Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất

Chương 17: Chương 17: Trước lạ sau quen




Edit: Mưa

———

Sau khi về nhà, đã 3 ngày liên tiếp Tạ Vãn Tinh không gặp Phó Văn Thiện, cho dù hai người chỉ ở cách nhau mấy chục mét mà thôi.

Hình như mấy hôm nay Phó Văn Thiện đều bận việc, cứ đi sớm về trễ, còn Tạ Vãn Tinh thì chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi. Mặc dù hai người có wechat của nhau nhưng chưa từng liên lạc lần nào.

Ngày đầu tiên anh có hơi bồn chồn không yên, cứ sợ Phó Văn Thiện bất ngờ tìm tới. Kết quả anh đề phòng suốt 3 ngày nhưng căn bản Phó Văn Thiện không hề xuất hiện.

Hiện tại Tạ Vãn Tinh đang ngồi trên sân thượng uống trà trái cây hóng mát, mặt mày vô cảm nghĩ... Quan hệ bạn tình của họ có hơi có tiếng mà không có miếng nhỉ?

Thậm chí anh còn nghi ngờ có phải Phó Văn Thiện cố ý chơi anh không? Vì hắn chướng mắt khi thấy anh kiêu ngạo nên mới cố ý quyến rũ anh trong lúc quay show. Hẹn làm bạn tình xong thì bắt đầu bơ anh, thao túng tâm lý khiến anh lo được lo mất...

Tạ Vãn Tinh cực thích đọc tiểu thuyết máu chó. Hiện giờ trong đầu anh toàn là cốt truyện âm mưu máu chó rối nùi, chân mày càng lúc càng cau chặt.

Thậm chí anh còn tự hỏi nhà anh và nhà họ Phó có cạnh tranh thương nghiệp nào không?

Nhưng anh còn chưa kịp tự hỏi xong thì chuông cửa bên ngoài đã vang lên.

Tạ Vãn Tinh đi xuống lầu, nhìn màn hình theo dõi. Chỉ thấy bên ngoài cổng có một người đàn ông cao to đang đứng, đúng là Phó Văn Thiện mới được anh ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tông xong.

Tạ Vãn Tinh: “...”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Phó Văn Thiện tới làm gì, trong lòng anh tự hiểu rõ.

Anh vừa ấn nút mở cửa vừa điên cuồng động não.

Áo ngủ của anh có gợi cảm không?

Trạng thái làn da anh giờ có đủ tốt không?

Lần đầu tiên bạn tình tới nhà, anh nên chuẩn bị cái gì bây giờ?

Nhưng anh suy nghĩ nửa ngày vẫn chỉ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích chút nào. Mãi đến khi cửa phòng khách bị mở ra, Phó Văn Thiện xuất hiện trước mặt anh. Dáng người cao gầy, mặt mũi sáng lán sắc bén, hờ hững chào hỏi anh.

Tạ Vãn Tinh bỗng cảm thấy trái tim đập hơi nhanh quá.

...

Trước khi bấm chuông cửa nhà Tạ Vãn Tinh thì Phó Văn Thiện đã đấu tranh tư tưởng rất lâu.

Hắn cảm thấy mình như con quỷ háo sắc đói khát. Nhưng bạn tình sống ngay cách vách, thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, nếu hắn không làm gì đó thì chẳng phải hơi thiệt thòi à?

Sau khi bước vào cửa nhà Tạ Vãn Tinh, ngay khi nhìn thấy anh chân trần giẫm trên sàn thì hắn không rối rắm nữa.

Tạ Vãn Tinh đang mặc áo ngủ tơ lụa màu đen bóng, cổ áo mở rộng để lộ làn da trắng nõn và xương quai xanh mảnh khảnh. Có vẻ anh mới tắm xong nên mái tóc dài hơi ẩm ướt, đôi mắt đen ướt át hơi ngạc nhiên nhìn Phó Văn Thiện.

Anh khẽ cắn môi rồi nở nụ cười có chút bối rối, tựa như không ngờ hắn sẽ đến vậy.

Bụng dưới của Phó Văn Thiện chợt nóng lên vì nụ cười của anh.

Hôm nay hắn đến công ty thu âm bài hát, lúc lái xe về thấy nhà Tạ Vãn Tinh đang sáng đèn nên mới quyết định đi qua bấm chuông cửa.

Ánh mắt hắn rơi trên bàn chân trần trụi của anh. Bàn chân trắng như tuyết giẫm lên sàn đá cẩm thạch cũng không sợ lạnh.

“Sao anh không mang dép vào?” Phó Văn Thiện hỏi theo bản năng.

Nhưng vừa lên tiếng hắn đã hối hận ngay lập tức, cảm thấy bản thân cứ như quản gia, quản đủ thứ chuyện của người ta.

Thật ra Tạ Vãn Tinh không để ý đến vậy, anh thật thà đáp: “Tôi quên mang.”

Phó Văn Thiện dừng một giây, sau đó đi qua bế Tạ Vãn Tinh lên.

Hắn thề lúc bế anh lên, hắn chỉ cảm thấy mặt sàn hơi lạnh nên định ôm anh đến sô pha rồi mang dép vào cho anh.

Nhưng hình như Tạ Vãn Tinh hiểu lầm ý hắn...

Anh thoạt nhìn hơi sửng sốt, sau đó tự nhiên ôm cổ hắn, ngẩng đầu khẽ hôn hắn.

Môi Tạ Vãn Tinh rất mềm, thoang thoảng chút vị trà trái cây, nhẹ nhàng cọ xát trên môi hắn như một lời mời gọi thầm lặng.

Phó Văn Thiện lập tức quăng suy nghĩ ban đầu lên chín tầng mây. Dù sao mục đích tới đây của hắn cũng không hề trong sáng gì cho cam.

Phó Văn Thiện ôm Tạ Vãn Tinh tới sô pha, sô pha vừa to vừa rộng, đủ để anh nằm xuống đó.

Hai người gặm cắn môi nhau, hơi thở hoà quyện. Hơn một phút sau, áo ngủ màu đen trên người Tạ Vãn Tinh rơi xuống đất.

Hôn được một lúc, Phó Văn Thiện chống tay nâng nửa người dậy nhìn anh. Tạ Vãn Tinh bị hắn nhìn đến xấu hổ, nhưng vì sợ mất mặt mà không chịu quay đầu đi, chỉ có gương mặt lặng lẽ đỏ lên vì chịu không nỗi.

“Anh có bao cao su không?” Phó Văn Thiện hỏi.

Tạ Vãn Tinh sửng sốt, lúc này mới nhớ ra nhà anh làm gì có bao cao su. Nhìn lên Phó Văn Thiện, hắn đang mang dáng vẻ như kiểu tôi biết rõ nhà anh có...

Tạ Vãn Tinh nhắm mắt, hơi nâng chân quấn lấy eo Phó Văn Thiện, sau đó nghiêng đầu cắn nhẹ ngón tay hắn, mơ hồ nói: “Hôm nay không cần đeo, làm trần đi.”

Trong lòng lại lặng lẽ thêm chuyện mua bao cao su vào mục cần thiết.

Phó Văn Thiện cũng sửng sốt. Hai lần trước của bọn họ đều là ngoài ý muốn, nhưng hiện tại cả hai vẫn đang tỉnh táo mà Tạ Vãn Tinh vẫn như cũ...

Nhưng sau đó hắn không thèm rối rắm nữa, dứt khoát vứt bỏ lý trí cúi xuống hôn lên môi anh.

...

Sau khi làm xong, Tạ Vãn Tinh lười biếng nằm trên giường không muốn nhúc nhích. Anh nằm trên gối đầu, chăn chỉ đắp đến eo, lộ ra tấm lưng trắng nõn. Khắp người anh đâu đâu cũng là dấu hôn. Trận làm tình vừa rồi quá mạnh mẽ nên giờ chỉ động ngón tay thôi anh cũng thấy mệt.

Nhưng thật ra anh rất vừa lòng với cuộc mây mưa này. Hai lần trước đều mơ mơ màng màng, lần đầu tiên còn đau như muốn chết đi sống lại. Nhưng hôm nay ngoại trừ lúc mới vào cửa Phó Văn Thiện có hơi mạnh bạo ra thì sau đó hắn vẫn luôn rất kiên nhẫn và dịu dàng.

Anh rất thích Phó Văn Thiện hôn anh, vừa quyến luyến vừa thâm tình. Cơ thể hắn săn chắc, lúc ôm anh cực kỳ có cảm giác an toàn. Nó khiến anh có ảo giác như bản thân được yêu thương và bảo vệ vậy.

Có người bạn tình như này không lỗ chút nào.

Tạ Vãn Tinh thầm chấm cho Phó Văn Thiện 8 điểm, trừ 2 điểm là vì sợ hắn kiêu ngạo thôi.

Anh nằm trên giường thêm một lát rồi lại nhìn qua nửa giường trống rỗng bên cạnh.

Phó Văn Thiện mới mặc quần rồi đi ra ngoài. Vốn anh tưởng hắn đi uống nước thôi, nhưng đã mười mấy phút trôi qua mà sao chẳng thấy hắn quay lại.

Anh nằm đợi thêm 10 phút nữa thì Phó Văn Thiện mới đi vào, còn cầm theo một cái khay trên tay.

Đợi Phó Văn Thiện đến gần, Tạ Vãn Tinh mới phát hiện trên khay là nước ấm và trái cây đã rửa sạch. Bên cạnh còn có một chiếc khăn sạch nóng.

Phó Văn Thiện vô cùng tự nhiên kéo tay anh qua, dùng khăn nóng lau sạch. Sau đó hắn nhét đĩa trái cây vào tay anh, nói: “Anh ăn đi, không lạnh đâu.”

Tạ Vãn Tinh ngơ ngác nhìn đĩa thuỷ tinh trong tay.

Lúc nãy sau khi làm xong, đúng là anh có mơ màng làm nũng với Phó Văn Thiện rằng anh khát nước, muốn ăn trái cây nhưng lười đi rửa. Anh cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, kết quả Phó Văn Thiện đi rửa trái cây cho anh thật.

Tạ Vãn Tinh nhét quả nho vào miệng, khó hiểu nhìn Phó Văn Thiện: “Sao cậu lại nghĩ đến chuyện rửa trái cây cho tôi vậy?”

Phó Văn Thiện càng thấy khó hiểu hơn: “Không phải anh muốn ăn à?”

Ai đó vừa ôm cổ hắn vừa nói, giống như một bé mèo con đang làm nũng vậy.

Tạ Vãn Tinh cắn quả nho trong miệng, nước nho chua chua ngọt ngọt vỡ tung trong khoang miệng anh.

Anh có hơi muốn cười. Anh đã hơn 20 tuổi rồi, cũng không phải chàng trai đẹp đẽ yếu đuối cần được chăm sóc, vậy mà anh lại có đãi ngộ được người ta chăm sóc như này.

Tạ Vãn Tinh giơ chân nhẹ nhàng cọ cọ Phó Văn Thiện, hỏi: “Bạn tình nào cậu cũng đối xử kiên nhẫn vậy à?”

Không phải anh thử hắn, chỉ đơn giản là tò mò thôi.

Phó Văn Thiện thầm nghĩ làm sao tôi biết được? Cho đến hiện tại chỉ có một bạn tình là anh thôi.

Hắn đút một trái cherry cho Tạ Vãn Tinh nói: “Chỉ như vậy với anh.”

Tạ Vãn Tinh bật cười.

Anh không tin Phó Văn Thiện. Có lẽ Phó Văn Thiện sẽ nói lời này với mỗi một bạn tình của hắn, nói tôi chỉ như vậy với anh/cậu.

Nếu anh mà tin thì nhiều năm lăn lộn trong giới coi như vô ích rồi.

Nhưng lời ngon tiếng ngọt thì vẫn luôn êm tai. Dù sao bọn họ cũng chẳng phải người yêu mà chỉ là bạn tình thôi.

...

Ăn được nửa đĩa trái cây, Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện lại làm một hiệp nữa.

Anh ngậm một quả cherry trong miệng, sau đó quả cherry đỏ mọng dần biến mất giữa môi lưỡi hai người. Nước cherry đỏ tươi chảy dọc theo khoé môi Tạ Vãn Tinh xuống dưới, cuối cùng đều được Phó Văn Thiện chậm rãi liếm sạch.

Tối hôm đó Phó Văn Thiện không về nhà.

Lúc Tạ Vãn Tinh đi tắm, anh tự nhìn bản thân mình trong gương. Vì áo ngủ màu đen đã bẩn nên anh thay một cái áo ngủ màu trắng. Màu trắng vốn luôn có cảm giác trong sáng thần tiên, nhưng hiện tại mặt mày anh lại tràn đầy xuân sắc, nhìn sao cũng không giống người đứng đắn cho lắm.

Tạ Vãn Tinh không khỏi vươn tay chọt nhẹ bản thân trong gương, mắng: “Mụ đầu vì sắc đẹp mà.”

Nhưng đợi đến khi anh ra khỏi phòng tắm rồi nằm ôm nhau ngủ với Phó Văn Thiện, cánh tay hắn ôm chặt eo anh, ấp anh vào trong ngực thì anh lại cảm thấy... mụ đầu vì sắc đẹp cũng chẳng có gì sai cả.

...

Sáng hôm sau, Phó Văn Thiện rời khỏi nhà Tạ Vãn Tinh rồi đi thẳng vào gara nhà mình, lái xe đến công ty.

Hắn ở phòng thu âm thu âm bài mới cả một ngày nhưng vẫn tốt tính đến bất ngờ. Mặc dù bình thường Phó Văn Thiện không phải người giận dữ tuỳ hứng, nhưng cũng không phải người hiền hoà dịu dàng gì cho cam.

Nhưng hôm nay ánh mắt hắn lại mang theo chút ý cười kỳ lạ.

Giang Hàm khó hiểu nhìn hắn một cái, rồi sờ sờ hắn, hỏi: “Cậu ba Phó, ngài đây có chuyện tốt gì hả?”

Phó Văn Thiện khó hiểu: “Chuyện tốt gì? Cuối cùng anh cũng muốn từ chức rồi à?”

Giang Hàm: “Cút! Chỉ cần ông đây còn có thể ép ra tiền từ trên người cậu thì ông tuyệt đối không bao giờ từ chức.”

Giang Hàm im miệng, lười hỏi lại hắn. Phó Văn Thiện vẫn khốn nạn như cũ, căn bản không thay đổi gì cả.

Sau khi công việc hôm nay kết thúc, Phó Văn Thiện lại đi đến nhà Tạ Vãn Tinh.

Có vẻ Tạ Vãn Tinh cũng biết hắn sẽ đến nên không tỏ ra bất ngờ nữa. Anh ngồi trên ghế lưng cao, lười biếng vươn tay về phía hắn.

Lúc Phó Văn Thiện bế Tạ Vãn Tinh đi lên lầu, hắn nhịn không được nghĩ... Mấy chuyện này đúng là trước lạ sau quen. Ít nhất hôm nay lúc đến đây hắn không còn đấu tranh tư tưởng nữa.

———

*Áo ngủ nam:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.