Edit: Mưa
———
Liên Đan và Giang Hàm lịch sự khen ngợi lẫn nhau một hồi mới vừa lòng tạm biệt nhau.
Chị và Vương Tiểu Minh đi theo Tạ Vãn Tinh vào nhà, vừa thay giày vừa hỏi anh: “Em quay show chung với Phó Văn Thiện có ổn không? Thật ra Giang Hàm vốn có tiếng là tốt tính hiền hoà trong vòng, rất có mắt nhìn người. Nhưng Phó Văn Thiện thì...”
Chị nói tới đây thì ngừng, cúi đầu để giày vào tủ giày.
Tạ Vãn Tinh nghĩ, lần đầu tiên anh có bạn tình, đáng lý anh phải báo cho người đại diện một tiếng vì vấn đề an toàn về sau.
Mặc dù nghệ sĩ dưới tay Liên Đan chỉ có một mình anh, nhưng vì nhà họ Tạ đã dặn dò qua nên chị rất quan tâm tới anh. Thỉnh thoảng còn nói chuyện với anh trai anh vài câu, báo cáo lại mấy chuyện kiểu như gần đây có ai bắt nạt anh hay không gì đó.
Tạ Vãn Tinh trái lo phải nghĩ, sợ Liên Đan sẽ nói chuyện này cho anh trai của anh giống như học sinh cấp ba sợ giáo viên mách lại với phụ huynh vậy.
Anh nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chỉ nói mơ hồ: “Vẫn ổn ạ, không có mâu thuẫn gì.”
Anh nhớ đến lúc Phó Văn Thiện bảo vệ mình trong trường ma và đi tìm đạo cụ, biết điều bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy đã giúp em rất nhiều trong cảnh quay ở ngôi trường ma.”
Anh có hơi để ý câu nói mà Liên Đan chưa nói hết lúc nãy, vừa uống nước vừa hỏi lại: “Sao vậy chị?”
Liên Đan cũng không nghĩ nhiều.
Trong lòng chị, Tạ Vãn Tinh là một nghệ sĩ ngoan ngoãn hiếm có trong giới giải trí. Xuất thân hiển quý, đã vậy còn tốt tính không hề gây chuyện. Vừa có tài năng vừa rất chuyên nghiệp, khiến chị đỡ lo biết bao nhiêu. Không giống như Phó Văn Thiện, vừa debut đã đánh nhau đến lên hotsearch luôn.
“Vốn dĩ chị còn hơi lo, sợ hai đứa cãi nhau.” Liên Đan nói tiếp.
“Phó Văn Thiện cũng giống em, xuất thân tốt, năng lực tốt, vào giới giải trí cũng chỉ chơi chơi vậy thôi. Nhưng cậu ta có tính công tử, vừa debut đã đánh một nhân viên công tác theo mình, suýt chút là xảy ra chuyện lớn, cuối cùng vẫn là Giang Hàm đè xuống. Hơn nữa đối tượng scandal của ông nhỏ này xếp hàng dài cả con phố. Mặc dù giới giải trí thật giả lẫn lộn nhưng tóm lại cậu ta không đi cùng đường với em đâu.”
Không biết vì sao, nghe Liên Đan nói vậy trong lòng anh lại thấy hơi khó chịu. Khó chịu không phải vì Liên Đan, mà là anh cảm thấy mặc dù trông Phó Văn Thiện lạnh lùng ít nói, nhưng hắn không phải kiểu người sẽ tuỳ tiện đánh người.
Có lẽ có hiểu lầm gì đó.
Nhưng nói trắng ra thì anh và Phó Văn Thiện cũng chẳng biết nhau được bao lâu, anh cũng không thể đảm bảo thay Phó Văn Thiện được.
Liên Đan ngồi xuống bàn bạc công việc sắp tới với anh một lát, sau đó đưa kịch bản bộ phim sắp quay qua.
Sau khi Tạ Vãn Tinh nghỉ ngơi một thời gian thì phải vào đoàn phim. Đây là bộ điện ảnh đầu tiên của anh, mặc dù là phim thương mại nhưng biên kịch và đạo diễn đều là những người nổi tiếng, là cơ hội hiếm có.
Bàn chuyện công việc xong, Tạ Vãn Tinh muốn giữ Liên Đan lại ăn cơm chiều.
Liên Đan từ chối: “Con chị đang đợi ở nhà. Lâu rồi chị không chơi với con bé nên hôm nay chị không ở lại ăn cơm đâu.”
Sau đó chị và Vương Tiểu Minh cùng đi về.
Tạ Vãn Tinh ăn cơm chiều một mình, anh không biết làm gì khác, chỉ biết trộn salad có sẵn, vừa ăn vừa xem TV. Nhưng mới ăn hai miếng đã thở dài, có hơi nhớ canh chua cá phi lê của Phó Văn Thiện.
Anh thừa nhận, anh làm bạn tình với Phó Văn Thiện ngoại trừ việc thèm muốn cơ thể hắn ra thì tài nấu nướng cũng chiếm một phần trong đó.
Từ nhỏ Tạ Vãn Tinh đã thích kiểu đàn ông dịu dàng đảm đang như này rồi. Mặc dù Phó Văn Thiện không dịu dàng, nhưng dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng bận rộn trong bếp của hắn cũng rất...
Tạ Vãn Tinh nhớ lại một chút, cảm thấy hắn không chỉ đẹp trai mà còn dễ thương kỳ lạ.
...
Cùng lúc đó...
Trong căn biệt thự bên cạnh nhà Tạ Vãn Tinh, Phó Văn Thiện cũng mới tiễn Giang Hàm gà mẹ đi xong. Vừa nãy Giang Hàm vẫn luôn lải nha lải nhải không ngừng, ồn ào đến mức làm hắn nhức đầu.
Cuối cùng Giang Hàm vừa đi thì điện thoại di động hắn đặt trên bàn lại vang lên. Phó Văn Thiện cầm lên, thấy tin nhắn tới từ nhóm bạn thân từ nhỏ của hắn. Cả đám đang tám chuyện, còn tag tên hỏi có phải hắn còn đang ở thâm sơn cùng cốc quay show hay không.
Nhóm bạn thân này của Phó Văn Thiện có người lớn lên cùng hắn, cũng có người quen biết từ cấp ba, mối quan hệ vẫn luôn rất tốt. Lúc trước Phó Văn Thiện muốn vào giới giải trí nhưng nhà họ Phó không đồng ý, đám bạn này cũng mặc kệ sự đe doạ từ trong nhà mà vẫn luôn giúp đỡ hắn.
Có thể xem như sinh tử chi giao.
Phó Văn Thiện: “Về rồi. Mới về tới nhà.”
Bạn thân A: “Ồ... về nhà nào? Chỗ Vịnh Hà Loan à?”
Phó Văn Thiện: “Ừ, mới dọn qua xong.”
Đám người xôn xao bàn bạc có nên làm tiệc cho Phó Văn Thiện không, sẵn tiện mừng tân gia cho hắn.
Phó Văn Thiện tám nhảm với họ một lúc, bỗng nhớ ra một việc. Đám người này ngoại trừ hắn vẫn độc thân vì đạo đức trong sạch ra thì toàn là tay ăn chơi thứ thiệt. Nghệ sĩ nhỏ và influencer được đám này bao nuôi có thể nhét đầy cả một bể bơi.
Hắn nhớ tới Tạ Vãn Tinh đang ở biệt thự cách vách, tinh thần chăm chỉ học hỏi dâng lên, bèn gửi đi một câu: “Hỏi tụi mày chuyện này, bình thường đám bọn mày đối xử với bạn tình thế nào vậy?”
Là một newbie, hắn cảm thấy bản thân cần phải học tập đám oldbie già đời đầy kinh nghiệm này một chút.
Nhưng hắn vừa gửi tin nhắn xong, cả đám ABCD trong nhóm bỗng im bặt.
Hai giây sau, bọn họ nhanh chóng tạo một nhóm mới.
Không thêm Phó Văn Thiện vào!
Bạn thân A: “Đáng sợ!! Lão Phó có vấn đề!! Chắc chắn nó lén nuôi chó con sau lưng chúng ta, nếu không sao lại hỏi mấy chuyện này?!”
Bạn thân B: “Tao thấy chưa chắc. Nó hỏi bạn tình chứ không phải bạn trai. Tình cảm của thằng cháu trai Phó Văn Thiện này giống y như tác phong đạo đức quân đội của nó. Mày nói xem kiểu như nó mà có bạn tình được à? Có khi là hỏi giùm người khác thôi.”
Bạn thân C: “Đồng ý! Lần trước tao tặng cho nó một cậu nhóc rất đẹp. Người ta là sinh viên, lớn lên xinh đẹp thanh thuần vậy mà nó nhìn cũng không thèm nhìn đã đuổi cổ người ta ra khỏi phòng luôn. Nói thật thì tao vẫn luôn nghi ngờ thằng em nó vô dụng rồi, còn định tặng thuốc tráng dương bổ thận cho nó đây.”
Những người khác đồng loạt gửi voice vài tiếng chậc chậc, đề tài bỗng chốc trở nên đen tối.
Phó Văn Thiện có vấn đề gì hay không tính sau đã. Giờ chuyện mua thuốc bổ tặng cho hắn mới là chuyện quan trọng nhất!
Phó Văn Thiện đợi mãi mà không thấy ai trả lời, khó hiểu hỏi một câu: “Đâu hết rồi? Chết đâu hết rồi?”
Nhóm bạn thân ABCD vội vàng quay lại.
Bạn thân A: “Cho tiền!”
Bạn thân B: “Tặng xe!”
Bạn thân D: “Trong giới giải trí hả? Lần trước tao bao một nghệ sĩ nhỏ, tao mới cho cổ làm nữ phụ trong một bộ phim thôi là cổ đã vui gần chết.”
Phó Văn Thiện vừa thấy đã cau mày.
Mấy thứ này hắn có thật, nhưng Tạ Vãn Tinh cũng đâu có thiếu đâu. Chẳng lẽ anh còn yêu cầu hắn cho tiền, tặng xe hay đưa tài nguyên nữa à?
Phó Văn Thiện nghĩ, dựa theo cái tính kia của Tạ Vãn Tinh, nếu hắn dám đưa thì phỏng chừng vừa quay đầu đã thấy anh ném tiền vào mặt hắn, hơn nữa còn nói nếu không đủ thì để anh ném thêm cho.
Dù vậy nhưng hắn lại thấy hơi tự hào...
Đám bạn của hắn chỉ có thể dựa vào tiền tài mới tìm được bạn tình, chỉ mỗi hắn là dựa vào sự hấp dẫn của bản thân mà tóm được người đẹp hay soi mói như Tạ Vãn Tinh. Còn biến người ta từ 1 thành 0 nữa chứ.
Nhìn đi! Đây là sự chênh lệch giữa người và người đấy!
Cũng may nhóm bạn thân không biết Phó Văn Thiện đang nghĩ gì, bằng không chắc chắn sẽ cùng nhau đập hắn một trận mới thôi.
Bọn họ còn đang âm mưu moi chút tin tức từ Phó Văn Thiện đây.
“Lão Phó, sao mày lại hỏi cái này? Có hứng thú với ai mà không được à?”
“Nếu mày có hứng thú với ai thật thì cứ nói với các ba đây. Các ba sẽ giúp con tới cửa cầu hôn người ta!”
Ngón tay Phó Văn Thiện đặt trên bàn phím, nhanh tay gõ: “Biến!”
Hắn không muốn nói về Tạ Vãn Tinh.
Cũng không phải hắn không tin tưởng đám bạn này, chỉ là hắn cảm thấy... Mặc dù hắn và Tạ Vãn Tinh là bạn tình, nhưng cũng không phải kiểu bạn tình có thể tuỳ tiện bàn tán như vậy.
Phó Văn Thiện nhớ tới hình ảnh Tạ Vãn Tinh mặc áo ngủ đứng cạnh cửa sổ, cả người anh như phát sáng dưới ánh nắng sớm. Mái tóc dài như thác nước, mặt mày lười biếng, cả người mang cảm giác quyến rũ không khiến người ta khó chịu, nhưng đôi mắt lại trong veo như nước.
Điều này khiến hắn cảm thấy, bất kể Tạ Vãn Tinh từng có bao nhiêu tình nhân, từng chơi bời trăng hoa tới cỡ nào thì bản thân anh vẫn phải được nuông chiều, không thể để người ta tuỳ ý bình phẩm anh được.
Phó Văn Thiện nghĩ vậy, trả lời lại mấy chữ: “Không có gì, hỏi vậy thôi. Tao nghĩ mình cũng nên tìm ai đó thử xem.”
Hắn nói xong câu đó thì chuyển chủ đề, hỏi đám bạn gần đây có rảnh không, ra ngoài gặp nhau chút.
Trong nháy mắt nhìn thấy tin nhắn của hắn, đám bạn thân một bên hi hi ha ha trả lời hắn, một bên điên cuồng gõ tin nhắn trong nhóm nhỏ bên kia.
“Thằng chó Phó Văn Thiện này chắc chắn có chuyện gì đó luôn!!!” Bạn thân A gõ tận 3 dấu chấm than thể hiện tâm trạng của mình.
“Tao cá một chiếc xe thể thao, chắc chắn không phải bạn tình đơn giản đâu. Nói không chừng nó sắp yêu đương rồi đó!!!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý +1!”
Bạn thân D lại thở dài lo lắng, không kích động giống như 3 tên ngốc kia.
Cậu ta nói: “Thằng ngốc như lão Phó mà yêu đương à? Khéo bị người ta chơi đùa đấy. Anh em ơi, chúng ta phải tìm ra người này để bảo vệ con trai ngốc nhà mình thôi!”