Phương Minh thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, nhìn hương hỏa tán loạn ở trên đất,
xung quanh dần vang lên lời bàn luận, còn có Tề Đại phu phụ đang luống
cuống tay chân, không nhịn được cười gằn lên.
Thần linh giả, ở chỗ ân uy đều xem trọng, nếu không như vậy thì không đủ để cai quản dân chúng.
Chính mình nhiều lần thi ân với Tề Đại phu phụ, nhưng hiện giờ chỉ vẻn
vẹn bị một tên du côn uy hiếp đã khiến cho trong lòng Tề Đại phu phụ
sinh ra dao động. Căn tín ngưỡng tuyến của Tề Đại đã lúc ẩn lúc hiện,
gần như gãy vỡ.
Trong lòng biết nếu như không nhanh chóng giải quyết chuyện này, chờ sau khi Tề Đại nộp tiền xong thì trong lòng tất sinh ra oán hận. Buồn cười
chính là hắn sẽ không đi oán hận Vương Nhị, hắn chỉ biết oán hận chính
mình không báo ứng Vương Nhị, làm cho hắn tổn thất năm mươi văn tiền,
nhưng lại quên mất ai đã cho hắn một trăm văn!
Vừa vặn gần đây đang tìm người để lập uy, ân uy cùng thi triển mới là
vương đạo. Để cho thôn dân biết được sức mạnh báo ứng của thần linh, để
tín ngưỡng càng thêm chắc chắn, làm cho bọn họ không dễ dàng phản bội.
Vương Nhị vào lúc này liền đụng vào, đây không phải là thiên ý còn gì.
Hơn nữa, sau lưng Vương Nhị này không hẳn không có người. Hừ hừ!
Thôn dân vây xem xong lại tiếp tục đi làm việc nhà nông. Hiện đang lúc
xuân canh, nông dân ngoại trừ tế tự, ăn, ngủ thì trên cơ bản đều ngân
mình ở trong ruộng, vì đây là đường sống của năm nay.
Bọn họ phần lớn đều là tá điền, nếu như thu hoạch không tốt thì không
tránh khỏi việc địa chủ tới cửa ép trả nợ. Đến lúc đó bất kể là bán con
cái hoặc là tổ địa đều có khả năng, gia đình tan nát.
Phương Minh tùy ý đi dạo ở xung quanh thôn, khi thì nhìn vào dưới nền đất, tìm một ít thứ.
Bất tri bất giác đi tới đất ruộng, nhìn thấy nông dân đang ở gieo giống
mùa xuân, hầu hạ thổ địa. Mặc dù mệt đến đầu đầy mồ hôi nhưng lại không
rảnh lau đi, chỉ có thể mặc cho nó nhỏ xuống đất.
Phương Minh yên lặng nhìn xem, không khỏi nhớ tới một câu “Sừ hòa nhật
đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ“. Câu này nói hết sự gian khổ của người
nông dân, lúc này lại nhìn từ một góc độ khác, trong lòng càng có vô số
cảm xúc.
Lúc này hắn là một quỷ hồn, nên cũng không sợ bị phát hiện. Đến gần một
lão nông, nhìn kĩ mới phát hiện nông nghiệp ở thế giới này tương đối
tiên tiến, không thua trình độ đời nhà Tống.
Đột nhiên nhìn thấy ở xa xa có một bóng xám, nhận ra nó cũng là quỷ hồn nên tiến lại gần xem.
Chỉ thấy có hai quỷ hồn đều mặc trang phục nông dân, một người đang đuổi theo, người còn lại đang chạy trốn. Chạy trốn là một thiếu niên tướng
mạo phổ thông, đang chạy loạn xạ như con ruồi không đầu; đuổi theo là
một đại hán có gương mặt dữ tợn trông như ác quỷ, sau khi đuổi kịp thiếu niên liền trực tiếp nhào lên cắn xé.
Thiếu niên sau khi bị cắn trúng liền tản ra giống như sương mù, mà đại
hán thì mở miệng lớn nuốt vào, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn. Sương mù sau khi tản ra lại nhân cơ hội hóa thành thiếu niên, chỉ là càng tán loạn hơn
so với trước kia, gần như không thành hình người.
Lúc này nhìn thấy Phương Minh, liền kêu lên: “Huynh đài chạy mau, người này thấy người liền cắn, đã điên rồi.”
Đại hán lúc này nuốt xong xuôi, quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt phát
tán ra hung quang, nhìn thấy Phương Minh liền vui mừng nhào lên.
Phương Minh trong mấy ngày nay âm thầm sử dụng thần lực, đối với việc sử dụng thần lực biến hóa đã có vài phần tâm đắc, đang nóng lòng muốn thử
nên cũng không sợ hãi. Tâm ý hơi động, một tia thần lực trong cơ thể
liền hóa thành bạch quang, bao bọc lại toàn thân.
Đại hán vừa nhào lên liền đâm trúng bạch quang, bị chấn bay ngược ra
ngoài, rên la không thôi. Phương Minh tiến lên phía trước, chân trước
đạp lên người đại hán, thấy đại hán chỉ biết liên tục rít rào, không có
nửa điểm thần trí, giống như dã thú. Không khỏi thở dài một tiếng, lòng
bàn chân lóe lên bạch quang, đại hán hét thảm một tiếng liền hóa thành
khói đen.
Lúc này bạch quang cũng tiêu hao hết, Phương Minh nhẹ nhàng gật đầu,
biết một tia thần lực màu trắng có thể chống đỡ chiến đấu khoảng ba mươi tức, chỉ không biết là vừa nãy tiêu diệt quỷ hồn có bị ảnh hưởng hay
không, xem ra sau này còn cần tiếp tục thí nghiệm.
Lúc này thiếu niên mới rụt rè sợ hãi tiến lên, nói: “Bạch quang vừa nãy
giống như thần quang hộ thể của người sống, huynh đài sao lại có?”
”Hả, thần quang hộ thể? Ta cũng không biết. Chắc là khi còn sống ta làm
nhiều việc thiện, nghĩ chỉ có vậy nên mới có công đức hộ thân.”
Chuyện liên quan đến Thổ Địa phù lục là bí mật lớn nhất của Phương Minh, đương nhiên không thể nói ra. Nghĩ thầm Thổ Địa công lại xưng Phúc Đức
Chính Thần, không phải là công đức hộ thân sao, ta cũng không tính là
lừa gạt hắn.
Chính là trong lòng vừa động, đối với tế đàn trong thôn lại có thêm vài phần suy đoán.
Lại tiến tới cùng thiếu niên nói chuyện phiếm một lát, không được bao lâu liền dụ ra không ít tin tức.
Thiếu niên này tên là Triệu Tín, là con trai thôn trưởng của thôn bên
cạnh, thuở nhỏ khá được yêu thích, cũng từng đọc vài quyển sách. Đáng
tiếc thiên bất giả niên, ở hai ngày trước bị bệnh chết, lưu luyến trong
nhà lại bị bạch quang đẩy ra ngoài thôn. May là không đụng phải đại tế
ngày mồng một và mười lăm, nếu không chỉ sợ đã hồn phi phách tán tán tại chỗ.
Ở cửa thôn chờ đợi phụ thân, ai ngờ đối phương lại giống như không nhìn
thấy hắn. Lúc này mới biết người và quỷ có khác biệt, đến gần còn có thể bị bạch quang văng ra. Nhớ tới trong một quyển du ký có nhắc tới “Người sống có khí hộ thể, có thể bảo vệ bình an, tránh được quỷ quái”, lúc đó cho rằng là trò cười, nhưng hôm nay mới biết thật giả.
Thiếu niên đi lung tung không có mục đích, vô tình tiến vào một mảnh
rừng già, nhìn thấy đại hán này đang ăn sống một quỷ hồn khác, sau khi
bị phát hiện thì bị đuổi theo đến tận đây.
Lúc này hai người đã có chút thân cận, Phương Minh liền hỏi: “Đại hán
này vì sao lại biến thành như vậy, huynh đài có biết hay không?”
”Tựa như muốn thêm vài ngày nên ăn bắt đầu ăn sống những quỷ hồn khác, nhưng một đã khi bắt đầu thì ngừng lại không được rồi.”
Triệu Tín ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng tay phất qua ngọn cỏ, suy
nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tiểu sinh từng ở trong sách thấy qua, quỷ
hồn có thể nhờ vào âm khí hoặc khí của quỷ hồn khác để quấy phá, trường
tồn thế gian, lúc này đã có thể xưng là lệ quỷ, nhất định phải mau chóng mời pháp sư đạo sĩ đến làm phép, nếu không tất sẽ có họa lớn, tiểu sinh nghĩ người này hẳn cũng là lệ quỷ.”
Phương Minh gật đầu, rất khâm phục sự uyên bác của Triệu Tín, lại hỏi
đông hỏi tây một hồi, Triệu Tín cái gi đều kể hết. Ngoại trừ biết năm
nay là Vĩnh Hòa năm thứ chín, nơi đây thuộc phủ Văn Xương - Ngô Châu ra, còn lại hắn không biết gì cả. Nguyên lai người này chỉ thích xem chí
dị, đối với kinh nghĩa chính thống lại không thể tĩnh tâm học tập, vì
vậy nhiều lần bị phụ thân quở trách.
Phương Minh đang định trêu đùa vài câu, một cơn gió nhẹ thổi qua, thân
thể thiếu niên bỗng hóa thành một làn khói, tan theo cơn gió.
Phương Minh kinh hãi, tiếp theo lại yên lặng không nói gì, chợt rõ ràng
Triệu Tín vốn đã bị đại hán cắn cho hấp hối. Nhìn từng sợi khói, lĩnh
hội đại khủng bố ở trong nhân thế này, trong lòng dâng lên một cảm giác
khó tả, bất chợt chảy xuống nước mắt.
Vào ban đêm, trời vừa tối xuống thì trong thôn hầu như không nghe thấy tiếng người, cũng không thấy nửa điểm ánh sáng.
Hiện nay chính dùng đèn dầu, dầu lại quý hiếm nên sao có thể thường
dùng? Lúc này nhà nông là mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Phương Minh nhìn xung quanh thôn, lúc này đã có vô số bóng xám dòm ngó,
mà tế đàn trong thôn cũng tỏa ra bạch quang, chống cự chúng quỷ.
Trong lòng biết quỷ hồn thích âm, lúc này chính là thời điểm bách quỷ dạ hành. Lại cẩn thận kiểm tra, có vài người vốn là người trong thôn, lưu
luyến người thân nên đến đây kiểm tra.
Còn có một đám tinh tráng thô bạo, hợp thành đội ngũ trùng kích vào bạch quang. Lúc này bạch quang không có uy năng như lúc đại tế nên chỉ có
thể bị động văng ra quỷ hồn, nhưng chúng quỷ rất kiên nhẫn, vì thế nên
bạch quang cũng đang nhạt dần.
Nhưng đến nửa đêm thì có biến hóa, lúc đầu quỷ hồn bị văng ra giống như
gặp phải lửa đốt, gần như không còn hình người, nhưng hiện tại quỷ hồn
chỉ bị choáng một chút, lại tiếp tục nhào lên. Phương Minh hơi nhướng
mày, những quỷ hồn này trùng kích mơ hồ như có kết cấu. Lúc bắt đầu xông lên là những quỷ hồn già yếu nhất, hiện tại mới là chủ lực, trái tim
hắn chợt thót một cái.
Những quỷ hồn này trùng kích cả đêm, ngẫu nhiên có bản thôn quỷ hồn tiến đến khuyên can đều bị đánh ngã, sau đó bị ép làm tiên phong. Xung phong vài lần liền hóa thành một làn khói bay đi, nhìn thấy làm người lạnh
lẽo tim gan.
Phương Minh trốn ở một bên, dùng một tia thần lực biến hóa thành thuật
ẩn thân âm thầm dò xét đồng thời tìm vài con quỷ lạc đàn thử tay nghề.
Sau khi đánh ngã và tra hỏi, cuối cùng cũng biết được chân tướng.
Thì ra quỷ hồn cũng phân thành vài cấp như quỷ hòn, ác quỷ , lệ quỷ, quỷ vương. Quỷ hồn bình thường nếu như không có vận may lớn, sau bảy ngày
tất vong.
Nếu muốn sống tiếp, có bốn biện pháp.
Một là ăn sống quỷ hồn khác, có thể phương pháp này làm tâm trí dễ dàng lạc lối, trở thành dã thú.
Hai là hấp thu nhân khí của người sống, người sống mất đi nhân khí ngay
cả thành quỷ cũng không được, sẽ bị hồn phi phách tán. Nhưng quỷ hồn lại có thể nhờ vào thứ này tạm lưu lại nhân gian, thần trí được bảo vệ. Hấp thu nhân khí càng nhiều, quỷ hồn càng mạnh, có thể trở thành lệ quỷ,
làm hại nông thôn.
Ba là có được phương pháp dưỡng khí luyện khí, lại tìm một nơi âm khí
dày đặc, khắc khổ tu luyện, như vậy cũng có thể trường tồn.
Bốn chính là tổ tiên của đại gia đại họ, sau khi chết có tộc nhân tế tự
hoặc triều đình phong cáo, từ đây trở thành tổ linh, hợp nhất với tổ
miếu hoặc tế đàn, từ đây chỉ cần hương hỏa bất diệt là bản thân bất hủ.
Đáng tiếc là không thể rời đi tông miếu hoặc tế đàn, nếu tế tự bị hủy
thì sẽ biến thành tro bụi.
Thôn Thanh Ngọc là do lưu dân chạy nạn khai khẩn thành lập vào Vĩnh Hòa
năm thứ ba, trong thôn phần lớn đều là tiểu gia tiểu tính, không có tổ
tiên thống nhất. Lúc tế tự chỉ có thể lấy danh nghĩa tổ tiên phiếm tế,
cũng không có tổ linh đóng giữ tế đàn.
Tế đàn có tổ linh đóng giữ hay không, có khác biệt rất lớn.
Có tổ linh, có thể tự do điều động hương hỏa nguyện lực phòng ngự, lúc
nguy cấp cũng có thể phát ra cảnh báo, khi thôn dân dùng hết bảo vệ khí
cũng sẽ tự động bổ sung. Không có tổ linh thì chỉ có thể bị động phòng
ngự, cực kỳ cứng nhắc, chỉ có thời điểm đại tế mới có thể bổ sung che
chở, rất dễ bị công phá.
Loại tế đàn nhỏ cấp cho bảo vệ chỉ có thể phòng ngự hai con quỷ, nếu ba
con quỷ cùng tiến lên thì chỉ có đường chết. Vì thế nên vào buổi tối
thôn dân rất ít khi đi ra ngoài, buổi tối đều ở trong nhà tự vệ. Hiện
giờ bầy quỷ chính là nghĩ phá vỡ thôn, hấp thu nhân khí.
Bầy quỷ này liên tục tấn công thôn, vẫn kéo dài cho đến trời sáng mới
dần dần tản đi. Các thôn dân tụm năm tụm ba bắt đầu làm lụng, hoàn toàn
không có ý thức được tử vong vừa sượt ngang thân mình.
Trong lòng Phương Minh biết rõ, dựa theo tốc độ này thì tế đàn nhất định chống đỡ không tới mười lăm đại tế, đến lúc đó sẽ là thảm kịch bầy quỷ
đồ thôn. Thật ra hắn cũng có chút liên quan tới chuyện này, hắn đoạt đi
tín ngưỡng trong thôn, làm sức mạnh của tế đàn yếu đi.
Nhưng lần này cũng là cơ hội của hắn.
Nghe được trong thôn đột nhiên vang lên từng tiếng kêu sợ hãi, biết cách làm đêm qua đã có hiệu quả, Phương Minh liền cười lạnh.
Đêm qua Phương Minh bỏ ra mười tia thần lực, là gần một nửa tích trữ của hắn. Thi triển phép hoàng lương nhập mộng, để Vương Nhị ở trong mộng
rơi vào mười tám tầng địa ngục chịu khổ ròng rã mười năm, đồng thời ép
đến hắn suy nhược nhân khí, nên sáng nay tất có biến đổi lớn.
Đêm qua Vương Nhị vừa chợp mắt liền mơ thấy hai con ác quỷ một đen một
trắng đi tới trước người, quát lớn: “Vương Nhị, ngươi chọc giận Thổ Địa
thần, nay phạt ngươi vào địa ngục mười năm, nhận hết toàn bộ cực hình
của địa ngục, đi thôi!” Nói xong liền lấy xích sắt tròng vào cổ Vương
Nhị.
Vương Nhị vốn cũng tưởng phản kháng, có thể không nghĩ tới khí lực
thường ngày dùng để hoành lại không thể sử ra được một phần, không khỏi
sợ hãi vô cùng: “Tha mạng, tha mạng, tiểu dân không dám nữa!”
Hắc bạch Vô Thường cười gằn, nói: “Thường ngày không biết thần minh, dám can đảm mạo phạm, mới có báo ứng như lúc này.”
Liền chui vào lòng đất, mang theo Vương Nhị tiến vào địa ngục hưởng thụ mười tám loại cực hình, cứ như vậy, qua đủ mười năm.
Vương Nhị tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại xa lạ,
có cảm giác như lại một lần nữa làm người. Hơi hoạt động thân thể, phát
hiện thân thể suy yếu vô cùng, vội vàng bò đến bên cạnh vài nước, vừa
nhìn vào liền nhất thời kinh hãi.
Chỉ thấy người trên mặt nước hai mắt hãm sâu, tóc khô vàng, gương mặt
gầy gò, không ngờ chỉ trong một đêm thì giảm mất chừng mười cân, cả
người vô lực. Lại nghĩ tới khổ sở trong mười năm qua, không khỏi lớn
tiếng khóc lên.