Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất

Chương 7: Chương 7: Trường học ma quái (1)




Edit: Mưa

———

12 giờ đêm, điện thoại của Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện đổ chuông cùng lúc.

Trong phòng thì im lặng mà điện thoại lại chỉnh âm lượng hết cỡ, nên gần như nó vừa reo là Tạ Vãn Tinh đã giật mình tỉnh lại ngay.

Anh ôm ngực ló đầu ra khỏi chăn, mơ màng hỏi Phó Văn Thiện: “Điện thoại reo hả?”

“Ừ.”

Phó Văn Thiện cũng tỉnh lại, hắn vươn tay bật đèn đầu giường lên, nhưng phát hiện bật sao cũng không sáng.

Tạ Vãn Tinh từ từ ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở hỏi: “Sao thế? Đèn hư rồi à?”

Phó Văn Thiện bấm thử tất cả các nút trên đầu giường một lần: “Hình như không phải đèn bị hư. Có lẽ toàn bộ biệt thự bị mất điện rồi.”

Tạ Vãn Tinh giật mình tỉnh táo hơn không ít. Anh mở mắt ra nhìn vào bóng tối trước mắt, nếu không nhờ chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt vào thì gần như là không thể nhìn thấy gì cả.

Điện thoại của anh và Phó Văn Thiện đã im lặng lại, không còn tiếng chuông quỷ khóc sói gào như khi nãy. Tạ Vãn Tinh sờ soạng bật điện thoại lên, thấy giữa màn hình xuất hiện một tin nhắn.

Người gửi là Hàn Cửu Cửu.

“Ngài Tạ thân mến! Giờ hoạt động đêm khuya đã bắt đầu! Xin hãy đến chỗ trường học bỏ hoang sau núi trong vòng 30 phút nữa~ Chính là chỗ lúc chiều tôi đã dẫn các bạn đi ngang qua ó~ Chú ý chú ý không được đến trễ nhoa! Nếu không tôi cũng không chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu đó!”

(Ổng nt dẹo dẹo y vậy nha mn =))))

Nhìn sao cũng thấy tin nhắn này không có ý tốt, Tạ Vãn Tinh nhịn không được mà run rẩy trong lòng.

Đêm hôm khuya khoắt bắt bọn họ đi khám phá ngôi trường bỏ hoang, còn dặn dò bọn họ không được đến trễ nữa chứ.

Rốt cuộc nhiệm vụ đặc biệt là gì gần như đã sáng tỏ rồi.

Tạ Vãn Tinh cầm điện thoại, sắp khóc tới nơi. Có phải tổ chương trình khốn nạn này đã điều tra qua rồi không? Nên đã biết anh sợ ma từ nhỏ a a a a a! Bởi vậy mới gấp không đợi nổi, muốn nhìn anh phát điên ở trước máy quay?!

Gần như trong giây lát đó, anh cực kỳ muốn gọi cho Liên Đan, hỏi chị ấy xem phải bồi thường bao nhiêu để rời khỏi chương trình này.

Ông đây không quay nữa!

Tạ Vãn Tinh ngơ ngác ngồi trên giường, không hề muốn đi chút nào.

Phó Văn Thiện cũng nhận được tin nhắn giống anh. Hắn vừa đặt điện thoại xuống đã bắt đầu mặc quần áo. Vì trong phòng không có đèn nên hắn cũng không tránh Tạ Vãn Tinh.

Tạ Vãn Tinh ủ rũ ngồi một bên, nhưng mắt lại kiềm không được chạy về phía Phó Văn Thiện. Nương theo ánh sáng của điện thoại di động, anh thấy rõ cơ bụng tám múi săn chắc và cả đôi chân dài rắn chắc của hắn.

Nội tâm sợ hãi của anh lập tức bị mớ phế liệu màu vàng đẩy qua một bên.

Mặc dù anh không ưa Phó Văn Thiện nhưng dáng người của thằng nhóc khốn nạn này tốt thật. Đúng y kiểu Tạ Vãn Tinh thích.

Phó Văn Thiện không biết anh đang nghĩ cái gì, vừa mặc quần áo vừa hối anh: “Còn 20 phút thôi. Nếu anh không muốn đến trễ thì nhanh lên đi.”

Tạ Vãn Tinh suy nghĩ một chút, chỉ đành im lặng bò dậy mặc quần áo.

...

Hai người mặc quần áo ngay ngắn xong thì mở cửa đi ra, đứng trên hành lang nhìn xuống dưới. Quả nhiên cả căn biệt thự đều tối tăm không một ánh đèn. Giống như có một màn sương đen dày đặc đang bao phủ toàn bộ biệt thự vậy.

Phòng của họ là phòng gác mái ở cao nhất, cửa vào là một cầu thang vừa xưa vừa cũ, bước lên một cái là tiếng kẽo cà kẽo kẹt vang lên. Bình thường thì không sao, nhưng giữa hoàn cảnh tối tăm yên tĩnh này thì có vẻ đáng sợ vô cùng.

Tạ Vãn Tinh cắn môi, ánh mắt mang đầy khao khát nhìn về phía... góc áo của Phó Văn Thiện.

Nếu đổi lại là người khác thì anh đã sớm nhào qua ôm cánh tay người ta đi cùng rồi. Nhưng người đi trước mặt anh lại là Phó Văn Thiện, anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình không thể để mất mặt như vậy được.

Ngay lúc Tạ Vãn Tinh đang rối rắm thì Phó Văn Thiện đột nhiên ngừng lại. Suýt chút nữa Tạ Vãn Tinh đã đụng phải hắn, anh khó hiểu hỏi: “Sao tự nhiên lại dừng lại?”

Phó Văn Thiện đứng trên cầu thang, bước xuống vài bước nữa là đến phòng khách ở lầu một. Hắn hỏi Tạ Vãn Tinh: “Anh không phát hiện cả biệt thự chỉ có hai chúng ta à? Bốn người Chu Anh, Ngô Nhiên không ở đây thì thôi, nhưng cả tổ chương trình và camera man đều biến mất rồi.”

Tạ Vãn Tinh nghe xong thì dựng cả tóc gáy.

Anh hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, phát hiện Phó Văn Thiện nói đúng rồi. Biệt thự nhỏ vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ mà thôi.

Trong đầu anh lập tức hiện lên rất nhiều cảnh mở màn của phim kinh dị. Các nghệ sĩ tới tham gia một chương trình giải trí kinh dị, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện tất cả đều là thật. Tất cả những người mất tích trong nhà ma đều không thể trở về...

“Bọn họ... đi đâu cả rồi?” Tạ Vãn Tinh lặng lẽ nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi giống như sợ làm phiền đến ai đó vậy.

Phó Văn Thiện không phát hiện sự khác thường của anh, ngẫm nghĩ: “Chắc là bọn họ đã đến trường học hết rồi.”

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, lập tức kéo tay Tạ Vãn Tinh: “Đi nhanh, chỉ còn có 10 phút thôi!”

Tạ Vãn Tinh bị Phó Văn Thiện kéo chạy như điên cả đường, căn bản không kịp sợ hãi. Thể lực của Phó Văn Thiện tốt đến đáng sợ, nhưng anh lại là tên gà lười chẳng mấy khi đi đến phòng tập thể dục, người mới đi mấy bước đã mệt như chó. Tạ Vãn Tinh không còn cách nào, chỉ đành âm thầm giơ ngón giữa với Phó Văn Thiện ở trong lòng.

Cũng may, sau khi ra khỏi biệt thự, mặc dù bên ngoài không có ánh đèn nhưng ánh trăng hôm nay lại rất sáng. Ánh sáng như bạc vụn chiếu xuống con đường nhỏ khiến cho Tạ Vãn Tinh thấy an tâm hơn một chút.

...

Trường học bỏ hoang mà bọn họ đi ngang qua lúc chiều cũng không phải ở xa biệt thự lắm. Nhưng dù bọn họ chạy như điên suốt đường thì lúc đến nơi cũng đã là 12 giờ 35 phút mất rồi.

Lố 5 phút!

Tạ Vãn Tinh đứng trên sân trường bị bỏ hoang, cỏ dại mọc tràn lan khắp nơi. Anh mệt đến thở không nổi, ngay cả việc đứng cũng thấy mệt nên đành ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một chút.

Anh nhìn trái ngó phải, phát hiện cả trường này cũng chỉ có mỗi anh và Phó Văn Thiện, khó hiểu hỏi: “Những người khác đâu rồi?”

Cho dù muốn tạo bầu không khí kinh hoàng thật thì cũng không thể không có một người nào như này. Ít nhất phải cho camera man đi theo bọn họ chứ? Nếu không tổ chương trình sắp xếp màn này còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Nhưng bọn họ đã đứng đây 3 phút mà xung quanh vẫn không có một bóng người, chỉ có cơn gió lạnh đêm hè lặng lẽ thổi qua mà thôi. Cửa kính của trường học bỏ hoang phản chiếu ra bóng cây đung đưa, giữa đêm khuya yên tĩnh như này trông càng đáng sợ hơn.

Tạ Vãn Tinh sờ sờ cánh tay, anh đang định quay đầu lại nói chuyện với Phó Văn Thiện thì bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt tường trắng nối liền với trường học sau lưng Phó Văn Thiện hiện lên một gương mặt trắng bệch, đang nhìn anh chằm chằm.

Rồi bỗng một bàn tay giãy giụa vươn ra giống như muốn bò từ trong đó lại đây...

“A........!!!”

Tạ Vãn Tinh hét thảm một tiếng, suýt chút đã ngất luôn!

Cũng may Phó Văn Thiện vẫn còn chút tình người, từ sau lưng đỡ anh lại nên anh mới không bị ngã dài ra đất.

...

“Xin lỗi, anh Tạ! Em thật sự xin lỗi!” Chu Anh chắp tay trước ngực, không ngừng xin lỗi Tạ Vãn Tinh.

“Đạo diễn nói nhóm của anh tới cuối cùng nên bảo bọn em hù doạ các anh một chút. Em không biết anh sẽ sợ đến vậy.”

Tạ Vãn Tinh ngồi trên một cái ghế gấp nhỏ, tức đến mức không còn sức để trợn trắng mắt nữa.

Khỏi hỏi, cái mặt quỷ trên tường trắng kia là hình chiếu của tổ chương làm ra. Mà những cánh tay giãy giụa vươn ra từ phía sau đều là của những người tới sớm đóng giả thành. Bọn họ còn bôi phấn trắng lên rất chuyên nghiệp, cố gắng tạo ra hiệu ứng kinh hoàng chân thật nhất.

Tạ Vãn Tinh bị doạ đến suýt chút chưa kịp làm nhiệm vụ đã ngất xỉu ra đây, may mà còn có Phó Văn Thiện đỡ lại. Mấy con người không có lương tâm kia thấy anh bị doạ đến nhũn chân thì mới chịu vừa lòng đi ra, chào hỏi với anh.

Bao gồm cả camera man đã mất tích!

Ở đây chỉ còn mỗi Chu Anh chưa bị vấy bẩn bởi giới giải trí đen tối này. Cậu ta thấy Tạ Vãn Tinh sợ hãi thì áy náy vô cùng, vẫn theo đi theo xin lỗi anh.

Tạ Vãn Tinh yếu ớt nhìn Chu Anh một cái. Anh vốn đã trắng, mặt mày lại xinh đẹp sắc sảo, nhưng hiện tại cả khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, mái tóc dài đen nhánh phủ xuống. Anh mặc một cái áo sơ mi màu đen cùng với quần dài, có cảm giác lạnh lùng thê lương giống như diễm quỷ đi ra từ trong Liêu Trai, là kiểu có thể giết người trong nháy mắt ấy.

Camera man nhịn không được quay cận mặt anh một cái.

Tạ Vãn Tinh cũng không tức giận thật. Sợ thì cũng sợ rồi, nói cho cùng cũng là hiệu ứng chương trình mà thôi.

Anh vươn ngón trỏ thon dài ra chọt chọt trán Chu Anh: “Dám cả gan trêu đùa tiền bối, em xong đời rồi! Mối thù này sớm muốn gì anh cũng sẽ đòi lại biết chưa!”

Móng tay Tạ Vãn Tinh có hơi bén nên để lại một vết nhỏ đỏ trên trán Chu Anh. Cậu ta không dám phản kháng, chỉ ấm ức nhìn Tạ Vãn Tinh mà thôi.

Tạ Vãn Tinh không chịu nổi đôi mắt cún con của cậu ta, một lúc sau cũng nhịn không được phải bật cười.

...

Bây giờ 6 người đều đã đến đủ, bọn họ đồng loạt ngồi xuống ghế gấp nhỏ mà tổ chương trình đã chuẩn bị, im lặng nghe Hàn Cửu Cửu giới thiệu nội dung của hoạt động đêm nay.

Mặc dù hiện tại bọn họ đều đã đoán được “Tập đặc biệt mùa hè” là cái quỷ gì, nhưng vẫn ôm chút hy vọng mong manh rằng lương tâm của tổ chương trình sẽ đột nhiên trỗi dậy...

Đáng tiếc... Hàn Cửu Cửu vừa lên tiếng đã đập nát hy vọng của bọn họ.

Nụ cười của Hàn Cửu Cửu nhìn sao cũng thấy không có ý tốt. Vì để phù hợp với bầu không khí của chương trình nên anh ta cố ý ăn mặc như một giáo viên mới vào nghề, trên mặt đeo thêm một cặp kính gọng đen.

“Xin chào các nhà thông linh! Tôi là người uỷ thác của mọi người, Hàn Cửu Cửu. Lần này tôi mời các vị đến đây là để điều tra một chuyện cũ đã xảy ra vào 20 năm trước.”

Nhà thông linh?

Tạ Vãn Tinh bối rối trước thân phận mới này. 'Nhà thông linh', vừa nghe đã thấy rất nguy hiểm rồi đấy! Nếu có thể thì anh chỉ muốn làm một người qua đường Giáp mà thôi, cái kiểu có thể ăn theo sống đến cuối cùng ấy.

Nhưng Chu Anh lại rất thích, cậu ta hớn hở nói với Tạ Vãn Tinh: “Anh ơi, nhà thông linh nghe ngầu thiệt á!”

Hàn Cửu Cửu nói tiếp: “20 năm trước, tại ngôi trường cấp ba tên Bội Anh này đã xảy ra 5 án mạng liên tiếp. Bốn người chết đều là học sinh nữ, người chết cuối cùng lại là một giáo viên nam. Tuy cách chết khác nhau nhưng đều rất khủng bố và tàn nhẫn. Hơn nữa, cả 5 người chết đều quen biết với nhau cả. Từ sau khi xảy ra vụ án mạng nghiêm trọng đó thì ngôi trường này cũng bị bỏ hoang 20 năm. Nhưng nhóm vong hồn chết thảm năm đó thì vẫn trôi nổi ở đây, không thể giải thoát. Oán khí của bọn họ càng ngày càng nặng, càng lúc hấp dẫn càng nhiều cô hồn dã quỷ đến hơn. Cuối cùng biến nơi này thành một ngôi trường ma.”

Hàn Cửu Cửu rất có thiên phú kể chuyện. Rõ ràng anh ta không hề lên giọng xuống giọng nhưng lại khiến người ta nổi da gà giữa đêm hè mát mẻ này.

Tầm mắt anh ta xuyên qua thấu kính nhìn 6 vị khách mời: “Ngôi trường bỏ hoang này sẽ sớm bị phá dỡ. Vì để có thể bình yên phá dỡ nó nên tôi đã mời riêng 6 nhà thông linh các vị đến đây, mong các vị có thể tìm được nguyên nhân tử vong của 5 nạn nhân năm đó. Sau đó đuổi hết quỷ hồn ở trường học này đi, trả lại sự bình yên cho nơi này. Các vị tình nguyện tiếp nhận uỷ thác này không?”

Tạ Vãn Tinh nghiêm túc giơ tay hỏi: “Nếu em nói không chấp nhận thì anh có thể thả em về ngủ không?”

Hàn Cửu Cửu mặt người dạ thú lập tức thay đổi sắc mặt: “Không thể đâu cục cưng! Bọn anh đây chơi hệ cưỡng ép. Em làm thì làm, không làm cũng phải làm.”

Mấy vị khách mời khác lập tức dài giọng rên rỉ.

Hàn Cửu Cửu không thèm quan tâm. Đùa à? Anh ta làm MC lâu như vậy, làm gì còn thứ gọi là lương tâm đâu.

“Tổ chương trình cũng không xấu xa đến vậy. Bọn họ sẽ cho các bạn đạo cụ, nhưng các bạn phải tự tìm ra nó.” Hàn Cửu Cửu vừa nói vừa lấy một cái hộp nhỏ ra, bên trong có 6 tấm bản đồ. Anh ta dựa theo thứ tự phát 6 tấm bản đồ cho khách mời.

“Ở đây có tổng cộng 6 đạo cụ, được đặt ở các tầng lầu. Các bạn sẽ chia làm 3 nhóm đi vào, mỗi nhóm phải tìm được 2 đạo cụ được chỉ định. Cuối cùng 6 người sẽ tập hợp ở phòng họp trên tầng cao nhất và đợi chỉ thị tiếp theo.”

Tạ Vãn Tinh cúi đầu nhìn bản đồ trong tay. Anh phát hiện mỗi địa điểm trong trường học đều được đánh dấu rất kỹ càng tỉ mỉ. Trên đó có 6 chỗ được đánh dấu bằng dấu sao đặc biệt, bên cạnh có ghi vị trí của đạo cụ.

“Vì để công bằng nên chúng ta sẽ rút thăm để chia nhóm nhé!” Hàn Cửu Cửu phát bản đồ xong thì lại lấy ra một cái ống trúc, bên trong có 6 thanh tre.

“Những người rút được cùng màu sẽ thành một nhóm. Nào! Tới rút thăm trúng thưởng đi các bạn!”

Tạ Vãn Tinh là người rút đầu tiên. Anh vừa rút thanh tre, vừa lặng lẽ đáng giá 5 người còn lại một chút.

Là một người sợ ma bẩm sinh, mặc dù bên ngoài anh có vẻ bình tĩnh lạnh lùng thoát tục, nhưng thật ra trong lòng anh vẫn mong có thể rút được một đồng đội không sợ ma và có giá trị vũ lực cao.

Trong 5 người này thì không cần nói tới Phó Văn Thiện làm gì. Trực tiếp pass!

Còn lại 4 người, Tiêu Gia và Viên Hi Nhi là nữ. Anh không thể mặt dày để con gái bảo vệ mình được.

Còn lại Chu Anh và Ngô Nhiên...

Anh nhìn vẻ mặt đáng thương của Chu Anh, rồi nhìn xuống cánh tay đang nắm tay áo Ngô Nhiên của cậu ta.

Chu Anh huhu hức hức kể khổ với Ngô Nhiên: “Tôi không muốn vào, tôi sợ ma a a a a a! Tôi thật sự sợ lắm, hồi tiểu học tôi còn chẳng dám đi vệ sinh một mình vào ban đêm nữa đó!”

Thằng nhóc này cũng không sợ mất mặt. Đợi đến khi tập này phát sóng thì người dân cả nước đều biết cậu hồi tiểu học không dám đi vệ sinh một mình rồi đó!

Được rồi! Chu Anh, pass!

Nếu cùng đội thì đi vào đó ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu.

Tạ Vãn Tinh rút được một thanh tre có đầu màu xanh lá. Anh quay lại ngồi xuống ghế gấp, háo hức nhìn chằm chằm Ngô Nhiên.

Chàng trai, anh xem trọng cậu đó nha!

Rút màu xanh lá cho anh!

Tạ Vãn Tinh dùng ý niệm gào thét với Ngô Nhiên.

Nhưng hiển nhiên Ngô Nhiên không nhận được tín hiệu của anh, cậu ta rút một thanh tre màu đỏ.

Chu Anh rút ngay sau cậu ta cũng rút được một thanh tre màu đỏ.

Chu Anh hoan hô một tiếng rồi kéo tay áo Ngô Nhiên: “Hai chúng ta chung tổ rồi!”

Ngô Nhiên ghét bỏ nhìn Chu Anh: “Ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng tụt lại phía sau đấy. Tôi sẽ không quay lại cứu cậu đâu.”

Tạ Vãn Tinh chán nản.

Người rút thứ tư là Tiêu Gia. Cô rút được một thanh tre màu xanh dương.

Viên Hi Nhi rút thứ năm, cũng rút được một thanh màu xanh dương.

Hiện tại chỉ còn lại một thanh tre trong ống, khỏi cần rút cũng biết kết quả rồi.

Tạ Vãn Tinh đã chết lặng!

Anh nhìn ra rồi, ngày tháng năm sinh của anh không có hợp với cái chương trình này!!!

Anh vô cảm nhìn Phó Văn Thiện.

Phó Văn Thiện cũng vô cảm nhìn anh.

Bầu không khí giữa hai người cực kỳ tệ.

Trên mặt đồng loạt viết rõ một câu... “Sao lại là anh/cậu nữa?!”

Nhưng cuối cùng Phó Văn Thiện vẫn đứng lên, rút thanh tre cuối cùng ra.

Màu xanh lá.

Tạ Vãn Tinh che mặt, đột nhiên anh cảm thấy trên đầu mình toả ra ánh sáng xanh chả hiểu vì sao.

...

Hàn Cửu Cửu cũng cạn lời với kết quả rút thăm này.

Kết quả chia tổ này có khác gì lúc chia phòng đâu.

Không có gì thay đổi hết!

Anh ta sờ cằm, hỏi Tiêu Gia và Viên Hi Nhi: “Hai em có muốn chia nhóm với đàn ông không? Anh không có ý gì, chỉ sợ nhỡ các em thấy sợ hãi thì sao...”

Anh ta biết chương trình sắp xếp cái trường ma này rất đáng sợ, cho nên cũng cực kỳ lo lắng hai cô gái này đi vào sẽ bị doạ đến khóc mất.

Tiêu Gia nhìn Chu Anh, rồi lại nhìn Tạ Vãn Tinh.

Chu Anh nắm chặt tay áo Ngô Nhiên vô cùng đáng thương, tha thiết nhìn cô. Vừa nhìn đã thấy rõ cậu ra đang sợ hãi đồng đội bỏ mình lại.

Nhìn sang Tạ Vãn Tinh, mặc dù anh vẫn rất bình tĩnh thờ ơ, thậm chí ánh mắt còn hơi mong chờ, giống như muốn cô nhanh chóng hốt đồng đội của anh đi đi vậy.

Nhưng cô nhìn cái eo nhỏ có thể ôm hết bằng một tay của anh, mái tóc buông dài đến eo. Đôi mắt trong veo, làn da trắng sáng, rõ ràng trông còn mảnh mai đẹp mắt hơn cả cô nữa.

Để một người đẹp nhường này thua trong nhà ma, đến cô cũng không đành lòng.

Tiêu Gia tuyệt vọng nói: “Thôi, em không đổi đâu. Em cảm thấy Viên Hi Nhi rất tốt. Thoạt nhìn Chu Anh với anh Tạ còn cần được bảo vệ hơn cả em nữa kìa.”

Thật ra cô vẫn còn nỗi lo khác. Trước đó bởi vì công ty bắt buộc nên cô không thể không tạo scandal với hai nghệ sĩ nam khác, cuối cùng bước lên con đường hắc hồng, fans và anti tăng đều như nhau.

Trong bốn chàng trai có mặt hôm nay, nếu không phải có lượng fans bạn gái cực lớn thì là lượng fans mẹ siêu nhiều.

Nếu cô chung nhóm với một trong bốn người này đi vào trường ma, chẳng may có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào thì chắc cô sẽ bị xé nát như bông cúc mất.

Nghĩ như vậy, cô càng kiên quyết ôm chặt cánh tay Viên Hi Nhi hơn. Cô quyết định rồi, cho dù cô và Viên Hi Nhi té xỉu trong trường mà rồi được khiêng ra thì cô cũng không cần sợ sau khi chương trình kết thúc sẽ bị người ta chọi trứng thúi nữa.

Viên Hi Nhi vỗ vỗ tay Tiêu Gia: “Không sao đâu, chị không sợ quỷ. Chị dẫn em đi“.

Tiêu Gia gượng cười, cô cho rằng Viên Hi Nhi chỉ đang an ủi mình thôi. Dù sao Viên Hi Nhi cao gầy xinh đẹp như này, nhìn sao cũng thấy không thể nào tranh được.

Nhưng sau khi đi vào trường mà được nửa tiếng thì Tiêu Gia đã biết... lời Viên Hi Nhi nói là sự thật 100%.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.