Trong lúc yên tĩnh, Tô Hổ đột nhiên đứng lên đi tới trước miếu Thổ Địa, hơi khom người bắt đầu nâng miếu lên, hô lên:
”Còn suy nghĩ cái gì nữa, lại đây phụ một tay, người trong thôn đang chờ cứu mạng đây!”
Lúc này thì có người do dự: “Thứ này đặt ở bên ngoài, bình thường bái
bái cũng không có gì, có thể một khi mang vào trong thôn... sẽ không hay lắm!”
Vương Nhị vừa nhìn, người này lại là Tề Đại. Đột nhiên không hiểu sao
thấy tức giận, trực tiếp tiến lên đá ra một cước làm Tề Đại ngã xuống
đất, Tề Tần thị vội vàng chạy tới nâng hắn lên.
Vương Nhị đi tới trước miếu, quỳ xuống dập đầu một cái sau đó tiến lên
giúp đỡ, nói: “Còn không mau chuyển đi, mạng cũng sắp không có, còn sợ
cái gì?”
Mấy người trẻ tuổi lúc này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Miếu cũng không nặng, mới khoảng trăm cân, chỉ cần bốn người là có thể vững vàng nâng lên, một đường đi tới trước cửa thôn.
Cảnh sắc quen thuộc thường ngày lúc này ở trong mắt mọi người lại giống
như con yêu thú đang mở rộng cái miệng to như chậu máu, làm thôn dân
rùng mình một cái.
Mọi người đang chần chờ thì từ trong miếu Thổ Địa truyền ra một luồng
nhiệt lực, Tô Hổ tức thì cảm giác thân thể ấm áp, cũng có khí lực. Kêu
gọi đám người Vương Nhị một tiếng, lại không chậm trễ nữa lao nhanh về
hướng sân phơi lúa.
Đại hán trên mặt có vết đao đang hấp thoải mái, khóe mắt thấy bạch quang lấp lóe thì phát hiện nhóm người Tô Hổ, đặc biệt là miếu thổ địa, bóng
người bên trong bạch quang.
Lập tức giận dữ: “Nơi này tại sao còn có tổ linh?” Lớn tiếng rống giận:“Giết tới đi, không được để cho bọn họ tiến tới tế đàn. Ai giết tổ linh, ta thưởng cho hắn mười người sống.”
Không hổ là hãn quỷ, ngay lập tức liền phát hiện không đúng, mang theo hai mươi mấy con mãnh quỷ xông lên.
Phương Minh hít sâu một hơi, biết lúc này là thời khắc sinh tử tồn vong, cũng không keo kiệt thần lực. Bạch quang nhanh chóng mãnh liệt bắn ra,
hãn quỷ nhào lên trúng phải bạch quang liền hôi phi yên diệt.
Đại hán thấy như vậy, lại ra lệnh: “Mặc kệ ngôi miếu, tập trung đối phó
bốn người nâng miếu kia. Lên, hút sạch nhân khí của bọn chúng!”
Hắn dẫn đầu nhào lên, Vương Nhị lập tức cẩm thấy âm phong đập vào mặt,
lòng bàn chân run lên. Phương Minh hơi nhướng mày, từ trong miếu đi ra.
Chúng quỷ chỉ nhìn thấy bạch quang lóe lên, một người thiếu niên từ
trong miếu lao ra. Thiếu niên này có thân thể cực kỳ ngưng tụ, có bạch
quang vờn quanh. Tiến lên vài bước một cái xung quyền, liền đánh một con hãn quỷ hồn phi phách tán.
Đại hán có vết đao hơi chần chờ “Không phải tổ linh sao?”, sau đó sát
khí càng tăng vọt. Hắn xông lên, chỉ trong chớp mắt liền bức tới trước
mặt Phương Minh.
”Giết!” Phương Minh đưa quyền về phía trước, trên tay lóng lánh bạch quang.
Trên mặt đại hán lộ ra nụ cười gằn, trên tay lóe lên hắc quang, không
ngờ trong tay lại xuất hiện một thanh trường đao. “Xoẹt!” Trường đao
chém xuống, Phương Minh bản năng nghiêng người lăn một vòng, chỉ thấy cả người hơi chấn động, một đạo hắc quang lóe qua, ngực liền thấy đau
nhức.
Sau một khắc, Phương Minh nhìn thấy người này cười gằn, lại giơ đao lên.
Hắn bản năng lại lăn một vòng, né tránh lưỡi đao, đại hán cười lớn: “Ta
đã sắp thành lệ quỷ, không phải một tiểu tử như ngươi có thể ngăn cản,
hôm nay dùng ngươi để tế đao.”
Mặt Phương Minh không hề có cảm xúc, hắn nhìn thoáng qua, bởi có hắn
kiềm chế chúng quỷ, trước khi ra miếu lại truyền lượng lớn thần lực cho
Tô Hổ bốn người, lúc này miếu thổ địa đã nâng tới sân phơi lúa, đang để
lên trên tế đàn.
Đại hán giật mình: “Vì sao kẻ này vẫn còn giữ được bình tĩnh, không tốt, chẳng lẽ trong miếu còn có tổ linh?” Liền định ra lệnh cho chúng quỷ
ngăn cản thôn dân.
Đáng tiếc đã không kịp, chỉ nghe mọi người “hô” một tiếng, thì thấy miếu Thổ Địa đã được an ổn đặt trên tế đàn.
Ở trong nháy mắt, Phương Minh cảm giác được một luồng hương hỏa nguyện
lực mênh mông phồn thịnh từ trong tế đàn truyền vào trong tượng thần
miếu Thổ Địa, lại thông qua tượng thần liên kết với thần chức phù lục
trong cơ thể. Thần chức phù lục dùng phương pháp tựa như cá voi hút nước hút vào hương hỏa nguyện lực, sau đó bị bạch khí bao thành một đoàn.
Chỉ trong nháy mắt, bạch khí tản ra, lộ ra một phù lục hoàn toàn mới.
Phương Minh vừa nhìn liền hiểu ý nghĩa của nó: “Chính cửu phẩm Thổ Địa
thần vị thôn Thanh Ngọc.”
Một luồng thần lực cực lớn từ trong phù lục truyền ra, không ngừng tràn
vào trong cơ thể Phương Minh. Con ngươi đại hán thấy đối phương đột
nhiên bị bạch quang bao lại, một lát sau bạch quang tản đi, thân hình
thiếu niên đã thay đổi: vết thượng bị chém lúc trước đã không cánh mà
bay, một thân công phục Điển sử cũng biến thành quan phục chính cửu
phẩm, trong tay nâng một viên ấn vàng, rất có uy nghiêm, đang lạnh lùng
theo dõi hắn.
Đại hán chợt thấy lạnh cả tim, đã sinh ra ý lui.
Trên mặt Phương Minh lóe lên sát khí, cầm ấn vàng ném về phía đại hán,
chỉ thấy ấn vàng theo gió lớn lên, biến lớn thành khoảng một trượng. Vẻ
mặt đại hán trở nên dữ tợn, chợt quát một tiếng, múa đao chém về phía ấn vàng. Chỉ nghe một tiếng “leng keng”, trương đao đã gãy vỡ, ấn vàng
không chút dừng lại đè lên người đại hán. Chỉ thấy trong lúc bạch quang
lấp lóe, lòng đất có khói đen không ngừng bốc lên. Chờ Phương Minh cười
lạnh một tiếng, thu hồi ấn vàng, lúc này lòng đất đã không hề có thứ gì.
Nhìn xem xung quanh, “Đại ca!” Có hãn quỷ muốn nhào lên báo thù, “Hay là trước tiên lui ra đi!” Đây là kiếm đủ muốn chạy.
Phương Minh cũng không quan tâm đến bọn hắn, dưới chân lóe lên bạch
quang, trong nháy mắt liền tiến vào trong miếu thổ địa. “Thuật độn thổ
này không hổ là chuẩn bị cho Thổ Địa, thật là thuận tiện.” Đi tới đại
sảnh, ngồi ở chủ vị, cảm thụ phạm vi mười dặm quanh thôn Thanh Ngọc đều
chưởng khống ở trong long bàn tay, không khỏi nói thầm: “Đây là uy năng
của chính phẩm Thổ Địa sao, quả nhiên lợi hại.”
Nhìn thấy chúng quỷ trong thôn Thanh Ngọc đã có ý lui, hân cười lạnh một tiếng. Làm xong việc liền định chạy, trên đời này làm gì có chuyện tốt
như vậy, trong miệng nói tiếng: “Khải!”
Lập tức từ trong miếu Thổ Địa bay lên một luồng bạch quang còn mạnh hơn
cả thời điểm đại tế, hóa thành một cây bạch trụ. Một luồng gợn sóng màu
trắng lấy nó làm trung tâm, không ngừng mãnh liệt lan về bốn phía. Chúng quỷ bị cuộn sóng bao phủ không ngừng phát ra tiếng kêu thảm, được vài
lần thì hóa thành khói đen.
Lúc này trong lòng thôn dân thôn Thanh Ngọc đều nghe được một giọng nói: “Chúng quỷ đã bị diệt, các ngươi đều tản đi!” Đám người Tô Hổ, Vương
Nhị lập tức hoan hô: “Là Thổ Địa thần, Thổ Địa thần hiển linh!”, sau khi hoan hô, lại không khỏi khóc lớn. Thôn Thanh Ngọc một khi có tổ linh,
những tháng ngày lo lắng sợ hãi đã một đi không trở lại. Nhưng nhìn thây khô trên mặt đất, nước mắt lại rơi như mưa.
Mười lăm tháng ba, trời mưa nhỏ.
Mưa bụi kéo dài, càng làm thôn Thanh Ngọc tăng thêm một phần bi thương.
Thôn Thanh Ngọc lúc này gần như là nhà nhà đều mang tang, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc truyền đến, làm người lạnh lẽo tâm can.
Lúc này đất vàng lầy lội càng thêm khó đi, để một tiểu tử mặc trang phục bộ khoái không ngừng oán giận, nói: “Sư phụ, con đường ở đây thật khó
đi, so với con đường của trấn Thanh Khê thì kém hơn rất nhiều.”
Sư phụ của hắn là một đại hán trung niên, mặc trang phục bộ đầu, một đôi tay che kín vết chai, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tinh quang, cười
mắng: “Chúng ta làm người hầu, nếu không chạy hết tám hương mười dặm,
đối với nó quen thuộc như lòng bàn tay, thì ăn không được bát cơm công
gia này. Tiểu tử nhà ngươi còn yêu kiều hơn cả cô nương của Hướng Vũ
lâu, nếu khổ như vậy cũng chịu không được thì nhanh cút trở về cho ta.
Nếu không phải muội phu cầu ta, ta mới không mang theo ngươi đây.”
Vừa bình minh thôn Thanh Ngọc liền mang chuyện bầy quỷ tập thôn báo lên
trên huyện, huyện lệnh kinh hãi, liền lập tức phái người đi xuống kiểm
tra.
Tiểu bộ khoái kêu oan: “Không phải sợ khổ, mà là sợ chết đấy. Sư phụ,
nhìn thấy từng nhà từng nhà đều có thây khô, trong lòng ta rất là sợ
hãi, không phải nơi này có ác quỷ chứ? Chuyện bầy quỷ tẩy thôn, chỉ nghe thuyết thư tiên sinh kể qua, không nghĩ tới lại có thật!”
Sắc mặt của đại hán bộ đầu cũng trở nên nghiêm túc, nói: “Đây là chuyện
có thật, sau này ngươi xuống thôn nhất thiết phải cẩn thận. Thôn Thanh
Ngọc này vận khí khá tốt, đột nhiên có được tổ linh bảo vệ. Chân chính
tẩy thôn đó là một người sống đều không có, cảnh tượng kia... chậc chậc, mới gọi là thảm kìa.”
”Bất quá chuyện tổ linh lần này cũng có chút kỳ lạ, đại nhân, ngài thấy
thế nào?” Đại hán sờ sờ cằm, nhìn ông lão mặc trang phục đạo sĩ đang dẫn dầu.
Tóc trên đầu lão đạo sĩ đã trắng gần một nửa, lúc này lão sờ sờ chòm râu thưa thớt, nói: “Tử thi lão đạo đã xem qua, nhân khí hết sạch, thân thể khô khốc, đúng là do quỷ vật gây ra. Còn chuyện của tổ linh lão đạo
thấy cũng chẳng có gì, bùa chú của lão đạo không có cảm ứng nên hẳn
không phải là lệ quỷ.”
Bởi vì thế gian có rất nhiều ác quỷ gây chuyện nên thái tổ Đại Càn thiết lập cấm quỷ ty. Lúc mới thành lập chỉ có thất phẩm, chuyên quản việc
quỷ vật hại người, ở các thành thị đều có phân bộ, bình thường cũng
không có đại sự gì, phần lớn do các môn nhân đệ tử của đạo môn lớn thêm
vào nhậm chức, kiếm lời chút điểm công đức, thu chút số mệnh triều đình
để phụ trợ tu hành. Trải qua hai trăm năm, nhân hoàng có chuyện cần nhờ
vả nên không thể không ngừng tăng phẩm. Hiện giờ ty trưởng cấm quỷ tổng
ty đã là tam phẩm, nếu lại thăng nhất phẩm liền bằng cấp với lục bộ, cấm quỷ ty nên đổi thành cấm quỷ bộ. Lão đạo này chính là cấm quỷ tào ty
trong huyện, có được chức quan phụ cửu phẩm, sáu tào ty khác đều là
chính cửu phẩm.
Đạo sĩ còn nói: “Mặc kệ trước kia nó có lai lịch gì, chỉ cần bước lên tế đàn... khà khà, như vậy chính là thân bất do kỷ, chỉ có thể ngoan ngoãn bảo vệ an khang một phương, từ đây không thể thoát thân. Nếu như có làm trái pháp luật, nhất định sẽ bị nguyện lực tế đàn sống sờ sờ thiêu
chết. Tổ linh này xem như có năng lực, nhưng hành động này lại rất không khôn ngoan! Ai, nào có tiêu dao như Đạo môn ta, coi như khi còn sống
không thể tu thành chân nhân, chết rồi cũng có thể chuyển thành quỷ tu,
vẫn có thể leo lên tiên đạo như thường.” Trong lời nói đối với hành động của Phương Minh vô cùng xem thường.
Đạo sĩ ở thế giới này đều tinh thông dưỡng khí luyện khí, có thể làm
pháp sự, bắt ác quỷ. Người cao thâm hơn có thể xem phong thủy, nhìn khí
vận, phù triều đình, lấy đắc đạo thành tiên là mục tiêu tối cao, chỉ
tiếc không có một người nào thành công. Phân là:
Đạo sĩ: học được đạo pháp, bắt đầu luyện khí.
Pháp sư: có thể khu quỷ, làm pháp sự loại nhỏ.
Đại pháp sư: công lực thâm hậu, làm pháp sự cỡ lớn, khu lệ quỷ, có thể thu đồ đệ, truyền thụ đạo pháp.
Chân nhân: luyện khí đại thành, thành tựu vô cấu đạo thể, có được một trăm năm mươi năm tuổi thọ.
Tiên nhân: cảnh giới ở trong truyền thuyết, đến nay chưa có ghi chép chính xác.
Phương Minh ở ngay bên cạnh, nghe ba người trò chuyện, đối với triều
đình Đại Càn và Đạo môn lại hiểu rõ thêm vài phần. Lúc này tập trung
tinh thần nhìn về phía đỉnh đầu của ba người, nhất thời nhìn thấy một
cảnh kỳ lạ.
Chỉ thấy đỉnh đầu của ba người, mỗi người đều có một cây bản mệnh khí,
dựng đứng trên cao. Của bộ đầu và bộ khoái hai người đều là bạch khí,
xung quanh bản mệnh khí của bộ đầu lại có mười mấy sợi bạch khí tụ thành một đoàn, còn bộ khoái chỉ có một sợi bạch khí, trong lòng biết đây là
số mạng do chức bộ khoái mang đến.
Mà đạo sĩ kia lại có khác biệt, bản mệnh khí cũng là bạch khí, nhưng vừa thô lại to. Một đoàn bản mệnh khí treo lơ lửng trên đỉnh đầu, không
ngừng hóa thành một tầng nhàn nhạt bạch quang, bao phủ toàn thân, bề
ngoài như gợn sóng. Bạch khí trên đỉnh đầu giảm dần, thỉnh thoảng sẽ có
một luồng bạch khí nhỏ từ trong hư không ở hướng thị trấn tuôn ra, bù
vào bản mệnh khí. Nhất thời hiểu ra, biết một khi tu sĩ Đạo môn nhận
chức quan sẽ lấy ra số mệnh triều đình để hỗ trợ bản thân tu hành.
Chẳng trách thái tổ Đại Càn không cho cấm quỷ ti chức vụ cao, mà con
cháu đời sau ngu muội, lại không chịu nổi trên dưới hoạt động của Đạo
môn, cuối cùng mở ra lỗ hổng này. Nhưng mà triều đình cũng có người sáng suốt, vẫn liên tục chèn ép mới không xảy ra chuyện như Lâm Linh Tố thời Tống.
Phương Minh lại minh tưởng bản thân, nhìn thấy một cây thuần trắng bản
mệnh khí chống lên thật cao, bạch khí trên đỉnh nồng nặc đến cực điểm
hóa thành một ấn, mơ hồ có thể nhìn thấu bên trong tràn đầy một phần ba
bạch khí. Đỉnh đầu số mệnh là màu trắng, mà thần lực cũng là màu trắng,
tồn trong cơ thể, cả hai phân biệt rõ ràng.
”Thuật Vọng Khí không hổ là đại thần thông, lại có thể xem thấu bản mệnh và khí vận. Có phép thuật này, sau này ta làm việc, dùng người cũng
thuận tiện hơn.” Phương Minh trầm tư: “So với phép Nhập Mộng, Vọng Khí
thần thông siêu việt bản chức thần thông của Thổ Địa không biết bao
nhiêu, xem ra có liên quan với việc thần vị thăng chức. Kiếp trước Thổ
Địa thần chức có thiên đình chèn ép, một vạn năm cũng không thấy thăng
cấp, vì thế nên cũng không hiện thần quái. Không nghĩ tới khi đến thế
giới này lại có thể hấp thu hương hỏa nguyện lực để thăng cấp, lại còn
tự diễn sinh ra thần thông.”
Nhập Mộng thần thông có thể đánh vỡ cách trở âm dương, đối với Phương
Minh có trợ giúp rất lớn. Thậm chí còn có mộng hoàng lương, mộng ban
ngày vâng vâng, so với Thổ Địa kiếp trước chỉ có thể chờ tín đồ ban đêm
ngủ say mới có thể thi triển phép nhập mộng có khác biệt rất lớn, rõ
ràng cao cấp hơn rất nhiều.
Lúc này Thổ Địa có bản chức thần thông gồm:
Thổ Độn Thuật: chỉ có thể ở trong phạm vi mười dặm thôn Thanh Ngọc sử dụng, chớp mắt liền tới.
Phì Địa Thuật: có thể tiêu hao thần lực làm đất đai thôn Thanh Ngọc trở
nên phì nhiêu, tác dụng tương đương với việc sử dụng phân bón, tro,...
Khu Bệnh Thuật: có thể loại bỏ bệnh khí của lục súc, có thể chữa khỏi các bệnh nhẹ của lục súc, không thể chữa cho người.
Tống Tử Thuật: tiêu hao lượng lớn thần lực, có thể tăng cao tỷ lệ thụ thai.
Còn những thứ khác đều là bản thân thần lực vốn có, chỉ cần là người có
thần lực đều có thể tự mình tìm tòi ra, nên không tính là thần thông.