Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất

Chương 25: Chương 25: Mùa mơ xanh




Edit: Mưa

———

Liên tiếp mấy hôm, Phó Văn Thiện vẫn luôn ở trong phòng Tạ Vãn Tinh, chưa về phòng mình lần nào. Cũng may trong đoàn phim có danh nghĩa Lý Tư Hành che mắt, tầng 12 cũng ít người ở nên vẫn chưa có ai phát hiện.

Hắn ở thành điện ảnh không có việc gì làm, ngày đầu tiên còn ra ngoài đi dạo, nhưng ở đây cũng không có gì để chơi. Thế là cứ rảnh rỗi, Phó Văn Thiện lại đi ké xe Lý Tư Hành đến đoàn phim xem mọi người đóng phim.

Đến nỗi những người trong đoàn phim còn đùa với hắn rằng: “Thầy Phó, có phải thầy sắp tiến quân vào sự nghiệp diễn xuất nên tới quan sát trước không?”

Người nói câu này là một nữ phụ trong đoàn phim. Hai ngày đầu, cô vừa nhìn đã cảm thấy tính tình Phó Văn Thiện khó chịu nên vội tránh còn không kịp. Nhưng hôm qua, cô suýt chút đã bị đạo cụ đập trúng trên phim trường, là Phó Văn Thiện chắn giúp cô. Động tác tựa như nam chính anh hùng cứu mỹ nhân, ngay lập tức khiến tam quan của cô bỏ chạy theo ngũ quan mất.

Hôm nay cô lại tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tìm Phó Văn Thiện trò chuyện. Có vài người trong đoàn phim nhìn ra cô có ý với Phó Văn Thiện, nở nụ cười mờ ám nhìn họ.

Chỉ có Phó Văn Thiện không nhận ra, hắn vẫn đang nhìn Tạ Vãn Tinh đóng phim chăm chú. Hôm nay anh mặc một bộ trường bào màu xanh lá trúc, trông ấm áp hơn cả người toàn đồ đen rất nhiều. Nhìn thoáng qua không hề giống thống lĩnh đặc sứ tay dính đầy máu mà giống thư sinh đẹp trai văn nhã hơn.

Hiện tại đang quay cảnh Tạ Vãn Tinh đến cửa hàng son phấn của nữ chính để mua đồ. Mua đồ là giả, muốn ở bên cạnh người yêu thêm một chút mới là thật.

Trải qua mấy ngày quan sát ở phim trường, Phó Văn Thiện từ lúc đầu muốn đập Lý Tư Hành đến trở nên bình tĩnh thản nhiên nhìn Tạ Vãn Tinh và nữ chính ôm nhau tâm tình. Điều duy nhất có thể an ủi hắn là đây là phim cổ trang, nhân vật của Tạ Vãn Tinh lại là người ngoài lạnh trong nóng, thế nên đến hiện tại vẫn chưa có cảnh nam chính hôn nữ chính nào.

Sau khi ngắm đủ hoá trang của Tạ Vãn Tinh hôm nay xong, hắn mới nhận ra có người đang nói chuyện với mình: “Ngại quá, vừa rồi tôi hơi mất tập trung. Cô nói gì vậy?”

Cô gái kia lặp lại một lần nữa.

“Không có ý định đó.” Phó Văn Thiện phủ nhận.

“Chỉ là nhìn mọi người đóng phim rất thú vị, nhưng bản thân tôi không thích diễn xuất.”

Cô gái kia lại nói thêm vài câu, thấy Phó Văn Thiện không có hứng thú trò chuyện thì cũng biết điều không nói gì nữa, bắt đầu quay qua tám chuyện với trợ lý của mình.

Lý Tư Hành nghiêm túc quan sát một lúc lâu, thấy Phó Văn Thiện nói chưa được 3 câu với người ta là lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào giữa phim trường, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả biên kịch là cậu ta nữa. Rốt cuộc Lý Tư Hành nhịn không được, chọt chọt cánh tay hắn, hỏi: “Lão Phó, phim có hay không?”

Phó Văn Thiện không thèm quay đầu lại: “Dở muốn chết, mày viết toàn mấy cái thứ lung ta lung tung gì không.”

Khoé miệng Lý Tư Hành giật giật: “Vậy mày nhìn chăm chú vậy làm gì?”

Phó Văn Thiện nhìn cậu ta như nhìn thằng ngu: “Trong phim trường, ngoại trừ chơi điện thoại và xem người ta đóng phim thì mày làm được gì khác nữa à?”

Lý Tư Hành âm thầm trợn trắng mắt, cảm thấy tên gay Phó Văn Thiện này còn thẳng hơn cả trai thẳng là cậu ta nữa.

Nhưng cậu ta lại không thể bỏ của chạy lấy người được. Sau vài ngày quan sát, cậu ta sâu sắc nhận ra thằng ngu Phó Văn Thiện này ngu thật, rõ ràng đã mê Tạ Vãn Tinh như điếu đổ rồi mà không nhận ra.

Mà thân là một tay chơi già đời lăn lộn lâu năm trong tình trường thì cậu ta phải tâm sự với thằng bạn thân từ bé này thôi.

Lý Tư Hành tát Phó Văn Thiện một cái: “Đừng nhìn nữa, quay lại đây, tao có chuyện quan trọng muốn nói với mày.”

Phó Văn Thiện bị hắn tát một phát thì cau mày, ánh mắt hung ác nhìn qua: “Tốt nhất là mày có chuyện quan trọng thật.”

Lý Tư Hành cũng rầu lắm! Cậu ta chưa làm quân sư tình yêu cho người khác lần nào. Đám bạn thân thì từ tiểu học đã biết tặng hoa hồng cho con gái nhà người ta rồi. Chỉ có Phó Văn Thiện vừa khô khan vừa cứng như cục đá, con gái người ta tặng hoa hồng cho hắn, hắn còn hỏi ngược lại người ta là có chuyện gì?

Thế nên Lý Tư Hành định hướng dẫn từng bước trước: “Mày có cảm thấy mày đối xử với Tạ Vãn Tinh không giống bạn tình không?”

Phó Văn Thiện khó hiểu: “Không giống bạn tình thì giống cái gì?”

Lý Tư Hành thầm nghĩ trong lòng, mày bị ngu à? Đương nhiên là giống bạn trai rồi!

Nhưng ngoài miệng vẫn chậm rãi dẫn đường cho Phó Văn Thiện: “Mày xem, trước đó tao bao nuôi nhiều nghệ sĩ nhỏ như vậy, ngoại trừ đoàn phim của tao thì có bao giờ tao đi thăm ban không? Chỉ có bọn họ vội vàng đi tìm tao thôi.”

Phó Văn Thiện cười khinh một tiếng: “Mày toàn dùng tiền bao nuôi, người ta nể mặt tiền bạc nên phải vồ vập lấy mày thôi. Tao và Tạ Vãn Tinh lại không có giao dịch tiền bạc, nếu tao mà kêu anh ấy tự đưa tới cửa chắc chắn ảnh sẽ trở mặt với tao ngay.”

Lý Tư Hành: “...”

Không thể tiếp tục nói chuyện được nữa!

Bây giờ cậu ta cực kỳ muốn đấm cho Phó Văn Thiện một cái! Nói chuyện thì nói đi, mắc gì vừa nhét cơm chó vừa công kích cá nhân người ta!

Lý Tư Hành lười hướng dẫn từng bước rồi. Cậu ta cũng không phải giáo viên mầm non.

Thế nên cậu ta cứ thế nói thẳng: “Tao nói thật với mày, sau mấy ngày quan sát thì tao thấy có lẽ là mày thích Tạ Vãn Tinh rồi. Thật ra anh ta cũng không tệ, mặc dù không trong sáng như mày nhưng vẫn tốt hơn những người chướng khí mù mịt trong giới nhiều. Nếu mày thích người ta thật thì cứ thử yêu đương chính thức cũng không tệ đâu.”

Tận sâu trong lòng cậu ta cảm thấy Phó Văn Thiện không phù hợp chơi trò bạn tình gì đó. Mặc dù lão Phó trông lạnh lùng, đối xử với người khác cũng thờ ơ, nhưng đám anh em bọn họ đều hiểu, thật ra Phó Văn Thiện trọng tình cảm hơn bất cứ ai.

Phó Văn Thiện không nói gì.

Trước khi Lý Tư Hành mở miệng, hắn không ngờ thằng bạn này sẽ nói chuyện này với hắn.

Nhưng hắn cũng không vội phản bác.

Công bằng mà nói, không phải hắn không có chút cảm giác nào với Tạ Vãn Tinh. Đặc biệt tối qua nằm trên giường, hắn ôm Tạ Vãn Tinh, còn anh thì nằm trong lòng hắn hát đến lạc nhịp. Anh vừa hát vừa cười, cười đến mi mắt cong cong. Vậy mà hắn còn cảm thấy anh hát hay cứ như bị quỷ ám.

Nhưng chỉ vậy là có thể bắt đầu một mối tình sao?

Phó Văn Thiện cảm thấy tình yêu là một thứ rất nghiêm túc trịnh trọng. Hai người thật lòng yêu nhau, không chỉ vì được ở bên nhau mãi mãi, mà còn vì muốn hiểu nhau và làm bạn với nhau.

Nhưng bắt đầu của hắn và Tạ Vãn Tinh vừa hoang đường vừa cẩu thả. Trời xui đất khiến hai người ngủ với nhau, cảm thấy đối phương không tệ nên quyết định làm bạn tình. Không một ai thật lòng, cũng không một ai xem trọng mối quan hệ này cả.

Cho dù hắn có một chút hảo cảm với Tạ Vãn Tinh thì có thể kéo dài bao lâu đây?

Trước kia không phải không có người từng thề son sắt nói thích hắn. Không cần biết gia thế địa vị của hắn, cũng không cần tiền tài quyền thế của hắn, chỉ chân thành nhiệt tình đối xử tốt với hắn.

Nhưng tình cảm nóng bỏng như vậy cuối cùng thì sao? Chẳng phải cũng đi đến một kết thúc khó coi đến vậy à.

Lý Tư Hành vẫn còn lẩm bẩm bên cạnh hắn: “Với sự thiên vị của tao cho mày thì tao thấy mày phải chọn một vị thiên tiên nào đó mới được. Nhưng tao nói thật, Tạ Vãn Tinh muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, sẽ không làm xấu mặt mày. Với cả mặc dù tao đã thấy anh ta bao nuôi cậu chàng kia, nhưng lỡ tao đoán sai thì sao...”

Cậu ta nói xong thì cũng phát hiện Tạ Vãn Tinh quay xong cảnh đó rồi. Đạo diễn vừa hô cut, hai người đã nhìn qua theo bản năng.

Sau đó bọn họ thấy nam 4 đã nhào vào lòng Tạ Vãn Tinh từ lúc nào. Có lẽ là vì đứng không vững, nhưng sau khi đứng vững rồi mà cậu ta cũng không rời đi, cứ vậy ôm eo Tạ Vãn Tinh làm nũng.

Nam 4 này là người nhỏ tuổi nhất đoàn phim, mới 16 17 tuổi. Khuôn mặt baby đáng yêu, cười lên có má lúm đồng tiền, đặc biệt được các staff nữ yêu thích. Không biết cậu ta nói cái gì mà Tạ Vãn Tinh không những không đẩy ra, ngược lại còn cười cười xoa đầu cậu ta.

Lý Tư Hành cảm thấy xung quanh Phó Văn Thiện bỗng lạnh buốt.

Phó Văn Thiện dời mắt, bình tĩnh nói với Lý Tư Hành: “Mày đoán không sai, có lẽ số người Tạ Vãn Tinh đã ngủ qua còn nhiều hơn cả mày nữa. Trước kia anh ấy là 1, cũng thích nhất kiểu con trai đáng yêu mong manh như vậy. Tao như này vốn không nằm trong phạm vi suy xét của anh ấy.”

Lý Tư Hành câm miệng, cậu ta cảm thấy giờ bản thân nói cái gì cũng sai hết.

Cậu ta chỉ lo quan tâm đến sức khoẻ thể xác và tinh thần của anh em mà quên mất một vấn đề quan trọng... Phó Văn Thiện nhà cậu ta rõ ràng đã rung động, nhưng Tạ Vãn Tinh thì sao?

Tạ Vãn Tinh có rung động không?

Lý Tư Hành u sầu nhìn Tạ Vãn Tinh đang trò chuyện với nam 4. Nếu Tạ Vãn Tinh thích kiểu con trai đáng yêu như này, cho dù lão Phó có bắt được người vào tay thì chỉ việc đề phòng tình địch thôi đã đủ cho hắn uống một hồ giấm rồi.

Lý Tư Hành suy nghĩ một chút, cảm thấy cả tình cảm của chính cậu ta từ trước tới nay cũng chưa bao giờ phiền phức đến vậy. Quả nhiên, tình yêu dùng tiền tài đổi lấy vẫn đơn giản hơn nhiều.

Phó Văn Thiện nhìn Tạ Vãn Tinh một lúc lâu, không biết anh nhận ra ánh mắt hắn hay như nào mà chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, sau đó nở nụ cười.

Anh vẫn đang mặc trường bào màu xanh lá trúc, mặt mày thanh nhã, dáng người cao gầy, cười lên giống như hoa mùa xuân nở vậy.

Nhưng đột nhiên, Phó Văn Thiện cảm thấy anh không còn giống thư sinh, mà giống như yêu tinh chuyên đi quyến rũ phàm phu tục tử như hắn hơn.

Phó Văn Thiện đứng lên, nói với Lý Tư Hành: “Tao ra ngoài hút điếu thuốc.”

Hắn ngồi bên ngoài lối đi nhỏ, vừa hút thuốc vừa lướt điện thoạt để phân tán sự chú ý. Nhưng lướt một hồi lại lướt tới siêu thoại của Tạ Vãn Tinh. Hắn thấy có một cô gái vẽ hình chibi Tạ Vãn Tinh rất đáng yêu nên tiện tay bấm vào weibo của cô. Kết quả ảnh đơn của Tạ Vãn Tinh không có bao nhiêu, mà một đống ảnh cp của Tạ Vãn Tinh và Triệu Cảnh Hoa ập vào mặt.

Cô gái này là “Cảnh Tinh”, fan cp của Triệu Cảnh Hoa x Tạ Vãn Tinh. Cả ngày không phải kêu a a a a cục cưng nhà tui là mỹ nhân thịnh thế thì cũng là hu hu hu Cảnh Tinh xứng đôi quá. Quan trọng nhất cô ấy còn là fan lớn chuyên sản xuất lương thực, ảnh vẽ cp nhiều đến mức sắp xây được một toà nhà luôn rồi.

Phó Văn Thiện càng xem càng khó chịu, dứt khoát tắt điện thoại.

Không biết trời đổ mưa từ lúc nào. Phó Văn Thiện ngồi dưới mái hiên, ban đầu hạt mưa vẫn còn nhỏ, nhưng trong nháy mắt đã biến thành mưa to tầm tã, trời đất cũng trở nên mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay gầy gò trắng nõn bỗng vươn ra từ bên cạnh hắn. Ngón tay nhỏ nhắn thon dài, ngay cả móng tay cũng tròn trịa gọn gàng.

“Cho xin điếu thuốc nào.” Chủ nhân của bàn tay cười nói.

Phó Văn Thiện ngẩng đầu, thấy ngay gương mặt đang khiến lòng hắn rối loạn. Da mặt trắng như tuyết, đôi mắt trắng đen rõ ràng, đuôi mắt hơi cong lên phong lưu tuấn lãng.

Phó Văn Thiện rút điếu thuốc đưa cho anh, đồng thời nhích sang một bên nhường chỗ. Tạ Vãn Tinh không khách sáo, ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Sao anh lại ra đây?” Phó Văn Thiện hỏi.

“Đang giải lao nên tôi lén lười biếng một chút.”

Tạ Vãn Tinh ngậm thuốc lá, nhưng không mượn bật lửa của Phó Văn Thiện. Đôi môi hồng nhạt cắn đầu lọc, chậm rãi nghiêng người tới gần điếu thuốc của Phó Văn Thiện, tự châm thuốc cho mình trên điếu thuốc đang cháy của hắn.

Anh cúi đầu, mái tóc dài trên đầu vai rơi xuống để lộ chiếc cổ trắng nõn, cực kỳ nổi bật dưới lớp áo màu xanh. Anh nhẹ nhàng nhả ra một ngụm khói, làn khói trắng nhạt khiến hàng mi, đôi mắt và cả đôi môi kia trở nên mông lung.

Sau khi chăm thuốc xong, Tạ Vãn Tinh lập tức lùi về. Anh không trò chuyện với Phó Văn Thiện, cứ vậy dựa vào tường ngâm nga hai câu hát bằng giọng hát lạc nhịp của mình.

“... Mưa nhẹ nhưng gió mạnh, là lúc quả mơ còn xanh.

...

Lòng người dây tua có hai dải, mà bên trong thì ngàn nút đan với nhau...”

Hình như tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn hơn, từng hạt rơi trên nóc nhà, ồn ào đến mức khiến người ta phiền lòng.

Trong tiếng mưa rơi, Phó Văn Thiện đột nhiên nhớ ra... Hắn và Tạ Vãn Tinh cũng quen nhau vào mùa mơ xanh, nhưng hiện tại mùa hè đã sắp kết thúc, quả mơ cũng nên chín rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.