Hướng Dương ngồi trong cũi sắt ai oán nhìn hai tên con trai vẫn còn đang lườm nhau cháy mặt kia. Chết tiệt! Đáng nhẽ giờ này nó đang được nằm trong chăn ấm đệm êm, để tận hưởng chuyến nghỉ ngơi hiếm hoi này mới đúng. Mệt mỏi hướng ai kia nói.
Hai người tính sao đây? Ngày mai còn phải trở về Bắc Kinh đó!
Nghe được giọng Hướng Dương, Thế Huân và Thiên Tỉ mới thôi nhìn nhau, cậu hơi cúi mặt xuống, sau đó liền nói.
Tớ đã gọi người đến rồi, cậu yên tâm.
Tin tưởng vào lời Thiên Tỉ, nó cũng an tâm hơn. Đúng như cậu đảm bảo, vài phút sau liền có một người đến bảo lãnh, đem ba người thoát ra ngoài.
Đứng trước cổng phòng cảnh sát, Hướng Dương hít một hơi dài, không khí của tự do quả nhiên tuyệt hơn hẳn. Quản gia lấy xe từ bãi đỗ đến, Thiên Tỉ nhìn nó rồi đến Thế Huân.
Hướng Dương, cậu đến nhà tớ đi.
Tớ...
Không được. Thế Huân lên tiếng, cắt ngang lới nó.
Tại sao? Cô ấy ở nhà em, liền có thể ngày mai cùng đi học, rất tiện lợi.Cậu phản bác lại.
Nhưng đồ đạc của cô ấy ở nhà anh, hơn nữa bọn anh đã là bạn lâu năm có thể tin tưởng nhiều hơn.
Ý anh là nói em không đáng tin đối với cô ấy.
Em tự hiểu như thế chứ.
Anh...
Được rồi hai người thật là, cứ hở tí là cãi nhau. Hôm nay tớ ngủ lại nhà anh Thế Huân, dù sao đồ đạc của tớ vẫn ở đó. Mai cậu qua đây đón tớ là được.
Hướng Dương đã nói như vậy Thiên Tỉ đương nhiên không thể từ chối, cậu gật đầu sau đó, ba người cùng lên xe. Dừng lại trước cổng nhà của Thế Huân, Thiên Tỉ dặn dò nó vài câu, rồi rời đi.
Bác quản gia nhìn những cảnh trước mặt không tránh khỏi ngạc nhiên, cậu chủ nhà ông thì ra đã bắt đầu biết quan tâm đến con gái rồi. Ông thực sự rất hài lòng với cô gái kia, lễ phép ngoan ngoãn rất đáng để Thiên Tỉ chăm sóc bảo hộ.
Hướng Dương vừa về đến nhà, liền lười biếng ngồi xuống sô pha. Aiya! Hôm nay thật sự rất mệt. Thế Huân nhìn nó rồi cười cười.
Mèo lười mau đi tắm đi.Chắc đói rồi anh giúp em nấu cơm.
Dạ vâng. nó vâng lời rồi chạy lên tầng, Thế Huân cũng mau chóng vào bếp.
Một lát sau khi nó xuống, hương thơm của thức ăn đã lan tỏa khắp nhà. Xoa xoa cái bụng kẹp lép vì đói, nó phụ anh mang thức ăn ra, cả hai người cùng nhau thưởng thức.
Thực sự rât ngon, cô nào mà cưới được anh nhất định sẽ hạnh phúc lắm đây.
Em chê anh già ế hả? Thế Huân hùa theo, nhưng thực chất anh hiểu, người thích chính là Hướng Dương.
Đâu có, anh trai của em vẫn còn rất trẻ nha.
Đương nhiên nhan sắc của anh mà lại. Thế Huân nở nụ cười, nhưng sâu trong tấm anh lại trùng xuống, nó chỉ luôn coi anh là anh trai.
Đúng rồi lý do em từ chối ở nhà cậu Thiên Tỉ đó có phải là do ba của em không?
Ừ, câu ấy sống ở khu đó, em không muốn nhìn thấy họ.nhắc đến ba của mình, nó liền hơi cúi đầu.
Một bàn tay chìa ra,xoa xoa đầu nó tỏ ý an ủi. Thế Huân đau lòng nhìn Hướng Dương, cô gái nhỏ này có số mệnh thật khổ.
Anh yên tâm, em không sao, em còn có các bạn còn có anh nữa.
Bạn ?
Chính là Thiên Tỉ cùng một vài người nữa,lúc nào đó em sẽ giới thiệu với anh.
Được thôi, anh rất muốn gặp họ. Bây giờ muộn rồi mau đi ngủ đi, mai còn trở về.
Anh cũng ngủ ngon.
_____________________________________
Ta đã trở lại, chap này hơi nhiều lời thoại. Nhưng chap sau sẽ có biến á, còn nữa truyện sắp hoàn rồi, thông báo cho mọi người á. Nhớ đề cử và theo dõi ta nha. Bye.