Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất

Chương 6: Chương 6: Lén giấu đồ Ăn vặt




Edit: Mưa

———

Buổi chiều, tổ chương trình thay đổi tác phong hiền hoà lúc sáng, sắp xếp cho bọn họ một loạt hoạt động cực kỳ tốn sức lực.

Đầu tiên là thi đấu cắm cọc hoa mai, sau đó cho bọn họ chơi chèo thuyền vượt thác. Khỏi nói tới bốn vị khách mời nam, ngay cả hai khách mời nữ cũng không hề có đãi ngộ đặc biệt nào.

Nhưng điều khiến Tạ Vãn Tinh bất ngờ chính là cô người mẫu Viên Hi Nhi thoạt nhìn mỏng manh yếu đuối lại rất giỏi vận động.

Ở vòng thi đấu cuối cùng, mọi người phải thi xem ai bò lên núi giành được lá cờ trước. Cô gái này vậy mà bỏ lại mấy tên đàn ông, nhân lúc Phó Văn Thiện mất tập trung đã bỏ lại hắn rồi vọt lên đỉnh núi giành được lá cờ đầu tiên.

Vốn dĩ thần kinh vận động của Tạ Vãn Tinh không phát triển mấy, lúc chơi trò chèo thuyền vượt thác suýt chút đã rơi xuống nước rồi.

Ở vòng leo núi cuối cùng, chỉ có anh và Tiêu Gia xếp hạng cuối mà thôi.

Anh thở hồng hộc hỏi Tiêu Gia: “Mấy cô.. người mẫu.. không phải là gầy yếu lắm hả? Sao.. Viên Hi Nhi.. lại không.. ra bài theo lẽ thường như thế?!”

Tiêu Gia cũng mệt gần chết.

Tối qua cô và Viên Hi Nhi ở chung cũng khá tốt nên đã tám với nhau không ít chuyện.

“Người ta.. gọi đó.. là chuyên nghiệp.” Cô nói một chữ thì thở dốc một hơi.

“Trước khi ra mắt.. cô ấy.. là thành viên đội nhảy cầu. Thần kinh vận động.. không tốt.. mà được à anh?”

Tạ Vãn Tinh câm miệng. Nhìn những người khác đã bò lên tới đỉnh núi, cuối cùng anh cũng nhận ra một sự thật.

Một đội 6 người bọn họ chỉ có anh và Tiêu Gia là hai tên cùi bắp mà thôi.

Những người khác đều là vua hết!

...

Trải qua một phen hoạt động như vậy, đến tối điểm số của Tạ Vãn Tinh trực tiếp rớt xuống cuối bảng. Ngay cả điểm của Tiêu Gia cũng cao hơn anh một chút.

Bởi vì lúc Tiêu Gia chơi chèo thuyền vượt thác đã bất ngờ tìm được một vật phẩm tăng điểm nên được cộng thêm 5 điểm, thành công xếp hạng 5 với khoảng cách điểm số nhỏ nhoi.

Tạ Vãn Tinh xếp hạng sáu.

Hiển nhiên, anh trở thành người không được nhận cơm chiều.

Giữa trưa anh còn thương hoa tiếc ngọc đổi cơm trưa với Tiêu Gia, đến tối đã đến lượt anh ngồi ôm hai cái bánh bao không nhân, trơ mắt nhìn mọi người cùng nhau ăn thịt nướng.

Tạ Vãn Tinh xé một miếng bánh bao nhạt nhẽo bỏ vào miệng, mặt mày vô cảm nhìn miếng thịt ba chỉ và bò bít tết nóng hổi trên mặt bàn.

Vui vẻ là của người khác, còn anh chả có gì cả.

Tiêu Gia vẫn nhớ ơn anh giúp đỡ lúc trưa nên định lén lút đưa cho anh gì đó. Nhưng lại bị Hàn Cửu Cửu phát hiện rồi mạnh mẽ cấm tiệt.

“Chương trình của chúng ta là chương trình ngay thẳng. Đã bị phạt thì phải chịu, không thể phá luật được.” Hàn Cửu Cửu cầm một ly Cocacola, ăn đến dính đầy dầu bên mép.

“Lần sau còn phát hiện thì sẽ gia tăng hình phạt đấy nhớ chưa?”

Tạ Vãn Tinh cũng xua tay với cô.

Lúc trưa là bởi vì Tiêu Gia hạ đường huyết nên tổ chương trình mới mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Còn anh thì mặc dù trông hơi gầy yếu một chút nhưng tốt xấu gì cũng là người đàn ông khoẻ mạnh, không cần phải chăm sóc đặc biệt làm gì.

Tiêu Gia bó tay, chỉ đành yên lặng quay đầu lại. Cô là diễn viên nữ nên phải giữ gìn vóc dáng, mặc dù nhìn một bàn thịt nướng thèm đến chảy nước miếng nhưng vẫn chỉ dám ăn một chút xíu mà thôi.

Viên Hi Nhi bên cạnh cô là người mẫu, theo lý thì cô ấy phải ăn ít hơn cô mới đúng. Kết quả Tiêu Gia vừa quay đầu qua đã thấy Viên Hi Nhi lấy một lá rau xà lách bọc một miếng thịt nướng, chấm sốt rồi nhét hết vào miệng.

Tiêu Gia ngạc nhiên hỏi: “Chị không cần giữ gìn vóc dáng hả?”

Viên Hi Nhi vô cảm đáp: “Ăn rồi giảm sau.”

...

Có thể là do buổi chiều phải vận động cường độ cao nên mọi người đều mệt mỏi. Sau khi ăn cơm chiều xong, Hàn Cửu Cửu chỉ lôi kéo mọi người chơi mấy ván bài rồi thả cho bọn họ đi ngủ.

Nhưng trước khi mọi người lên lầu, Hàn Cửu Cửu đã dặn dò trước: “Các bạn nhớ đừng tắt điện thoại, và nhớ phải chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất nữa nhé. Nửa đêm sẽ có nhiệm vụ đặc biệt cho mọi người đấy, nếu đến muộn sẽ phải nhận hình phạt rất đáng sợ đó nha~!”

Mọi người lập tức cảnh giác hơn!

Nhưng sau khi Hàn Cửu Cửu nói câu đó xong thì chạy mất, căn bản không cho bọn họ có cơ hội hỏi thêm.

6 người đứng trong phòng khách ngơ ngác nhìn nhau.

Chu Anh cười khan một tiếng: “Nhiệm vụ nửa đêm, đừng nói là quay phim kinh dị nha?”

Tạ Vãn Tinh ngẫm nghĩ: “Anh nhớ rõ mấy tập trước cũng có lần tổ chương trình gọi khách mời lên núi tìm một đống đồ chơi ghép hình ngay giữa đêm. Tìm xong rồi còn phải ghép mấy cái đồ chơi đó lại nữa, nếu không hôm sau sẽ bị đày đến sa mạc luôn.”

Sau khi Tạ Vãn Tinh nói xong, phòng khách lập tức chìm vào im lặng.

Một giây sau mọi người bỏ chạy tán loạn, tranh thủ ngủ thêm mấy phút trước khi tổ chương trình đánh thức bọn họ.

Đùa à? Nếu thật sự bị gọi lên núi lúc nửa đêm thì không có thể lực là không ổn đâu.

...

Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện cùng quay về phòng.

Sau khi trải qua một ngày một đêm “chung sống hoà thuận”, giờ đây hai người đã có thể bình tĩnh nằm chung trên một cái giường thay vì mang suy nghĩ phải đá đối phương xuống giường như trước.

Nhưng Tạ Vãn Tinh nằm gần nửa tiếng mà vẫn không ngủ được.

Không phải vì anh mất ngủ hay gì, đơn giản là do đói mà thôi.

Dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành cao to, cơm chiều chỉ có hai cái bánh bao lớn hơn nửa lòng bàn tay một chút thì sao mà đủ được.

Cả một buổi chiều đều tham gia mấy hoạt động tiêu hao thể lực, buổi tối lại chẳng ăn được bao nhiêu. Đợi đến lúc sắp ngủ thì bụng anh cứ điên cuồng gào thét.

Tạ Vãn Tinh cố gắng giả vờ ngủ nhưng bụng anh cứ ọt ọt liên tục, thật sự làm anh xấu hổ muốn chết. Cuối cùng anh chỉ có thể bực bội mở to mắt nhìn lên trần nhà.

“Tối anh ăn không no à?”

Lúc giọng nói của Phó Văn Thiện vang lên, Tạ Vãn Tinh giật mình một cái. Nhưng ngay sau đó anh lại im lặng trợn trắng mắt.. Hỏi gì có lý hơn tí được không?

Tạ Vãn Tinh không lên tiếng.

Mấy giây sau, Phó Văn Thiện ngồi dậy, bật chiếc đèn nhỏ trên đầu giường lên rồi đi xuống giường.

Lúc đầu Tạ Vãn Tinh vẫn chưa biết hắn định làm gì, mãi đến khi Phó Văn Thiện kéo vali của mình ra, lấy vài thứ ném lên giường, vừa hay ném ngay cạnh gối của anh.

Tạ Vãn Tinh nghiêng đầu nhìn qua, sau đó nhận ra đây là mấy miếng ức gà đã được chế biến. Lúc anh phải giảm cân cũng thường xuyên ăn cái này.

Phó Văn Thiện ngồi xuống giường, dưới ánh đèn mờ ảo hắn quay đầu nhìn anh một cái. Mặc dù trong phòng không hề sáng nhưng Tạ Vãn Tinh lại phát hiện đôi mắt của hắn rất đẹp. Không phải kiểu mắt đào hoa dịu dàng như nước, mà là đôi mắt lạnh lùng quyến rũ, sắc bén như dã thú vậy.

Tạ Vãn Tinh không ngốc, đương nhiên anh biết đây là Phó Văn Thiện cho anh.

Nhưng anh cũng rất ngạc nhiên, vì hiệu quả chương trình nên tổ chương trình đã cấm khách mời mang đồ ăn vặt và đồ uống vào. Lúc đến phải bị kiểm tra hành lý trước một chút.

“Sao cậu mang mấy thứ này vào được vậy?” Tạ Vãn Tinh hỏi hắn.

“Người đại diện giấu.” Phó Văn Thiện ngay thẳng nói.

Giang Hàm là người đại diện nhưng mang tâm lý gà mẹ. Anh ta sợ cậu chủ nhỏ này thiếu ăn thiếu mặc trong chương trình nên đã tìm mọi cách giấu một gói đồ ăn vặt cho hắn đem theo.

Nhưng Phó Văn Thiện lại không hiểu được khổ tâm của anh ta. Năm đó hắn và anh trai đi huấn luyện trong quân đội có khi hai ngày liền không được ăn cơm, làm gì yếu ớt đến vậy đâu.

Không ngờ mấy món đồ ăn vặt vô dụng mà Giang Hàm chuẩn bị cho hắn lại có hời cho Tạ Vãn Tinh.

Thấy Tạ Vãn Tinh cứ nhìn chằm chằm mấy gói ức gà nhưng sống chết không chịu ăn, gần như Phó Văn Thiện hiểu được mấy suy nghĩ rối rắm trong lòng anh ngay.

Muốn ăn nhưng cảm thấy làm vậy thì rất mất mặt.

Phó Văn Thiện cong khoé môi, cố ý nói: “Anh có ăn không? Không ăn thì tôi cất.”

Tạ Vãn Tinh nhanh chóng quyết định, anh vươn tay ôm hết mấy gói đồ ăn đó vào trong ngực.

“Ăn!”

Mất mặt là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn đó!

Tạ Vãn Tinh chui ra khỏi chăn, xé mấy gói đồ ăn vặt ra. Lúc anh cắn miếng đầu tiên đã sung sướng đến nỗi hét lên một tiếng trong lòng.

Phó Văn Thiện dựa vào đầu giường lướt điện thoại, nhưng thật ra vẫn luôn nhìn về phía Tạ Vãn Tinh.

Hắn phát hiện có đôi khi Tạ Vãn Tinh sẽ lộ ra một mặt rất trẻ con.

Ví dụ như hiện tại, Tạ Vãn Tinh ôm miếng ức gà gặm không ngừng, trông cứ như một bé hamster vậy. Môi anh dính chút nước, ăn một cách vừa chăm chú vừa nghiêm túc.

... Trông rất đáng yêu!

Tạ Vãn Tinh cắn miếng thịt, cái bụng rỗng cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

“Cảm ơn cậu.” Anh nói với Phó Văn Thiện.

“Tôi nợ cậu một ân tình.”

Mặc dù tính cách và nhân phẩm của Phó Văn Thiện không quá tốt nhưng ít nhất hắn cũng có vẻ thích giúp đỡ mọi người.

Tạ Vãn Tinh quyết định cộng thêm 1 điểm cho con hàng này.

Phó Văn Thiện mặc kệ anh, tự mình chui vào chăn: “Anh ăn xong thì nhanh đi ngủ đi. Nửa đêm còn có nhiệm vụ đấy.”

Tạ Vãn Tinh bĩu môi, 1 điểm mới cộng xong đã tan tành hết rồi.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh vẫn nhanh chóng đi đánh răng rồi chui vào chăn, tranh thủ ngủ được nhiêu hay nhiêu.

Hiện tại đã hơn 10 giờ rồi, không biết tổ chương trình sẽ gọi bọn họ lúc nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.