Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất

Chương 26: Chương 26: Vãn Vãn




Edit: Mưa

———

Trong mấy ngày Phó Văn Thiện ở thành điện ảnh, Tạ Vãn Tinh cảm thấy sinh hoạt hằng ngày của mình không thay đổi gì mấy. Đơn giản là tối về khách sạn, bên cạnh có thêm một người làm ấm giường mà thôi.

Điều khác biệt duy nhất chắc là anh cảm thấy hình như thời gian trôi nhanh hơn. Mới nháy mắt đã hết 7 ngày rồi, Phó Văn Thiện cũng đã sắp xếp hành lý xong hết, chuẩn bị chiều mai bay về.

Sáng hôm nay không có cảnh quay của Tạ Vãn Tinh nên anh không cần đến phim trường. Anh ngồi bên mép giường nhìn Phó Văn Thiện, không mang giày mà để chân trần đạp trên thảm, cố ý hỏi: “Mai cậu bay chuyến mấy giờ vậy?”

Rõ ràng anh đã thấy Phó Văn Thiện đặt vé máy bay 5 giờ chiều rồi.

“5 giờ chiều.” Phó Văn Thiện kiểm tra lại hành lý lần nữa rồi đóng vali lại. Hắn quay đầu nhìn Tạ Vãn Tinh, giống như nói đùa nhưng cũng không giống nói đùa: “Sao lại hỏi nữa? Anh không muốn tôi đi à?”

Đương nhiên Tạ Vãn Tinh không thèm nhận: “Tôi nhớ nhầm thời gian nên hỏi thôi.”

Anh đảo tròng mắt, định tối nay bàn bạc với đạo diễn chuyển cảnh quay tối nay sang ngày mai.

Nhưng đến tối, anh đi tới cạnh đạo diễn, còn chưa kịp mở miệng thì đạo diễn đã lên tiếng trước: “Tiểu Tạ, cậu tới vừa lúc. Quên nói với cậu cảnh quay tối nay của cậu chuyển qua hôm sau rồi. Biên kịch Lý nói quay cảnh khác trước nên tối nay cậu không cần ở lại đây đâu.”

Tạ Vãn Tinh: “... Vâng.”

Đương nhiên anh hiểu rõ vì sao Lý Tư Hành lại sắp xếp như vậy rồi.

Tạ Vãn Tinh không tìm được biên kịch Lý làm việc tốt nhưng giấu tên kia, mà chỉ thấy được Phó Văn Thiện đang đợi anh ở bên ngoài phim trường thôi.

Thấy trời còn sớm nên hai người quyết định đi ăn lẩu.

Bọn họ đi tới quán lẩu mà Phó Văn Thiện đã ăn hôm mới tới thành điện ảnh kia. Hôm nay Tạ Vãn Tinh quay nhiều cảnh nên bây giờ rất đói, mới ngồi xuống đã chọn liên tiếp mấy đĩa thịt. Đợi đến khi cơm nước xong xuôi đi ra thì bụng nhỏ cũng nhô lên luôn rồi.

Phó Văn Thiện chỉ có thể từ từ đi bộ với anh.

“Diễn viên các anh không cần quản lý dáng người trong lúc quay phim à?” Phó Văn Thiện hỏi. Nhìn dáng vẻ ăn thịt vừa rồi của anh thì có lẽ anh đã sớm quên sạch chuyện phải giảm cân rồi.

“Cần chứ.” Tạ Vãn Tinh rầu rĩ sờ sờ bụng nhỏ.

“Nhưng không kiềm cái miệng nổi. Đâu phải cậu không biết, gần đây tôi toàn ăn ức gà luộc mà.”

Anh vừa nói vừa liếc xéo Phó Văn Thiện một cái. Mấy ký thịt trên người anh bây giờ có một nửa là công lao của hắn đấy.

Bọn họ đi dạo trong chốc lát. Lúc đầu hai người vẫn giữ một khoảng cách nhỏ, nhưng càng đi thì khoảng cách dần được rút ngắn. Cuối cùng mu bàn tay không cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Vốn dĩ Phó Văn Thiện không để ý, nhưng lúc đụng phải mu bàn tay của Tạ Vãn Tinh, hắn mới nhận ra tay anh hơi lạnh. Hắn vô thức nắm lấy tay anh, cảm nhận độ ấm trên tay một lát rồi nhét tay anh vào túi áo mình.

Tạ Vãn Tinh giật mình, nghe Phó Văn Thiện nói: “Hình như trời sắp mưa nên có hơi lạnh, về khách sạn trước nhé.”

Hắn vừa nói vừa dắt Tạ Vãn Tinh đi.

Ngón tay Tạ Vãn Tinh hơi cuộn lại nhưng cũng không rút ra.

Thấy bãi đỗ xe càng lúc càng gần, anh nghĩ, thật ra Phó Văn Thiện có ở lại thêm mấy ngày cũng không có gì không tốt.

...

Chiều hôm sau, Lý Tư Hành đưa Phó Văn Thiện ra sân bay. Tạ Vãn Tinh ngồi trong phim trường đợi tới cảnh quay của mình, hôm nay Triệu Cảnh Hoa cũng bận nên không có ở đây, bên cạnh anh chỉ có mỗi trợ lý Vương Tiểu Minh.

Ngày thứ 3 Phó Văn Thiện tới thành điện ảnh, Tạ Vãn Tinh cân nhắc mãi mới quyết định nói quan hệ của bọn họ với Vương Tiểu Minh. Dù sao cậu ta cũng là trợ lý đi theo anh lâu nhất, có việc hay không có việc cũng sẽ tới tìm anh nên muốn giấu cũng khó.

Trước biểu cảm há hốc như có thể nhét vừa một quả trứng gà của Vương Tiểu Minh, Tạ Vãn Tinh quen thuộc đe doạ cậu ta: “Không được nói với chị Liên, nếu không cậu sẽ mất cả tiền lương lẫn tiền thưởng đấy biết chưa?”

Vương Tiểu Minh khép miệng lại, đau đớn đồng ý.

Hiện giờ thấy Tạ Vãn Tinh có hơi mất tập trung, Vương Tiểu Minh suy đoán tâm tư ông chủ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh muốn đưa ngài Phó ra sân bay đúng không?”

Tạ Vãn Tinh khó hiểu nhìn Vương Tiểu Minh: “Sao tôi phải đưa cậu ấy đi?”

Vương Tiểu Minh nhỏ giọng hơn, nhìn quanh bốn phía một chút: “Hiện tại anh ta là người đầu ấp tay gối với anh mà. Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, anh đưa anh ta đi là chuyện bình thường mà.”

Tạ Vãn Tinh không đáp. Vậy mà anh lại thấy mấy lời nhảm nhí của Vương Tiểu Minh có lý mới hay.

Hai người cũng đã ngủ với nhau, đưa tiễn một chút cũng hợp tình hợp lý nhỉ?

Nhưng không đợi anh nghĩ kỹ thì trợ lý trường quay đã tới nhắc anh đi đóng phim. Tạ Vãn Tinh cởi áo khoác đi ra.

Đợi anh quay phim xong thì trên điện thoại đã có vài tin nhắc Wechat từ “người đầu ấp tay gối” gửi tới. Nói hắn đã về tới nhà rồi.

Tạ Vãn Tinh không trả lời tin nhắn, nhưng đợi về tới khách sạn thì anh lập tức gọi điện thoại qua.

Phó Văn Thiện bắt máy rất nhanh: “Alo, anh quay phim xong rồi à?”

Tạ Vãn Tinh mới tắm xong, đang cầm khăn lau tóc. Điện thoại mở loa ngoài đặt trên giường.

“Ừ, hôm nay có cảnh quay đêm nên giờ mới về tới“.

“Vậy anh ăn cơm tối chưa?”

“Ăn rồi, lại là ức gà và bông cải xanh luộc. Cứ ăn thêm nữa chắc tôi cũng biến thành cái bông cải xanh luôn mất.”

Phó Văn Thiện cười một tiếng, hắn ở phim trường 7 ngày, có đến 5 ngày Tạ Vãn Tinh phải ăn theo chế độ tập luyện rồi. Đúng thật là không có mùi vị gì, chả trách anh thấy lẩu là không nhịn được.

Hai người trò chuyện vài câu, chợt Tạ Vãn Tinh nghe thấy bên Phó Văn Thiện vang lên vài tiếng mèo kêu.

Anh khó hiểu hỏi: “Tôi nghe nhầm hả? Hay là bên chỗ cậu có mèo thật vậy?”

Trong ngực Phó Văn Thiện đúng là có một con mèo thật. Một con Garfield mặt bẹp béo béo mụp mụp, cuộn tròn trong lòng hắn y như cái bánh nhân thịt, mềm mại làm nũng với hắn.

“Anh không nghe nhầm đâu, là mèo của chị tôi. Mấy hôm nay chị ấy phải ra nước ngoài, mèo của chị ấy ngoại trừ chỉ thì cũng chỉ dính tôi, nên tôi vừa xuống máy bay là chị ấy lập tức nhét mèo cho tôi luôn.” Phó Văn Thiện nói.

Hoàn toàn không quan tâm ý kiến của đứa em trai ruột này.

Phó Văn Thiện cúi đầu nhìn mèo. Nhóc mèo đang nằm lăn lộn trên cơ bụng hắn làm nũng tỏ vẻ dễ thương, làm hắn chợt nhớ tới một chuyện thú vị, hỏi Tạ Vãn Tinh: “Anh có biết con mèo này tên gì không?”

Tạ Vãn Tinh tò mò: “Tên gì vậy?”

Lúc này anh đã tắt loa áp điện thoại lên tai, nên tiếng cười của Phó Văn Thiện trực tiếp truyền vào tai anh, khiến anh ngứa ngáy tựa như có lông chim quét qua vậy.

“Tên Vãn Vãn. Là Vãn trong Tạ Vãn Tinh.”

Tạ Vãn Tinh bỗng thấy lỗ tai hơi nóng mà chẳng hiểu lý do.

“Vì sao lại đặt tên này?” Anh hỏi.

“Chị tôi thích anh. Tôi nói thật, chị ấy là fan của anh, trong nhà không chỉ có poster và goods của anh, mà chỉ còn mua đồng hồ tình nhân gì đó nữa. Vốn dĩ chị ấy muốn đặt tên mèo là Tinh Tinh, nhưng sợ lúc gọi tên anh thì mèo lại chạy tới nên mới đổi sang đặt tên là Vãn Vãn đấy.” Phó Văn Thiện vừa vuốt lông mèo vừa nói.

“Nếu chị của tôi mà biết tôi ngủ với anh thì khéo chị ấy sẽ ném tôi thẳng xuống sông luôn mất.”

Tạ Vãn Tinh rất kinh ngạc, anh không ngờ chị gái Phó Văn Thiện lại ẩn núp trong cộng đồng fans của mình. Nhưng sau đó anh lại bật cười: “Đừng có nói quá như vậy, đó là chị của cậu mà.”

Phó Văn Thiện hừ lạnh: “Đó là vì anh chưa gặp chị của tôi thôi. Lúc nhỏ tôi và chị của tôi đánh nhau, chỉ dùng móng tay cào bấy mặt tôi. Còn anh trai tôi nữa, chị tôi cào tôi thế nào ảnh cũng không quan tâm. Nhưng nếu tôi mà dám đụng tới chị ấy là xong đời luôn, sẽ bị anh tôi đập cho một trận mới thôi.”

Hiện tại hắn có thể đánh nhau giỏi như vậy, tuyệt đối không hề thiếu công lao của anh trai và chị gái hắn.

Tạ Vãn Tinh càng cười dữ hơn.

Đây là lần đầu tiên anh nghe Phó Văn Thiện nhắc tới người nhà hắn. Anh biết đại khái nhà Phó Văn Thiện có mấy người, thậm chí cũng đã gặp nhau vài lần nhưng vẫn không có ấn tượng gì. Nhưng vừa nghe Phó Văn Thiện kể như vậy, anh lại cảm thấy thân thiết kỳ lạ.

“Anh tôi không đánh tôi.” Tạ Vãn Tinh đắc ý nói.

“Lúc tôi còn nhỏ từng bị anh họ bắt nạt, anh tôi không nói hai lời đã xách người tới đánh một trận. Sau đó bọn họ không dám chọc tới tôi nữa.”

Phó Văn Thiện nghĩ, hiện tại Tạ Vãn Tinh đẹp như vậy, lúc còn nhỏ chắc chắn càng đáng yêu hơn. Bé Tinh Tinh trắng như tuyết, béo béo mụp mụp. Nếu hắn có em trai như vậy thì có lẽ cũng không nỡ đánh đâu, chắc chắn sẽ chỉ muốn nâng trong tay, ôm trong lòng cưng nựng mà thôi.

“Sắp tới tôi phải về nhà một lần, mừng sinh nhật ông nội tôi.” Phó Văn Thiện lại nói. Hắn cũng không biết vì sao hắn lại muốn nói chuyện này với Tạ Vãn Tinh. Rõ ràng đây cũng không phải chuyện lớn gì.

Tạ Vãn Tinh lại không nhận ra có gì không đúng, anh buột miệng hỏi theo bản năng: “Vậy tôi có nên tặng quà cho ông không?”

Vừa dứt lời, anh đã cảm thấy bản thân hơi tự mình đa tình quá. Anh dùng thân phận gì để tặng quà đây? Là thân phận cậu hai nhà họ Tạ quăng tám sào cũng không tới? Hay là thân phận bạn tình của Phó Văn Thiện?

Cái nào cũng lạ hết. Đặc biệt cái sau còn không thể đường đường chính chính nói ra nữa.

Anh nhịn không được cắn nhẹ đầu lưỡi.

Phó Văn Thiện nói: “Sinh nhật lần này của ông nội tôi không có tổ chức lớn, chỉ là người nhà cùng ăn bữa cơm chúc mừng thôi, đến cả anh em họ hàng cũng không có mời. Nhưng nếu gặp được anh, có lẽ ông nội của tôi sẽ vui lắm.”

Tạ Vãn Tinh nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì ông nội tôi thích cái đẹp. Chị tôi là nhan khống chắc cũng vì di truyền từ ông đó.” Phó Văn Thiện nói.

Tạ Vãn Tinh nhịn không được lại bật cười.

Từ lúc trở về khách sạn, hình như anh vẫn luôn cười.

...

Sau khi cúp máy, Phó Văn Thiện ôm nhóc Garfield trong lòng lên.

Vốn dĩ nhóc mèo sắp ngủ rồi, vừa bị hắn ôm lên lại ngoan ngoãn mở mắt ra.

“Vãn Vãn.” Phó Văn Thiện kêu một tiếng.

Garfield nghiêng đầu: “Meow?”

Phó Văn Thiện gọi xong lại thấy không vui, nên lại ôm nhóc mèo vào lòng.

Hắn biết nhũ danh của Tạ Vãn Tinh không phải Vãn Vãn, mà là Tinh Tinh.

Là ngôi sao trên bầu trời đầy sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.