Hướng Đông Lưu

Chương 34: Chương 34: Chương 33




HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 33

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Hai người thật sự quá giống, Huyên Cảnh Thần nghĩ. Có lẽ vì Thái tử điện hạ từ đầu đến cuối đều mang một trái tim son đỏ của thiếu niên. Huyên Cảnh Thần nhìn người đứng dưới ngựa, vẻ mặt ôn hòa: “Đã thế, vậy chào tiểu công tử.”

“Đại nhân đi thong thả.” Chung Ly Sóc khẽ gật đầu, dõi theo Huyên Cảnh Thần túm dây cương quay đầu ngựa, hòa vào bóng đêm. Nhìn bóng dáng dần dần đi xa ấy, Chung Ly Sóc lại không tự chủ được mà tiến lên một bước, cao giọng gọi: “Vĩnh Nhạc đại nhân....”

Huyên Cảnh Thần lập tức ngoái đầu, nghi hoặc nhìn thiếu niên đứng trước cửa. Thấy vẻ mặt mờ ảo trong bóng đêm của người nọ, lòng Chung Ly Sóc lại cảm thấy yên ắng. Nàng nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt điềm đạm dặn dò: “Đêm khuya đường tối, xin hãy đi chậm một chút.”

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Chung Ly Sóc cuối cùng cũng được nhìn thấy Hoàng hậu, suýt chút nữa đã không nhịn được mà hỏi... Tử Đồng, bao năm không gặp, vẫn khỏe chứ? Có cơ may nào, vẫn nhớ rõ cô?

Nhưng nàng không thể nói mà chỉ có thể đứng đấy nhìn người trong lòng dần dần đi xa.

Huyên Cảnh Thần nghe vậy bèn cười, gật đầu dịu giọng đáp: “Đa tạ tiểu công tử quan tâm. Ta sẽ.”

Nói đoạn, Huyên Cảnh Thần lại thúc ngựa, rời khỏi ngõ Quỳnh Hoa trong đêm tối. Chung Ly Sóc ôm khúc phổ, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc đi xa, chỉ cảm thấy trái tim như rơi xuống mặt đất đầu xuân lạnh lẽo. Nàng đứng đấy, u sầu mất mát.

Nhạc Chính Dĩnh đằng sau bước tới, duỗi tay vỗ vỗ bả vai muội muội, nói: “Về thôi. Nói tỷ tỷ nghe, hôm nay không phải A Sinh đi đón muội sao? Thế nào mà lại một mình đi bộ về rồi?”

“Xe ngựa ta bị chặn giữa đường, là nhà nọ có người phát bệnh cần dùng gấp, nên mới lệnh A Sinh đưa người đến y quán.” Chung Ly Sóc xoay người, cùng trưởng tỷ bước vào trong phủ, nhẹ giọng nói: “Về hơi muộn, để a tỷ lo, mong a tỷ chớ trách.”

Nhạc Chính Dĩnh vươn tay gõ nhẹ lên đầu muội muội, cười đáp: “Trách muội cái gì chứ? Ta là lo muội bị đói bụng.”

Thiếu niên đang độ tuổi ăn tuổi lớn, nghe vậy bụng cũng phối hợp mà ọt một tiếng. Chung Ly Sóc im lặng nhìn Nhạc Chính Dĩnh, lại thấy trưởng phì cười: “Rồi rồi, cơm chiều đã dọn xong từ lâu rồi, mau vào đi thôi.” Nàng giục. Rồi, ánh mắt lại dừng trên thứ mà Chung Ly Sóc đang ôm trong lòng, nghi hoặc hỏi: “Trong lòng muội đang ôm thứ gì đấy?”

Chung Ly Sóc nhìn xuống khúc phổ, cười tủm tỉm trả lời: “Là khúc phổ, “Hải Thần” của Lâm tiên sinh. Hôm nay hắn tặng ta một bản.”

“Muội đi tìm Lâm Mộng Điệp?” Nhạc Chính Dĩnh thoáng kinh ngạc, lại thấy muội muội gật đầu, vui vẻ nói “Đúng vậy, đi thành tâm cầu khúc.”

Nói xong, nàng lại rảo bước tiến vào thính đường, rồi nhẹ giọng giục trưởng tỷ: “A tỷ nhanh lên, ta đói bụng.”

Thiếu niên lang tinh thần phấn chấn, khóe mắt đuôi mày đều chứa cảnh xuân vui mừng. Nhạc Chính Dĩnh lắc đầu cười, rồi chậm rãi đuổi theo.

Cáo biệt Chung Ly Sóc, Nữ hoàng trở về cung, qua loa dùng xong bữa cơm chiều lại đi Triêu Huy Điện xử lý chính vụ. Nữ hoàng vừa ngồi xuống cầm bút son thì Thị quan An Dật vẫn luôn chờ nàng về trong cung lập tức nhỏ giọng bẩm bên tai: “Bệ hạ, hôm nay Vân Trung Vương vào cung, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo.”

“Hắn thấy ngài không có đây, bèn để lại cho ngài một phong thư.”

Trước đó, Huyên Cảnh Thần đã từng dặn dò An Dật, những tin tức về Chung Ly Mạc phải lập tức báo ngay. Huyên Cảnh Thần vừa nghe liền buông bút son, cố ra vẻ trấn định nói: “Đưa thư cho ta đi.”

An Dật tuân lệnh đưa qua. Huyên Cảnh Thần nhận lấy phong thư dày nặng, vội vàng mở ra, sau đó chạm phải một miếng ngọc xanh.

Nàng chau mày, thả miếng ngọc xuống, lại lấy tiếp xấp giấy viết thư, nhanh chóng lướt mắt đọc.

“Bệ hạ kính duyệt. Gần đây vi thần được một tin tức từ phía Hắc Hổ Động...”

Sau khi biết cái chết của Chiêu Đế có điều khuất tất, Huyên Cảnh Thần đã lập tức ra tay điều tra những người đã từng ở bên cạnh Chiêu Đế trước khi cung biến xảy ra. Mà Chung Ly Mạc thì lại đến Nam Cương, tìm hiểu lai lịch cổ độc.

Nam Cương bảy mươi hai động, mỗi động đều có pháp môn độc đáo riêng. Huyết Thiền này chỉ mỗi Hắc Hổ Động là có. Ngay cả Nam Cương Vương có nghe qua bệnh trạng cũng không rõ cách giải. Chỉ có tộc trưởng người Bặc mới biết.

Chung Ly Mạc trước là vì cái chết của Chiêu Đế, sau cũng vì thị vệ, nên đến nhờ tộc trưởng người Bặc giúp đỡ. Y công cùng thị vệ từng vâng theo ý chỉ của Chiêu Đế đến Nam Cương kia, sau khi được tộc trưởng cho phép cũng có thể tham gia vào quá trình phối thuốc.

Cổ độc là linh hồn của một động. Nếu phương pháp phá giải bị lộ, động này cũng sẽ phế đi. Tiểu y công tuy am hiểu cổ độc Nam Cương nhưng chỉ bằng sức của một người, muốn phối ra thuốc giải vẫn rất khó.

Vân Trung Vương truyền tin phối thuốc về cho Hắc Hổ Động. Biết tộc trưởng người Bặc đồng ý giúp Vân Trung Vương, Hắc Hổ Động không còn ai tương trợ đành phải khẩn cầu tộc trưởng đừng vứt bỏ mình, giao ra phương pháp giải độc, thậm chí chủ động phối thuốc. Không những vậy, Hắc Hổ Động còn thẳng thắng khai ra quá trình ám sát Chung Ly Mạc.

Qua mấy trăm năm tiếp xúc với người Sở, tộc người Bặc vốn thành thật giờ lại còn quyết liệt hơn cả những thương nhân Uyển Châu xảo trá. Hắc Hổ Động xưa nay vốn có giao thương với người Sở tại Vân Châu, sau hơn nửa năm bị hạn chế giao dịch, cuối cùng đã nổi đóa. Nghe một đầu mục thương hội vào Nam Cương nói mới biết là do lệnh cấm của Vân Trung Vương. Hắc Hổ Động sống không yên nữa, bấy giờ mới nổi ý xấu.

Có điều, bọn họ lại chết sống không chịu nói ra là ai đã châm ngòi, vẫn giữ chút nghĩa khí bí mật.

Đầu mục thương hội kia họ Dương, chính là chưởng quầy của cửa hàng dưới trướng thuyền thương họ Dương ở Uyển Châu. Vì xưa nay có giao dịch với Hắc Hổ Động nên người Hắc Hổ Động đều quen biết hắn. Nương theo lời Hắc Hổ Động, Vân Trung Vương đã ra tay bắt lấy người này.

Bất ngờ giải quyết được chuyện của cá nhân mình xong, Hắc Hổ Động còn khai cả chuyện Huyết Thiền. Cách giải cổ độc trước giờ chỉ truyền cho Vu nữ đời kế tiếp trong động. Mà Vu nữ đời sau của Hắc Hổ Động đã sớm bỏ mình từ tám năm trước.

Đây là một chuyện xưa của Hắc Hổ Động, lại liên quan đến nguồn gốc của độc Huyết Thiền mưu hại Chiêu Đế. Mười năm trước, khi Vân Châu còn đang trong chiến loạn, có một nhóm sĩ binh bị quân đội của Huyên Cảnh Thần truy đuổi đào vong đến Nam Cương, lạc vào rừng rậm sương mù. Rất nhiều binh lính không vượt qua được khu rừng khủng bố đầy cổ trùng ấy, chỉ có duy nhất một thanh niên sống sót, cũng theo dòng sông trôi đến Hắc Hổ Động, được một thiếu nữ tên A Tiền trong động cứu.

A Tiền chính là Vu nữ đời kế tiếp. Thiếu nữ ngây thơ, lương thiện cứu thanh niên, cũng khẩn cầu tộc nhân giữ thanh niên ở lại. Qua thời gian tiếp xúc, thiếu nữ và thanh niên đã nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng thiếu nữ từ nhỏ đã có hôn ước. Sau lễ trưởng thành, thiếu nữ không muốn gả cho vị hôn phu, bèn cùng thanh niên hẹn nhau trốn khỏi Hắc Hổ Động, trốn khỏi Nam Cương, đến Sở quốc phồn hoa sinh sống.

Kế hoạch của đôi nam nữ bị phát hiện. Vào đêm chạy trốn, thiếu nữ đưa được thanh niên lên thuyền đến Vân Châu, còn mình bị tộc nhân dẫn về.

Vu nữ nói với A Tiền, rằng bà ta đã hạ cổ Huyết Thiền lên thanh niên từ lâu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ chết, bảo A Tiền hãy hết hy vọng. Nhưng A Tiền lại cười lạnh, nói cho mẫu thân là Vu nữ rằng nàng đã sớm giải cổ độc cho thanh niên rồi, còn nói hắn biết cả cách phối chế cổ độc Huyết Thiền.

Nhưng chẳng mấy chốc, A Tiền đã nôn ra một ngụm máu tươi. Hóa ra sau khi giải Huyết Thiền, A Tiền còn hạ cho thanh niên cổ mang tên Liên Lí Chi*.

*Liên Lí Chi: cây liền cành.

Đời này nếu như liên lí chi, triền triền miên miên chẳng phân ly.

Đôi nam nữ trúng cổ độc không thể rời khỏi đối phương quá hai canh giờ, bằng không sẽ thổ huyết mà chết. A Tiền tự biết không thể thoát khỏi Hắc Hổ Động, lại không muốn thanh niên bị liên lụy, bèn đâm đầu vào tường, giết mẫu cổ, trả cho thanh niên sự tự do, còn mình lựa chọn cái chết.

Thiếu nữ này, tuy nói đồng sinh cộng tử với thanh niên nhưng đến cuối cùng, khi biết người yêu phải đi cùng mình, nàng vẫn lựa chọn để đối phương được bình yên vô sự sống sót trên đời.

Tộc người Bặc có tập tục giữ lại tín vật của tình nhân để cung phụng. A Tiền là con gái của Vu nữ, Vu nữ cuối cùng vẫn mềm lòng, giữ lại chiếc lắc chân của con gái cùng tín vật mà thanh niên đưa cho.

Thanh niên không tiết lộ họ, chỉ nói mình tên A Trình. Mà tín vật đính ước đưa cho thiếu nữ chính là miếng ngọc xanh hiện đang bày trên mặt bàn của Nữ hoàng.

Nữ hoàng đọc thư xong, lại cầm miếng ngọc xanh lên, cẩn thận quan sát kí hiệu trên ngọc, đồng tử hơi co lại, đúng là rất khớp với những lời của Vân Trung Vương trong thư.

Kim ô tượng trưng cho con cháu Đông Hoàng bay lượn trên sơn hải, chính là đồ đằng của hoàng thất Sở Quốc. Mỗi một vương tử sau khi sinh ra đều sẽ được Thái Nhất Quan đưa một miếng phúc ngọc, tượng trưng cho thân phận con cháu vương thất.

A Trình, họ kép Chung Ly, tên đầy đủ Chung Ly Trình.

Chung Ly Trình, chính là Thế tử Trung Châu Vương chết trận tại Vân Châu trong cuộc phản loạn Trung Châu năm ấy. Thủ cấp của hắn bị chặt, còn treo ngoài thành ba ngày bên cạnh phụ thân và các thúc bá dựa theo ý chỉ của Thứ Đế. Huyên Cảnh Thần tự tay bắn chết Chung Ly Trình, sao lại còn sống cho được? Nữ hoàng siết chặt phong thư của Chung Ly Mạc, nghĩ đến cảnh chiến trường nhiều năm về trước, mày chau chặt.

Trận chiến ở Vân Châu vì phe đối địch có một vị tinh tượng sư mà phải dây dưa rất lâu. Sau này, được sự giúp sức của Thanh Lam trong Giám Thiên Ty thì thành trì mới bị công phá. Lẽ nào Chung Ly Trình đã chạy trốn nhờ sự trợ giúp của tinh tượng sư ấy?

Nàng biết bản lĩnh của những đạo nhân có tu vi cao thâm trong Thái Nhất Môn, thế nên khi bắt được Chung Ly Trình còn tự mình lệnh Thanh Lam xác nhận. Hóa ra, vậy mà vẫn sai ư?

Nếu năm đó Chung Ly Trình vẫn sống, còn biết về cổ Huyết Thiền, như vậy Chung Ly Mạc phỏng đoán hắn vì báo thù mà mưu hại Chiêu Đế cũng có khả năng. Nếu quả thật vậy thì trong đám người ở bên cạnh Chiêu Đế năm đó, rốt cuộc ai mới là Chung Ly Trình? Mà Chung Ly Trình hiện giờ, còn sống hay đã chết? Lại đang ở phương nào?

Nữ hoàng buông phong thư từ Chung Ly Mạc, chỉ cảm thấy manh mối khó khăn lắm mới tìm được cuối cùng vẫn là một cuộn chỉ rối.

Nàng lại đọc qua bức thư lần nữa, nhìn câu “Dẫu không có mẫu cổ nhưng thân thể người trúng Liên Lí Chi cũng có chỗ khác hẳn người bình thường. Cho dù là ngày nóng oi bức thì tay chân cũng sẽ lạnh như băng tuyết. Bất luận nam nữ, kẻ đã mất đi người yêu thương nhất, đều như rơi vào hầm băng.”

Khác hẳn người bình thường...

Nữ hoàng giao manh mối bé nhỏ ấy cho các ám vệ, lòng ấp ủ chờ mong, mong bọn họ có thể tìm ra Chung Ly Trình.

Sau khi xử lý sơ lược những chuyện trong tầm tay, Nữ hoàng tâm còn vấn vương Chiêu Đế lại có chút lơ đãng. Nàng bận rộn một lúc, sau đó buông bút son, nói với nữ quan An Dật rằng: “Hỏi xem Đại Ty Mệnh đã ngủ chưa. Nếu vẫn chưa, gọi nàng lại đây.”

______________

Tác giả: Tôi không phải tình tiết chậm, mà là dục tốc bất đạt. Trước khi làm gì cũng phải chuẩn bị nguyên vật liệu đã, chẳng lẽ muốn vừa ngoi lên liền nói ta là thê tử của nàng ta thích nàng muốn cưới nàng các kiểu sao?

Không phải.

Đại Ty Mệnh nói trên người Chung Ly Sóc có tình yêu tuyệt vọng mà bất lực.

Tuy rất bi thảm, nhưng điện gạ là người được yêu thương.

Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm đời trước là người vì báo đáp ơn tri ngộ mà không tiếc đảo loạn triều cương, không gấp được.

Tuy chúng ta là yêu đương, nhưng yêu đương cũng có quá trình.

Ư, người ta là ma mới, đừng dữ dằn quá được không ( QAQ).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.