Thôn Thanh Ngọc, trấnThanh Khê, huyện An Xương, nước Đại Càn.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, giữa trời đất giống như bao trùm một tầng
khói xám. Bên ngoài thôn Thanh Ngọc có một “bóng người” đang bấm quyết
thi pháp. Tiến lại gần xem, thì ra là một người thiếu niên, lớn lên có
chút mi thanh mục tú. Có thể khi nhìn xuống nửa người dưới, hai chân của thiếu niên lại lơ lửng cách mặt đất đến một tấc, toàn thân bị một tầng
sương mù bao vây, nhìn rất đáng sợ.
Thiếu niên bấm quyết xong xuôi, trong miệng quát một tiếng “nhanh” tức
thì có một đốm trắng từ trong tay bay ra, bay nhanh vào trong thôn Thanh Ngọc.
Phương Minh nhìn thân thể sau khi thi pháp xong thì trở nên càng trong
suốt, cười khổ một tiếng rồi lẩm bẩm: “Lần này lại hao mất một tia thần
lực, ta chỉ có thể tồn thế năm ngày, chỉ mong lần này có thể thành
công.”
Đốm trắng kia bay vào trong phòng ngủ của một gia đình nông dân bình
thường, bên trong có một cặp phu thê đắp chăn ôm nhau ngủ. Lúc này là
đầu mùa xuân, khí trời vẫn còn lạnh, hai người phải dựa sát vào nhau để
sưởi ấm mới có thể ngủ.
Người phụ nữ này đại khái khoảng ba bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có hoa râm. Đốm trắng bay quanh bà ấy một vòng, lấp lóe một cái liền tiến
vào trong ấn đường của bà.
Người này lập tức mơ thấy một giấc mơ, trong mơ bà đi tới một mảnh đất
hoang. Khi đang bất an đánh giá xung quanh thì đột nhiên kim quang lóng
lánh, một thần nhân mắc giáp vàng bay tới, gương mặt mơ hồ có bộ dáng
Phương Minh, mở miệng nói: “Có phải thiện tín Tề Tần thị?”
Trong lúc kim quang lấp lóe, cảnh sắc nhất thời biến đổi, có trăm hoa
đua nở, hương thơm nức mũi. Tề Tần thị chợt giật mình, theo bản năng
nói: “Dân nữ chính là Tề Tần thị, không biết đại nhân là...?”
”Ta chính là thổ thần của thôn Thanh Ngọc.”
”Bái kiến đại nhân!” Tề Tần thị quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục.
”Miễn lễ! Bản thần chưởng quản công việc gia đình bình an, sinh sôi nảy
nở, lục súc thịnh vượng của thôn, đồng thời cũng giữ gìn lẽ phải bách
tính trong thôn. Thấy ngươi thường ngày giúp mọi người làm điều tốt, tâm niệm thuần chính nên đặc biệt tới báo mộng cho ngươi. Cây trâm đồng mà
ngươi làm mất hiện giờ đang ở dưới tảng đá màu nâu cạnh cây liễu lớn về
phía đông của thôn nửa dặm, ngươi đã nhớ kĩ chưa?”
Nghe được hai chữ 'cây trâm', Tề Tần thị lập tức giật mình, vội hỏi: “Cây trâm của dân nữ thật sự ở đó?”
Thần nhân giáp vàng hừ lành một tiếng: “Thần linh há lại nói giỡn!”
Trong lúc vô tình tỏa ra uy nghiêm làm Tề Tần thị cảm thấy lạnh cả tim,
không dám hỏi lại, chỉ biết dập đầu: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”
Thần nhân giáp vàng lại nói tiếp: “ Là thật hay giả, ngày mai sẽ biết.
Sau khi ngươi tìm được cây trâm có thể ở dưới tàng cây đốt nén hương rồi khấn niệm chốc lát, nếu ngươi thành tâm, ngày sau ta sẽ tiếp tục che
chở cho ngươi, trở về đi thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, Tề Tần thị liền cảm thấy thân thể trầm xuống, theo
bản năng kêu lên một tiếng thì giật mình tỉnh dậy. Trời lúc này đã tờ mờ sáng, hóa ra chỉ là giấc mộng.
Nhanh chóng đánh thức trượng phu Tề Đại, Tề Đại vừa tỉnh dậy liền nói:“Bà nương này thật không hiểu chuyện, hôm qua vừa làm mất cây trâm giá
ba mươi văn, hôm nay lại quấy rầy ta.”
”Không phải quấy rầy ông, tôi vừa làm mộng.”
”Nằm mơ thì có gì mà nói, hôm nay rất bận, sáng sớm còn phải tế tổ. Bà đừng làm phiền tôi, để cho tôi ngủ thêm chút nữa.”
”Nhưng tôi nằm mơ thấy một vị Thổ Địa thần, nói cho tối cây trâm đang ở
dưới cây liễu lớn cách thôn nửa dặm về phía đông.” Phụ nhân nói.
”Cái gì, cái gì mà Thổ Địa thần, đó là cái gì? Từ sau khi bà làm mất cây trâm liền tâm thân không yên, nửa đêm còn muốn đi ra ngoài tìm, cũng
không sợ bị ma quỷ ăn mất. Bà không có bị trúng tà chứ, ngày hôm nay tế
tổ cần phải thành tâm một chút, có thể trừ tà.” Tề Đại nói xong lại ngủ
tiếp.
Tề Tần thị nhìn trượng phu một lát, muốn nói lại thôi.
Trời đã sáng choang. Trên sân phơi lúa thôn Thanh Ngọc, lúc này toàn
thôn năm mươi bảy hộ tổng cộng ba trăm mười hai người, từ nhỏ như trẻ
con cần ôm vào lòng đến lớn như ông lão chống gậy, tất cả đều tụ hội ở
đây không thiếu một ai, dựa theo địa vị, tuổi tác rồi xếp thành đội ngũ. Vẻ mặt của mọi người đều nghiêm túc, dù có đứa nhỏ khóc nỉ non nhưng
rất nhanh liền bị cha mẹ quát nín.
Thôn chính một thân áo xanh, thân thể mạnh khỏe, đứng ở phía trước nhất
đội ngũ. Ở trước mặt hắn là một tế đàn bằng đất nho nhỏ, nằm ngay chính
giữa sân bãi, phía dưới tràn đầy dấu vết khói lửa. Chỉ thấy thôn chính
nghiêm túc xướng dài: “Mang tế phẩm lên!”
Hai người tuổi trẻ hậu sinh vội vàng mang lên từng cái tế phẩm, thôn
chính lại xướng: “Nhất tế Thanh sơn!” Thanh sơn chính là dãy núi xung
quanh thôn Thanh Ngọc.
Toàn thôn lập tức cung kính lạy xuống, lạy xong ba lạy, lại nghe được âm thanh cứng cáp của thôn chính: “Nhị tế Xương Nguyên!” Sông Xương
Nguyên, chảy qua hai thôn Kinh và Thanh Ngọc, tưới tiêu đất đai cho hai
thôn. Lại là ba lạy.
”Tam tế tổ tiên!” Mọi người lại lạy.
Sau đó lấy ra một phần sớ, viết:
Thiên địa chi giới, bát phương vạn lý, tâm hoài kiền thành, phàm phu bẩm xướng, thiên thu tế tự, vạn đại cảnh ngưỡng:
Nhất tế Thanh Sơn, phong điều vũ thuận, phượng vũ long tường; nhị tế Xương Nguyên, nguyên viễn lưu trường, trạch bị tứ phương.
Tam tế tổ tiên, phúc vận tịnh hành, đồ thịnh đồ cường, kính úy nhi lai, cảm ân nhi tụ, phục duy thượng hưởng.
”Chính là lúc này.” Phương Minh đang ở cửa thôn nhìn xung quanh rõ ràng
nhìn thấy từng tia bạch quang từ trong tế đàn bay lên, bắt đầu lan tỏa
ra bốn phương, càng mơ hồ cùng dãy núi Thanh Sơn và sông Xương Nguyên
tạo thành cảm ứng, vững vàng đem Phương Minh trấn áp ở ngoài thôn.
Lúc này trong thức hải Phương Minh đột nhiên xuất hiện gợn sóng, một cái phù văn hiện ra, phù văn này chỉ có vài chữ nhưng lại lấp lóe ánh sáng, cho thấy nó rất bất phàm. Mà bên trong phù văn truyền ra cảm giác vô
cùng bức thiết để Phương Minh không khỏi cười khổ.
Xung quanh thôn thỉnh thoảng có khói đen tràn ra, thỉnh thoảng lại có
tiếng kêu rên thảm thiết vang lên càng làm cho Phương Minh xuất mồ hôi
lạnh, nhất là khi nhìn thấy Ngô lão phu tử ngày hôm qua dạy mình rất
nhiều tri thức cũng biến mất trong không khí.
”Quả nhiên ta đã chết rồi, biến thành quỷ hồn sao, còn là một con quỷ dị giới.” Trong lòng Phương Minh đã dần dần hiểu ra.
Hắn vốn là học sinh Hoa Hạ, trong một lần tham quan miếu Thổ Địa lại bị
tượng thổ thần sụp lở đất trúng cái trán, sau khi tỉnh lại thì xuất hiện ở đây. Chỉ có phù văn trong đầu làm bạn với hắn, bây giờ xem ra chính
là phù lục của Thổ Địa thần chức rồi.
Ngô lão phu tử nói với hắn, người của thế giới này sau khi chết đều sẽ
trực tiếp biến thành quỷ hồn, mà quỷ hồn nếu như không có cơ duyên lớn
thì bảy ngày sau sẽ tan biến mất. Quỷ hồn không thể đến gần người sống,
càng không thể đến gần thôn, nếu không sẽ gặp họa lớn.
Ngô lão phu tử đã hơn năm mươi tuổi, đối với sinh tử cũng đã xem nhẹ,
nhưng lại không bỏ được con gái nhỏ trong nhà. Hôm nay vi phạm tâm ý của mình, định ở từ xa nhìn một chút, không ngờ lại chết đi như thế.
Phương Minh nhìn bạch quang lóe lên, quỷ hồn của Ngô lão cứ như vậy thì
bị hòa tan, thân thể liền không bị khống chế bắt đầu run rẩy.
Nhìn bạch quang đang bay thằng vào mặt, Phương Minh theo bản năng giãy
dụa. Tự cổ gian nan duy nhất tử, tuy đã chết qua một lần, nhưng lại
không muốn hình thần đều diệt.
Đột nhiên Thổ Địa phù lục trong đầu Phương Minh tỏa ra ánh sáng chói
lọi, vững vàng bảo vệ Phương Minh, để hắn tránh được một kiếp.
Thân thể cũng có thể chuyển động, hắn liền nhanh chóng giơ chân mà chạy.
Cũng không biết đã chạy đi mấy dặm, đã không còn cảm giác áp bách, lúc này mới thở dài một hơi.
Hơi kiểm tra một chút, lại nở nụ cười khổ.
Chỉ thấy trong thân thể lại thiếu đi một tia thần lực. Ngày hôm trước
khi tỉnh lại thì phát hiện trong cơ thể có bảy tia bạch khí, ngày hôm
qua lại chỉ còn có sáu tia. Kết hợp với giải thích của Ngô lão thì một
tia thần lực có thể để cho hắn tồn thế một ngày. Cách làm lúc sáng làm
hao mất một tia, bảo mệnh lại thiếu mất một tia, hiện tại hắn chỉ còn có bốn ngày.
Bất quá, nếu việc hôm qua có thể thành công thì hôm nay sẽ có thu hoạch.
Tâm tư Phương Minh tập trung vào giữa Thổ Địa phù lục ở trong thức hải,
thỉnh thoảng có ánh sáng chợt lóe lên, biểu hiện rất thần quái. Một cái
phù hiệu trong đó đột nhiên lóe lên bạch quang, lại là phương pháp dùng
để báo mộng hôm qua. Xuyên qua phù chú cảm ứng, Tề Tần Thị đã đi tới
dưới gốc cây liễu lớn.
Tề Tần thị dùng sức nâng lên tảng đá nâu lớn, vừa mò xuống dưới liền phát hiện cây trâm đồng, không khỏi vui vẻ vô cùng.
Cây trâm này chế tác có chút thô ráp, mơ hồ còn có gỉ đồng xanh. Nhưng
dù là như vậy, cũng phải bỏ ra hơn ba mươi văn tiền, là sính lễ ngày kết hôn.
Ở thế giới này, một văn tiền có thể mua được một cái bánh ngũ cốc, tuy
rằng thô ráp nhưng phân lượng lại đủ, là thức ăn một ngày của nông phu
bình thường. Ba mươi văn, lại đào thêm chút rau dại chính là chi phí cho một tháng của một nhà ba miệng người.
Có thể tưởng tượng được tâm tình tình của phụ nhân khi mất đi cây trâm này.
Bây giờ mất mà tìm lại được, Tề Tần thị vui mừng cũng đồng thời nhớ lại
lời Thổ Địa thần hôm qua: “Là thật hay giả, ngày mai sẽ biết. Sau khi
ngươi tìm được cây trâm có thể ở dưới tàng cây đốt nén hương rồi khấn
niệm chốc lát, nếu ngươi thành tâm, ngày sau ta sẽ tiếp tục che chở cho
ngươi.”
Bởi vì ở thế giới này vào mồng một và mười lăm muốn tế tự, người người
đều phải dâng hương, vì lẽ đó nên nhà nào cũng có tuyến hương. Tề Tần
thị sờ sờ trâm đồng trong ngực, lại không chần chờ, đốt ba nén hương cắm vào trong đất trước cây liễu, sau đó nhắm mắt khấn thầm.
Từ nơi sâu xa, trên đầu bà xuất hiên một tia bạch tuyến xuyên thấu qua
hư không, cùng với Thổ Địa phù trong cơ thể Phương Minh nối liền với
nhau. Nương theo hương hỏa lan tràn, Phương Minh nhất thời lạc vào trong một loại cảm giác kỳ dị.
Chờ cho Phương Minh phục hồi lại tinh thần, xem xét kĩ thì trong cơ thể
lại có thêm một tia thần lực, mà trên phù lục cũng có thêm một căn bạch
tuyến. Xuyên thấu qua hư không có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh hoạt động của Tề Tần thị, trong lòng biết mình đã có tín đồ đầu tiên.
Ngày mồng năm tháng ba.
Lúc này đã có ý xuân, trên cây liễu cũng xuất hiện vài điểm xanh lục.
Khoảnh đất ở dưới gốc cây đã tích lũy một lớp tro nhang, Phương Minh
ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, thân thể cũng hơi có dấu hiệu ngưng tụ
lại. Phu phụ Tề Đại đang quỳ xuống tế tự, bên cạnh còn có vài nông phụ
cũng ở dâng hương, tựa như mọi người đều nhìn không thấy hắn. Chợt
truyền đến vài tiếng đối thoại:
”Nghe nói ở đây có vị Thổ Địa thần chuyên môn đưa tiền cho người, gia đình Tề Đại hiện giờ đều ăn bánh màn thầu trắng!”
”Thổ Địa thần, là cái gì? Không phải là cây liễu thành tinh chứ?”
”Cứ nói mò, cẩn thận làm Thổ Địa thần tức giận. Chỉ nghe nói quỷ quái ăn thịt người, chứ chưa từng gặp quỷ đưa tiền đây. Nếu thật sự cho ta mười lượng bạc, quỷ ta cũng bái!”
”Đừng nói mười lượng, một lượng cũng được...”
Từ bốn ngày trước, sau khi Phương Minh chỉ điểm Tề Tần thị tìm lại được
trâm đồng, Tề Tần thị càng tin tưởng Phương Minh, liền thành tín đồ. Mà
Tề Đại vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng đã không còn nói bà bị trúng tà
nữa.
Phương Minh có Thổ Địa thần chức, tự có linh nghiệm, đối với đồ vật bị
chôn giấu trong lòng đất là rõ như lòng bàn tay, bất quá hiện giờ chỉ có ở trong tầm mắt mới hữu hiệu. Nên lại dùng phương pháp báo mộng, mang
Tề Đại phu phụ cùng nhau kéo vào trọng mộng.
Bởi vì Tề Tần thị đã là tín đồ nên lần này chỉ tiêu hao một tia thần
lực. Ở trong mộng chỉ cho hai người vài địa điểm giúp hai người kiếm
được gần trăm văn tiền, dẫn tới hai người thường xuyên đến đây tế bái,
nhận được chút hương hỏa. Trong việc này Phương Minh có chỗ giữ lại,
không có mang mấy chỗ chôn bạc cũng chỉ cho người.
Phương Minh phát hiện, theo mọi người không ngừng tế bái, khí xám trên
người mình cũng dần dần chuyển trắng, thần lực cũng tích góp được hai
mươi bảy tia. Cái này cũng nhờ miệng rộng của Tề Đại tiết lộ tin tức,
nông phụ cầu tài nên hương hỏa cũng nhiều hơn, cũng làm cho Phương Minh
dở khóc dở cười.
Tự nhủ: 'Ta không phải thần tài, hơn nữa chỗ chôn tiền đã sắp hết, cũng
không thể đem chỗ chôn bạc chỉ cho bọn họ. Thêm nữa, tiền nhiều hơn nữa
cũng có ngày sẽ bị đào hết, chuyện này không dễ xử lý. Chính lúc này,
trong lòng hơi động.
”Tránh ra, tránh ra, để ông đây tới xem một chút.”
Một đại hán để trần thân trên chen vào đám người, trong miệng nói: “Tề
Đại, nghe nói tiểu tử ngươi gần đây phát tài bất chính, sao không thấy
ngươi tới hiếu kính lão ca của ngươi.”
Tề Đại giật mình, người này gọi Vương Nhị, là người sa cơ lỡ vận, chuyên trộm gà bắt chó, làm chút việc hạ tam lưu có tiếng trong thôn. Trong
lòng không ngừng kêu khổ nhưng ngoài miệng lại nói: “Cái gì tiền của bất chính, đó là thổ địa gia gia chỉ cho ta. Ngươi vô lễ như vậy, coi chừng làm thổ địa thần tức giận, ngươi sẽ biết tay!”
Vượng Nhị cười ha ha nói: “Cái gì Thổ Địa thần, ông đây mới không sợ.
Hạn cho ngươi trước ngày mai phải cho ta năm mươi văn, nếu không thì
đừng trách huynh đệ vô tình.”
Vừa dứt lời, Vương Nhị liền gạt Tề Đại sang một bên, đạp tắt hết hương hỏa, ở mọi người hai mặt nhìn nhau nghênh ngang rời đi.