Hướng Dương Đón Nắng

Chương 54: Chương 54: Ghi lại hình ảnh đẹp nhất




Ngày 6/1/2019, một buổi sáng chủ nhật đặc biệt, hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của anh và cậu,…

“Nè, ông nghĩ bộ nào hợp hơn?”

Trí đã thức dậy từ sáng sớm lo tắm rửa vệ sinh cá nhân, chải chuốt bản thân, cậu đã dành gần nửa tiếng đồng hồ chỉ để lựa đồ. Từ khi được anh chủ động rủ đi chơi, cậu đã rất vui, một tuần nay lòng cậu cứ nôn nao, mong chờ đến cái ngày chủ nhật này. Tú nằm trên giường nhìn em mình mà bật cười, cái đứa suốt ngày mặt mày bất cần, vô cảm nay lại lúng ta lúng túng sửa soạn cho buổi đi chơi. Đúng là chỉ có Nam mới có thể cho nó đa dạng biểu cảm như vậy.

“Này, ông đừng có cười nữa, giúp tôi coi.”

“Xin lỗi nhưng nhìn mày như vậy tao mắc cười, không ngờ cái đứa suốt ngày chưng cái bản mặt thờ ơ vô cảm

lại có thể lúng ta lúng túng như vậy.”

“Kệ tôi, mà tôi nghe bà Khanh kể ngày đầu hẹn hò với Tiên ông còn lúng túng hơn tôi nữa. Ông đã phải thức dậy từ bốn giờ sáng chỉ để lựa bộ đồ.”

“Bà chị nhiều chuyện, thôi được, giúp thì giúp, mày cứ mặc bình thường khi mày đi với Nam thôi.”

“Ừa, ông nói cũng đúng, chắc anh Nam cũng sẽ chọn ăn mặc giản dị thôi.”

Trí cũng bình tĩnh lại mà chọn một vẻ ngoài giản dị một chút, cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie cùng với đó là quần jean đơn giản. Sau khi sửa soạn xong cậu cũng nhắn tin báo cho anh rồi nhanh chóng chạy qua nhà Nam.

Tới nơi, Nam đứng sẵn trước cửa nhà đợi cậu, Trí bất ngờ trước vẻ ngoài hôm nay của anh, cậu ngẩn ngơ lướt

nhìn qua một lượt. Anh vẫn trong bộ trang phục như thường ngày, chiếc quần short để lộ phần chân thon gọn, một chiếc áo thun bên trong và phủ ngoài là một áo sơ mi trắng mỏng. Nhưng điều đặc biệt là mái tóc của anh, Nam đã buộc phần mái lên, để lộ vầng trán thông thái cùng gương mặt tươi tắn. Nam thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm mà im lặng khiến anh ngại ngùng.

“Trí…thấy sao?”

Trí vẫn chưa hoàn hồn được chỉ biết nhìn chằm chằm anh mà há hốc mồm, cậu quá ngạc nhiên với vẻ ngoài mới

mẻ này. Trí nghe tiếng huyết sáo ở phía trên liền nhìn lên, Nhật đứng ở ban công mặt nó hớn hở đầy thích thú, nó đưa tay tạo thành hai dấu like về hướng cậu.

“Thằng kia, đi vô mau.”_Nhật nghe Nam quát mà hoảng hốt chạy tuốt vào trong phòng. Nam bất lực mà thở dài vội quay qua luống cuống giải thích với cậu.

“Xin lỗi em nha, cái này là do Nhật nó bắt anh buộc lên đó, nó bảo đổi kiểu cho mới mẻ. Chắc em thấy kì lắm nhỉ?”

“Đ-Đẹp…đẹp lắm ạ…Rất hợp.”

“Haha, cảm ơn em.”

Nam bật cười khi nhìn Trí lấp bấp khen mình, Trí thấy anh cười tươi khiến cậu nhìn đến ngây ngất. Nhìn Nam buộc tóc như này thật khác nhưng cậu muốn được thấy anh như vậy nhiều hơn vì như vậy nhìn anh có phần tự tin vui tươi hơn. Cả hai rời đi, Nhật đứng ở ban công vui vẻ nhìn theo bóng dáng hai người.

“Trí nè, em có muốn đi đâu chơi không?”_Nam tò mò hỏi.

“Em không quen thuộc đường Sài Gòn nên cũng không biết đi đâu hết á?”

“Thế em có muốn đi Thảo Cầm Viên không?”

“Anh biết đường chứ?”

“Biết.”

“Vậy ta đi thôi.”

Trí đi theo hướng dẫn của Nam, anh cũng muốn cho cậu đi dạo vài vòng Sài Gòn. Nam dẫn cậu đi dọc con đường Trường Sa có hàng cây lan dọc bờ kênh, chạy qua các con phố đông đúc của Sài Gòn ngày cuối tuần.

Đến nơi, cả hai nhanh chóng mua vé rồi bắt đầu đi dạo tham quan, Thảo Cầm Viên là một sở thú lâu đời và là công viên bảo tồn động vật-thực vật ở thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam. Đây là lần đầu Trí đến đây, không gian ở đây nhờ có cây xanh to lớn bao lấy mà trở nên mát mẻ, yên tĩnh dù cho có đông khách. Ở đây cũng đa dạng động thực vật, được phân chia ra nhiều khu.

Trí cùng anh tham quan xung quanh, đi qua các chuồng chim, các chuồng khỉ, cậu vui vẻ ngắm nhìn chúng, cậu có chút thích thú nhưng cũng không phải là quá hào hứng, tuy là lần đầu cậu đến đây. Nhưng có lẽ Nam mới là người hào hứng, thích thú hơn cậu, Nam đi đến đâu là lại lấy máy ảnh chụp lại. Anh vui vẻ mà tận hưởng đam mê của mình, tận hưởng việc ghi lại từng khung cảnh đẹp đẽ lướt qua trong cuộc sống.

“Trí nhìn kìa, con hổ kia nhìn mặt nó bất cần không khác gì em luôn.”_Nam thích thú chỉ vào chuồng hổ, ở trong góc khuất có con hổ nằm nghỉ ngơi trong bóng mát, anh nhìn cậu chau mày quan sát con hổ đó mà bật cười.

“Thế con hổ đó với em ai dễ thương hơn hả?”_Trí bất ngờ quay qua hỏi khiến Nam lúng túng.

“Thì...con hổ dễ thương hơn.”_Nam trả lời rồi bỏ chạy.

“Hả? Nam anh suy nghĩ lại đi, ai dễ thương hơn ạ?”_Trí không hài lòng vội đuổi theo hỏi lại cho bằng được.

Cả hai chạy ngang qua khu chuồng dê, cừu, nhìn thấy những đứa trẻ đứng trong đó cho chúng ăn Nam thích thú kéo cậu vào trong. Cả hai mua vài bó cỏ và vài củ cà rốt, Nam cầm một nhánh cỏ đi lại từ tốn đưa cho từng con, anh nhìn đàn dê con, đàn cừu con bao quanh mình mà hí hửng bật cười. Trí bị đám thú bao quanh mà hoảng loạn, cậu sợ hãi mà né tránh tụi nó, Nam nhìn qua Trí mà bật cười.

Sau khi tham quan chán chê cả hai rời khỏi Thảo Cầm Viên, cậu theo hướng dẫn của anh, đến một tiệm hoa để mua một bó hướng dương, sau đó là ghé vào một tiệm trái cây, cuối cùng đến một ngôi chùa. Nam nói đây là nơi quan trọng muốn dẫn cậu đến, Nam nãy giờ trong dáng vẻ thật trầm ngâm, sắc mặt có chút ưu phiền, Trí tuy có rất nhiều thắc mắc nhưng cũng vui vẻ đi theo anh.

Nam dẫn cậu đến một phần mộ nhỏ, Trí nhìn vào phần mộ ấy, một bức hình của một người phụ nữ xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ đầy sức sống, cậu nhìn qua tên người phụ nữ. Cậu hiểu rồi, Trí đoán được phần mộ trước mắt mình là của ai.

Trí lo lắng nhìn qua Nam, anh từ tốn thay nước trong cái bình sứ, rồi thay hoa mới mua vào rồi đặt lại trên cái bệ nhỏ. Anh đặt những món trái cây mới mua lên cái mâm nhỏ trên bệ, anh thay nước rồi vui vẻ vẫy tay cậu lại gần. Anh đốt nhang lên rồi đưa cho cậu một cây, anh đứng lên hít thở sâu.

“Mẹ, con đến thăm mẹ đây. Con có mang một người tới, em ấy là...một người bạn rất quan trọng với con ạ. Trí, đây là mẹ anh.”

Trí được nhắc tên liền luống cuống cúi đầu, cậu nhanh chóng chào hỏi. Nam nhìn dáng vẻ lúng túng của Trí anh khẽ mỉm cười, Nam tâm trạng thoải mái quay qua nhìn mẹ. Trí liếc nhìn anh, nhìn đôi mắt đang đượm sắc màu buồn bã của anh.

“Mẹ, con đã lâu không đi thăm mộ mẹ rồi, con xin lỗi. Hiện tại cuộc sống của con và Nhật đang rất hạnh

phúc, dì chăm lo cho tụi con rất tốt, mẹ yên tâm.”

“Anh Nam, em có thể nói gì đó được không?”

“Ừa, em muốn nói gì?”

“bác gái, con tên anh Anh Trí, con thích con trai bác. Con chỉ muốn nói là bác đừng lo lắng gì cho con trai bác vì con sẽ lo cho anh ấy, con hứa đó.”

Nam bất ngờ khi cậu đứng đó khuôn mặt đầy tự tin mà nói, anh nghe những lời nói ấy trong lòng vừa ấm áp vừa lâng lâng hạnh phúc. Nam bật cười trước những câu từ ấy, Trí quay qua nhìn anh đầy thắc mắc.

“Em nói rằng em sẽ lo anh sao? Thằng nhóc như em thì còn lâu nha.”_Trí bị anh khinh thường cũng nhanh

chóng phân tích cho anh.

“Thì sau này, khi em lên đại học, anh đi làm. Em sẽ ở nhà nấu cơm làm việc nhà, anh sẽ kiếm tiền. Rồi khi em tốt nghiệp, hai ta cùng đi làm, kiếm tiền và cùng nhau đi du lịch, tận hưởng cuộc sống.”_Nam ngạc nhiên trước những gì Trí nói, anh khẽ thở dài, ánh mắt đượm buồn, giọng tủi thân nói.

“Em tính đến chuyện sau này luôn sao? Chuyện xa lắc xa lơ như vậy sao mà chắc chắn được, huống hồ gì bây giờ chúng ta còn chưa là gì của nhau.”

“Anh Nam, em không thể chắc chắn việc tương lai của hai chúng mình như thế nào,nhưng em chắc chắn sẽ yêu anh đủ lâu để hai ta không phải hối tiếc vì đã yêu nhau.”

Nam bất ngờ nhìn Trí, trong lòng anh cảm nhận được rất rõ từng thanh âm trong tông giọng của cậu, từng từ từng chữ trong câu nói của cậu, tất cả đều chứa chan sự trân thành. Nam cảm nhận cảm giác bồi hồi trong mình, cái cảm giác dạ dày trở nên ấm hơn và trong tim đập từng nhịp đập của thanh âm hạnh phúc. Nam bật cười, mạnh bạo đưa tay xoa đầu cậu, anh cảm thấy rất ấm áp, rất hài lòng với câu trả lời của cậu.

“Thật ra có điều này em muốn hỏi, hôm nay Nam dẫn em đến đây vì là ngày giỗ của bác gái đúng không?”

“Ừa, sao em biết thế?”

“Em để ý năm sinh năm mất trên bia của bác gái.”

“Sao mà hay để ý quá vậy hả?”_Nam hỏi trêu cậu.

“Chỉ để ý những thứ liên quan đến Nam thôi.”_Trí vui vẻ đi lại khoát vai Nam, cậu tự tin nói đá chân mày với anh.

“Ta đi ăn trưa thôi, à sau đó ta ghé qua một triển lãm tranh đi.”

Cả hai vui vẻ rời đi, sau bữa trưa, Nam cùng Trí đến một triển lãm tranh. Anh muốn Trí trải nghiệm thật nhiều điều mới mẻ của Sài Gòn này, có lẽ anh thật sự thích được bên cạnh cậu, thích mỗi khi cậu nắm tay anh. Anh thích Trí mất rồi, thích hình ảnh cậu trước mắt mình cười tươi như đóa hướng dương ban mai.

Cả hai đi dạo quanh triển lãm ngắm nhìn những bức tranh đẹp, thích thú với những tác phẩm độc lạ. Cả hai dừng lại trước một bức tranh lớn, trong tranh là một cánh đồng hoa hướng dương, nhìn Trí đứng giữa bức tranh, bóng lưng to lớn ấy thật cuốn hút. Nam mỉm cười, anh tự tin đưa máy ảnh lên, tự tin ghi lại hình ảnh đẹp đẽ của người con trai mà anh yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.