Hướng Đông Lưu

Chương 35: Chương 35: Chương 34




HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 34

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên nghe truyền, nửa canh giờ sau đã đến Triêu Huy Điện. Huyên Cảnh Thần xử lý một bộ phận công vụ, sau đó buông bút son đứng dậy, ý bảo Đại Ty Mệnh theo nàng đến sạp nhỏ ở Tây điện ngồi xuống.

“Bệ hạ gọi ta là vì chuyện gì?” Đại Ty Mệnh thi lễ, mắt dừng trên người Nữ hoàng.

Nữ hoàng nhìn thiếu nữ đã dần trở nên ổn trọng, dịu giọng nói: “Gọi ngươi đến đây giữa đêm, chỉ là tâm niệm Chiêu Đế nên nảy sinh xúc động. Nghe nói người của Thái Nhất Môn có thể vấn linh với Thần Quốc, không biết khi đại tế cho Chiêu Đế thì Đại Ty Mệnh có thể thay ta hỏi thử xem liệu nàng có mạnh khỏe được chăng?”

Hạng Tư Niên nghe vậy thì thoáng sững sờ. Đôi mắt to tròn, rõ ràng kia thoáng qua một nét kinh ngạc. Đi theo bên cạnh Thanh Lam nhiều năm, Hạng Tư Niên đã sớm biết thái độ của vị bệ hạ này với Giám Thiên Ty là như thế nào. Cho dù khi xưa Thanh Lam từng giúp nàng công phá Vân Châu nhưng bao nhiêu năm sau đó, bệ hạ cũng chưa từng nhờ vả Giám Thiên Ty bất kì chuyện gì.

Đây vẫn là lần đầu tiên bệ hạ phân phó Đại Ty Mệnh làm chuyện không thuộc chức trách trong ba năm đăng cơ đến nay, không tính những lần hiến tế thông thường.

“Hay là... không thể được?” Huyên Cảnh Thần nhìn gương mặt non nớt thoáng vẻ kinh ngạc của thiếu nữ, đè nén suy nghĩ vẩn vơ không cẩn thận toát ra trong lòng.

“Cũng không phải không thể.” Hạng Tư Niên cúi người, vội đánh tiếng giải thích: “Chỉ là lần đầu được bệ hạ sai phái, sợ hãi không thôi.”

“Còn chuyện vấn linh, là vạn vạn không nên. Trong Thái Nhất Quyển Kỉ có nói, về với cát bụi, người đã mất đừng bận tâm phàm trần, mà người sống ở phàm trần cũng chớ quấy nhiễu vong linh. Lấy cái chết làm giới hạn, từ biệt tại Vong Xuyên, từ đây âm dương hai ngả không liên quan đến nhau.” Thiếu nữ ung dung nói, giải thích với Nữ hoàng rõ ràng từng câu chữ: “Chuyện vấn linh là chuyện vượt qua sinh tử, cưỡng cầu vi phạm chí nguyện của Đông Hoàng. Thần tu vi nông cạn, trước giờ chưa từng thử qua, không biết lần này có hỏi được cho bệ hạ hay không.”

Huyên Cảnh Thần nghe vậy bèn cười, than nhẹ một tiếng, nói: “Nếu vậy, đành thôi.”

Hạng Tư Niên ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Xưa nay vấn linh đều là vì cầu chuyện quan trọng. Nếu bệ hạ chỉ đơn giản là muốn hỏi thăm Chiêu Đế, vậy thần có một cách khác.”

“Cách gì?”

“Vu Sơn Vân Mộng.” Hạng Tư Niên đáp, “Chỉ cần trong ba ngày đại tế Chiêu Đế, bệ hạ mỗi ngày dâng hương, niệm kinh. Đến đêm mồng chín, tại Thái Nhất Quan, thần sẽ vì bệ hạ hiến vũ Vân Trung Quân, hẳn là có thể cầu được gặp Chiêu Đế trong mộng.”

Cho dù là Nữ hoàng, người chỉ học qua loa môn kinh nghĩa tại Hoằng Văn Quán, cũng biết điển cố Vu Sơn Vân Mộng. Thứ nàng cần không phải là được đến nữ thần chiếu cố, mà là được Vân Trung Quân cho phép, để có thể gặp lại thê tử đã qua đời.

Các tín đồ Thái Nhất Môn, hoặc nhiều hoặc ít đều đã từng nhờ Thái Nhất đạo nhân thỉnh cầu Vân Trung Quân cho một hồi Vu Sơn Vân Mộng, chỉ để thấy được tình nhân đã mất đi. Nữ hoàng chưa bao giờ có suy nghĩ ấy, nhưng nghe Hạng Tư Niên nói xong lại do dự: “Đã vậy, nếu Đại Ty Mệnh có lòng, hẳn có thể thử xem.”

Hạng Tư Niên cúi đầu mỉm cười: “Thần tất nhiên sẽ cố hết sức. Chỉ là đế vương muốn cầu Vu Sơn Vân Mộng thì cần cả hai Đại Thiếu Ty Mệnh cùng nhau, một ca một múa. Bệ hạ, điệu hiến tế để cho ta, còn bài tán ca...”

“Nếu bệ hạ không chê thì ta có một tiểu sư huynh, rất am hiểu tiếng thần linh. Để nàng ca, ta múa, cùng đưa bệ hạ vào Vân Mộng Trạch, có được không?”

“Vậy cứ y theo lời khanh.” Nữ hoàng gật đầu, lại nói: “Có điều đây là việc tư, mong khanh hiểu cho. Càng ít người biết càng tốt. Còn tiểu sư huynh kia của ngươi...”

“Thần biết.” Hạng Tư Niên cúi đầu. Thiếu nữ trẻ tuổi như thấu hiểu hết thảy, nở nụ cười khiến Nữ hoàng an tâm. Huyên Cảnh Thần vừa lòng gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

Hôm sau, vừa đến nơi giảng bài như ước hẹn với Hạng Tư Niên, Chung Ly Sóc đã nhận được lời nhờ vả thứ hai từ Đại Ty Mệnh.

“Sư phụ từng nói với ta rằng tiểu sư huynh rất giỏi tán ca, lời hay như tiếng thần linh. Nay ta có một chuyện muốn nhờ sư huynh, không biết sư huynh có bằng lòng giúp đỡ?”

Chung Ly Sóc vừa nghe đã bị khơi dậy lòng hiếu kì, hỏi: “Ta có thể giúp chuyện gì?”

Hạng Tư Niên đáp: “Chuyện tốt, trợ người có tình gặp lại nhau. Sư huynh có giúp hay không?”

“Nếu có thể thì đương nhiên sẽ ứng.” Chung Ly Sóc vui vẻ, thoải mái hỏi: “Nhưng ngươi còn chưa nói là chuyện gì kìa.”

“Vu Sơn Vân Mộng. Thế nên muốn nhờ sư huynh tấu một khúc Vân Trung Quân.” Hạng Tư Niên nói, lại nhỏ giọng giải thích: “Ta có một tín đồ muốn gặp lại vong thê. Chỉ là trong Giám Thiên Ty không có ai thích hợp cùng ta ca vũ, nên mới tìm đến nhờ sư huynh tương trợ.”

“Được mà.” Chung Ly Sóc gật đầu, lại hỏi: “Không biết là khi nào, ở đâu?”

“Mồng chín, Thái Nhất Quan. Vừa vặn là ngày cuối trong đại tế Chiêu Đế. Ta cũng có cớ giữ sư huynh ở lại.”

“Được.” Chung Ly Sóc ứng một tiếng, trở về liền cầm xích bát, sửa sang lại khúc Vân Trung Quân kia một lượt, chỉ còn chờ đến hôm mồng chín là sẽ giúp thiếu nữ thổi một khúc Vu Sơn Vân Mộng thật trọn vẹn.

Xuân Thần đã thử thăm dò đặt bước chân vào Nguyên Châu, thổi cho liễu rủ bên bờ sông đâm chồi. Khi mặt đất cằn cỗi được tưới lên màu xanh tươi đẹp mơn mởn, mồng bảy tháng Hai đại tế Chiêu Đế cũng tới.

Mồng bảy tháng Hai, vạn vật sinh sôi, tiết trời khiến tất cả nảy nở lại đến. Ngày này, Thái Nhất Quan cử hành lễ tế quan trọng, văn võ bá quan chen đầy. Chung Ly Sóc ngồi quỳ giữa các Thái Nhất đạo nhân, mặc áo xanh, vấn búi tóc đạo gia, hơi híp mắt, thất thần niệm kinh nghĩa cầu phúc cho bản thân giữa làn hương khói mịt mờ.

Ánh mắt nàng dừng trên người Huyên Cảnh Thần đang đứng đầu bá quan, nhìn Hoàng hậu vẻ mặt thành kính dâng hương cầu phúc cho mình, lòng ngập tràn cảm động. Sau Nữ hoàng, đến lượt văn võ bá quan dựa theo phẩm cấp mà tuần tự dâng hương cho Chiêu Đế.

Chung Ly Sóc nghe Đại Ty Mệnh niệm từ, dựa vào trí nhớ trác tuyệt mà nhận mặt Thượng thư và Thị lang các bộ một lượt. Những quan viên này rất khác với lúc nàng còn nắm quyền. Xem ra đám lão già của thành Nguyên Châu đã bị Hoàng hậu đuổi đi gần hết.

Nàng ngồi giữa các đạo nhân, nghe tế từ dài dòng mà trang trọng của Đại Ty Mệnh, lòng đều là góc nghiêng gương mặt đang tĩnh tâm của Hoàng hậu. Trong từng tiếng ngâm xướng, giữa làn hương khói dày đặc đến không mở nổi mắt, Chung Ly Sóc tham lam trông gác thần linh lòng mình.

Đợi tế từ dài dòng qua đi là đến tế từ do chính tay Hoàng hậu viết cho nàng. Phần tế từ mà Chung Ly Sóc vẫn luôn tâm niệm rốt cuộc cũng đến. Giờ khắc này, nàng thẳng lưng, chuyên tâm nghe những lời Hoàng hậu muốn nói với mình.

“Vạn dân khó hề được Đông Quân, đuổi sói tham hề vệ gia quốc...”

Chung Ly Sóc biết rõ cách dùng từ của Hoàng hậu, lại không ngờ người trước giờ vẫn luôn thẳng thắn là Hoàng hậu lại khen nàng thành thần Mặt Trời, Đông Quân. Hoàng hậu khen nàng là anh chủ loạn thế, đã cứu lê dân khi cõi bắc thụ địch, triều nam vây kín. Trừng tham quan, tru loạn thần, chủ ác man. Từng chuyện, từng chuyện một, quy hết những việc hai người đã từng làm cùng nhau về nàng.

Nàng vẫn luôn cảm thấy mình hẳn là một đế vương rất vô dụng. Nhưng nào ngờ, Hoàng hậu lại đánh giá cao mình như vậy. Từng chuyện cũ kia hòa cùng tiếng ai điếu cảm thương của Thái Nhất đạo nhân, khiến mũi Chung Ly Sóc cay nồng, hai mắt cũng đẫm lệ.

“Hồn quy lai hề chờ lê dân, nguyện cùng quân hề thủ bốn phương.”

Nếu bệ hạ có linh, như vậy hồn phách hãy quay lại, tiếp tục bảo vệ bá tánh của nàng. Để ta thân là thê tử, đời này theo nàng thủ vệ thiên hạ bốn phương.

Chung Ly Sóc nghe tế từ, nước mắt không kiềm được mà đổ rào rạt, giơ tay lên lau chỉ thấy ướt đẫm. Có lẽ là giọng Đại Ty Mệnh quá lạnh, hoặc có lẽ tiếng khóc của Chung Ly Sóc quá cảm xúc nên khi xướng đến đoạn sau, các đạo nhân nghĩ đến con đường Quy Khư lạnh lẽo, nghĩ đến Chiêu Đế quang minh lỗi lạc, ấy vậy mà lại không đành lòng, khóc rấm rức cả một khu.

Cho dù phần sau của tế từ viết đến hiện tại mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an nhằm an ủi vong linh Chiêu Đế cũng không dừng được tiếng khóc của các đạo nhân.

Tế văn của Nữ hoàng bệ hạ viết làm khóc Chung Ly Sóc, làm khóc đạo nhân của Thái Nhất Môn. Văn võ bá quan quỳ trên đất nghe tiếng khóc của các thiếu niên cũng nghẹn ngào rơi lệ.

Một buổi đại tế yên lành lại biến thành đại hội khóc tang. Khi chúng thần bi ai hô Chiêu Đế đi quá sớm, người đau buồn nhất là Huyên Cảnh Thần gắng kiềm nước mắt, thiêu hủy tế văn đã viết xong từng tờ một.

Như vậy, cũng xem như đền bù cho ý nguyện ba năm trước chưa thể hoàn thành.

Sau mồng bảy, tế văn của Nữ hoàng được lan truyền khắp Cửu Châu. Quân chủ mất trước vô dụng trong mắt mọi người bỗng chốc trở thành minh quân nhẫn nhục chịu khổ mất sớm. Phần danh dự mà Chung Ly Sóc thân làm đế vương vốn nên có đã được hoàn lại hết thảy nhờ hành động của Nữ hoàng cùng Thái Nhất Môn, chỉ còn đợi sử quan biên soạn, xếp chữ “Chiêu” vốn đã thuộc về Chung Ly Sóc vào sử sách, truyền lưu thiên cổ.

Cùng lúc đó, một đạo ý chỉ cũng được đưa đến Hoằng Văn Quán. Nữ hoàng cố ý thành lập môn xích bát ở Hoằng Văn Quán, yêu cầu học sinh trong học quán bắt buộc học xích bát một năm, còn khâm điểm Lâm Mộng Điệp làm trưởng bộ môn. Ý chỉ khác một trời một vực với trước kia ấy khiến Hoằng Văn Quán chẳng hiểu ra sao. Chỉ có một điều chắc chắn, chính là tất thảy những gì về Chiêu Đế, ở chỗ Nữ hoàng đều được tán thành.

Chiêu Đế đã qua đời chiếm trọng lượng cực lớn trong lòng Nữ hoàng. Thiếu niên phu thê tình thâm là chuyện thường tình ở đời.

Đến mồng tám, khi Chung Ly Sóc nghe được những tin ấy từ miệng các điệu khách đến chơi thì vừa vui mừng vừa kích động, chỉ hận không thể bay đến trước mặt Hoàng hậu mà bộc lộ nỗi lòng. Nàng rất vui sướng. Mặc dù không chờ mong người khác sẽ hiểu nhưng được Tử Đồng tán thành, cực khổ cả đời cũng đáng giá.

Chính bởi sự cảm động ấy mà Chung Ly Sóc cũng không để ý đến số người thương tiếc dần dần tăng lên vào hai hôm sau. Thái Nhất Quan ồn ào náo nhiệt hai hôm, cuối cùng đến đêm mồng chín đóng cửa cũng an tĩnh trở lại.

Sau khi Hạng Tư Niên giải thích nguyên do với vợ chồng Trấn Bắc Hầu, Chung Ly Sóc lần đầu tiên được ngủ lại bên ngoài mà không có cha mẹ cạnh bên. Ánh đèn dầu sáng lên giữa Thái Nhất Quan hoa đào nở rộ, Chung Ly Sóc mang theo một trản đèn đi sau Đại Ty Mệnh, hướng về phía Thiên Điện xa xôi.

Vừa bước vào đại điện trống trải, ánh mắt Chung Ly Sóc đã lập tức bị bức họa trải rộng cả mặt tường thu hút sự chú ý. Nàng cầm đèn lồng, đảo một vòng trong đại điện, nhìn bức bích họa sống động như thật, nói: “Đây là điện gì? Thái Nhất Quan còn có chỗ này sao? Vậy mà ta chưa bao giờ biết.”

“Đây là Điện Vân Mộng của Giám Thiên Ty. Tiểu sư huynh đến đây, chúng ta điểm nến trước đã.” Hạng Tư Niên vẫy tay với Chung Ly Sóc, ý bảo nàng châm hết từng ngọn nến bên chiếc giường ấm phía sau bức bình phong bao quanh đại điện.

Chung Ly Sóc theo lời, cùng Đại Ty Mệnh châm nến. Ánh nến quây một vòng bao quanh chiếc giường ấm, tạo thành rất nhiều lối mòn rộng chừng hai bước dẫn hướng trung tâm. Nhìn chiếc giường ấm được ánh nến bao bọc như sao bủa quanh trăng, Chung Ly Sóc thở dài: “Trận Vân Trung Quân này cũng thật là lãng mạn.”

Thiếu nữ nâng xích bát đi về phía nàng nghe vậy thì cười khẽ: “Lãng mạn còn ở phía sau kìa. Nào, sư huynh, đến đó ngồi, bịt kín mắt lại.”

Lò sưởi trong điện đã được đốt từ sớm, lúc này đang tỏa ra hơi ấm ôn hòa. Chung Ly Sóc nhận lấy xích bát cùng một tấm vải đen từ thiếu nữ, nhìn về phía chiếc đệm hương bồ trong một góc giường ấm rồi cất bước đi qua.

Nàng ngồi quỳ trên đệm hương bồ, xích bát đặt trên đầu gối. Trong làn hương an thần nồng đượm, nàng giơ miếng vải đen, mắt lấp lánh nhìn thiếu nữ.

Có tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài truyền đến. Thiếu nữ gác ngón trỏ lên môi, ý bảo Chung Ly Sóc im lặng. “Che mắt lại.” Thiếu nữ khẽ giọng nói, rồi cẩn thận bước ra ngoài điện.

Chung Ly Sóc vâng lời, dùng miếng vải che lại đôi mắt, sau đó cầm lấy xích bát trong tay.

_____________

Giám Thiên Ty: Tổ truyền.

_____________

Chỗ này bức xúc không liên quan.

Ụa nhờ n'chi mà người ta làm dùm xong hong xài, đi xài cái bản sai bét, còn đăng lên khoe trước mặt. Chọc chửi ha dì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.