Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Chương 21: Q.1 - Chương 21: Hoàng thượng nghi hoặc cơn đau của Hoàng Hậu




Góc cạnh của khuôn mặt thâm trầm, tuấn mỹ rõ ràng, giống như trong nháy mắt liền bất động, ánh nhìn trở nên sâu thẳm, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, ánh mắt không ngừng nhìn thẳng vào Tần Hương Y.

Tần Hương Y thoát ra từ trong lòng hắn, lui về sau hai bước, vung tay áo lên lau vết máu của hắn còn lưu lại trên môi, mắt mở to nhìn lại, chứa tia nhìn ngạo mạn, trấn tỉnh nhìn nhau.

"Hoàng hậu làm sao vậy? Có phải còn nhớ người kia hay không?" – Bắc Đường Húc Phong đột nhiên lên tiếng, trong ánh mắt chứa tia nhìn hung ác và quái dị.

"Thần thiếp không có" – Tần Hương Y nhàn nhạt nói một câu, nhẹ nhàng quay mặt không nhìn hắn nữa.

"Hoàng hậu còn đau sao?" – Bắc Đường Húc Phong nheo hai mắt lại, phát ra tia nhìn âm trầm, bàn tay to đột nhiên giơ lên, có điểm thô lỗ lướt trên mặt Tần Hương Y.

"Không phải" – Tần Hương Y hơi hơi ngửa mặt, trên mặt hiện nét lạnh lùng, đôi mắt đen ánh lên tia nhìn trong suốt, nhợt nhạt, nàng áp bức bản thân, cực lực không để tâm tình lộ ra ngoài, nhưng...nđôi mắt động lòng người ấy đã bán đứng nàng.

"Hoàng hậu đã không còn tấm thân trong sạch, nhưng... trẫm cho qua. Chẳng lẽ hoàng hậu một lời nói thật cũng không thể nói với trẫm sao?" Bắc Đường Húc Phong gia tăng lực trên bàn tay, con mắt liền hiện tia nhìn tăm tối, rõ ràng mắt hắn hiện sự tức giận, là sự tức giận đã dồn từ lâu.

Trước mắt là nữ nhân..., không thể chạm đến, nàng càng như vậy, hắn càng hứng thú làm tới, mỗi lần cùng nàng giằng co, liền giống như ra chiến trường, đấu trí đấu võ, nếu nàng là nam nhi, sợ rằng là đối thủ rất mạnh.

"Thần thiếp nhiều lần mạo phạm hoàng thượng, hoàng thượng cũng nhiều lần khoan thứ. Hoàng thượng cũng không phải vì yêu thần thiếp mà làm vậy, chỉ là đối với thần thiếp có tò mò mà thôi. Trời cao thấy rõ, thân là hoàng thượng, thần thiếp biết rõ. Nghe Thái hậu nói, trong lòng Hoàng thượng đã có người thương, tự nhiên sẽ không yêu thương thần thiếp nữa, thần thiếp cũng câu nói kia, xin chớ truy cứu lại quá khứ của thần thiếp mà làm gì". Tần Hương Y thật sâu hít vào một hơi, đè nén nỗi thống khổ trong lòng, đôi mắt nhìn Bắc Đường Húc Phong, ánh mắt che giấu ý nghĩ đặc biệt, nay tự mình nói ra những gì nghĩ trong lòng nàng.

Bắc Đường Húc Phong thoáng sửng sốt, trong mắt hiện lên tia nhìn lạnh lùng hướng về Tần Hương Y, tựa như muốn nhìn xuyên qua ý nghĩ nàng, nàng thật thông minh, cái gì cũng nhìn thấu, nói xong liền hiểu, làm cho không người nào nói được, nghĩ tới đây không khỏi cười vui một tiếng, nói: "Hoàng hậu nói trẫm không thương hoàng hậu, cũng giống như hoàng hậu cũng không hề thương trẫm vậy!"

Tần Hương Y trầm mặc, cúi mắt nhìn xuống, giống như có làn gió êm thổi qua. Thật sự trong lòng nàng chỉ có Nguyên Tinh – nam tử đã chăm sóc nàng trong ba năm qua.

Đôi mắt Bắc Đường Húc Phong nhìn thoáng qua, dần dần phất tay, cúi đầu cười một tiếng, nói: "Xem ra hoàng hậu đều giống như trẫm, hoàng hậu không thấy như vậy sao?".

"Thần thiếp không cảm thấy vậy!!" – Tần Hương Y ánh mắt nhợt nhạt, giở tay nhấc chân đều toát lên vẻ quý phái, loại tư thái mỹ lệ này, tựa như đóa mẫu đơn đang nở rộ bị gió thổi qua, muôn dáng muôn vẻ.

Bắc Đường Húc Phong bắt đầu làm, bước đi thong thả xung quanh nàng một vòng, mày nhíu lại – nàng không phải tiểu thư khuê các sao? Vì sao trên người lại toát ra phong thái con nhà đế vương? Nàng rốt cuộc là người như thế nào? Nếu hỏi nàng hẳn nhiên sẽ không nói. Hoàng đế khôn khéo sẽ không hỏi, con ngươi đen chớp động, đột nhiên môi cười mỉm, nói: "Người trong lòng hoàng hậu rốt cục là ai? Hiện làm cái gì? Có thể nói cho trẫm nghe?". Hắn vừa nói vừa vỗ về, chơi đùa với búi tóc đen bóng, mềm mại của Tần Hương Y, hắn là ai mà có thể... chiếm trọn tâm tình của nữ tử thông tuệ này.

"Hoàng thượng, nữ tử trong lòng người là ai?" – Tần Hương Y, lắc lắc đầu, tránh mau bàn tay của Bắc Đường Húc Phong rơi trên búi tóc.

Này vừa hỏi nhưng Bắc Đường Húc Phong không trả lời, sắc mặt ảm đạm, khẽ vung tay áo, khuôn mặt cứng ngắt trong chốc lát, bỗng nhiên lại lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Hoàng hậu thật thông minh! Trẫm không thể nói lại hoàng hậu rồi".

"Hoàng thượng quá khen" – Tần Hương Y thấp người lạy một cái, thấp mi nhìn xuống, tâm tình sầu muộn, Nguyên Tinh, hiện tại ngươi còn ở tại Tiên Tử Cốc không?

"Hoàng hậu đang suy nghĩ gì?" – Khuôn mặt tuấn dật của Bắc Đường Húc Phong hiện lên phong thái cao ngạo, bàn tay to nhấc lên ôm thắt lưng Tần Hương Y.

"Thần thiếp không có" – Tần Hương Y cung kính trả lời, thật không thích bàn tay to đang đặt bên người, rất muốn né ra nhưng là không thể được! Không thể lại chọc giận hắn nữa, để hắn biết quá nhiều nhược điểm, đây không phải là chuyện tốt.

"Nếu không nghĩ gì, chúng ta đi ngủ" – Bắc Đường Húc Phong đặt bàn tay to lên cổ trắng noãn bóng loáng của Tần Hương Y, di chuyển tay trên da thịt nàng, nhẹ nâng mặt nàng, mời nàng nhìn thẳng hắn, bỏ lại nụ cười ám muội.

"Hoàng thượng, thần thiếp ..." – Thân thể Tần Hương Y nhạy cảm khẽ run lên.

Vốn tưởng nhắm mắt lại, cái gì cũng có thể cho qua, nhưng nàng phát hiện bản thân mình làm không được.

"Hoàng hậu làm sao vậy? Đợi trẫm tự cởi áo sao?" – Bắc Đường Húc Phong khing miệt liếc nhìn Tần Hương Y, trên môi nở nụ cười, thích ý mở hai tay ra đợi.

"Phải" – Tần Hương Y mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng kiên trì, thong thả bước đến trước mặt hắn. Chưa từng thấy chiếc áo nào rộng như vậy, huống chi hắn là kẻ thù không đội trời chung với nàng. Nàng âm thầm hít vào một hơi, đè tâm tình xuống, trấn định mở đai lưng cho hắn, trường bào mở rộng, da thịt hắn thật dày rất cứng, chắc do thường tập luyện võ công mà ra.

Ngẫm nghĩ, hắn một đời anh minh, sáng suốt, bất quá kẻ thù vẫn là kẻ thù, đây là sự thật không thể thay đổi.

"Hoàng hậu yêu cầu trẫm giúp nàng sao?" – Bắc Đường Húc Phong đưa tay đến bên hông Tần Hương Y, cố gắng mở thắt lưng áo nàng.

"Không" – Tần Hương Y mãnh liệt lui về sau một bước, từ trên môi thoát ra một chữ thật kịch liệt.

Bắc Đường Húc Phong cũng không nhiều lời, chỉ là mày khẽ nhíu, lắc đầu cười lạnh, đột nhiên bàn tay to ôm Tần Hương Y vào lòng, sau đó ngồi xuống ôm lấy nàng.

Nàng biết một ngày như vậy sớm muộn sẽ đến, huống hồ hôm nay là tự mình chui đầu vào lưới. Thật là hoàng đế khôn khéo, cùng hắn đấu trí thật là khổ cực, nắm bàn tay thật chặt chẽ, trong lòng bàn tay tất cả đều lạnh ngắt.

"Hoàng hậu đừng sợ, trẫm sẽ đối với nàng thật tốt" – Bắc Đường Húc Phong hơi hơi gật đầu, hơi thở nóng rơi trên mặt Tần Hương Y, nàng đột nhiên run lên, ngón tay bấu vào cánh tay hắn, móng tay ấn mạnh vào da thịt hắn. Hắn cư nhiên không giận, mày thoáng nhíu lại, trên mặt hiện vẻ đắc ý. Khẽ xoay lại, đặt nàng nằm trên long sàn, sau đó nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng.

"Hoàng hậu vì sao không nói lời nào?" – Bắc Đường Húc Phong đặt cánh tay rắn chắc trên trán Tần Hương Y, miệng gần sát tai nàng, nhẹ giọng ôn nhu nói.

"Thần thiếp không biết nói cái gì" – Tần Hương Y nhắm mắt, khuôn mặt trắng noãn như ngọc hiện ra tần tần lạnh lẽo, da mặt đỏ bừng lóng lánh.

"Hoàng hậu rất nóng sao? Không bằng hãy cởi quần áo ra đi?" – Bắc Đường Húc Phong cảm giác được nàng đang rất khẩn trương, nàng cứ như vậy, hắn càng thích thú. Kẻ thù che giấu này rất có ý tứ. Tay lại khẽ động, đầu ngón tay rơi trên đai lưng áo nàng, chậm rãi mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.