi mất mặt lắm biết không?!
Quỷ thì không biết xẩu hổ à?
Mau quay lại cho bà, tiền thưởng của bà a a a!