Một nhóm ba người đi tới trước viện tử của một nhà, viện tử của nhà này rõ
ràng lớn hơn các nhà còn lại một khoảnh. Tô Hổ và Tô lão cha đang chờ ở
trước cửa, nhìn thấy ba người mắt liền sáng lên, vội vàng tiến lên quỳ
xuống hành lễ: “Thảo dân bái kiến đại nhân!”
Đại Càn quan chế, bình dân gặp quan viên nhất định phải hành quỳ lễ;
giữa hai người quan chức chênh lệch nhị phẩm tứ giai, vào trường hợp
quan trọng cũng phải hành quỳ lễ; quan nhị phẩm trở lên, ngoại trừ lúc
thấy chủ quan cần hành quỳ lễ, những trường hợp khác hành lễ bình thường là được.
Mang ba người đón vào đại sảnh, vợ Tô Hổ vội vàng bưng nước trà lên, sau đó lui ra.
Lão đạo khẽ nhấp một ngụm trà, phát hiện tuy có chút hương thơm, vào
miệng sau lại rất thô tháo, trà không được tốt lắm nhưng ở đây cũng là
khó được rồi. Liền đặt chén trà xuống bàn, nói: “Huyện tôn rất coi trọng việc này, nên dặn bọn ta phải kiểm tra thật cẩn thận. Bản ty cũng đã
xem qua thi thể, quả thật là do quỷ vật gây ra, nhưng đã bị tiêu diệt.
Khi bản ty đến kiểm tra, xung quang thôn vẫn tính sạch sẽ, không có quỷ
vật bồi hồi, xem ra có thể an bình được một thời gian, bọn ta cũng nên
trở về trình báo quan trên. Bất quá lần này có tổ linh, nhận được che
chở, không thua gì ở trong trấn các ngươi cũng xem như nhân họa đắc
phúc.”
Tô lão cha cẩn thận hầu hạ: “Đúng là như vậy, chỉ là tiếc cho thôn
trưởng không có cơ hội hưởng phúc này.” Nói xong, còn chảy ra vài giọt
nước mắt.
”Hừm, lần này huyện tôn niệm tình thôn các ngươi ít người, nên ân điển
cho thôn các ngươi miễn đi lao dịch năm nay. Nhưng thuế má lại không thể miễn đi, ngươi phải vội vàng đốc xúc, không được chậm trễ.”
Tô lão cha vừa nghe xong, vội vàng quỳ xuống: “Đa tạ đại nhân, thảo dân
nhất định sẽ làm tốt việc này.” Nếu như Phương Minh ở đây thì sẽ nhìn
thấy bản mệnh bạch khí trên đỉnh đầu Tô lão đa lại tăng thêm một tia số
mệnh.
Tô lão đa lại hướng về phía thị huyện thành quỳ xuống tạ ơn: “Đa tạ đại lão gia ân điển!”
Đốc xúc thuế má là chức trách của thôn trưởng, ý tứ của câu này chính là để Tô lão cha làm thôn trưởng của thôn Thanh Ngọc.
Vương thôn chính chết rồi nên thôn Thanh Ngọc cần có thôn trưởng mới,
trên lý thuyết nên do Vương Kiều tiếp nhận. Đáng tiếc đêm qua hắn bỏ
thôn mà chạy, tuy nói có thể thông cảm được nhưng cũng làm mất hết uy
vọng. Ngược lại, Tô Hổ dẫn đầu nâng miếu vào thôn, cứu toàn thôn, đối
với toàn thôn có đại ân nên Tô lão cha tới làm thôn trưởng sẽ không ai
có thể gièm pha.
Nhưng chỉ trong thôn đồng ý cũng không được, còn phải chờ trong huyện
đồng ý. Tô lão đa lập tức cho Tô Hổ đi trong huyện báo tin, còn mang
theo đầy đủ mười lượng bạc dùng để đánh quan hệ trên dưới. Tuy rằng
Vương Anh có chút quan hệ ở trong huyện, đáng tiếc người đi trà lạnh, Tô gia lại chuẩn bị đầy đủ bạc nên vị trí thôn trưởng này tự nhiên bắt
được vào tay.
Lão đạo lại trò chuyện vài câu với Tô lão cha thì bước ra khỏi phòng, đi tới trước miếu Thổ Địa. Nhìn thấy miếu nhỏ lão cũng không cảm thấy kì
quái, lúc này dân gian tế tự còn không có thống nhất, có miếu thờ, có
bài vị, có thổ đàn, lão đã thấy nhiều lắm rồi. Cẩn thận đánh giá một
lát, lại đốt một lá bùa, thấy không có gì khác thường thì gật gù nói:“Hừm, tế tự vẫn còn, cũng không phải là quỷ loại, các ngươi có thể yên
tâm!” Lại nói thêm vài câu với Tô lão cha thì ngỏ ý muốn rời đi, Tô lão
cha thấy đã tới thời cơ liền dâng lên hai lương bạc trắng: “Đại nhân đi
đường cực khổ, tiểu dân không có gì để báo đáp, chỉ có một phần lễ mọn
mong đại nhân nhân cho!”
Lúc này quan cửu phẩm lương bổng một tháng cũng chỉ có một lượng bạc
trắng, lão đạo từ chối một hồi thì cũng nhận lấy, lại đưa cho đại hán bộ đầu năm trăm văn, cả tiểu bộ khoái cũng được một trăm văn. Tiểu tử trẻ
tuổi còn chưa trải qua lịch luyện, vui đến mặt mày hớn hở, nhìn đến mặt
đại hán đều xạm lại.
Một đường tiễn ra tới ngoài thôn, mặc dù xe bò đã đi xa nhưng Tô lão cha vẫn duy trì tư thế khom người đưa tiễn. Chờ cho triệt để không thấy
bóng dáng xe bò nữa, lúc này Tô lão cha mới thở phào một hơi, trong lòng biết việc này xem như thành công. Sửa sang lại quần áo một chút, sau đó chắp hai tay sau lưng chậm rãi bước trở về thôn.
Chớ có xem thường chức thôn trưởng, dù sao cũng là Lệnh lại, phối hợp
với thuế lại thu thuế, dùng chút thủ đoạn liền có thể làm giàu. Thuế lại xảo lập danh sách làm thôn dân cửa nát nhà tan, thôn trưởng lại giả
dạng làm người tốt thừa cơ mua đất với giá rẻ, mô thức này gần như đã
trở thành quy tắc, năm mươi mẫu đất của Vương gia cũng có được bằng cách này.
Thêm vào kiếp nạn đêm qua, toàn thôn năm mươi bảy hộ ba trăm mười hai
người cũng chỉ còn ba mươi hai hộ hơn một trăm năm mươi người, có mười
mấy hộ trực tiếp bị diệt môn. Lưu lại ruộng đất nhà cửa, không phải lập
tức liền có thể giao ra. Thôn Thanh Ngọc là do lưu dân thành lập, muốn
nói thân thích cũng chỉ có thôn dân trong thôn, trải qua vài năm thông
gia với nhau trở thành thân nhân. Thôn dân giảo hoạt, biết không ra tay
nhanh thì ruộng đất rất nhanh sẽ bị quan phủ thu đi.
Trong lúc nhất thời, khắp thôn đều là nhận con nuôi đấy, kết thân đấy
nối liền không dứt. Những phương diện này đều phải trải qua thôn trưởng, vì thế nên cũng được phần một phần, lợi ích này tuy nhỏ nhưng đã đủ làm trấn Thanh Khê mơ ước. Cũng may Tô lão cha ra tay nhanh, sử dụng đủ
ngân lượng đem thịt nát ở trong nồi. Nếu không phải Vương Kiều vẫn còn
sống, năm mươi mẫu đất kia còn có chủ, chỉ sợ người trên huyện đều phải
thò vào một tay.
Trên xe bò, hai bên đường lớn cỏ mọc tươi tốt, vạn vật bồng bột phát
triển, quả thật là cảnh xuân tốt. Tiểu bộ khoái ngồi ở phía trước đánh
xe, lão đạo sĩ thấy bộ đầu một bộ muốn nói lại thôi, không khỏi nói: “Có chuyện gì, nói đi!”
Đại hán nói: “Bẩm đại nhân, danh hào Thổ Địa thần này thuộc hạ chưa từng nghe nói qua, lại nghe thôn dân nói tổ linh này có năng lực báo mộng,
làm trong lòng thuộc hạ có chút bất an.”
Lão đạo nghe xong liền cười nói: “Có ít quỷ hồn tiền thân là tội quan,
tội phạm hoặc quỷ bị đại gia đại tộc đuổi đi, phần lớn không muốn người
khác biết tên thật của mình, vì vậy có rất nhiều danh hào, không dùng
tên cũ. Gần nhất trong chu vi bản phủ không có đại nhân vật nào từ trần, nghĩ đến cũng không có chuyện gì lớn.”
”Còn việc báo mộng lão đạo cũng có nghe nói. Tổ linh ở trên tế đàn xác
thực có thể báo mộng, chỉ là tiêu hao rất hơn, hơn nữa có rất nhiều hạn
chế, lại chỉ có thể duy trì trong chốc lát, không phải lúc nào cũng có
thể sử dụng. Làm gì lại có tổ linh có thể khiến người khác một giấc mộng mười năm, phần lớn là ngu dân ở nông thôn nghe nhầm đồn bậy mà thôi!”
Kỳ thật lão đạo này đạo hạnh còn thấp, đối với chuyến này cũng không rõ
ràng lắm. Nhưng xem ở hai lượng bạc trắng nên nhiều một chuyện không
bằng bớt một chuyện, dù sao cũng trở thành tế linh rồi, còn có thể chạy
trốn hay sao?
Đại hán thở dài một hơi: “Chỉ hi vọng là như vậy!”
Thời gian bất tri bất giác đã đến tháng bốn.
Sân phơi lúa của thôn Thanh Ngọc.
Lúc này miếu Thổ Địa đã cùng tế đàn nối thành một thể, trước miếu hương
hỏa không dứt. Phương Minh ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, nhìn nội đường
tràn ngập hương hỏa nguyện lực, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Thần vị phù
lục trong cơ thể đang không ngừng phun ra nuốt vào hương hỏa nguyện lực, tinh luyện thần lực.
Tế linh ở thế giới này không có thần vị, lại không thể tinh luyện thần
lực, phần lớn tế tự đều tràn ngập vô số ý niệm có suy nghĩ khác nhau,
làm cho thần lực hỗn tạp không tinh khiết, tổ linh tế tự liền bị oán lực quấn thân, không thể rời đi tế đàn, vô cùng phiền phức.
Phương Minh trải qua cẩn thận quan sát, phát hiện chỉ cần trở thành tín
đồ thì mỗi ngày sẽ cung phụng cho hắn một tia thần lực, nếu như bái tế
dâng hương một lần sẽ lại sinh ra một tia thần lực nữa. Thế nhưng một
người mỗi ngày có thể cung cấp thần lực cho Phương Minh là có cực hạn,
tùy theo từng người, đứa nhỏ là ba tia , người lớn từ năm tia đến mười
tia. Trong này nhiều nhất chính là Hà Tùng, cực hạn mỗi ngày là mười
tia, hắn cũng là người có tiên thiên mệnh cách cao nhất trong thôn, bản
mệnh khí trong trắng mang theo màu đỏ.
Phương Minh cũng không muốn tát ao bắt cá, cố hạ xuống thần dụ, khôi
phục đại tế mùng một và mười lăm, còn thời gian khác tùy ý mọi người.
Hắn biết gần đây hiển linh quá nhiều dẫn đến ảnh hưởng không tốt, vì lẽ
đó sau khi xử lý xong tế tự thì không báo mộng nữa, chuyên tâm nghiên
cứu quan sát, vận chuyển thần lực, tích lũy kinh nghiệm.
Thông qua nghiên cứu, trước mắt phát hiện thần linh rất giống với xí
nghiệp của đời trước: tín đồ dùng thần lực đầu tư cho thần linh, còn
thần linh lại che chở cho tín đồ; kiếp trước người chơi cỗ phiếu dùng
tiền đầu tư xí nghiệp, còn xí nghiệp thì chia hoa hồng cho người chơi cỗ phiếu. Nếu như mỗi ngày tín đồ chỉ có thể cung phụng năm tia thần lực,
nhưng lại muốn thần linh tiêu hao mười tia thần lực để thỏa mãn nguyện
vọng, như vậy cũng giống như một công ty nợ nần lại tăng nhanh hơn tốc
độ kiếm tiền, sớm muộn cũng phải phá sản; còn thần linh thì sẽ bị tổn
thất thực lực, rơi vào ngủ say.
Vì lẽ đó cần phải công khai yết giá với tín đồ, tín đồ bỏ ra bao nhiêu
thần lực thì sẽ giảm bao nhiều phần việc, quá nhiều thì thần lực sẽ phá
sản, ít đi thì thần linh sẽ không linh, tín đồ sẽ giảm bớt.
Phương Minh hiện tại thì đang làm như vậy. Xem tín đồ cung cấp cho bao
nhiêu thần lực, hắn sẽ lấy một nửa thần lực hóa thành khí hộ thể, ban
cho tín đồ, một nửa khác thì lưu lại, ghi vào sổ sách, nếu như tín đồ có nhu cầu khác vậy thì xem trong sổ có bao nhiêu. Tỉ như cầu trừ bệnh cho gia súc, Khu Bệnh Thuật cần năm tia thần lực thì hắn sẽ yết giá sáu
tia, chờ tín đồ để dành đủ sáu tia thần lực hắn sẽ thi pháp cho tín đồ,
lời được một tia thần lực. Không tới thời khắc nguy cấp thì sẽ không đặc biệt ban ân, chi ra lúc đặc biệt khẩn cấp sẽ được ghi nhớ kĩ, sau này
chậm rãi bù lại, cứ như thế liền có thể hình thành trương mục.
Hơi tính toán, mỗi ngày lãi ròng khoảng hai mươi lăm tia thần lực, hiện
giờ trương mục lợi nhuận ròng có chừng năm trăm tia thần lực, đây là sức mạnh có thể tùy ý sử dụng. Còn có một trương mục khác, có khoảng một
ngàn tia thần lực, là vì bất cứ lức nào cũng có thể dùng để toại nguyện
thôn dân, không thể tùy ý vận dụng. Cuối cùng là lần trước hấp thu toàn
bộ tế đàn tinh luyện ra thần lực, có khoảng ba ngàn tia thần lực, đây là tự nhiên kiếm được, làm Phương Minh vui vẻ không thôi.
Trên thực tế thần lực đều tụ thành một đại đoàn ở trong cơ thể hắn, chỉ
cần hắn hơi suy nghĩ thì muốn làm sao dùng đều được. Nếu như mình gặp
phải nguy cơ, vậy cứ mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, có bao nhiêu dùng bấy
nhiêu. Chỉ là nếu có kết cấu, sau này có thể kinh doanh lâu dài, phát
triển lớn hơn; còn có thể nhờ vào đây ràng buộc thuộc hạ, thành lập thể
chế, liền quyết tâm sau này sẽ dựa theo quy trình này làm việc.
Có suy nghĩ này hắn liền hiểu ra, Thổ Địa kiếp trước là công nhân nhà
nước, làm nhiều hay ít thì tiền lương vẫn cố định, vì lẽ đó nên kém
nhiệt tình; nhưng hiện tại chính hắn là ông chủ kinh doanh tư nhân, làm
bao nhiêu thì được bao nhiêu, lại còn không cần nộp thuế. Muốn làm lớn
cỡ nào thì làm lớn cỡ đó, cuối cùng đều là của mình.
Lập tức quyết định, cần phải thu nhận nhân tài, mời chào âm hồn, truyền
bá tín ngưỡng, mang xí nghiệp... không đúng, là thần chức làm càng ngày
lớn mạnh, thành lập thể chế, làm việc cho ta. Vừa có suy nghĩ này liền
cảm thấy số mệnh chấn động, liền không dám chậm trễ bước ra ngoài miếu.
Hiện tại phạm vi mười dặm quanh thôn Thanh Ngọc đều là địa bàn của hắn,
đáng tiếc lần trước đại càn quét đem quỷ quái đều diệt sạch. Đã tìm
không thấy được nửa con quỷ, liền đi tới biên giới giáp với thôn Xương
Thịnh.
Phương Minh nhìn giới hạn vô hình trước mắt, cắn răng một cái rồi bước
qua biên giới. Lập tức cảm thấy cảm ứng với tượng thần trong miếu Thổ
Địa chút suy yếu, nhưng lại không có việc gì lớn, liền cười to, lại có
hiểu ra. Thổ Địa kiếp trước cũng có thể đi khắp nơi, chỉ là có thiên
đình hạn chế, vừa đi ra ngoài liền bị Nhật Du thần, Dạ Du thần bắt lấy
hỏi tội. Vì lẽ đó truyền đến sau này mọi người đều cho rằng Thổ Địa chỉ
có thể hoạt động trong phạm vị bản chức của mình, cỡ nào sai lầm!
Chính mình lại thiếu đi một hạn chế lớn.