Edit: Mưa
———
Sau đợt thăm ban này, Phó Văn Thiện cũng bắt đầu bận rộn. Vốn dĩ hắn chỉ định ra mắt một đĩa đơn mà thôi, nhưng bây giờ công ty lại sửa lại, quyết định ra mini album. Ngoài ra, lần trước hắn có làm cố vấn khách mời cho một show tuyển tú. Mặc dù cả tập đều trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng hắn vừa đẹp trai vừa ngầu, bình luận cũng chuyên nghiệp, thỉnh thoảng còn lên sân khấu thị phạm một chút. Dáng vẻ lạnh lùng như vậy ngược lại trông càng cấm dục quyến rũ hơn, nên vô tình thu hút được một lượng fans nữ lớn.
Tổ chương trình thấy phản hồi tốt như vậy nên lại mời hắn đến vòng chung kết, với tư cách cố vấn đặc biệt.
Thế nên trong thời gian này hắn không thể đến thành điện ảnh thăm ban được nữa.
Lúc Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện nói chuyện, anh cũng không thấy thất vọng gì mấy. Vốn dĩ công việc của nghệ sĩ rất bận rộn, Phó Văn Thiện cũng không thể vây xung quanh anh mãi được.
Nhưng vì tò mò, anh tiện tay tìm kiếm một chút rồi chợt phát hiện ra, chương trình <Giọng ca trời phú> này mời tới 2 vị cố vấn đặc biệt, một nam và một nữ. Nam hiển nhiên là Phó Văn Thiện, còn nữ chính là trưởng nhóm của nhóm nhạc nữ Loveline đang hot, Tô Nhan.
Tạ Vãn Tinh: “...”
Ngài Tạ ngoài đời trông như không có sở thích nào, nhưng thật ra đằng sau vẻ ngoài nghiêm túc đó là một người hâm mộ điên cuồng của trưởng nhóm nhạc nữ đang hot, còn lén lút gọi người ta là con gái cưng nữa.
Nhưng anh là một fan trung thành kín đáo, cả anh và idol đều đang hoạt động trong giới giải trí nên để tránh những phiền phức không đáng có, anh sẽ không chủ động để lộ chuyện này ra ngoài.
Là người cha già quan tâm đến sự phát triển của con gái cưng, anh tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho thần tượng của mình!
Nhưng mà hiện tại, Phó Văn Thiện lại sắp đứng chung sân khấu với idol nhỏ mà anh lén lút hâm mộ rồi.
Tạ Vãn Tinh ũ rũ nhìn danh sách khách mời của chương trình, trong phút chốc không biết nên quan tâm ai nữa. Bạn tình của anh và idol của anh sắp đứng chung sân khấu, mà dựa theo tính chất chương trình thì không khéo còn muốn xào cp cho họ nữa đấy.
Anh càng nghĩ càng thấy chua xót, như kiểu bản thân đang bị cắm tận 2 cái sừng vậy.
Phó Văn Thiện đang thắc mắc vì sao Tạ Vãn Tinh đang nói chuyện thì đột nhiên im lặng. Nhưng một giây sau, hắn đã nghe đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài sâu xa: “Đồ đáng ghét! Ba đời cậu may mắn thế nào mà được đứng chung sân khấu với con gái tôi vậy chứ?!”
Phó Văn Thiện ngu người.
Hắn nhướng mày, trong đầu vội nhớ lại tất cả các thí sinh một lượt. Xác nhận không có thí sinh nào nhỏ đến mức có thể là con gái riêng của Tạ Vãn Tinh được.
Hắn hỏi: “Anh gọi ai là con gái vậy?”
Tạ Vãn Tinh im lặng một lát, cuối cùng khát vọng được ký tên cũng chiến thắng lương tâm.
“Tôi đang nói đến Tô Nhan ấy. Con gái chỉ là xưng hô thôi, tôi và cô ấy chẳng có quan hệ gì cả. Nhưng tôi là fan cô ấy nhiều năm rồi, có thể nói là tôi nhìn cô ấy debut luôn. Năm đó tôi đóng góp rất nhiều vào lượt bình chọn đó.” Tạ Vãn Tinh ôm chăn, lăn qua lăn lại trên giường. Vừa nhớ tới con gái ngoan nhà mình là nhịn không được nở nụ cười, nhen nhóm ý đồ lôi kéo Phó Văn Thiện.
“Cậu có nghe bài hát mới của nhóm con gái tôi chưa? Bài tên là Sweet Bubbles ấy, siêu đáng yêu luôn! Nghe xong đảm bảo sẽ muốn yêu đương ngay và luôn đó!”
Phó Văn Thiện: “...”
Hắn nghĩ, Sweet Bubbles thì tính là bài hát gì? Cả bài lặp đi lặp lại có nhiêu đó, ngoại trừ tỏ vẻ đáng yêu thì cũng là tỏ vẻ đáng yêu. Xin anh đừng kéo thấp ngạch cửa của ngành ca hát chúng tôi.
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn đáp qua loa: “Ừ, nghe rồi.”
Tạ Vãn Tinh rất không vừa lòng với câu trả lời của hắn, nhưng ép buộc người ta cũng không được.
Anh đảo mắt, nói tiếp: “Nếu cậu đã ghi hình chung với cô ấy thì có thể xin chữ ký giúp tôi không? Album đặc biệt có chữ ký lúc trước tôi chậm tay quá nên không tranh được.”
Đến giờ mỗi lần nhớ tới anh đều thấy rất tiếc nuối.
Muốn xin chữ ký cũng không có gì to tát. Nhưng Phó Văn Thiện lại khó hiểu hỏi: “Tôi nhớ rõ họ là nhóm nữ dưới trướng công ty anh mà. Nói sao anh cũng là đàn anh của họ, vậy mà không xin được chữ ký à?”
Tạ Vãn Tinh thở dài, im lặng vuốt mặt: “Đừng nói nữa! Trước đó tôi chỉ mới thể hiện chút nhiệt tình với các cô ấy là cả công ty đã điên cuồng tung tin đồn tôi muốn hẹn hò với đàn em rồi. Bọn họ tung tin như thật luôn, thậm chí còn có người bóng gió hỏi tôi có cần mai mối giúp hay không nữa? Làm hại tôi chỉ có thể cố tránh né họ, đừng nói ký tên, hiện tại tôi còn chẳng dám đi chung một hành lang với các cô ấy nữa ấy chứ.”
Nói đến đây, Tạ Vãn Tinh rất muốn trợn trắng mắt. Anh là gay, anh hẹn hò với em gái làm gì chứ?
Muốn hẹn hò cũng phải hẹn hò với em trai mới đúng!
Phó Văn Thiện rất hài lòng với những gì mình mới nghe được, Tạ Vãn Tinh không muốn hẹn hò với em gái là được rồi: “Được, tôi xin chữ ký giúp anh, đợi anh về lấy nhé.”
Lúc đi ghi hình vào 2 tuần sau, Phó Văn Thiện cầm theo một quyển album của nhóm Loveline nhờ Tô Nhan ký tên giúp. Thành thật mà nói thì Tô Nhan là trưởng nhóm nhạc nữ đang hot, nên khuôn mặt và dáng người không có gì để chê. Đặc biệt là gương mặt đáng yêu ngọt ngào kia, cười lên trông cực kỳ ngây thơ trong sáng. Khả năng ca hát và nhảy múa của cô nàng cũng rất khá, nếu không cũng sẽ không thể nhận được lời mời làm cố vấn đặc biệt này rồi.
Nhưng Phó Văn Thiện lại quan sát với ánh mắt bắt bẻ, thật sự không hiểu có gì để Tạ Vãn Tinh kêu gào đến thế nữa.
Nhưng dù vậy hắn vẫn lịch sự hỏi cô ấy có thể cho hắn xin một chữ ký hay không.
“Tôi có một người bạn rất thích cô, anh ấy là người ngoài giới nên đành nhờ tôi xin chữ ký giúp. Không biết cô có tiện không?” Phó Văn Thiện nói với Tô Nhan.
Vì để tránh scandal nên Tạ Vãn Tinh không dám ra mặt, ngay cả xin chữ ký cũng đau đớn bỏ phần “To...” đi.
Tô Nhan có hơi bất ngờ nhưng vẫn rất dễ tính. Cô lập tức nhận album, tươi cười ngọt ngào hỏi: “Được chứ, xin hỏi ký cho ai ạ?”
Phó Văn Thiện ngẫm nghĩ, đột nhiên bật cười: “Có thể viết “To Tinh Tinh...” được không? Nội dung thì cô viết gì cũng được.”
Tô Nhan vừa ký tên, vừa tò mò nhìn Phó Văn Thiện. Cô và Phó Văn Thiện đã ghi hình chung hai lần, mà đây là lần đầu tiên cô thấy hắn nở nụ cười dịu dàng tới vậy.
Cái tên “Tinh Tinh” này nhìn sao cũng giống tên con gái. Chậc chậc, có khi là bạn gái ngoài giới rồi.
...
Thêm nửa tháng trôi qua, khó khăn lắm Phó Văn Thiện mới rút được 3 ngày đi thăm ban, sẵn tiện mang album mà Tô Nhan đã ký tên cho Tạ Vãn Tinh.
Tạ Vãn Tinh ôm album, vui vẻ lăn lộn trên giường.
“Sao cô ấy lại viết To Tinh Tinh vậy?” Tạ Vãn Tinh ngẩng đầu nhìn Phó Văn Thiện, hai mắt sáng lấp lánh nhưng vẫn có chút cảnh giác: “Đừng nói là cậu nói với cô ấy rằng tôi muốn xin chữ ký nha?”
Phó Văn Thiện nhìn thoáng qua anh: “Không có, tôi chỉ nói là xin chữ ký cho một người bạn tên Tinh Tinh mà thôi. Chắc chắn cô ấy tưởng là con gái đấy.”
Tạ Vãn Tinh cắn môi dưới, lại nở nụ cười.
Vốn dĩ Phó Văn Thiện còn âm thầm phàn nàn với chữ ký này. Dù sao Tạ Vãn Tinh nhìn thấy hắn cũng chưa vui vẻ đến vậy đâu. Nhưng rất nhanh, hắn đã cảm nhận được lợi ích của việc xin chữ ký giúp anh. Bởi vì tối nay Tạ Vãn Tinh cực kỳ chủ động, đã vậy còn nhiệt tình ôm hắn hôn chụt chụt vài cái mới thôi.
Phó Văn Thiện ôm eo anh, cúi xuống hôn lên môi anh. Hắn rất muốn hỏi xem anh còn thích nhóm nữ nào khác không? Hắn cũng không ngại đi xin chữ ký từng người một đâu.
Chẳng qua sau lần thăm ban này, Phó Văn Thiện không còn thời gian rảnh để đến đây nữa.
Cũng may đoàn phim của Tạ Vãn Tinh quay rất suôn sẻ, thế mà có thể đóng máy sớm trước dự kiến 1 tháng.
Lúc Tạ Vãn Tinh ngồi máy bay bay về Giang Thành, là Phó Văn Thiện đi đón anh.
Vương Tiểu Minh giúp Tạ Vãn Tinh xách hành lý xuống, nhìn Phó Văn Thiện bên cạnh rồi khôn khéo nói với anh: “Vậy em đi trước đây anh. Anh về tới nhà nhớ gọi báo cho chị Liên một tiếng nha.”
Phó Văn Thiện rất hài lòng với trợ lý của Tạ Vãn Tinh, cậu ta hiểu chuyện hơn Giang Hàm rất nhiều.
Lúc trước hắn nói với Giang Hàm rằng hiện tại hắn đang cặp với Tạ Vãn Tinh. Mặc dù không phải người yêu nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không chia tay. Giang Hàm nghe xong vội đi lục lọi khắp phòng tìm dao, nói muốn băm nát hắn ra làm trăm mảnh.
Tạ Vãn Tinh ngồi vào xe, đang chuẩn bị cài dây an toàn thì Phó Văn Thiện hỏi: “Anh muốn đi ăn cơm trước hay về thẳng nhà luôn?”
Hắn hỏi cực kỳ giả dối! Bởi vì bây giờ hắn không hề muốn ăn cơm chiều chút nào, chỉ muốn ăn Tạ Vãn Tinh mà thôi.
Tạ Vãn Tinh nhìn thoáng qua hắn, anh nhẹ giọng cười như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn: “Giờ tôi đang đói lắm.”
Phó Văn Thiện khô khan “Ồ” một tiếng, mở bản đồ định tìm chỗ ăn cơm.
Nhưng sau đó hắn nghe Tạ Vãn Tinh bổ sung một câu.
“Nhưng tôi có thể về nhà ăn cũng được.”
Phó Văn Thiện sửng sốt một chút rồi bật cười.
Hắn không nói gì, xoay tay lái hướng về phía Vịnh Hà Loan.
Tạ Vãn Tinh vừa vào cửa, Phó Văn Thiện nhịn không được đè anh trên cửa hôn một lúc rồi mới buông anh ra, đi vào nhà bếp nấu cơm chiều.
Tạ Vãn Tinh cũng đi theo vào. Vốn anh không muốn làm lắm dù đã cách xa nhau lâu như vậy. Nhưng vừa bị Phó Văn Thiện hôn mấy cái, lòng anh đã thấy ngứa ngáy, muốn hắn tiếp tục ôm anh. Nhưng cũng chính anh nói muốn ăn cơm trước nên không thể đổi ý được.
Anh chỉ có thể tranh thủ lúc Phó Văn Thiện nấu cơm mà trêu chọc hắn. Cứ chốc chốc ôm eo hắn, chốc chốc lại vươn tay sờ cơ ngực hắn, cực kỳ giống một bé lưu manh.
Phó Văn Thiện nắm lấy tay anh cảnh cáo: “Anh mà sờ xuống nữa thì khỏi ăn cơm chiều nhé.”
Tạ Vãn Tinh suy nghĩ 2 giây, không sợ chết mà tiếp tục sờ xuống dưới.
Phó Văn Thiện lập tức tắt bếp, ôm người đi về phòng.
Cuối cùng Tạ Vãn Tinh chỉ có thể ăn một đĩa cơm chiên thập cẩm đơn giản. Vốn dĩ còn có một con cá tuyết chiên sắp ra khỏi chảo, nhưng vì để quá lâu nên không ăn được nữa, bị vứt vào thùng rác rất đáng thương.
Nhưng cơm chiên thập cẩm vẫn tốt hơn bông cải xanh luộc rất nhiều, Tạ Vãn Tinh ăn tới sung sướng.
Ăn được một lúc thì điện thoại Tạ Vãn Tinh vang lên. Anh cầm lên thấy người gọi tới là Chu Anh.
Sau khi quay chương trình <Duyên phận bất ngờ> đó, 6 người bọn họ có tạo một nhóm chat, vì vẫn luôn giữ liên lạc nên không xa lạ gì nữa.
Chỉ là lịch trình của vài người vẫn luôn xung đột với nhau nên không có thời gian gặp mặt, chỉ có thể dựa vào Wechat để giữ vững tình cảm mà thôi.
Anh bật loa ngoài lên.
“Alo alo, anh Tạ hả?” Giọng nói hoạt bát của Chu Anh truyền ra.
Tạ Vãn Tinh bật cười: “Anh đây. Sao hôm nay nhóc lại rảnh rỗi gọi cho anh thế?”
Anh nhớ hình như Chu Anh và Ngô Nhiên đang đi quay phim ở chỗ khác thì phải.
Chu Anh cũng cười: “Em và Ngô Nhiên mới đóng máy xong, hiện tại về Giang Thành rồi, đang ở ký túc xá nè anh. Em định hỏi tuần sau anh có rảnh không? Em mới hỏi Viên Hi Nhi và chị Tiêu Gia, chủ nhật tuần sau hai chị ấy cũng rảnh nên anh có muốn gặp nhau ăn uống gì không? Vừa lúc tập thứ hai của <Duyên phận bất ngờ> sẽ lên sóng vào tuần sau, chúng ta có thể xem cùng nhau luôn. Em rất nhớ mọi người á!”
Tạ Vãn Tinh nhớ lại một chút, hình như tuần sau anh không có lịch trình nào cả. Anh cắn muỗng nhìn Phó Văn Thiện, Phó Văn Thiện gật đầu, ý là hắn cũng không bận gì.
“Được thôi, chủ nhật tuần sau anh cũng rảnh. Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”
Chu Anh hăng hái hẳn lên: “Tốt quá! Vậy em gọi anh Phó hỏi một chút, xem ảnh có rảnh không đã.”
Phó Văn Thiện trả lời theo bản năng: “Tôi cũng rảnh, mọi người báo địa điểm cho tôi là được rồi.”
Chu Anh nghẹn họng, giọng nói ngơ ngác từ trong điện thoại truyền ra: “Anh Phó, sao anh lại ở chung với anh Tạ vậy? Hôm nay hai anh cũng ra ngoài gặp nhau ạ?”
Bầu không khí lập tức chìm vào im lặng.
Tạ Vãn Tinh cắn muỗng. Anh quên mất, bên ngoài anh với Phó Văn Thiện vẫn là mối quan hệ xã giao mà thôi. Theo lý thì không nên gặp mặt thường xuyên mới đúng.
Nhưng Phó Văn Thiện lại rất bình tĩnh: “Mấy tháng trước tôi mới chuyển nhà, ở ngay cách vách nhà Tạ Vãn Tinh nên thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến nhà tôi ăn cơm ké thôi.”
“À... ra vậy.” Chu Anh không nghi ngờ nữa.
“Vậy chủ nhật tuần sau chúng ta gặp nhau nhé? Để lát em gửi vài nhà hàng vào trong nhóm, mọi người xem xem muốn ăn gì rồi chọn nha. Vậy em cúp máy đây anh Tạ, em và Ngô Nhiên ra ngoài ăn khuya chút.”
Lúc này Tạ Vãn Tinh mới lên tiếng: “Được, tuần sau gặp.”
...
Chủ nhật, Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh đi cùng một xe tới chỗ hẹn.
Địa điểm được chọn cuối cùng là một nhà hàng Nhật. Ông chủ là bạn của Viên Hi Nhi, đặc biệt để lại một phòng riêng yên tĩnh cho bọn họ. Bước vào nhà hàng sẽ thấy một hành lang thật dài, bên ngoài là cửa sổ thuỷ tinh sát đất điển hình của Nhật. Nhưng thật ra phòng riêng rất kín đáo nên cũng không sợ bị chụp lén.
Lúc hai người họ đi vào, những người khác đã tới cả rồi. Mọi người mồm năm miệng mười chào hỏi lẫn nhau.
Đã mấy tháng bọn họ chưa gặp nhau nhưng cũng không có thay đổi gì mấy. Riêng Tiêu Gia thì có hơi sụt cân vì đang bận đóng phim và quay gameshow.
Cô đặt điện thoại lên bàn, háo hức cầm đũa lên: “Đừng ai cản em! Hôm nay em có thể ăn hết 10 miếng thịt luôn đấy!”
Chu Anh đồng cảm nhìn cô: “Chị, chị nói xong em còn thấy chị thảm hơn đó. Dù có thả ra cũng chỉ dám ăn 10 miếng thịt mà thôi.”
Tiêu Gia im lặng hai giây, sau đó gật đầu: “Nhóc nói đúng! Diễn viên nữ chúng ta đúng là thảm vãi.”
Chu Anh cứ cảm thấy chữ “Chúng ta” này kỳ lạ sao ấy.
Đồ ăn lên rất nhanh, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Bởi vì là quán Nhật nên mọi người gọi rất nhiều sashimi, còn gọi thêm một chai rượu mơ Nhật. Tạ Vãn Tinh ỷ hôm nay có Phó Văn Thiện lái xe nên lén uống một hớp nhỏ. Kết quả vừa uống xong đã thấy chóng mặt, làm anh sợ tới mức vội buông xuống ngay.
Đợi đến 8 giờ tối, Chu Anh lập tức bật TV trong phòng lên, chuyển tới kênh chiếu <Duyên phận bất ngờ>, vừa lúc bài hát mở đầu vang lên.
Đây là tập thứ 2 của chương trình <Duyên phận bất ngờ>, cũng chính là tập ở ngôi trường ma kia. Mặc dù tập 1 không có điểm nhấn bùng nổ nào nhưng ratings vẫn khá tốt. Đợi đến khi tập thứ 2 'Thám hiểm ngôi trường ma' lên sóng thì số lượng người xem cứ không ngừng tăng lên.
Bộ ba sợ ma ngồi trên ghế cũng lộ ra biểu cảm xúc động, trong nháy mắt đều nhớ lại cảm giác sợ hãi lúc ở trong ngôi trường ma đó.
Chu Anh nắm chặt cánh tay Ngô Nhiên, dựa sát vào người cậu ta: “Tôi còn sợ lắm.”
Ngô Nhiên chê cười: “Cậu xem có hèn hay không chứ?”
Thật ra Tạ Vãn Tinh vẫn bình tĩnh, có lẽ vì trải qua rồi nên anh đã thấu hiểu rõ rồi.
Nhưng anh ngồi xem trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy dạ dày hơi khó chịu. Lúc đầu anh vẫn có thể nhịn được, nhưng càng lúc dạ dày càng đau quặn lên, thậm chí còn muốn nôn nữa.
TV đang chiếu tới cảnh mọi người lo sợ đi vào ngôi trường ma. Chương trình biên tập rất tốt, bầu không khí kinh dị kích thích, dáng vẻ mọi xui xẻo của mọi người được cắt ghép rất hài hước nên tầm mắt mọi người đều tập trung vào TV.
Tạ Vãn Tinh đứng lên, trên mặt không có gì khác thường, nói với mọi người: “Tôi đi vệ sinh một chút.”